Ngoại truyện 4: Ấm áp
"Chúcmừng bác sĩ Tống, là hai bé trai!"
TốngThừa Nhiên kinh ngạc, vẻ vui sướng trên mặt lập tức đông cứng lại, trong đầu chỉhiện lên hình ảnh hai đứa con gái ngoan ngoãn dần dần cách xa hắn.
Bànội Tống đi tới nhìn cháu trai, miệng không ngừng cười ha hả. Tống Thừa Nhiênngơ ngác nhìn thoáng qua đứa con trai, bọn nhỏ tựa như nhăn dúm dó, cũng khôngrõ là tròn hay dẹt.
Hắnluôn nghĩ về Lâm An, ngay lập tức vào phòng sinh gặp cô.
LâmAn nằm ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt, tóc cũng ướt sũng. Dù sao thì cũngchuẩn bị rất kỹ trong thời gian mang thai, nên quá trình sinh cũng không khókhăn nhưng tốn rất nhiều sức.
LâmAn nhìn thấy hắn đi vào, mới ngẩng đầu gọi, "Thừa Nhiên."
TốngThừa Nhiên vừa mừng vừa đau lòng, tiến lên nắm chặt tay cô. Đôi mắt ửng đỏ, cổhọng có chút nghẹn ngào không nói được lời nào, nhìn cô một lúc lâu mới nghẹnra một câu, "Lâm An, vất vả cho em rồi."
...
LâmAn nghĩ lại bản thân mới vừa sinh hai đứa nhỏ ra, thật sự không dễ dàng.
TốngThừa Nhiên có được hai đứa con trai, trong sự vui sướng lại mang theo chút bấtđắc dĩ. Thỉnh thoảng Lâm An nhìn thấy Tống Thừa Nhiên cô độc ngồi bên cửa sổnhìn ra xa, cô cố gắng nhịn xuống không để bật cười ra tiếng.
LúcLâm An ở cữ, công việc của Tống Thừa Nhiên đúng lúc tới thời kỳ quan trọng nhất,hắn không còn cách nào khác, liền thuê nguyệt tẩu* chăm Lâm An, Bà nội Tốngcùng mẹ Lâm cũng ở nhà một thời gian.
*Nguyệt tẩu: Người giúp việc gia đìnhcao cấp, thường là người chăm sóc các bà mẹ mới sinh và trẻ sơ sinh chuyênnghiệp
Điềuđầu tiên Tống Thừa Nhiên làm khi về nhà đó là đi tìm Lâm An. Cùng cô thân thiếtmột lúc rồi mới đi nhìn hai đứa nhỏ.
MẹLâm cùng bà nội Tống mỗi người ôm một đứa, vừa dỗ dành vừa thảo luận đặt têncho chúng.
Lúchai nhóc tỉnh dậy rất có tinh thần. Nhóc anh thích được người lớn bế rồi đongđưa, khi người lớn dừng lại nhóc lại bắt đầu khóc nháo.
Nhócem lại ngoan ngoãn hơn một chút, thường mở to đôi mắt đen bóng tò mò nhìn xungquanh.
Lầnđầu tiên hai nhóc kêu "Ba ba", khiến Tống Thừa Nhiên hạnh phúc đến mức luôn ômhai đứa nhỏ không chịu buông tay.
Nhưngvào ban đêm, nếu hai nhóc đột nhiên tỉnh ngủ, khóc lóc cũng kêu ba ba.
TốngThừa Nhiên giật mình lập tức tỉnh lại từ trong giấc mơ, ôm đứa nhóc đến phòngkhách dỗ dành, sợ quấy rầy giấc ngủ của vợ mình.
Hắn vừa dỗ được một đứa ngủ, thì nhóc kia lại tỉnh!
Bìnhthường bác sĩ Tống trong giới y học oai phong toàn năng, lúc này quả thực có thểhình dung "Luống cuống tay chân". Hắn vội vàng bế một đứa lên dỗ, đồng thờiđung đưa cái nôi dỗ đứa còn lại.
MàLâm An bên cạnh ngủ say hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí còn lậtngười thuần thục đá chiếc gối của hắn xuống giường.
TốngThừa Nhiên rất cưng chiều cô, hắn yên lặng nghĩ: Vẫn là con gái sẽ ngoan hơn.
Cuốicùng cũng dỗ được hai đứa nhỏ ngủ.
TốngThừa Nhiên nhìn đứa nhỏ ngủ say ở trong nôi, vẻ mặt càng thêm dịu dàng. Hai đứanhỏ chậm rãi lớn lên, trắng nõn, thực sự rất đáng yêu.
...
LâmAn cảm thấy mình thật nhàn rỗi, nghe nói Triệu Mỹ Lệ chuẩn bị mang thai, cô liềnchủ động chạy đến chỗ Triệu Mỹ Lệ nói kinh nghiệm mang thai cùng sinh sản.
ThẩmNhất bởi vì làm nhiệm vụ nên tiếp xúc ngày càng ít với Lâm An. Khoảng thời giantrước hai người gặp mặt, Lâm An nghe nói hắn gặp một cô gái.
LâmAn trêu ghẹo nói: "Là cô gái thế nào a? Hai người có phải hay không... hehe."
ThẩmNhất đang nhéo gương mặt nhóc anh đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "Khôngphải! Tôi với cô ấy chỉ là... Khụ... quan hệ hợp tác."
LâmAn cười mỉm, giọng nói của Thẩm Nhất nhỏ dần đi, vành tai cũng đỏ lên.
...
Việcchăm sóc hai đứa nhỏ cơ bản đều do Tống thừa Nhiên làm, nhưng hai đứa con trailại thân thiết với Lâm An. Con trai thường chiếm lấy Lâm An, muốn cô kể chuyệnrồi hát ru, còn muốn ngủ với cô ép Tống Thừa Nhiên ra khỏi giường.
TốngThừa Nhiên có chút u oán, vì sao hắn lại cảm thấy hai nhóc này là tới tranh đoạtvới hắn?
Chờkhi hai đứa nhỏ có thể thích ứng với việc ngủ ở phòng khác, Tống Thừa Nhiên mớithở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì phòng này chỉ còn lại hắn cùng Lâm An!
Đêmđó, Tống Thừa Nhiên liền đè Lâm An trên giường, lột sạch quần áo rồi hôn mạnh mẽ.Vội vàng muốn mút đầu lưỡi cô, bàn tay to cũng không khống chế được mà lưu luyếntrên người cô.
LâmAn bị hôn đến toàn thân nóng lên, thở dốc liên tục. Cô bị hắn đè nặng, chặt chẽ,không có khe hở, nhiệt độ ấm nóng của cơ thể từ nơi da thịt tiếp xúc truyền đến.
Đanglúc lửa nóng mãnh liệt, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
LâmAn ngẩn ra, là con trai tới tìm. Cô vừa định xuống giường, nhưng Tống ThừaNhiên lại quấn lấy người cô, còn không ngừng xoa ngực, không hề có ý định dừnglại.
LâmAn hạ giọng nói: "Thừa Nhiên mau dừng lại, con trai tới tìm."
Trongmiệng Tống Thừa Nhiên ngậm nhũ thịt của cô nên thanh âm mơ hồ không rõ nói:"Không phải, em nghe nhầm."
LâmAn vừa tức giận vừa buồn cười, đành phải kéo cao chăn che kín người cô cùng TốngThừa Nhiên đều đang trần trụi, sau đó nhỏ giọng nói về phía cửa: "Sao vậy?"
Cửahơi hé mở, con trai lớn đang ôm gấu lông xù tò mò nhìn vào trong, giọng trẻ concất lên: "Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?"
LâmAn cười cười, "Mẹ ngủ ngay đây, sao bảo bối lại lên đây? Em trai đâu?"
Anhcả lấy bàn tay mũm mĩm gãi đầu, "Em trai ngủ rồi... con tới muốn chúc mẹ ngủ ngon."
Tronglòng Lâm An ấm áp, hai đứa con trai mỗi đêm trước khi ngủ đều muốn chúc cô ngủngon, "Được rồi, bảo bối mau đi ngủ đi, ngủ ngon."
Cậubé ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, "Mẹ ngủ ngon."
TốngThừa Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức liền xốc lên chăn lên, xuống giườngkhóa trái lại, rồi nhanh chóng chạy về giường.
Sauđó hắn lại đè cô xuống, nhíu mày lại, có chút ủy khuất nói: "Sao em không gọianh là bảo bối."
Ngườinày lại ăn giấm với con trai mình.
LâmAn đành phải nói dối, "Con trai là tiểu bảo bối, anh là đại bảo bối."
TốngThừa Nhiên lập tức nở nụ cười thỏa mãn, cúi người xuống, tiếp tục công việc vừabị cắt ngang.
Hắnhôn chóp mũi cô, dùng sức liếm mút mỗi bộ phận trên người cô, đầu lưỡi bá đạo cạyhàm răng ra, đem đầu đầu lưỡi của cô vào trong miệng vừa mút vừa mổ.
Tưvị vừa ngứa vừa ngọt.
Trongmắt hắn là cả biển sao dịu dàng, thân thể nóng cháy ăn mòn giác quan của haingười.
Chậmrãi tiến vào bên trong ẩm ướt mềm mại, Tống Thừa Nhiên nhịn không được rên lên,Lâm An bởi vì đã lâu không làm tình mà đau đớn thấp giọng khóc thút thít, khicô chuẩn bị sẵn sàng, liền bắt đầu gia tăng tốc độ thọc vào rút ra.
Cảmgiác sảng khoái sâu trong thân thể từng đợt nổi lên mặt nước, giống như lá rụngdừng ở trên mặt nước, gợn sóng không ngừng khuếch tán ra những vòng tròn, khoáicảm cũng không ngừng tăng lên.
Dụcvọng thức tỉnh, sử dụng bản năng cơ thể.
Tronglòng có từng đợt nhiệt lưu, đưa hai người tới đỉnh của dục vọng, tiếng rên rỉcùng thở dốc tràn ngập bên tai.
LâmAn hơi ngẩng đầu, liếm môi Tống Thừa Nhiên, lại dựa vào trong lòng hắn thở dốc,ngón tay vuốt ve ngực hắn rồi hỏi, "Thừa Nhiên, muốn có con gái không?"
Nhunglại ngoài ý muốn Tống Thừa Nhiên lắc đầu.
LâmAn có chút nghi hoặc, không phải hắn rất muốn có con gái sao?
TốngThừa Nhiên nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Lâm An sau sinh kia, cùng với thời gianmang thai vất vả, cho nên không muốn cô phải chịu thêm đau đớn nữa.
TốngThừa Nhiên ôm Lâm An, cằm dựa vào đỉnh đầu cô, "Anh có mọi người là đủ rồi."
Tronglòng Lâm An cảm thấy mềm mại, mắt hơi ngấn nước, mũi sụt sịt nói: "Về sau khôngcó cơ hội đâu."
TốngThừa Nhiên trả lời: "Không đổi ý."
LâmAn cuộn tròn người, nằm trong ngực hắn, khóe mắt cong cong, "Được rồi, ngủ sớm mộtchút, sáng mai còn mang hai nhóc kia ra ngoài chơi."
TốngThừa Nhiên hôn lên trán cô, "Ngủ ngon, Lâm An."
LâmAn ấm áp ôm hắn, "Ngủ ngon, Thừa Nhiên."
End.
————————————————
Common for reading❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro