Chương 1: Giám đốc cường tráng lâu ngày gặp lại người cha bị si ngốc
Chương 1: Giám đốc cường tráng lâu ngày gặp lại người cha bị si ngốc
Edit: Meoanthitnam - Meow
"Ừ, bây giờ anh chuẩn bị từ công ty đi đón cha" Trương Vũ và lái xe vừa nói chuyện với người phụ nữ
"Hayaaa--lần này phương án không ổn, em phải qua bên kia xem một chút, tối nay bay" giọng nói của người phụ nữ lộ ra vẻ mệt mỏi, có lẽ đã lâu không ngủ đủ giấc, còn ngáp một cái
" Vậy em đi bao lâu?"
"Chắc tầm một tháng mới về, anh ở công ty cũng không bận thì chăm sóc cha cho tốt, cơ thể ông ấy cũng không lạc quan lắm"
" Việc này anh đã chuẩn bị tốt, em không cần lo lắng"
"Ừ, vậy em cúp máy"
Không có tiếng của Lưu Giai Lệ, trong xe trở nên yên tĩnh, Trương Vũ nắm chặt tay lái
Trương Vũ ngưỡng mộ phụ thân của mình, nhưng đó là trước khi má anh dẫn anh rời khỏi gia đình đó. Lúc Trương Vũ chưa đến mười tuổi thì cha má anh ly hôn, đến giờ anh vẫn còn nhớ ánh mắt của má anh lúc nắm tay anh rời khỏi nơi đã sinh sống từ nhỏ, vừa tuyệt vọng lại bi thương, đến tận nhiều năm sau khi lớn lên vẫn không quên được.
"Trương Vũ, con nhớ cho kỹ, cách xa người đàn ông này ra!" Má tới lúc qua đời vẫn không ngừng nhắc bên tai anh những lời này... Từ sau khi cha má anh ly hôn đường ai nấy đi, Trương Vũ không còn gặp lại phụ thân của mình, cho dù sau này anh gây dựng sự nghiệp thành công, rồi kết hôn, hay lúc má anh qua đời, anh đều không gặp lại người đàn ông này.
Một tuần trước, Trương Vũ ở liên hoan thấy em họ đã lâu không gặp, không biết nghe từ ai nói rằng bây giờ Trương Đông Hải đang bị bệnh si ngốc tuổi già. Ban đầu Trương Vũ còn không tin, phụ thân mà mình đã từng rất kính ngưỡng, người đàn ông cực kì có quyết đoán, như thế nào lại bị ngu dại được, anh không dám tưởng tượng, nhưng ngay sau đó, em họ đưa ra hồ sơ bệnh nhân, hiện lên chữ cực kì chói mắt-- Alzheimer. Trong nháy mắt, Trương Vũ không khỏi kinh ngạc, không phải khổ sở, mà là có cảm thấy hoảng hốt.
Trương Đông Hải bị bệnh si ngốc tuổi già, nhưng dù sao ông cũng là cha ruột của Trương Vũ. Nhiều năm như vậy, Trương Vũ cũng không một lần liên hệ với ông, càng đừng nói thăm gặp, nội tâm của Trương Vũ thật ra có chút áy náy. Vì thế, thứ tư tuần trước anh yêu cầu trợ lý đi tìm hiểu chỗ ở bây giờ của Trương Đông Hải, lúc biết được Trương Đông Hải sống cũng không tốt, mà bệnh tình cũng càng thêm nghiêm trọng. Trương Vũ liền có ý nghĩ, anh muốn đưa Trương Đông Hải về nhà anh, chính mình chăm sóc ông.
Anh nói chuyện này với Lưu Giai Lệ, vợ anh vui vẻ đồng ý, nghĩ rằng dù sao cũng là phụ thân của Trương Vũ, đưa về trong nhà chăm sóc cũng là lẽ thường tình, cô nguyện ý chăm sóc cùng Trương Vũ.
Nhưng Lưu Giai Lệ công việc rất bận, yêu cầu thường xuyên đi công tác, suy cho cùng, Trương Đông Hải là phụ thân của Trương Vũ, anh không nên làm phiền vợ mình. Cho nên hai ngày này, Trương Vũ chỉnh đốn công ty từ trên xuống dưới để mình có thể làm việc tại, đến lúc đó anh sẽ có thời gian chăm sóc Trương Đông Hải.
Trương Vũ muốn chăm sóc tốt Trương Đông Hải, không biết là vẫn còn ngưỡng mộ Trương Đông Hải, hay do nội tâm tội lỗi muốn đền bù vì mấy năm qua không quan tâm Trương Đông Hải
🆙🆓 w🅰️tt🅿️🅰️d Ⓜ️eow
Buổi chiều nắng rất lớn, Trương Đông Hải đứng ở cửa ga tàu cao tốc, trên đầu nắng chói, lấy bàn tay quạt gió nhưng hiển nhiên không có tác dụng gì, gã kéo lấy đuôi áo hàng hiệu mới thay về phía trước, dùng vạt áo quạt gió làm lan tỏa mùi mồ hôi, cũng lộ ra bụng bia vì cả năm hết ngồi rồi nằm liệt trong nhà. Hành động tác khiến cho người đi đường chú ý, cũng khiến cho bên người trợ lý chú ý, Lưu trợ lý vội vàng nhắc nhở "Ôi? Trương tiên sinh, thả quần áo xuống, như vậy là không lịch sự".
"Nhưng mà tôi nóng quá!" Trương Đông Hải kháng nghị nói
"Con của ông sắp lái xe tới, trên xe có điều hòa, đến lúc đó lên xe là mát mẻ"
Trương Đông Hải chu miệng nhưng vẫn nghe lời thả quần áo xuống chuyển sang chơi ngón tay. Trợ lý xoay người tiếp tục nhìn xe chờ Trương Vũ không có chú ý tới sau lưng ánh mắt của Trương Đông Hải bỗng chốc trở nên tỉnh táo.
Vào hai hôm trước, Trương Đông Hải nửa đêm rời giường đi WC, ngoài ý muốn bị bình rượu đặt ở mép giường vướng ngã, phần đầu đập xuống đất, chờ ông tỉnh lại liền cảm thấy đầu óc trở nên minh mẫn. Biết mình bị bệnh si ngốc tuổi già, bây giờ toàn bộ nhận thức khôi phục lại, thậm chí toàn bộ cơ thể so trước kia còn tốt hơn. Đêm đó, Trương Đông Hải cảm giác tinh lực dồi dào, kéo quần ra liền thấy con cu ngủ say nhiều năm vậy mà cương lên! Quy đầu lớn tím đen bắn ra khỏi quần lót. Trương Đông Hải vừa mừng vừa sợ, khúc thịt lớn thô dài phía dưới bụng mỡ vậy mà lại khôi phục tinh lực như hồi trẻ, thậm chí có khi còn tốt hơn. Đêm đó lập tức tuốt mấy phát.
Lúc Trương Đông Hải còn trẻ bị giục kết hôn, bắt phải cưới má của Trương Vũ, nhưng không ai biết Trương Đông Hải thật ra không có hứng thú với phụ nữ. Ông cảm thấy hứng thú với đàn ông, đặc biệt là đàn ông cường tráng, ông thích hung hăng đè bọn họ ở dưới người rồi dùng dương vật vừa thô vừa khỏe của chính mình đâm tàn bạo vào mông thịt to tròn của bọn họ.
Hồi trẻ Trương Đông Hải là người có tính dục mạnh, bây giờ con chim bự bên dưới khô nóng rực lửa như hồi trẻ tuổi 20, gã không thể thỏa mãn với việc chỉ dùng tay tuốt. Đúng lúc này, trợ lý của con trai Trương Đông Hải tìm đến, việc bệnh si ngốc tuổi già đã khỏi hẳn không thể để cho người khác biết - trong lòng Trương Đông Hải âm thầm nghĩ. Khi trợ lý tới nhà gã, Trương Đông Hải giả ngu dại để đối phó. Trợ lý này vừa gầy vừa nhỏ, đến thịt trên mông cũng ít, Trương Đông Hải không có một chút hứng thú. Nghe trợ lý nói Trương Vũ muốn đem gã đón về ở chung, Trương Đông Hải còn nhớ rõ cái tên Trương Vũ, đây là con của gã với vợ trước, lúc nhỏ còn rất thích gã, nhưng đó là anh còn chưa thấy gương mặt thật gã, nhưng sau khi gã với vợ trước ly hôn, đứa bé đi cùng người phụ nữ kia, nhiều năm rồi gã chưa từng gặp lại, bây giờ lại nghĩ muốn đón gã về?
Trương Đông Hải tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đi theo trợ lý tới thành phố này, không liên quan tới Trương Vũ, chủ yếu do bây giờ thân dưới của gã tinh lực tràn đầy, trời cao ban cho gã cơ hội tốt như vậy, gã khẳng định muốn tận dụng triển để đi chịch đàn ông, rốt cuộc Trương Đông Hải là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, mà nông thôn chỗ gã sống lại không có ai thuận mắt.
🆙🆓 w🅰️tt🅿️🅰️d Ⓜ️eow
Một lúc sau, một chiếc xe Porsche màu đen cũng dừng ở cửa ga, " Ngài Trương tới rồi, đi thôi, chúng ta lên xe thôi" trợ lý quay đầu lại nói với Trương Đông Hải. Trương Đông Hải lập tức trở về vẻ ngơ ngơ ngu dại "Được! Được! Được! Tôi muốn lên xe!" vừa nói vừa vỗ tay.
Trợ lý ngồi trên ghế phụ, Trương Đông Hải bò ra ghế sau, "Cha, con đến rồi" Trương Vũ thông qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông này, nhiều năm không thấy, Trương Đông Hải giờ vừa mập vừa béo, cả người như bôi dầu trơn, làn da nhăn nheo, vừa mới lên xe, mùi mồ hôi tỏa ra đầy toàn bộ thùng xe, làm cho máy lạnh cũng ngột ngạt, nhưng đường nét gương mặt kia vẫn giống trong trí nhớ của Trương Vũ, là người mà anh khát khao.
Lúc Trương Vũ nhìn Trương Đông Hải, Trương Đông Hải cũng đang đánh giá đứa con trai này. Trương Vũ đã từ ngày trước non nớt trở nên thành thục, cho dù là lúc mỉm cười, ngũ quan mang nét anh tuấn sắc bén vẫn lộ ra một tia lạnh nhạt, môi châu căng tràn khép mở để lộ ra cái lưỡi hồng hào. Dáng người của anh cũng không phải nhỏ nhắn như lúc bé mà giờ thơm ngon như trái cây chín muồi, cho dù mặc tây trang ngay ngắn cũng không che lấp được cơ bắp, cơ ngực bự căng ra, eo thì thon chắc, cánh tay rắn chắc đang nắm tay lái, quần ôm sát một bọc to dưới thân, có thể thấy rõ nó rất lớn, quần tây bao lấy đùi chắc gợi cảm. mông cong múp cho thấy anh thường xuyên ngồi văn phòng, cho dù ngồi ở ghế trước to rộng, mông thịt to mọng vẫn căng ra khỏi ghế dựa.
"Đi thôi" Trương Vũ không nhìn Trương Đông Hải nữa, giày da đạp lên chân ga, anh không có chú ý tới phía sau ánh mắt của Trương Đông Hải càng thêm đáng khinh. Ở dưới bụng đầy mỡ của ông, một đống lớn đến sợ mạnh mẽ căng đũng quần.
Nhiều năm không gặp con lại mê người như vậy.
Vậy, ông cũng không khách khí nữa.
【Lời của tác giả:】
Không đâu vào đâu, cha là cầm thú, là loại không có quan niệm đạo đức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro