Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.Chương 1(1)

Vào khoảng chín giờ tối, Khang Tiếu Phù ngồi trên ghế salon, một tay cầm đôi đũa, một tay cầm chiếc thìa, đang vui vẻ ăn món kho có vị rất cay.

Phòng thuê nho nhỏ, chưa đầy mười mét vuông, một chiếc giường lớn, một bộ bàn trà nhỏ, một tủ lớn chứa đầy quần áo.

Hiện giờ cô đang vùi đầu ở phía trước bàn trà, vừa xem phim Nhật và phim Hàn trong máy vi tính, vừa ăn bữa khuya.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên --

Cô để đũa xuống, lấy điện thoại di động ở bên trong ví da đang đặt ở bên cạnh mình ra.

"Chị, là em."

Là em gái đang làm việc ở nước Mĩ?

Tiếu Phù cảm thấy rất vui vẻ, tay để thìa xuống, đôi mắt hưng phấn như phát ra ánh sáng, "Sao em lại rãnh rỗi gọi điện thoại về?"

"Đây là điện thoại quốc tế, chúng ta không thể nói lâu được, chỉ có thể nói nhanh thôi." Tốc độ nói chuyện của Khang Tiếu Linh so với trước kia nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù cô rất muốn nói chuyện với chị nhiều hơn, nhưng cước điện thoại quốc tế rất đắt.

"OK." Tiếu Phù nói một tiếng rồi bấm phím ngừng phim Hàn đang xem.

Tiếu Linh nói với giọng nhẹ nhàng: "Chị, em gửi thiệp cưới cho chị."

Cùng bạn trai Jeff qua lại mấy năm nay, bọn họ cuối cùng cũng đi đến quyết định muốn kết hôn.

"Chị sẽ bảo quản thật tốt!" Tiếu Phù hưng phấn đứng lên, bắt đầu đi qua đi lại ở trong phòng nhỏ.

Em gái vừa quen bạn trai đã cho người chị duy nhất là cô được biết, bây giờ cuối cùng cũng đi đến cuộc sống hạnh phúc rồi, cô cảm thấy vui mừng thay cho em gái, trong lòng tràn đầy cảm động.

Vậy mà, là một chuyện lớn trong đời như thế, cô lại không có cách nào giúp em gái lựa chọn áo cưới, chỉ những điều này cũng khiến cho cô cảm thấy tiếc nuối, cho nên bất cứ chi tiết gì trong quá trình hạnh phúc này, cô đều muốn bảo quản thật tốt, nên cô muốn em gái dù như thế nào cũng phải gửi thiệp cưới cho cô.

"Đúng rồi, chẳng lẽ em tính làm như lần trước nói với chị, sẽ tổ chức tiệc cưới ở nước Mĩ sao?"

"Chị, em xin lỗi, Jeff và em đều có công việc ở đây, chúng em đều không thể về được. . . . . ." Giọng Tiếu Linh tràn đầy sự xin lỗi.

"Chị suy nghĩ đã." Tiếng cười ngay lập tức biến mất.

Cô không xác định ông chủ có thể đồng ý để cho cô nghỉ ngơi tầm vài ngày không. Tính đi tính lại, chỉ việc bay qua bay lại nước Mĩ hơn nữa lại còn tham dự đám cưới, ít nhất cũng phải xin nghỉ khoảng năm ngày.

"Cho nên --" Giọng Tiếu Linh nhất thời trở nên rất khẩn trương. "Chị, chị sẽ đến chứ?"

"Chị. . . . . ." Cô không dám đưa ra lời hứa đảm bảo ngay lập tức.

"Làm ơn, em chỉ có chị là người thân, nếu như ngay cả chị cũng không tới, đám cưới của em sẽ trở nên rất buồn." Tiếu Linh dùng giọng cầu khẩn khiến cô trở nên mềm lòng.

"Được, chị sẽ hết sức thuyết phục ông chủ của chị." Cô sẽ cố gắng hết sức thuyết phục ông chủ của mình.

"Cái người mà chị nói có phải chính là ông chủ vạn người mê, có một chuỗi danh sách bạn gái dài?" Tiếu Linh đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt sáng lên.

"Là ông chủ đào hoa." Tiếu Phù lên tiếng đính chính.

"Đào hoa thì cũng phải có một chút tiền vốn." Tiếu Linh nói thêm một câu.

"Tiền của anh ta thì cực nhiều." Tiếu Phù cười nhẹ một cái, đồng ý gật gật đầu.

Chỉ nói những thứ tốn tiền mỗi ngày như tiền quà tặng, tiền ăn. . . . . . Một tháng tính thêm ra, cũng đã gấp mấy chục lần tiền lương của cô.

"Mà cũng đẹp trai, phong độ, quan trọng là rất biết kiếm nhiều tiền, nếu như anh ta theo đuổi em, em nhất định lập tức hủy bỏ đám cưới để đi theo anh ta." Tiếu Linh cười rất to ở bên đầu điện thoại kia.

"Tốt nhất em nên hiểu, em cũng rất yêu bạn trai của mình." Cô cho rằng đây không phải là một chuyện cười.

"Rất nhiều việc không phải là tuyệt đối." Tiếu Linh đang nói bỗng nhiên giọng trở lên trầm thấp. "Đấy, em không thể tiếp tục nói chuyện phiếm với chị như vậy nữa, tiền điện thoại rất quý."

"Được rồi, nếu như mà chị thuận lợi xin phép nghỉ, thì sẽ gọi lại cho em biết."

"Chị chờ một chút, em còn có một việc muốn nói."

"Có chuyện gì?" Tiếu Phù đang định cúp điện thoại thì dừng lại.

"Anh ta cũng tới." Giọng Tiếu Linh đột nhiên trở nên vô cùng ảo não.

"Người nào?" Tiếu Phù ngơ ngẩn hỏi.

"Bạn trai cũ của chị, người mà có vóc dáng rất tuyệt, đang là huấn luyện viên bơi lội."

Tiếu Linh thở dài thật sâu, sau đó tiếp tục nói: "Chị, em không có cách nào ngăn cản anh ta, anh ta là bạn tốt của Jeff. Ban đầu, cũng bởi vì bốn người chúng ta cùng đi ra ngoài chơi, nên em mới biết Jeff, nghiêm túc mà nói, chị với bạn trai cũ đều là người làm mối cho chúng em, em còn vì chuyện này mà tranh cãi với Jeff một trận ầm ĩ, kết quả chúng em mỗi người đều nhường một bước, bạn trai cũ của chị từ phù rể xuống làm khách mời bình thường"

Hai người đồng thời yên lặng mấy giây.

"Chị, chị sẽ đến chứ?" Âm thanh Tiếu Linh tràn đầy lo lắng.

"Chị--" Tiếu Phù có chút chần chừ.

"Chị, em thật sự vô cùng hi vọng chị có thể tới đây, cha mẹ chúng mình đã qua đời từ rất sớm, chị có thể tới đây tham dự hay không, đối với em mà nói điều đó có ý nghĩa rất lớn." Tiếu Linh khẩn cầu nói.

"Được, chị sẽ cố gắng hết sức." Tuy là cười nhưng thật ra ở đáy lòng cô đang thở dài thật sâu, căn bản là cô thực sự không có cách nào từ chối yêu cầu của em gái.

"Tốt quá" Ở bên đầu điện thoại bên kia, Tiếu Linh lớn tiếng hoan hô.

Thôi, dù sao đến lúc đó gặp trò nào phá trò đó .

Mặc dù hy vọng chính mình có thể làm được như suy nghĩ, nhưng chỉ nghĩ đến việc phải đối mặt với da mặt dày của bạn trai cũ, cô vẫn cảm thấy có chút kinh khủng, hơn nữa cô cũng không biết mình phải làm sao.

"Em quyết định để ai làm phù dâu? Chị không làm phù dâu đâu nhé." Người làm phù dâu thật sự phải chú ý quá nhiều chuyện, cô lo lắng đến lúc đó mình sẽ không biết phải làm thế nào.

"Em biết rồi." Tiếu Linh vừa cười vừa liếc nhìn đồng hồ báo thức, nhịp điệu nói chuyện cũng tăng nhanh. "Chị, còn có một chuyện cuối cùng ."

"Là tin xấu, hay là một ít tin tức tốt hơn?" Tiếu Phù than vãn.

Cô cần một tin tức tốt, tùy tiện là cái gì cũng được, chỉ cần tốt là tốt rồi.

"Là tin xấu." Giọng Tiếu Linh mang một ít lời xin lỗi .

"Azz --" Khang Tiếu Phù thở dài.

"Bạn trai cũ của chị hình như sẽ mang bạn gái tới đây, đó một cô gái tóc vàng có dáng người đẫy đà." Tiếu Linh cho rằng chính mình phải có nghĩa vụ nhắc nhở chị.
......................

20.07.2013, 10:52

"Bà nội. . . . . . Bà. . . . . . Tình trạng không được tốt lắm." Mẹ hơi nghẹn ngào nói.

"Nói rõ ràng." Tim Lăng Thiên Tước nháy mắt rơi xuống mức thấp nhất.

"Một thời gian trước, bà nội được bệnh viện chẩn đoán là bị ung thư ruột già, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng đã ra vào bệnh viện đến ba lần. Bà. . . . . . Bà kiên trì không muốn chúng ta thông báo cho con, nói rằng sợ con lo lắng." Tiếng mẹ khàn khàn.

"Bà nội bây giờ đang ở đâu? Bệnh viện nào?" Giọng Lăng Thiên Tước khó kìm được sự nóng nảy cùng với lo lắng.

" Ngày hôm qua bà mới ra viện hiện giờ đang ở nhà dưỡng bệnh, con trai, bà nội, bà --" Mẹ dừng lại một chút, không biết là do dự, hay là có việc khó nói.

"Nói." Giọng Lăng Thiên Tước cực lạnh.

"Bà rất hi vọng con mang bạn gái tới thăm bà một chút, nếu như không phải là bà cảm thấy mình khó qua được, thì sẽ không đột nhiên muốn chúng ta bảo con tới đây."

"Bạn gái?" Lăng Thiên Tước giận tái mặt.

"Bà nội nói, mình có thể không có cách nào tham dự đám cưới của con, nhưng rất muốn xem đối tượng kết hôn tương lai của con, con trai, không phải là con có rất nhiều bạn gái sao, từ trong đó chọn lấy một người rồi mang về cho bà nội yên tâm, mấy ngày nay bà nội vẫn lặp đi lặp lại và giao cho mẹ chuyện này, mẹ. . . . . . mẹ nghe rồi. . . . . . cảm thấy trong lòng rất khổ sở, giống như đây là tâm nguyện cuối cùng của bà. . . . . ."

Bạn gái của hắn ư? Lăng Thiên Tước cười lạnh tự hỏi.

Căn bản những phụ nữ kia không có một ai đáng để tin tưởng, chứ đừng nói là nhờ họ giúp một chuyện. Chỉ cần họ nhìn ra điều gì thì sẽ nắm chặt cơ hội, khẳng định sẽ không nguyện ý buông tay dễ dàng được, đến khi đó hắn còn phải vứt xuống một số lượng tiền lớn để "Chia tay hòa bình".

Ngộ nhỡ nếu không cẩn thận chọn phải phụ nữ có dã tâm lớn thì sẽ vô cùng khó đối phó, vọng tưởng đùa thành thật, như vậy hắn chắc chắn đã tự tìm cho mình một tương lai phiền toái, lỡ xảy ra chuyện gì còn phải tìm tới luật sư.

Mang phụ nữ trở về có gì mà khó khăn? Quan trọng là bà nội phải thích, và sẽ yên tâm, nhưng lại phải là một người phụ nữ hoàn toàn không có âm mưu tính toán đối với hắn.

Dạng này thì hắn biết đi đâu để tìm đây?

Phiền lòng nhất chính là hắn không được có ý kiến gì, chỉ có thể nặng nề mở miệng nói một câu: "Con biết rõ rồi."

Tiếu Phù thừa dịp thời gian riêng để nghỉ trưa, đem thiệp cưới và "vật kia" ở trong ngăn kéo ra, giống như làm kẻ trộm, len lén lấy ra nhìn một lát.

Đàn ông đi cùng, cao lớn, anh tuấn, có thể xử lý các loại tình hình, hiểu được cách làm vui lòng người, cùng với điểm quan trọng nhất -- thỏa mãn bất kì "nhu cầu" nào của mình.

"Tại sao còn cố ý viết hai chữ này to lên cho riêng biệt vậy?" Một tay Tiếu Phù vuốt ngực, quả thật có cảm giác tim mình đập nhanh giống như đang mang gánh nặng.

"Chữ gì?" Đột nhiên có người hỏi.

"Nhu cầu." Cô ngây ngốc trả lời.

"Nhu cầu cái gì?" Hỏi lại.

"Tôi cũng không rõ lắm rốt cuộc là nhu cầu gì, lại còn muốn viết to để thể hiện, để tôi gọi điện thoại quốc tế hỏi lại cái đã --"

Đột nhiên, Tiếu Phù trợn to đôi mắt, dừng lại động tác đang làm rồi nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Mẹ ơi! ông chủ sau khi ăn xong bữa trưa đã trở lại và còn đang nói chuyện với cô?

Đáng sợ nhất là, anh ta đang cầm thiệp cưới vốn bị cô vứt bừa bãi trên bàn lên nhìn, vẻ mặt còn cảm thấy rất hứng thú khi đọc chữ viết ở phía trên.

"Ai kết hôn?" Lăng Thiên Tước tùy ý dời tầm mắt đang vui vẻ đọc thiệp cưới sang phía cô.

"Em gái của tôi." Tiếu Phù cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng ông chủ có thể quên chủ đề mới vừa nói chuyện.

" oh, thời gian là gần đây." Lăng Thiên Tước liếc mắt nhìn thời gian ghi trên thiệp.

Theo thói quen, hắn chuyên chọn nói những việc trọng điểm, nhưng hôm nay lại có chút không chuyên tâm. Hiện giờ, trong đầu hắn có một nửa không gian là đang chạy một danh sách bạn gái khá dài để chọn người phù hợp nhưng có vẻ đều không dùng được.

"Dạ." Tiếu Phù lo lắng đáp lại, len lén đem tờ quảng cáo trên bàn đẩy đến bên góc cạnh bàn, lợi dụng tài liệu gấp đôi làm thành áo giáp che chở, im lặng giấu ở phía dưới đồ làm việc.

"Cô tính toán tham dự?" Hắn lại hỏi.

"Nếu như ông chủ đồng ý cho tôi tham gia." Cô nói có vẻ rất thấp kém, rồi lại lộ ra thái độ mong đợi rất nhiều.

"Không tồi, tôi thích nhân viên của mình giữ bổn phận." Lăng Thiên Tước không có đáp lại ngay lập tức, cũng không liếc nhìn cô một cái, chỉ bĩu môi cười.

"Cho nên ý của ông chủ là đồng ý?"

Lăng Thiên Tước không lên tiếng, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục nhìn thiệp cưới.

"Ở nước Mĩ, rất xa đây."

" Đúng là xa." Cô chán nản, bả vai cũng rũ xuống.

Xem ra là không có hy vọng.

Lăng Thiên Tước nhăn mày lại, chú ý tới địa điểm kết hôn của em gái cô, cách nhà bà nội của mình cũng rất gần, trên đời này sao lại có thể có chuyện khéo như thế này sao?

Nói thật, hắn rất đồng ý để cô đi nước Mĩ tham dự đám cưới của em gái, bởi cô là người rất có trách nhiệm, nhìn có chút cứng nhắc, lại hoàn toàn không thích xã giao, cũng không mê luyến hắn.

Nhưng vấn đề là, hắn cũng muốn nhanh chóng sang Mỹ một chuyến.

Hắn vốn tính toán cho cô ở lại giữ phòng làm việc, xem cô thành cánh tay bên phải để xử lý và sửa sang lại các vụ án cho hắn, coi như cho dù hắn đang ở nước Mĩ cũng có thể xử lý công việc.

Hiện tại, bọn họ hiển nhiên phải có một người bị hy sinh.

"Cô vừa mới nói nhu cầu cái gì?" Lăng Thiên Tước bỏ xuống thiếp cưới trong tay, lại nghĩ tới một chuyện khác.

Cho tới giờ hắn vẫn chậm chạp không vào phòng làm việc vì còn có một nguyên nhân khác, là bởi vì đầu óc hắn vẫn còn đang suy nghĩ về người thích hợp để làm bạn gái, nên mang người nào trở về mới tốt?

Nếu như cần thiết, để Tiếu Phù giúp một tay là một sự lựa chọn không tồi.

Là một phụ nữ không bám người, không có mưu mô tính toán, bản thân Tiếu Phù phù hợp với tất cả điều kiện trên, đồng loại tìm kiếm đồng loại, sẽ tương đối chuẩn xác.

"Cái gì?" Cả người Tiếu Phù như nảy lên một cái.

Không thể nào, ông chủ còn nhớ rõ cái chủ đề từ tám trăm năm trước?

"Còn cố ý viết hai chữ này to lên." Hắn lặp lại không sót một chữ cô vừa mới tự lẩm bẩm, khóe miệng mỉm cười hài hước.

Tiếu Phù kìm nén tinh thần bị kích động quá mức đến mức giống như ngừng thở.

Chính cô không thể tin được mình lại có vận mệnh đen đủi như thế, đang nói lảm nhảm nhàm chán, lại có thể đúng lúc bị người lãnh đạo của mình trực tiếp nghe được, hơn nữa còn không sót một chữ?

Cô đột nhiên muốn dùng sức đập đầu vào tường. . . .

"Không có gì, chỉ là lời trên tờ quảng cáo mà em gái tôi gửi cho tôi, tôi không hiểu rõ ý của nó lắm, cho nên --" Tiếu Phù ấp úng nói xong.

Ông trời làm ơn, để cho cái chủ đề này đến đây chấm dứt thôi.

Hiện tại nói chuyện với cô, không phải là ai khác, mà chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô. . . . . . Cô còn phải dựa vào anh ta để kiếm cơm. . . . . .

"Em gái cô kết hôn gửi thiệp cưới tới đây thì cũng rất dễ hiểu, nhưng sao lại gửi tờ quảng cáo tới?" Lăng Thiên Tước nhướng mày, không rõ sự thật hỏi.

"Nói ra thì rất dài dòng." Nở nụ cười rất nhanh, cô bắt đầu quanh co lòng vòng để lảng tránh. "Ông chủ, giờ làm việc đã đến, tôi. . . . . . tôi sẽ lập tức cất những thứ đồ này đi."

"Tôi không muốn cô cất đi, lấy ra, tôi xem giúp cô một chút." Hắn đưa bàn tay về phía cô, tò mò rốt cuộc là cái đồ gì, lại có thể khiến cho hai gò má của thư ký Khang cứng nhắc trở nên đỏ hồng.

Hắn vốn không có nhiều hứng thú tìm hiểu, nhưng thấy dáng vẻ lúng túng của cô bây giờ, lại khiến hắn rất có hứng thú muốn biết.

"Không. . . . . . Không cần. . . . . . đâu. . . . . ." Nhìn ông chủ vươn bàn tay về phía mình, Tiếu Phù gào khóc ở đáy lòng, trời ạ, có ai có thể tới đây cứu mình?

Đây không phải tờ quảng cáo bán đồ hộp, đồ dùng tẩy rửa, mà kín hai tờ giấy là thông tin về phẩm chất của người đàn ông đi cùng, thậm chí phía trên còn có -- hình người đàn ông dũng mãnh.

Cô rất muốn chết đi, hơn nữa ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt...

Ngộ nhỡ bị ông chủ cho cô là loại phụ nữ đó, rồi chất vấn năng lực làm việc của cô, cô nên làm sao đây? Nhưng mà cô trong sạch nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro