Chương 9: Đảo Hải Thần (1)
Thứ sáu, Trần Lâm tổng kết lại số phiếu của mọi người, hơn một nửa phòng thư ký bầu cho khu du lịch nghỉ dưỡng, một số ít còn lại bầu đi đảo, cơ bản không có ai muốn đi đến nơi núi sâu rừng già.
Nếu đã có kết quả rồi, Trần Lâm cũng tôn trọng lựa chọn của mọi người, sắp xếp Khương Manh Manh chuẩn bị cho buổi team building này.
Tuy rằng Khương Manh Manh chỉ lớn hơn Hàn Hướng Nhu vài tuổi, nhưng đã vào công ty được ba năm rồi, đối với loại chuẩn bị cho hoạt động này đã quen cửa quen nẻo.
Sau khi trở lại văn phòng, Khương Manh Manh trực tiếp gọi điện thoại cho khu du lịch mà cô ấy tìm được trên mạng.
Đã bước vào tháng chín, học sinh lúc này đã khai giảng xong, lễ Quốc khánh cũng không được nghỉ, theo lý thuyết thì hẳn lúc này không phải là mùa du lịch.
Nhưng mà sau khi Khương Manh Manh liên lạc với khu nghỉ dưỡng, Giám đốc Cao của bên đấy lại tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, nói gần đấy mới đón vài đoàn du lịch, tất cả các phòng đều đã được đặt hết.
Trong lòng Khương Manh Manh tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không sốt ruột. Lâm Hải là thành phố du lịch có nhiều phong cảnh đẹp, khu du lịch nghỉ dưỡng cũng không phải chỉ có một mình nơi này, vẫn còn có rất nhiều nơi khác có thể lựa chọn.
"Chờ một chút." Dường như biết được Khương Manh Manh muốn cúp điện thoại, Giám đốc Cao bỗng nhiên nói: "Tập đoàn chúng tôi vẫn còn một khu nghỉ dưỡng gọi là Đảo Hải Thần, không biết cô có hứng thú tìm hiểu một chút không ?"
"Khu nghỉ dưỡng Đảo Hải Thần ?" Khương Manh Manh có chút mờ mịt, sao cô ấy lại không nghe thấy ở Lâm Hải còn có một khu nghỉ dưỡng Đảo Hải Thần này ?
Giám đốc Cao ở bên kia điện thoại giới thiệu: "Đảo Hải Thần nằm ở vùng biển sâu cách Lâm Hải 30km về phía nam, là một khu nghỉ dưỡng lớn nhất do tập đoàn Phồn Thịnh chúng tôi xây dựng. Nơi đó cách xa thành phố ồn ào sôi động, có bầu trời trong xanh, bờ cát vàng cùng rừng rậm xanh mướt, mực nước biển sâu tới 17 mét, là một địa điểm du lịch không tồi, ở đây còn có thể lặn biển, chơi ca nô, lướt sóng, đi dạo dưới đáy biển cùng các trò chơi khác đều được miễn phí. Ngoài ra ở trên một hòn đảo khác là nơi sinh sống của một bộ tộc, sinh hoạt thường ngày của bọn họ chỉ đơn giản với các hoạt động như là bắt cá hay trồng trọt, nếu du khách cảm thấy hứng thú thì có thể đi sang đó trải nghiệm thử thú vui ra biển bắt cá cùng bọn họ. Bên cạnh đó chúng tôi cũng chuẩn bị các khu rừng thám hiểm ở Đảo Hải Thần, hay là truy tìm kho báu trong lâu đài, đảm bảo sẽ khiến cho các du khách vừa được thư giãn mà đồng thời cũng có thể tận hưởng các trò chơi kích thích mạo hiểm."
Khương Manh Manh nghe xong liền cảm thấy hứng thú, khu nghỉ dưỡng trên đảo nghe có vẻ chơi vui hơn nhiều so với khu nghỉ dưỡng ở suối nước nóng, nhưng mà cô ấy cũng không bị lời giới thiệu của Giám đốc Cao làm cho mê mụi đầu óc, chỉ yêu cầu ông ta gửi thông tin về Đảo Hải Thần qua mail cho cô ấy.
Giám đốc Cao sau khi ghi nhớ địa chỉ mail của Khương Manh Manh, nhắc nhở một câu: "Hy vọng Khương tiểu thư có thể nhanh chóng đưa ra quyết định, bởi vì để đảm bảo mang đến cho du khách một trải nghiệm tốt nhất, khu nghỉ dưỡng Đảo Hải Thần chúng tôi mỗi lần chỉ tiếp đãi nhiều nhất là 30 du khách, nếu chậm trễ chỉ sợ sẽ không còn chỗ."
Khương Manh Manh đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại, trong lúc đợi mail của Giám đốc Cao thì cô ấy lên mạng tìm hiểu về Đảo Hải Thần.
Thông tin trên mạng về Đảo Hải Thần cũng không có quá nhiều, chỉ có một ít truyền thuyết cổ quái cùng một ít video giới thiệu mà do chính khu nghỉ dưỡng đăng lên.
Chẳng qua là nhìn từ trên video thì có thể thấy được phong cảnh nơi đó đúng thật là vô cùng xuất sắc, các trò chơi dưới biển cũng rất nhiều. Lâu đài của khu nghỉ dưỡng ngoại trừ bể bơi, phòng tập gym, công viên giải trí cho trẻ em còn có cả thư viện và các khu bảo tàng nhỏ, có thể xem như là rất đầy đủ.
Một lúc sau Giám đốc Cao gửi mail thông tin về Đảo Hải Thần, Khương Manh Manh gửi file này lên group WeChat của phòng thư ký cho mọi người xem, đồng thời cũng giải thích tình hình.
Khương Manh Manh rất thích địa điểm này, lúc giới thiệu cũng hết lòng tâng bốc nó. Sau khi mọi người tò mò mở thông tin ra xem, không ít người đều bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Đảo Hải Thần, lại nhìn đến mục trò chơi còn nhiều trò thú vị hơn so với khu nghỉ dưỡng trước đó, mọi người đều sôi nổi đồng ý chuyển qua địa điểm này.
Khương Manh Manh thống kê ý kiến trong group, hầu hết mọi người đều tán thành, chỉ có một người không lên tiếng.
Khương Manh Manh đứng lên, gõ gõ vào vách ngăn bàn, nhẹ giọng hỏi Hàn Hướng Nhu ngồi ở bên cạnh mình: "Hướng Nhu, cậu còn chưa có đưa ra ý kiến đó, cậu có muốn đi nơi này không ?"
Hàn Hướng Nhu hơi nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không di chuyển: "Khu nghỉ dưỡng này cho tớ một cảm giác rất kỳ lạ."
Thân là thiên sư, giác quan thứ sáu của Hàn Hướng Nhu cũng có chỗ hơn người bình thường, đồng thời còn có năng lực nhìn thấy trước được tương lai. Nhưng mà thông tin về hòn đảo này quá ít, tuy rằng cô cảm giác được nơi này có chút u ám, chỉ là nhìn trên video lại không thấy chỗ nào có điểm khác thường.
"Là rất kỳ lạ." Khương Manh Manh cười một tiếng: "Cậu nói xem vì sao một địa điểm tốt như vậy mà bọn họ lại không quảng bá rộng rãi ? Là một người dân của thành phố Lâm Hải, tớ còn không biết đến sự tồn tại của một nơi thú vị như vầy."
Cô ấy nhìn lịch sử trò chuyện trong group, nói với Hàn Hướng Nhu: "Mọi người đều đồng ý chọn nơi này, tớ phải đi liên lạc với bọn họ đây."
Hàn Hướng Nhu biết loại hoạt động tập thể này đều là số ít phục tùng số đông, ở dưới tình huống mọi người đều đồng ý, ý kiến của một mình cô cũng không quan trọng cho nên cô cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao nếu thật sự gặp được ma, cô cứ trực tiếp bắt nó là được, tuyệt đối không thể bởi vì chuyện này mà phá hư hứng thú đi chơi của mọi người.
Khương Manh Manh gọi cho Giám đốc Cao một cuộc, đem thời gian cùng số người báo cho ông ta. Giám đốc Cao do dự, bỗng nhiên nói: "Tuần sau là kỷ niệm hai năm khai trương của khu nghỉ dưỡng Đảo Hải Thần, chúng tôi có sự kiện tặng quà dành cho du khách đến Đảo Hải Thần, tôi thấy công ty các cô đi nhiều người, thời gian đặt phòng cũng dài, tôi có thể tặng thêm cho các cô hai ngày vui chơi."
Khương Manh Manh nghe xong có chút động lòng, rốt cuộc thì cả thời gian đi lẫn về đã tốn mất hai ngày mà thời gian được nghỉ phép lại chỉ có ba, thời gian xác thật có chút eo hẹp.
Nhưng mà Cố tổng chỉ phê cho phòng thư ký có ba ngày nghỉ, cô ấy cũng không có lá gan đi xin thêm hai ngày đâu.
Cúp điện thoại, Khương Manh Manh đem hoạt động khu nghỉ dưỡng báo cáo cho Trần Lâm, Trần Lâm do dự một chút rồi lắc đầu: "Chúng ta vẫn là dựa theo kế hoạch cũ, xuất phát vào thứ tư đi......"
"Thứ hai đi." Âm thanh Cố Bách Nhiên vang lên.
Trần Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Bách Nhiên không biết từ khi nào đã đi ra ngoài văn phòng, đúng lúc đi ngang qua phòng thư ký nghe được cuộc đối thoại của hai người các cô.
Cố Bách Nhiên nhìn Trần Lâm một cái: "Không phải năm trước phòng thư ký bởi vì công ty bên Mỹ đột nhiên tới chơi khiến cho các cô phải hủy bỏ buổi team building đấy sao, năm nay phê chuẩn cho các cô nhiều thêm hai ngày, coi như là để đền bù tiếc nuối của năm trước."
Trần Lâm nghe vậy vội vàng đứng lên, trong vui sướng lại có chút bất an: "Tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công việc."
Khóe miệng Cố Bách Nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, rất hài lòng với thái độ làm việc của Trần Lâm: "Trợ lý Trương và trợ lý Lý sẽ giải quyết, các cô cứ yên tâm mà đi chơi."
Khóe mắt Trần Lâm nhìn thấy các cô gái phòng thư ký hưng phấn, liền cười nói cảm ơn Cố Bách Nhiên.
"Buổi chiều tôi sẽ lên máy bay, chờ sau khi ăn trưa xong sẽ lập tức ra sân bay chứ không có trở về công ty. Một hồi nữa đến văn phòng tôi đem tài liệu có chữ ký đi phát cho từng bộ phận, lúc đi thì trực tiếp khóa cửa phòng lại là được."
Cố Bách Nhiên nói xong gật gật đầu với các nhân viên của phòng thư ký, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng: "Chúc mọi người đi chơi vui vẻ."
Mấy thư ký lâu năm đứng lên cười vẫy vẫy tay : "Cố tổng nghỉ phép vui vẻ."
Boss lớn nhất nghỉ phép, không khí trong phòng thư ký liền vui vẻ lên, Khương Manh Manh vội vàng cùng khu nghỉ dưỡng trao đổi về vấn đề thời gian và phương tiện di chuyển, những người khác thì vội vàng giải quyết cho xong công việc rồi bắt đầu lên kế hoạch cho buổi team building.
Đây là lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu tham gia team building cho nên cô không biết phải nên chuẩn bị những gì, trước tan tầm liền kéo lấy Khương Manh Manh hỏi nên chuẩn bị thứ gì cho phải.
Khương Manh Manh đánh giá cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải rồi đưa ra đề nghị: "Hoạt động lần này có trò thám hiểm khu rừng, cũng có trải nghiệm bắt cá, cậu không thể xõa tóc được, chuẩn bị chút dây thun cùng kẹp tóc, đến lúc đó thì buộc tóc lên cho gọn, để cho tiện khi tham gia các hoạt động thì cậu nên chọn những bộ đồ đơn giản cùng giày thể thao. Ngoài ra thì lúc chúng ta đi dạo bờ biển cũng phải trang điểm cho thật xinh đẹp, cậu cũng nên mang theo vài bộ váy xinh xắn, đến lúc đó có thể nhờ chị Vương chụp cho tụi mình vài tấm, chị ấy chụp hình hơi bị nghệ đấy."
Trương Vi nghe thấy hai người nói chuyện cũng quay đầu: "Nơi đó chắc hẳn không có chỗ mua đồ ăn, nhà ăn khách sạn lúc ban đêm chưa chắc sẽ buôn bán, tốt nhất nên mang theo chút đồ ăn vặt, đói bụng còn có thể lót bụng,"
Hàn Hướng Nhu gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ. Chờ sau khi tan tầm, cô lái xe thẳng đến trung tâm mua sắm, mua một đống quần áo phù hợp cho đi chơi biển, lại mua thêm một đống đồ ăn vặt để đầy cả cốp xe.
Lúc về đến nhà, Hàn Thịnh Vĩ ra giúp cô mang đồ vào mà ngẩn cả người khi mở ra cốp xe cô ra, công ty anh ấy cũng có tổ chức qua vài hoạt động như vầy, các cô gái đi ra ngoài chơi cũng thích mang theo một chút đồ ăn vặt, nhưng mang nhiều như vậy vẫn là lần đầu tiên anh ấy thấy.
"Anh nói em nghe, em đây là đi team building hay là đi chơi thu vậy ?" Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy phải mang xe chở hàng ra mới mang hết cả đống này vào nhà được.
Hàn Hướng Nhu đi tới cầm lấy hộp bánh kem, mở nắp ra ăn: "Em nghe đồng nghiệp nói cũng không khác đi chơi thu là bao. Cơ mà, em còn chưa được ra ngoài đi chơi thu đâu, lúc học tiểu học trường tổ chức đi chơi thu, giáo viên đều không cho em đi theo."
Hàn Thịnh Vĩ lập tức cảm thấy lòng đau đến muốn hỏng: "Đây là giáo viên gì vậy, tại sao bọn họ lại không cho em đi ?"
"Bởi vì mang theo em sẽ đụng phải ma, bạn học của em đều sẽ sợ hãi." Hàn Hướng Nhu nói một cách tự nhiên
"Sau đó lúc em lên cấp hai không còn đụng phải ma nữa, nhưng mà khi đó em đang học bắt ma với ông nội, cho nên các cậu ấy lại càng sợ em hơn."
Trong lòng Hàn Thịnh Vĩ có chút chua xót, xoa xoa tóc Hàn Hướng Nhu an ủi cô nói: "Đó là do bọn họ ngốc, có mắt mà không có tròng."
"Không sao, mọi người khi đó đều là trẻ con mà, ai mà chẳng nhát gan." Hàn Hướng Nhu cười hì hì nói: "Trưởng thành rồi sẽ không còn sợ nữa, anh nhìn bạn bè ngày hôm đó của anh xem em bắt ma đi, mọi người đều không sợ hãi."
Nhớ tới hình ảnh mình liếm bùa, Hàn Thịnh Vĩ xấu hổ cười hai tiếng: "Đúng rồi, có cái gì mà phải sợ, một chút cũng không sợ hãi ..."
****
9 giờ sáng ngày thứ hai, Hàn Thịnh Vĩ lái xe đưa Hàn Hướng Nhu đưa đến dưới lầu công ty Thần Huy. Anh ấy vốn nghĩ rằng Hàn Hướng Nhu mang theo chiếc vali 28 inch đã đủ khoa trương lắm rồi, không ngờ tới còn có người không chỉ mang theo vali 28 inch, mà còn mang theo một cái ba lô leo núi siêu to, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
Vị trí Đảo Hải Thần rất xa, xây dựng cũng tương đối trễ, bình thường bến tàu cũng không có tàu đi đến nơi đó, mà phải sử dụng tàu chuyên dụng của tập đoàn Phồn Thịnh.
Bến tàu Đảo Hải Thần xa nội thành rất nhiều, mất hơn hai tiếng đồng hồ đi xe mới tới được bến tàu.
Người trong phòng thư ký lục tục xuống xe, Khương Manh Manh nhìn thoáng qua khắp nơi, có chút không rõ lắm đây là ở đâu: "Nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Lâm Hải mà cũng có một nơi hoang vắng như vậy ư ?"
Quả thật rất hoang vắng, Hàn Hướng Nhu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, không có nhà ở, cũng không có ruộng đất, đến cả một bóng người cũng không thấy, cũng không biết một mảnh đất lớn như vậy dùng để làm gì, vì sao vẫn luôn để chỗ này thành nơi hoang phế.
Giám đốc Cao đi tới, nghe được các lời nghị luận của mọi người liền nhanh chóng cười giải thích: "Đây là chỗ mà tập đoàn Phồn Thịnh thu mua, bởi vì tạm thời còn chưa có khai phá, cho nên nhìn hơi hoang vắng một ít."
Ông ta lấy ra tờ thông tin mà Khương Manh Manh gửi, sau khi đối chiếu với từng người liền dẫn mọi người vào bến tàu: "Trong đợt đến Đảo Hải Thần lần này có tổng cộng 30 người, ngoại trừ mọi người còn có các nhân viên của một công ty nhỏ khác và các du khách đi lẻ. Tuy rằng phương tiện trên đảo cũng rất đầy đủ, nhưng dù sao vẫn ở trên biển, thêm vào đó lại có rừng rậm, cho nên hy vọng mọi người ở lúc vui chơi chú ý, đặc biệt vào lúc ban đêm cố gắng đừng rời khỏi lâu đài."
Giám đốc Cao dẫn mọi người lên thuyền, phát cho mỗi người một tờ《Thông báo an toàn》, trên đó có đánh dấu một số nơi được cho là nguy hiểm, đồng thời cũng yêu cầu mọi người ký tên lên《Thông báo an toàn*》
(*Mình nghĩ cái này chắc là tờ giấy cam kết an toàn á)
Hàn Hướng Nhu nhìn Khương Manh Manh bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Vì sao lại cho chúng ta ký cái này ?"
"Hình thức mà thôi." Khương Manh Manh ký xong đưa bút cho Hàn Hướng Nhu: "Rất nhiều nơi du lịch đều ký cái này, không có việc gì đâu."
Hàn Hướng Nhu tiếp nhận bút, ký tên ở phía dưới.
Giám đốc Cao đem 30 tờ《 Thông báo an toàn 》thu lại, trên mặt lộ ra nụ cười: "Chúc mọi người có chuyến đi vui vẻ, buổi chiều chủ nhật tôi sẽ chờ mọi người ở bến tàu, tạm biệt !"
Con tàu rời khỏi bến, chạy tới nơi biển sâu. Trong khoang thuyền to như vậy chỉ còn lại 30 người, mọi người nhìn nhau một cái rồi tản ra đi kiếm chỗ ngồi, bắt đầu thưởng thức biển.
Sau khi con tàu chạy khoảng hai tiếng, một hòn đảo nhỏ xinh đẹp xuất hiện ở ngoài cửa sổ. Hòn đảo nhỏ được bao trùm bởi cây cối xanh um tươi tốt, nhìn từ xa như một ốc đảo giữa đại dương.
Con tàu chậm rãi cập bờ, Hàn Hướng Nhu lấy hành lý của mình đứng xếp hàng chờ xuống thuyền.
"Kia chắc là lâu đài cổ mà chúng ta sẽ ở nhỉ ?" Lý Nghiên chỉ chỉ lâu đài cổ cách đó không xa nói: "Lâu đài nhìn rất có cảm giác cổ xưa, lâu đài lớn như vậy mà chỉ tiếp đãi có 30 người không sợ lỗ sao ?"
Lâu đài cổ đứng sừng sững ở bên cạnh rừng rậm, bị những bóng cây cao lớn che phủ, nhìn qua có có chút cảm giác âm u.
Hàn Hướng Nhu tháo kính râm xuống nhìn lâu đài cổ kia, cảm thấy nơi này không đơn giản như cô nghĩ.
👻👻👻👻👻👻
Lim: Bởi vì mình là một người khá là thích đọc bình luận, cho nên nếu mọi người ghé qua đây mà cảm thấy hay và hứng thú thì đừng quên để lại bình luận và nhấn sao cho Lim nha, cảm ơn mọi người ❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro