Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. KATE Brown Shade Eye

Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

[*] Mỹ phẩm KATE "đứa con" tâm huyết của Kanebo, một hãng mỹ phẩm bề dày lịch sử được thành lập từ năm 1887 tại Kanegafuchi, Tokyo hiện đang mỹ phẩm cao cấp rất được ưa chuộng tại Nhật cũng như trên thế giới. (Source: iprice.vn)

Độ hảo cảm của ba người cũng không khó nhớ, sau khi nhớ kỹ, Tư Nghiên lập tức ẩn giấu thông tin này đi. Bằng không cô lại nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu người ta mất. =_=|||

Tư Nghiên đi về phía ba người, mà ba người cũng tiến đến gần cô, cả bốn người cùng nhau hành lễ.

Vừa lại gần, Tư Nghiên liền cảm nhận được lục tỷ tỷ Tư Quyên của cô 'ngoài cười nhưng trong không cười'.

Trạng thái 'đối địch' này cũng quá rõ ràng rồi.

Ngược lại, Tư Uyển 'hữu hảo' lập tức tiến lên nắm lấy tay Tư Nghiên, cười nói:

"Trời vừa lạnh muội liền không ra khỏi cửa, di nương (của Tư Uyển) nấu cháo đều để lại một phần cho muội, nào ngờ lại chẳng thấy muội tới ăn a."

Ân ? Lẽ nào quan hệ với mẫu thân của Tư Uyển cũng rất tốt ? Thật sự "hữu hảo" a!

Tư Nghiên nhanh chóng nhận lỗi, lại đắn đo đáp lại hai câu. Sau đó, bốn người cũng không lãng phí thời gian thêm nữa, cùng đi đến chỗ Đại phu nhân.

Bốn người vừa đi đến tiền viện liền thấy bàn ghế đã sớm được xếp sẵn. Tư Nghiên theo chân ba vị tỷ tỷ bước vào chính sảnh, ngay lập tức, cô lắp bắp kinh hãi không thôi.

Game này được thiết kế... cũng quá tỉ mỉ a!? Mỗi một cái bàn, mỗi một chiếc ghế đều được chú ý đến từng chi tiết. Tư Nghiên híp mắt nhìn kỹ hoa văn được sơn trên án, mơ hồ có thể thấy được dấu vết vẽ tay. Bên cạnh, bảo giá* bày đầy đồ sứ hoa văn phiền phức, màu sắc trang nhã mà vẫn chói mắt vô cùng.

[*] bảo giá: kệ, tủ làm từ chất liệu quý giá (gỗ đàn hương, hoàng hoa, vàng,... đoán thế -.-) được dùng để sách hoặc trưng bày các loại đồ vật khác nhau.

Ngay sau đó, Tư Nghiên liền chú ý tới hai đĩnh vàng ở giữa phòng.

Cô vốn không có khái niệm nào với tiền bạc, nhưng hai đĩnh vàng này thoạt nhìn cũng không có gì đáng giá. Chiều dài khoảng hai đốt ngón tay. Nếu nung chảy, phỏng chừng miễn cưỡng đủ làm một cái vòng tay đi.

Đặt trong thế giới hiện thực, gia đình khá giả muốn mua một chiếc vòng tay như thế này cũng không phải việc khó. Trước kia, trong lúc vô ý, cô từng coi trọng một chiếc vòng vàng hiệu Chu Sinh Sinh*. Nếu không phải trong xe đẩy mua sắm đã sớm có hơn chục thỏi son môi đè nặng, cô đã trực tiếp mua chiếc vòng, đây bất quả chỉ là việc đơn giản như cắn môi.

[*] Chu Sinh Sinh: công ty trang sức thành lập năm 1934, trụ sở tại Hongkong, Trung Quốc.

Nhưng cho dù có làm thành vòng tay cũng không đáng bao nhiêu tiền, đĩnh vàng như vậy lại có thể được đặt giữa vô số tài bảo của chủ mẫu Tư gia, bị một đống bảo bối thoạt nhìn còn đắt giá hơn vây quanh ?

Tư Nghiên không khỏi nghiền ngẫm suy nghĩ. NPC có ngoại hình giống Leonardo gọi là Jack từng nói với cô, vì gia tăng độ thú vị của trò chơi và độ hoàn chỉnh của thế giới quan, rất nhiều manh mối đều giấu trong các đồ vật nhỏ bé của cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Nếu phát hiện, người chơi có thể trực tiếp điều tra các loại tin tức liên quan đến đồ vật, xem chuyện xưa phía sau.

Tư Nghiên cảm thấy loại giả thiết tinh tế này rất thú vị, trong đầu xẹt qua một câu "Mở bảng điều khiển", mọi thứ xung quanh lập tức ngừng hoạt động.

Bảng điều khiển bán trong suốt xuất hiện, Tư Nghiên chạm nhẹ vào góc bên phải "Triệu hồi NPC".

Ngay lập tức, một người xuất hiện, nhưng lần này người tới lại khiến Tư Nghiên phải hoảng sợ, vẻ mặt kinh tủng, đánh giá người trước mặt hai cái mới dám nhận:

"...Jack ?"

Jack lười biếng ngáp một cái, chế nhạo:

"Lần trước tôi nói tôi tên Jack, cô cũng đã trực tiếp tiếp nhận, bây giờ ngược lại phản ứng không kịp là sao ?"

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn mang hình tượng Leonardo trung niên, cũng chính là ngoại hình của Leonardo khi đạt giải Oscar, thuộc loại đại thúc có mị lực.

Mà lần này, Jack lại xuất hiện với ngoại hình tiểu thịt tươi, cũng chính là dáng vẻ khi Leonardo đóng <The Titanic>*.

[*] Leonardo DiCaprio trong <The Titanic> 1997:

NPC nhà ngươi cũng nhiều chế độ quá ha!

Trong lòng Tư Nghiên âm thầm phun tào một câu, ngoài mặt tỏ vẻ không để ý tới lời chế nhạo của Jack, lên tiếng thỉnh giáo:

"Giữa nhiều bảo vật như thế này lại có hai đĩnh vàng ? Có chuyện xưa gì gì sao ?"

"Nga, đĩnh vàng." Jack nói. Tư Nghiên nhìn đôi mắt màu xanh xám của hắn nhanh chóng xẹt qua từng dãy số liệu xanh biếc.

Ngay sau đó, Jack liền nói:

"Khánh Phong năm thứ ba mươi, cũng chính là 5 năm trước tính từ thời điểm hiện tại, Hoàng đế ngự giá đến Giang Nam, có ghé qua Diệp Thành,
Hoàng Hậu thưởng chủ mẫu Tư gia Tống thị một đĩnh vàng, ngoài ra còn có vô số trang sức vàng bạc tơ lụa."

Ngữ khí của Jack tứ bình bát ổn (vô cùng trầm thấp, đều đều), nhịp điệu dễ nghe. Sau khí nói xong, hắn mỉm cười hỏi:

"Còn yêu cầu nào khác không ?"

Nụ cười ấy, hệt như khi Jack (trong The Titanic) đứng trên boong tàu nhìn Rose chậm rãi mỉm cười dưới ánh hoàng hôn.

Tư Nghiên suýt chút nữa bị loé cho mù mắt. Cô miễn cưỡng trấn tĩnh ho nhẹ một tiếng:

"Không có. Cảm ơn."

Theo đó, tiểu thịt tươi Jack liền biến mất, Tư Nghiên định định thân, thu hồi bảng điều khiển. Mọi thứ xung quanh lập tức "sống" lại một lần nữa.

Sau khi Tư Nghiên và ba vị tỷ muội khác ngồi xuống sơn án không lâu, Đại phu nhân Tống thị liền tới. Bốn người lập tức đứng dậy hành lễ, bất quá Tống thị thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn các nàng một cái. Đối với người còn chưa quen thuộc với lễ nghi như Tư Nghiên, cô chỉ có thể lén lút nhìn ba người còn lại học tập, thuận tiện ngắm vị Chủ mẫu Tống thị một chút.

Ăn mặc quý khí lộng lẫy, thoạt nhìn khoảng ba bảy ba tám tuổi, chỉ là...

Tư Nghiên là một Beauty Blogger, đương nhiên cũng có bệnh nghề nghiệp. Cô vừa liếc mắt một cái liền chú ý tới nếp nhân nơi khoé mắt của Tống thị. Tiếp đó, trong đầu bắt đầu nảy ra suy nghĩ quá phận: Ai nha, mẹ cả đại nhân, mũi người có chút thấp a, phải tạo bóng, sau đó highlight thêm chút!

Tư Nghiên vừa nghĩa đến liền ngứa tay, chỉ muốn lôi KATE Brown Shade Eyes ra dùng, tạo bóng cho mũi Tống thị. Ở thế giới thực, khi cô có full set KATE Brown Shade Eyes*, mỗi lần tạo bóng đều mất gần hết hộp phấn.

[*] Full set KATE Brown Shade Eyes:

Tạo bóng xong lại thêm chút highlight, lập tức khiến tổng thể khuôn mặt khác biệt hơn hẳn. Trong lòng Tư Nghiên không ngừng hò hét, Shiseido PK107* a, không thì CPB14** cũng được!! Nhưng thật bất đắc dĩ làm sao, hiện tại ngay cả một thứ cô cũng không có...

T_T

[*] Shiseido PK107:

[**] Cle de peau CPB14 - phấn highlight:

Lúc này, Tống thị đã ngồi xuống, vẻ mặt ôn hoà tiếp đón các nàng:

"Ngồi đi. Đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy."

Bốn người ngồi xuống, chờ sau khi Tống thị dùng đũa trước tiên, các nàng mới bắt đầu nhấc đũa dùng bữa. Trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng trò chuyện, nhiều lắm là mỉm cười thăm hỏi đối phương, thi thoảng lại chạm đến ánh mắt người khác đang nhìn lên. Không khí hoá thuận đến mức dường như âm mưu dương mưu vốn chẳng hề tồn tại.

Nhưng càng như vậy, Tư Nghiên lại càng cảm thấy quỷ dị. Cô vừa nhai miếng củ cải trong miệng 'kẽo kẹt kẽo kẹt' vừa bất động thanh sắc quan sát khắp nơi, nhìn thế nào cũng thấy bữa ăn yên tĩnh này không phù hợp với phong cách trước khi nơi thâm trạch bắt đầu dậy lên một hồi tranh đấu.

Đúng lúc này, Tư Nghiên dư quang bỗng nhiên quét thấy một nô tỳ đi tới từ phía đối diện.

Mà người ngồi đối diện với cô chính là Tư Quyên, vị lục tỷ có trạng thái "Đối Địch".

Trên tay nô tỳ kia cầm theo chén canh, vừa đến án (bàn) của Tu Nghiên liền dừng lại, quỳ xuống, trên mặt mang theo nụ cười hoà khí:

"Đây là món canh người ưa thích, là tiểu thư phân phó ta mang tới cho người."

"Cảm..." Tư Nghiên theo bản năng nói cảm ơn, nhưng đúng lúc này, bên tai đột nhiên xẹt qua giọng nói của Jack:

"Be careful~!"

Cô liền nhanh chóng nuốt xuống hai chữ "Cảm ơn".

Tư Nghiên dường như bị giả thiết trong game làm cho kích động, một bên tự nhắc nhở bản thân đối phương mang trạng thái "Đối Địch", một bên không ngừng suy nghĩ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Hẳn là không đến mức hạ độc, như vậy quá mức khoa trương. Tỷ muội một nhà chẳng qua chỉ không hoà thuận mà thôi, hẳn là loại hình "Ta không ưa ngươi, không muốn chơi với ngươi!", sẽ không có chuyện náo đến độc sát.

Hơn nữa, mẹ cả còn ở đây a!

Tư Nghiên hít sâu một hơi, chậm rãi cười một cái, khẽ nhìn lướt qua. Trên bàn của cô cũng có một bát canh, bất quá nhìn không ra là canh gì, nhưng ít nhất điều đó cũng thể hiện ra rằng cô có canh. Vì vậy Tư Nghiên lập tức chọn một câu không thể nào phản bác, nói:

"Ta cũng có canh, cảm ơn Lục tỷ quan tâm."

Tư Quyên vốn chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, vừa nghe câu này, lúm đồng tiền trên má ngay tức khắc trễ xuống, nhưng bất quá chỉ giống như vì bị Tư Nghiên từ chối mà cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, nàng lại cúi đầu gắp thức ăn như thường.

Tống thị thấy vậy liền cười: "Di nương của con phá lệ thương con, ta còn sợ rằng con bị nàng ấy chiều hư, nhưng bây giờ xem ra con cũng biết chiếu cố muội muội.".

Tư Quyên buông đũa, có chút ngượng ngùng đáp lời Tống thị:

"Đã để a mẫu phải lo lắng, con cũng biết chính mình thích phân cao thấp với người khác. Nhưng đại sự trước mắt, con nghĩ tiến cung nói tốt cũng tốt, nói không tốt cũng không tốt. Điểm tốt là bằng vào Tư gia chúng ta, sau khi tiến cung ít nhất cũng được làm nữ quan, ngày sau chẳng lo vinh hoa phú quý. Mà điểm không tốt... thật sự không thể không đề cập đến chuyện nguy hiểm trong cung."

Nói đến đây, Tư Quyên thở dài, trăm mối khổ tâm:

"Hôm nay con muốn thay Thất muội nói cái "tình" với a mẫu, chuyện này a mẫu vẫn đừng nên cho muội ấy đi mới thoả đáng. Tốt xấu gì con cũng có vị biểu tỷ trong cung, gia đình mẫu thân hai năm trước đã ở lại kinh thành tìm mối làm ăn. Nếu có chuyện gì xảy ra còn có người giúp đỡ, mà Thất muội thì khác..."

Ánh mắt Tư Quyên chuyển sang, nhìn về phía Tư Nghiên, đôi mắt chừng như sắp khóc:

"Thất muội ở trong phủ còn có a mẫu chiếu cố. Nhưng rời phủ rồi, muội ấy còn biết dựa vào ai đây ?"

Tư Nghiên: Oẹ! =_=|||||||

Con người có đôi khi rất kì quái, giống như Tư Quyên nói lời "chân tình", nếu không phải cô đã sớm biết nàng ta vốn có trạng thái "Đối Địch" phỏng chừng cũng sẽ cảm động. Nhưng một khi đã biết đối phương là kẻ địch, liền cảm thấy đặc biệt ghê tởm. Mặc dù nàng ta chỉ là số liệu hệ thống nhưng tâm lý chán ghét vẫn nảy sinh không ngừng.

Tư Nghiên bĩu môi, goài cười nhưng trong không cười:

"Cảm ơn lục tỷ đã thay ta nhọc lòng, nhưng lục tỷ nói như vậy, có thể sẽ khiến a mẫu thương tâm a~ Tỷ tỷ quan tâm ta, lẽ nào a mẫu lại mặc kệ không ngó ngàng gì tới ta ? Đều là nữ nhi Tư gia, cho dù là ai tiến cung, a mẫu cũng nhất định chuẩn bị cho chúng ta đầy đủ."

Nói đến đây, Tư Nghiên cười càng thêm rực rỡ, bồi thêm một câu:

"Lại nói, có ai ép biểu tỷ và gia đình di nương của Lục tỷ phải trợ giúp đâu?"

Ha ha, thân là Đại V, khó tránh khỏi có vài fans kì quặc. Đánh nhau chỉ như cơm bữa hàng ngày, có thể đánh thẳng vào trọng điểm, ổn - chuẩn - tàn nhẫn, hơn nữa còn kéo lại vấn đề một cách rõ ràng trật tự mới là tố chất cơ bản!

Đơn giản chỉ cần nhìn từ cách xưng hô có thể thấy, nữ nhi Tư gia đều gọi thân mụ (mẹ ruột) là "di nương", chỉ có mẹ cả mới kêu "a mẫu", cô liền biết Tống thị phỏng chừng rất coi trọng địa vị chính thê của mình. Quả nhiên, một đao vừa bổ xuống lập tức đâm trúng tử huyệt.

Tống thị hơi nhăn mày, thậm chí còn chẳng thèm khen Tư Quyên hai câu lấy lệ:

"A Nghiên nói phải."

Chỉ trong nháy mắt, không khí liền trở nên lạnh lẽo. Loại an tĩnh quỷ dị này cứ kéo dài như vậy cho đến khi bữa tối kết thúc, không một ai tán gẫu thêm câu nào, cũng không dám nhắc gì đến chuyện tiến cung.

Thời điểm rời khỏi viện của Tống thị, Tư Nghiên có chút mê man, không hiểu rốt cuộc chuyện xảy ra là như thế nào. Cô chần chừ hỏi Kiều Lan, nhưng Kiều Lan cũng không hiểu.

"Có lẽ phu nhân chỉ muốn gặp mặt các vị tiểu thư, dùng bữa một chút, cũng không có liên quan gì đến chuyện tiến cung ??"

Chủ tớ hai người đều không hiểu ra sao, thái độ của Tống thị mập mờ không rõ, khiến Tư Nghiên cũng chẳng biết bước kế tiếp nên đi như thế nào. Lại nói, nhiệm vụ tên [Mới bước vào đời], nhưng "con đường" thế này thì bảo cô "bước vào" đời kiểu gì a?!

Vì vậy, sau khi trở về phòng, Tư Nghiên liền triệu hồi Jack, hỏi hắn rốt cuộc cốt truyện này được thiết kế như thế nào.

Jack: "Tôi là NPC, không phải công cụ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ."

Tư Nghiên lập tức túm lấy Jack, nước mắt doanh tròng, làn mi khẽ chớp. Chỉ chốc lát sau, cô liền phát hiện khuôn mặt Jack có chút đỏ, còn xấu hổ tránh né ánh mắt cô.

... Trí tuệ nhân tạo phát triển quá nhanh, khoa học kỹ thuật tiến bộ khiến người thật vui sướng a.

Sau đó, Tư Nghiên nói:

"Giúp tôi đi... Anh nói tôi là người chơi thử nghiệm nội bộ, nhưng bây giờ anh nói đi, sao mọi chuyện lại như thế này, nếu thật sự khó quá, khả năng sẽ phải sửa đổi thiết kế!!"

Jack luống cuống chân tay, gãi gãi mũi:

"Cái này... Tôi chỉ có thể nói cho cô, phần thiết kế này cũng giống như rút thăm trúng thưởng trên Weibo. Cô ngẫm lại mà xem, lúc cô rút thăm trúng thưởng có tâm trạng gì ?"

Lúc rút thăm trúng thưởng... có tâm trạng gì?

Đương nhiên là muốn trúng thưởng a! Còn có thể có tâm trạng gì nữa!

Tư Nghiên chẳng hiểu gì, Jack lôi bảng điều khiển ra, mở hình ảnh, hướng dẫn từng bước: "Trừ nước hoa linh lan Guerlain, cô mỗi ngày đều quay số trúng thưởng một lần, liên tục suốt một tháng, tâm trạng như thế nào ?"

Tư Nghiên nhìn ảnh chụp trên weibo qua bảng điều chỉnh, mờ mịt chớp mắt một cái, chợt bừng tỉnh đại ngộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro