Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9.Chương 5(1)

Trước khi đi bà nội tặng Tiếu Phù hai rương to chứa đầy quần áo, Tiếu Phù liều mạng cự tuyệt, bà nội lại nói, đây là lễ ra mắt cho cháu dâu, lễ không thể bỏ.

Nhưng chỉ có hắn và mẹ hắn biết, nhà họ Lăng không có loại qui củ này, nhìn thấy thủ đoạn kiên trì của bà nội, hắn hiểu rõ hai chuyện, một là bà nội đã định thân phận cháu dâu của Tiếu Phù, hai là bà nội thật rất thích Tiếu Phù.

Ít nhất, bọn họ đã khiến bà nội vừa an tâm, lại vừa vui vẻ, coi như đã đạt tới mục đích, không phải sao?

Nhưng không biết tại sao, trong đáy lòng hắn, luôn cảm thấy có chút mất mác, loại cảm giác đó như là có vật nên thuộc về hắn, nhưng vẫn không chân chính thuộc về hắn...

Tiếu Phù trở về phòng liền ngủ thiêm thiếp, sau một hồi, Lăng Thiên Tước vì muốn cho cô chút tự tại, nên đi tắm rửa trước, khi hắn đi ra, cô vẫn đang ngủ say.

Cô thật đã dốc hết toàn lực phối hợp với tất cả quái chiêu của bà nội.

Hắn mềm lòng khẽ cười một cái, ngồi lên ghế salon, lấy laptop ra bắt đầu làm việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua... nhiều giờ sau, Tiếu Phù từ từ tỉnh lại, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, đột nhiên cô nhớ tới buổi party độc thân của em gái.

“Hiện tại mấy giờ rồi?” Cô lập tức thức tỉnh, lật người từ trên giường ngồi dậy.

“Hơn bẩy giờ.” Lăng Thiên Tước liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Xảy ra chuyện gì?”

Tiếu Phù lấm lét nhìn trái phải một chút, mới phát hiện sắc trời rõ ràng đã tối xuống, “Buổi party độc thân.” Cô nhảy xuống giường, lầm bẩm lầu bầu “Tôi tới trễ, ngủ so với heo chết không có gì khác biệt.”

“Không có ai tới gõ cửa.” Lăng Thiên Tước có chút nghi hoặc.

“Sao anh vẫn còn ở đây?” Tiếu Phù nhảy xuống giường, đang muốn đi tới gương trang điểm để chỉnh trang, mới phát hiện trong phòng không mở đèn.

Lăng Thiên Tước giang hai tay, sau đó tắt máy “Xử lý một chút công việc.”

Hắn nói hàm hồ, mấy giờ thôi mà hắn đã xử lý xong hàng tỉ hiệp ước, chủ trì ba hội nghị, thẩm hạch hai kế hoạch quý với chủ quản nội bộ, ném ra mấy khái niệm, khiến các chủ quản tương quan hao tổn tâm trí nói lên thiết kế cụ thể...

“Anh quên mở đèn?” Vẻ nghi hoặc trên mặt cô nhiều gấp trăm lần so với hắn .

Lăng Thiên Tước không lên tiếng, nhún nhún vai, đứng dậy bật đèn trong phòng lên.

Hắn không hề quên chuyện bật đèn, chuyện như vậy sao mà lại quên được, đó là cố ý, cô ngủ được như vậy, hắn không muốn quẫy nhiễu cô, phá hư giấc ngủ của cô.

“Tiếu Linh mới vừa vào phòng liền đi ngay, cô có biết party độc thân ở chỗ nào không?” hắn tiện tay nắm một sợi tóc, mặc dù trên người chỉ là quần áo thoái mái, quí khí của hắn vẫn hoàn hảo không tổn hao một phần.

Thật là một cậu con trời may mắn.

Tiếu Phù hâm mộ liếc hắn một cái, lại nhìn thấy mình trong gương tóc tai loạn xạ, cảm giác giống như hoàng tử cùng tên ăn xin bị giam chung một phòng.

“Tôi không biết.” Cô buông tha tâm tình như đưa đám, nhanh chóng tự xử lý.

“Chỉ là, tôi có thể gọi điện thoại cho em gái, trực tiếp hỏi em ý.”

Tiếu Phù lấy điện thoại di động ra, chờ cả ngày đối phương mới nhận, hơn nữa nói không tới hai câu liền cắt đứt.

“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Thiên Tước thấy hai vai cô suy sụp, quan tâm hỏi.

“Em gái nói 2 địa chỉ đã dính vào cửa phòng của chúng ta, địa chỉ party độc thân của nam thì ở phía trên, còn nói nếu như tôi vẫn mặc cái quần jean buổi sáng, sẽ --“

Vạch trần y phục của cô ngay tại chỗ, sau đó thay lễ phục đáng yêu cho cô.

“Hả?” nhìn thấy vẻ mặt của cô trong nháy mắt cứng đờ, hắn không hỏi cau mày nghi ngờ.

Tiếu Phù nhìn đáy mắt của hắn lộ vẻ nghi ngờ, đem câu đó chuyển hóa thành –

“—sẽ để cho tôi chết rất khó coi.” Đối với cảm giác của cô mà nói, đây là hai cảm giác giống nhau.

“Thật là một uy hiếp kì quái.” Lăng Thiên Tước không tin tưởng, mở miệng đùa cợt.

Cô thừa nhận. “Tâm tình hiện tại của tôi thật không tốt.”

Tiếu Linh muốn cô ăn mặc như tiểu công chúa tới hội trường, vấn đề là cô chỉ chuẩn bị một lễ phục, hôm nay mà mặc, hôn lễ ngày mai phải làm sao đây?

“Nhìn ra được.” Hắn đi tới phía sau lưng cô, tầm mắt hai người giao nhau trong gương, “Lúc tâm tình của cô không tốt, sẽ đem bạn trai thành nơi trút giận?”

“Sẽ không, nhưng tôi hi vọng hắn sẽ rót ly nước ngọt cho tôi, nghe nói uống nước ngọt, sẽ làm cho tâm tình tốt lên.” Sau đó cô có thể thừa dịp hắn rời phòng để đổi y phục.

“Đó, quả nhiên tới.” Khóe miệng hắn có nụ cười yếu ớt.

“Cái gì?” Cái gì tới?

“Sai bảo bạn trai châm trà rót nước.” Lăng Thiên Tước cười vui vẻ, giống như đối với cục diện trước mắt thấy rất mới mẻ, rất thú vị.

Tiếu Phù không biến sắc nhìn hắn, nghi ngờ nhăn mày lại.

Hắn là như thế nào, chưa bao giờ lấy thức uống cho bạn gái?

“Đây là phương thức ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp.” Cô thấy chính mình nói cho hắn biết.

“Còn có trung cấp hay sao?”

Lăng Thiên Tước dời đi chỗ khác, đi tới đống hành lý kia, mở một rương trong đó ra, suy nghĩ một chút, lấy ra một lễ phục thanh nhã màu xanh lục.

Đây là lễ gặp mặt của bà nội cho cô, hắn còn thuận tay lấy ra một cái dây chuyền kim cương hình Hải Tinh.

“Ngày mai lúc ăn cơm, anh sẽ biết thêm rằng xử lý các loại hải sản vỏ cứng sẽ làm cho đàn ông phát điên.” Tiếu Phù lên tiếng đe dọa hắn.

“Tôi sẽ phải bóc tôm hoặc là cua cho cô?” Hắn đi tới phía sau của cô, trên mặt hiện lên một nét kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

“Không cần, không thể quá phận đối với bạn trai giả, chỉ cần ‘sai bảo bạn trai’ sơ cấp là được rồi.” Tiếu Phù xoay người, đối mặt với hắn, “Chỉ là đàn ông bình thường đúng là phải làm chuyện như vậy.”

“Tôi cũng là đàn ông bình thường.” Hắn mạnh mẽ phản đối.

“Anh không phải đàn ông bình thường.” Cô cải chính.

“Vậy tôi là cái gì?” Hắn có dự cảm hắn sẽ không thích câu trả lời của cô.

“Là bạch mã hoàng tử trong lòng mọi cô gái.” Cô mỉm cười với hắn.

Gia cảnh tốt, năng lực mạnh, đẹp trai, riêng ba điểm này đã đủ để hắn phong lưu khoái hoạt cả đời này, huống chi hắn còn rất nhiều ưu điểm khác.

Chỉ là cho dù hắn hoàn mĩ, cô cũng không cho phép mình thích hắn, bởi vì hắn hoa tâm, hơn nữa đối với phụ nữ không đặt tâm tư.

Nếu có cô gái nào muốn hắn “dụng tâm” với mình, hắn sẽ còn cười và hỏi ngược lại “Muốn ăn điểm tâm gì?” – một tên đàn ông vô tâm tiêu chuẩn.

Điều làm cô muốn tránh xa nhất chính là, nếu có cô gái nào vì tính khí đó của hắn mà rời đi, hắn cũng sẽ không đuổi theo, dù thế nào đi nữa hắn sẽ luôn tìm thấy việc vui khác, hoặc bị “việc vui khác” tìm tới.

Đáy lòng Tiếu Phù rất rõ ràng, loại thái độ yêu này không phải loại mà cô muốn, cô cần một tình yêu có quí trọng, có chuyên chú, có thâm trầm, ăn ý mười phần.

Nói một cách khác, cô tình nguyện cô độc, cũng không muốn đặt hắn vào “danh sách tuyển lựa bạn trai”, tự chuốc lấy cực khổ, cô không có ngu như vậy.

Yêu giả dối càng hỏng bét hơn so với cô đơn, hai người tịch mịch đáng sợ hơn so với một người tịch mịch. Không những chỉ phải chịu tịch mịch bên ngoài, mà còn bị buộc phải tiếp nhận mềm yếu của chính mình.

Cô có thể bị người của toàn thế giới ghét, nhưng tuyệt đối không nghĩ bị chính mình ghét.

“Cô cũng nghĩ tôi vậy sao?” Lăng Thiên Tước thu hồi thái độ nhẽ nhõm, đưa mắt nhìn chăm chú vào mắt cô.

“Tôi cái gì?” Tiếu Phù định thần.

Lăng Thiên Tước không làm ra vẻ bí hiểm, cũng không né tránh, thẳng tắp tầm mắt nhìn chằm chằm cô hỏi: “Trong cảm nhận của cô tôi cũng là bạch mã hoàng tử sao?”

“Không phải.” Cô sửng sốt một chút, mới vội vàng tỏ thái độ.

“Vậy tôi là cái gì?” Hắn vừa mới hỏi xong, mới phát hiện ra rằng mình rất muốn lấy ra đáp án này từ trong miệng cô.Tại sao? Hắn hỏi ngược lại mình.

“Anh trong lòng tôi là ông chủ kiếm tiền giỏi nhất, có thể để cho người ta an tâm vĩnh viễn ở lại công ty của anh mà không sợ mình sẽ bị giảm biên chế hoặc là công ty đột nhiên bị phá sản.” Cô trả lời rất nghiêm túc.

Lăng Thiên Tước không hiểu cái cảm giác mất mát nặng nề ở đáy lòng này là chuyện gì, nhưng hắn lại nghe thấy chính mình hỏi

“Cho nên trong mắt cô, tôi chỉ là một bộ máy kiếm tiền?”

Tiếu Phù trong đầu đầy nghi ngờ, ngửa đầu, nhìn vào đáy mắt khát vọng của hắn, không nhịn được mà cau mày.

Là cô nhìn lầm rồi, đúng không?

“Từ góc độ nhân viên mà nhìn, đây là điểm quan trọng nhất, phải thay đổi công tác sẽ làm cho người ta cảm thấy rất khủng hoảng.”

Cô tự nhận mình rất khách quan mở miệng giải thích.

Từ góc độ nhân viên?

Hắn ở đáy lòng cười khổ một cái, cũng đúng, cô là nhân viên của hắn không sai, rốt cục hắn mong đợi cái gì từ cô?

Hắn không nói thêm gì nữa, đem quần áo trong tay đưa cho cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Cô có thể mặc cái này.”

Nói xong cũng không quay đầu, rời phòng.

Tiếu Phù nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cảm giác có chút cao ngạo cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro