61. Lần sau nhất định sẽ đè em trên bãi cỏ dã chiến
(Nhà vệ sinh của đội cảnh sát đặc nhiệm H, ngậm tinh dịch đặc cảnh ướt quần) Ngọt, canh hai, Trứng phục sinh "Ngậm tinh dịch đặc cảnh"
Nghe được thanh âm của bản thân mà Khương Từ sợ hết hồn, lập tức vùi mặt vào trong cánh tay kìm nén tiếng rên rỉ phía sau.
Bị đám cỏ xung quanh chặn lại, hẳn không ai để ý đến động tác của y, Khương Từ lớn mật tăng thêm sức mạnh ở tay đâm qua đâm lại trên miệng lồn, y muốn quá, nhưng không có cách nào chọc vào bên trong qua quần, chỉ có ở bên ngoài thể gãi ngứa. Ngón tay xoay tròn xoa nắn bên ngoài, vừa làm động tác này, toàn bộ tinh dịch chứa trong đó đều chảy ra, thấm ướt hết lớp quần bên ngoài. Khương Từ lại siết chặt hai chân.
Dù sao vẫn đang huấn luyện nên Khương Từ cũng không dám quá mức buông thả, chỉ xoa xoa khi ngứa ngáy khó chịu, liền nhanh chóng rút tay về. Có thể là bởi vì lương tâm cắn rứt, Khương Từ vô thức liếc nhìn lại, quả nhiên, Nghiêm Sở đang nhìn chằm chằm y cách đó không xa, cả người Khương Từ đột nhiên trở nên trống rỗng. Chẳng lẽ hắn đã nhận ra điều gì đó ... Mặc dù ánh mắt hắn luôn luôn nóng rực khi nhìn lén mình, nhưng Khương Từ vẫn có chút khó chịu, đặc biệt là nếu ánh mắt của hắn bị đồng đội phát hiện ...
Khương Từ giả vờ bình tĩnh nhìn lại, mặc kệ hắn có phát hiện ra hay không, hiện tại cũng không thể làm gì mình. Nhưng ... ngay khi ngửi thấy mùi hương dâm đãng còn sót lại trên đầu ngón tay, Khương Từ hận không thể đào cái lỗ chui xuống. Thật quá xấu hổ ... Cho dù động dục ở nơi này, làm sao còn có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ này. Cũng may nơi ẩm ướt bên dưới nằm ở giữa, vừa bị chặn lại, nếu hơi hướng về phía trước hoặc phía sau một chút, rất dễ bị phát hiện. Cái quần bị ướt chỗ đó căn bản không tiện giải thích cho mọi người.
Khương Từ vì tâm tư rối loạn, cả buổi sáng cũng không dám nhìn Nghiêm Sở, thật vất vả kết thúc huấn luyện. Các thành viên trong đội thấy trạng thái tinh thần của Khương Từ hình như không được tốt đã khuyên y nên trở về nghỉ ngơi cho khỏe, khiến cho Khương Từ càng thêm xấu hổ.
Cuối cùng cũng đến thời gian ngủ trưa, Khương Từ chuẩn bị đến nhà vệ sinh dọn dẹp hạ thân ướt át của mình, mới vừa vào cửa liền cảm thấy có một lực mạnh kéo cửa ra, sau đó một thân ảnh cao lớn chen vào.
"Bảo bối."
"Hừ..."
Chỉ cần ngửi mùi hương nam tính trên người hắn Khương Từ liền biết người tiến vào là ai, cho dù thân mật bao nhiêu đi nữa, tim vẫn sẽ trật một nhịp.
Nghiêm Sở từ phía sau ôm lấy Khương Từ, chậm rãi sờ lên eo y, sau đó vòng qua bụng nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh đừng... Ở đây... Sẽ bị nhìn thấy..." Khương Từ giãy một cái, Nghiêm Sở ôm mình càng ngày càng chặt.
"Mọi người ngủ rồi." Vùi đầu ở bên cổ Khương Từ, Nghiêm Sở ngửi mùi sữa thơm trên người y, cảm giác cả người cũng an tâm, "Muốn tôi sao?"
Cảm thấy nói ra thật khó xử, Khương Từ ngượng ngùng gật đầu. Rõ ràng là đều gặp nhau mọi lúc rồi, nhưng hỏi mình có muốn hay không là ý gì ...
Nghiêm Sở dường như vô cùng vui vẻ: "Đội trưởng Khương lúc sáng đã nói những điều đáng yêu như vậy với tôi, sau đó lại không thèm nhìn tôi một cái. Chậc chậc."
"Em nhìn anh sẽ bị mọi người phát hiện khác thường. Hơn nữa, ở trước mặt mọi người, anh cũng đừng nhìn chằm chằm em..."
"Không nhìn chằm chằm em, sao có thể phát hiện, bà xã dâm đãng của tôi làm những chuyện dâm dật như thế trong buổi tập sáng nay, hả?"
Hóa ra hắn cũng phát hiện ra! Khương Từ đột nhiên đỏ bừng từ tai đến cổ, ngay cả lời cũng xấu hổ không thốt lên được: "Em... Anh... Anh biết?"
"Bảo bối, em cho rằng em còn có hành động nào có thể thoát khỏi ánh mắt của tôi sao?" Nghiêm Sở nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Khương Từ không khỏi cảm thấy đáng yêu. Buổi sáng lúc thấy ánh mắt đang ngậm hơi nước của y nhìn mình, Nghiêm Sở cũng biết khẳng định y đang len lén làm cái gì, không ngờ quả nhiên không hề đoán sai. Nghiêm Sở đưa tay sờ sờ phía dưới Khương Từ, "Quần ướt thành như vậy, tinh dịch chảy ra?"
"Ừ... Em ngậm không ngừng được... Thật là ngứa, cho nên em mới..." Hơn nữa trừ tinh dịch, còn có nước dâm của mình chảy ra.
"Ai bảo em phát nứng, không để cho tôi dọn dẹp sạch." Nghiêm Sở vỗ một cái lên mông Khương Từ, nhưng lực cũng không mạnh, Khương Từ hừ một tiếng, cái mông cũng theo đó vặn vẹo.
"Em muốn ngậm nó."
Ngắn ngủi bốn chữ lại khiến trái tim Nghiêm Sở run lên. Thời gian nghỉ trưa cũng không dài, hơn nữa đi ra ngoài quá lâu sẽ bị người ta phát hiện. Thật may hai người vô cùng ăn ý, một ánh mắt cám dỗ của Khương Từ, Nghiêm Sở liền không nói nhảm nữa, kéo quần Khương Từ ra cắm vào từ phía sau.
"Ngậm tinh dịch của ông xã khi huấn luyện cảm giác thế nào?"
"Ưm... Rất khó chịu... Nhưng thích lắm..." Nó cứ thế chảy xuống khiến mình ngứa ngáy, hơn nữa quần cũng sẽ ướt.
"Sớm biết đã lấy giang tắc ở nhà nhét vào cho em, bé đĩ dâm."
"Hức a... A a a... Ông xã... Địt sướng quá... Còn muốn... Ông xã sâu hơn một chút..."
"Không thể sâu hơn. Đừng phát tao." Nghiêm Sợ sợ đánh vào cặp mông trắng nõn của Khương Từ, vừa vén áo lên hôn lưng y. Bởi vì trên môi y kết vảy, nên lúc hôn lên khiến thân thể Khương Từ run rẩy, có một loại cảm giác ngứa ngáy.
"A hừ..."
"Em có biết hôm nay lúc huấn luyện nhìn em nứng tình tôi đang nghĩ gì không?"
"Nghĩ gì?"
"Lầm sau nhất định phải đè em trong bụi cỏ dã chiến một lần."
Cả người Khương Từ run lên, chỉ như vậy đã bắn ra, Nghiêm Sở cũng không dám đụ quá lâu, cho nên gần xong cũng bắn theo.
"Để tôi lau cho em." Nghiêm Sở rút con cặc ướt đẫm ra, cầm khăn giấy lau nước tinh phía dưới cho y.
"Đừng..."
"Không thể ngậm, nếu không em lại phát nứng thì làm sao." Đối với Nghiêm Sở mà nói, bà xã mình nứng tình lúc này, nhìn thấy nhưng không ăn được thực sự quá nguy hiểm. Hơn nữa, lúc Khương Từ phát tình trở nên vô cùng quyến rũ, loại dáng vẻ này chỉ có thể mình hắn nhìn thấy, tuyệt đối không thể để các đồng đội nhìn được.
Khương Từ không thể làm gì khác hơn là banh cặp mông ra để Nghiêm Sở dọn cho mình.
"Cục cưng, liên quan đến nhiệm vụ lần này, tôi có một yêu cầu."
"Ừ?"
"Đến ngày làm nhiệm vụ, tôi muốn ở bên cạnh em." Nghiêm Sở biết thật ra Khương Từ đã đặt cho mình vị trí nguy hiểm nhất, nếu bị phát hiện, nếu trốn thoát y chính là người nguy hiểm nhất. Mà hắn, tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người của mình mạo hiểm như vậy, trong mọi trường hợp, hắn phải sát cánh chiến đấu với y.
"Nhưng mà..."
"Nếu như có trường hợp khẩn cấp, ít nhất tôi có thể bảo vệ được em. Bây giờ em không đơn độc, trừ tôi, em còn có con trai của chúng ta và đứa nhỏ chưa chào đời này. Cho nên, em phải thật tốt."
Khương Từ im lặng một lúc mới gật đầu một cái.
"Vậy anh, cũng phải thật tốt."
"Ừ."
Chẳng mấy chốc đã đến ngày làm nhiệm vụ, từ đêm khuya, Khương Từ đã dẫn mọi người triển khai xung quanh chờ mục tiêu xuất hiện. Khương Từ nhìn Nghiêm Sở đang bò bên cạnh mình, hơi lạnh nồng đậm vào đêm khuya, hai người khi ở gần nhau cũng có chút ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro