Chương 1
Mùa hè, năm 2012.
Giữa hè Tokyo, danh xứng với thực là địa ngục nắng nóng.
Tiếng ve kêu ồn ào không ngừng nghỉ, và toàn bộ thành phố dường như đang tan biến thành một đầm lầy khổng lồ nuốt chửng mọi thứ.
"Xin lỗi, cho qua một chút, cho qua một chút —— "
Kosugi khó khăn chen qua nửa toa tàu, rốt cuộc tìm được chỗ ngồi của mình.
Ngồi đối diện là một cặp vợ chồng đã có tuổi, nhìn quần áo chắc là đi leo núi.
Dưới thời tiết nóng như vậy còn đi du lịch, thân thể đúng là khoẻ mạnh.
Chờ đến khi ta già, không biết có còn tinh lực như vậy hay không.
E rằng, lúc đó bản thân đã bị công tác nhàm chán hành hạ đến tinh bì lực tẫn* luôn rồi.
Nghĩ đến đây, 'hai mươi tám tuổi' Kosugi không khỏi phát ra một tiếng cười khổ.
Hắn rút ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, âm thầm lau mồ hôi trên má.
Đoàn tàu từ từ khởi động.
Kosugi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc bên đường liên tục lướt qua, như phù hoa sớm nổi sớm tàn.
Qua hồi lâu, tối tăm mờ mịt Tokyo bị đoàn tàu bỏ lại đằng sau.
Ánh nắng nóng rực của mùa hè chiếu trên từng nhóm các ngôi nhà nhỏ, phản xạ ra tia sáng chói mắt.
Từng con phố nhỏ không người lạc vào trong đó, tình cờ có thể nhìn thấy vài con mèo hoang,hoặc những bà nội trợ đang đạp xe .
Kosugi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Mãi đến khi.
Dải biển màu lam trong suốt kia xuất hiện.
Kosugi không kìm được ngước cổ lên.
Hắn ngắm nhìn dải biển vừa xinh đẹp vừa quen thuộc kia rất lâu.
Dòng chảy xanh lam bất tận cùng với bầu trời trong xanh hoà quyện lẫn nhau ở nơi xa xa nhất.
Trời hôm nay không có gió,mặt biển lăn tăn lấp loá, từng dải sóng ôn nhu tinh tế tựa như lụa, đẹp không sao tả xiết.
Ga Haikou sắp tới rồi.
Quê hương xa cách mười năm cũng sắp tới rồi.
Đoàn tàu tạm dừng tại ga Takasaki.
Cặp vợ chồng già kia xuống xe, vài học sinh cấp ba vừa nói vừa cười lên xe.
Kosugi âm thầm đánh giá bọn họ.
Mười năm, đồng phục cấp ba Haikou vậy mà không có thay đổi, vẫn là áo sơ mi màu trắng và quần dài màu đen như trước.
Thoạt nhìn cũng không khác gì đồng phục Tokyo, thế nhưng, mặc đồng phục học sinh ở nông thôn và học sinh Tokyo không giống nhau.
Lớn lên ở biển thiếu niên đa số đều có da thịt màu vàng, lúc cười rộ nhô ra hàm răng trắng noãn, hiện ra đặc biệt ngượng ngùng.
Nụ cười ngại ngùng như vậy, giống như đang sợ bản thân làm sai cái gì.
Kosugi không kìm được xiết chặt cặp công văn trong lòng.
Trong túi công văn này có một lá thư.
Thư là gửi từ hôm qua, nếu không phải lưu ở công ty tăng ca, Kosugi còn có thể nhìn thấy nó sớm hơn mấy tiếng.
Trên thư có ký luật sư Shizumi yoshi thành phố Haikou, mở đầu là:
"Kính gửi tiên sinh Kosuke Kosugi, ngày hôm trước, bạn của ngài Aoki Shiba-san gặp tai nạn xe cộ bất hạnh qua đời. Aoki-san từng ở chỗ tôi lập di chúc, nếu như ngài ấy gặp bất trắc gì, toàn bộ di sản của ngài ấy sẽ do ngài kế thừa. Bởi vậy,tôi mang theo tâm tình đau xót viết xuống phong thư này, hi vọng ngài có thể mau chóng trở lại trấn Hải Khâu để xử lý việc di sản..."
Nhận được lá thư, Kosugi lập tức gọi điện lên công ty xin nghỉ.
Hắn luống cuống tay chân mua một tấm vé tàu, sau đó lật đật trở về quê.
Bây giờ ngồi ở liệt trong xe, Kosugi mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ.
Dù tự nhủ là phải tỉnh táo suy nghĩ, nhưng Kosugi thực sự không thể nào hiểu được tình hình.
Aoki Shiba thực sự chết rồi?
Cái người thiếu niên trầm mặc ít nói kia, thực sự chết rồi?
Hắn dĩ nhiên đem toàn bộ di sản để lại cho ta?
Hai chúng ta tính là cái gì? Là bạn bè ?
Hai người mười năm cũng không có liên lạc qua một lần, cũng coi là bạn bè sao?
Kosugi không khỏi giật mình.
Suy nghĩ của hắn dần dần trở lại quá khứ, trở lại ngày hắn và Aoki Shiba gặp gỡ lần đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro