Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tuyết Lạc sơn trang


Tuyết Lạc sơn trang không phải là một toà sơn trang, nó chỉ là một cái khách trạm cũ nát, nhưng được cái là khách trạm duy nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây. Khách trạm này lưng dựa vào một toà núi cao, trước mặt là một con sông lớn. Muốn đi qua ngọn núi này cũng phải bỏ không ít thời gian, qua cả con sông kia cũng không hề dễ dàng, cho nên người qua đường sẽ chọn khách trạm này mà nghỉ chân.

Có điều mấy tháng nay Tuyết Lạc sơn trang sinh ý thật ra không mấy tốt đẹp. Bởi vì giống như tên của nó, tuyết rơi xuống một hồi lại một hồi không dừng lại, cản trở đường đi, phong bế luôn cả chuyện làm ăn.

Tiêu Sắt khoác một chiếc áo lông cừu trắng muốt dựa vào cửa sổ nhìn những bông tuyết bay múa khắp trời, nhè nhẹ thở dài một hơi.

Tiếng thở dài hiu quạnh tiêu điều hệt như cái tên của hắn - Tiêu Sắt.

Tốp năm tốp ba đám tiểu nhị đều ngủ gật hết ra bàn, một cơn gió đông lạnh lẽo kéo đến làm hắn rùng mình một cái rồi bừng tỉnh, nhìn quét qua một vòng. Chỉ thấy lão bản của mình như cũ một bộ phong nhã dựa bên cửa sổ ngắm tuyết, liền kéo kéo lại cái áo khoác tiếp tục đi ngủ. Đương nhiên trong lòng còn không nhịn được oán giận vài câu : Vốn dĩ còn có mấy khách nhân muốn ở lại khách trạm, nhưng bởi vì lão bản luyến tiếc không bỏ bạc ra để tu sửa chỗ bị gió lùa trong phòng. Khách nhân bị đông lạnh vài hôm, dù bên ngoài gió to tuyết lớn vẫn là dứt khoát khoác tay nải mà lên đường.

Vị lão bản tên Tiêu Sắt này từng chỉ bảo bọn họ rằng: "Khách trạm này của chúng ta lưng dựa núi xanh, trước mặt nước biếc, nếu phòng lại có nhiều chút phong vị liền càng là phong nhã, đó mới là cảm giác của những người đi đường xa mong muốn."

Bọn tiểu nhị không hiểu, hỏi: " Cái kia rốt cuộc là cảm giác gì?"

Tiêu Sắt ra vẻ cao thâm đạo mạo mà lắc đầu:

"Ài, chính là cảm giác ở ngoài đường a"

Bọn tiểu nhị ù ù cạc cạc gật đầu, không biết là hiểu hay là không hiểu.

Thẳng đến có một ngày, có một đại hán nửa đêm nằm ngủ thật không chịu nổi gió lùa cùng tiếng kẽo kẹt vang lên ở cửa sổ, một quyền đem phòng đánh ra một cái lỗ thủng to tướng. Sau đó liền bị lão bản giữ lại làm cu li một tháng. Đại hán kia không phải không có đứng lên phản kháng, chỉ là hắn mới vừa giơ nắm đấm lên đã bị Tiêu Sắt đạp bay ra cửa, thuận tay cầm một cái gậy, cái gậy kia còn chưa có đánh xuống, đại hán đã quỳ rạp xuống đất.

Kỳ thật về việc cái gậy kia của lão bản có đánh xuống hay chưa bọn tiểu nhị đã tranh luận rất nhiều. Một tiểu nhị đôi mắt có chút sắc nói, hắn phảng phất như thấy gậy kia hơi rung rung, hoá ra vô số đoá hoa hư hư ảo ảo, trong nháy mắt ấy khách trạm dường như cũng rung lên. Nhưng rốt cục tên đại hán kia lông tóc cũng không thiếu mất một sợi, cho nên không ai xác định được cái gậy kia đã đánh xuống hay là chưa đánh xuống. Chỉ là trong một tháng thời gian này, đại hán một câu cũng không dám ho he nửa lời. Người khác hỏi đại hán, đại hán liền bỏ chạy!

Tiêu Sắt thở dài xong liền bắt đầu tính toán sổ sách, hắn cân nhắc xem có nên đem khách trạm bán đi. Ở trấn trên cách trăm dặm có Lý viên ngoại từng ngỏ ý muốn mua mấy lần, nhưng bây giờ muốn mua là cũng phải đi tìm người khác mới được. Hay là trước tiên đuổi đi mấy tiểu nhị? Nhưng thời tiết giá rét này, mấy cái tiểu nhị đến công phu mèo cào còn chả biết chỉ sợ là không có chỗ nào để đi. Trong đầu Tiêu Sắt đột nhiên loé lên một cái ý tưởng, đuổi tiểu nhị xong cũng không phải không có chỗ, chẳng phải còn có cái khách trạm này à? Để họ bỏ ra ít bạc ở trọ, vấn đề không phải đã được giải quyết xong?

Tiêu Sắt trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận xong mọi việc, trong lòng liền vô cùng thoải mái. Đột nhiên ở xa xa tựa hồ có màu đỏ loé lên một cái, hắn chớp chớp mắt, còn tưởng là bản thân đã nhìn nhầm. Nhưng màu đỏ kia càng ngày càng rõ ràng, hắn lại chớp mắt, lười biếng nói: " Có khách đến."

Lời nói này dù mang theo biếng nhác cực điểm nhưng đều đem tất cả tiểu nhị đều gọi tỉnh.

Một đoàn màu đỏ kia lúc này đã đi đến trước mặt Tiêu Sắt.

" Vị khách quan này, ngài là nghỉ trọ hay là..."

Người mặc hồng y kia như gió lướt qua người Tiêu Sắt mà đi vào.

Tiêu Sắt chỉ cảm thấy tuyết rơi càng ngày cành lạnh lẽo hiu quạnh.

Đám tiểu nhị chỉ biết ngây người.

Bên ngoài gió tuyết lạnh căm, người này lại chỉ mặc một cái áo đơn màu đỏ, ngực còn lộ ra cả mảng lớn, nhưng lộ ra không phải là xuân cảnh mà là đống cơ bắp rắn chắc. Khuôn mặt hắn lại thanh tuấn dị thường, nhìn qua bất quá cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, hắn có một đôi mắt trong sáng thuần khiết, đôi mắt này so với nữ tử bình thường còn muốn đẹp hơn vài phần.

Cả người hắn tựa như đem sự mạnh mẽ của nam nhi lẫn mềm mại của nữ nhi hoà vào làm một, hoàn mỹ không chút khuyết điểm. Làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù hắn chỉ mặc một cái áo đơn đi trong thời tiết lạnh căm căm, cả người lại toả ra một cỗ nhiệt khí. Hắn đặt mông ngồi xuống ghế, bọn tiểu nhị ở phía sau cũng cảm nhận được cỗ nhiệt khí nóng hôi hổi từ người hắn toả ra. Khách trạm lạnh buốt phảng phất lập tức ấm áp lên mấy phần.

Tiêu Sắt tâm tình lại không tốt, bởi vì thiếu niên này lớn lên đẹp mã giống hắn, nhưng chút lịch sự cũng chả có. Hắn rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ tươi cười, bởi vì hắn nhìn thấy cái bao đeo phía sau lưng thiếu niên. Đó là một cái bao vừa dài vừa lớn. Thời tiết như vậy nếu muốn lên đường, người bình thường sẽ không mang nhiều đồ vật gì, muốn mang theo thì cũng nhất định là đồ vật quan trọng.

Cho nên trong cái bao kia nhất định là có đồ vật đáng giá! Tên này, nhất định là kẻ rất có tiền!

"Vị khách quan này, ngài muốn gọi món gì?"

Tiểu nhị đã quen, tự nhiên cũng lập tức nịnh nọt đi lên.

Hồng y thiếu niên giọng nói vừa trong lại vừa có lực lên tiếng : "Một chén mì Dương Xuân, một chén rượu Lão Tao"

Tiểu nhị suýt chút trượt chân té ngã, cánh tay Tiêu Sắt dựa trên bệ cửa sổ cũng lệch đi một chút.

Hồng y thiếu niên lại tỉ mỉ lấy từ trong túi ra sáu đồng tiền, cẩn thận từng chút một đặt lên trên bàn : " Vậy là sáu đồng có đúng không?"

Tiểu nhị hoà hoãn lại cảm xúc: " Khách quan, mì Dương Xuân năm đồng một chén, rượu Lão Tao ba đồng một chén, tổng cộng là tám đồng mới đúng."

Hồng y thiếu niên liền ngẩn người: " Như thế nào lại tám đồng? Ta mới từ Hồng Lộ trấn đến đây, bên kia mì  Dương Xuân chỉ cần bốn đồng, rượu Lão Tao cũng chỉ có hai đồng!"

Tiểu nhị lập tức nghiêm mặt: " Khách quan ra cửa đi thêm trăm dặm liền có chỗ bán rượu Lão Tao hai đồng."

Hồng y thiếu niên đỏ mặt, ủ rũ cúi đầu xuống, nhíu mày do dự rồi mới nói: " Vậy... không cần rượu Lão Tao nữa, cho ta chén mì là được rồi." Sau khi nói xong lại cẩn thận thu lại một đồng tiền.

Tiểu nhị nhịn không được ngẩng đầu xem phản ứng của Tiêu Sắt. Lại chỉ thấy Tiêu Sắt sớm đã dứt khoát quay về lại chỗ ngồi tiếp tục ngẩn  người nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Qua một lúc sau chỉ nghe được tiếng húp mì xì sụp không ngừng truyền đến, Tiêu Sắt cũng cảm giác được vài phần đói bụng, đang muốn gọi tiểu nhị lại thấy phía xa có mấy thân ảnh, hắn định thần nhìn lại, dường như có mười mấy người đang đi đến. Hắn muốn cười, nhưng sau đó liền không cười nổi.

Bởi vì những người này nhìn lên nhìn xuống cũng chỉ có một chữ: nghèo!

Hồng y thiếu niên kia tuy rằng ra tay keo kiệt, nhưng Tiêu Sắt liếc mắt một cái liền nhìn ra bộ hồng y của hắn là dùng chất liệu gì làm ra : vải Hoả Phượng Hoàng , không phải cấp bậc như Dục Tú phường ở kinh thành, muốn mua một sấp vải này cũng phải bán cả cái cửa hàng thì may ra còn mua được. Nhưng những người này trên dưới đều là vải thô, mặt mày dữ tợn, hơn nữa còn mang theo đao.

Bọn chúng cẩn thận đánh giá Tiêu Sắt vài lần, sau đó mới hung hăng đi vào.

Mấy ánh mắt kia làm Tiêu Sắt cảm thấy, mấy tên này mới thực sự là người bất lịch sự. Hắn trong lòng tức giận nhưng ngoài mặt lại như cũ mang theo nụ cười, hắn nói cho cùng cũng là lão bản của khách trạm này, hắn là nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp.

Tuy rằng việc này nên là lão bản nương làm.

Tiểu nhĩ đi lên đón, người kia liền cao giọng mà nói lớn: " Rượu ngon nhất trong tiệm, thịt đắt nhất trong tiệm đều mang lên đây!"

Tiểu nhị vội vội vàng vàng gật đầu:" Khách quan ngài muốn bao nhiêu hũ rượu? Bao nhiêu cân thịt?"

Đại hán cầm đầu lớn giọng : " Có bao nhiêu đều mang hết lên!"

" Cái này ..." . Tiểu nhị nghe xong liền do dự không đi.

" Như thế nào?"  Đại hán trợn ngược con mắt lên tức giận hỏi.

" Vị khách quan này, bổn tiệm đều là trước tiên trả tiền, sau đó đồ ăn mới được đem lên. Cho nên rốt cuộc mấy cân thịt, mấy lượng rượu, vẫn là trước tiên nói ra thì hơn." Tiêu Sắt hướng về phía bọn họ khẽ mỉm cười.

Đại hán trừng trừng con mắt mà nhìn hắn : " Ngươi là ai?"

" Tại hạ Tiêu Sắt, là lão bản của Tuyết Lạc sơn trang này." Tiêu Sắt như cũ mỉm cười, trong giọng nói mang theo hoàn toàn vô cùng lịch sự.

" Ta không có tiền!" Đại hán đem đao trong tay ném lên trên bàn.

" A?" Tiêu Sắt nhàn nhạt mà lên tiếng

" Nhưng ngươi nhất định có tiền!" Đại hán chỉ thẳng mặt Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt lắc đầu nói: "Thật không dám lừa gạt, tiểu điếm đã gần một tháng chưa khai trương, tiền công của mọi người đều đang khất nợ."

"Ta không quản!" Đại hán đập bàn cái rầm, " Ngươi không có tiền? Bộ y phục ngươi đang mặc rất không tệ, đáng giá một, hai trăm lượng bạc!

" Nói bậy!", Tiêu Sắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, giận giữ lớn tiếng mà quát lên.

Đại hán kia liền bị doạ đến cả người đều run.

" Ngũ hoa mã, thiên kim cừu! Áo khoác lông cừu này của ta là do Dục Tú phường ở kinh thành làm ra, mất ba tháng mới hoàn thành, lại thêm cả một tháng vận chuyển, một hai trăm lượng bạc? Mua cái ống tay của ta cũng không có đủ đâu!"
Tiêu Sắt nói chuyện vô cùng khí phách hữu lực.

Đại hán kia bị nói đến sửng sốt mất vài giây rốt cuộc mới tỉnh táo lại, rút đao chém cái bàn thành hai nửa:" Tiểu tử ngươi có đang hiểu ta đang nói cái gì không?"

" Hai lượng bạc" Tiêu Sắt nhíu mày nói.

" Cái gì hai lượng bạc?" Đại hán đang khí thế hùng hùng hổ hổ liền bị câu nói này dập cho tắt ngúm.

" Ta nói cái bàn này, hai lượng bạc!", Tiêu Sắt quát lên.

Đại hán nghẹn đến mức khó thở, cả khuôn mặt phút chốc liền đỏ chót: " Tiểu tử nhà ngươi! Lão tử hôm nay là đến đánh cướp! Không phải nghỉ trọ! Đem rượu đắt nhất, thịt ngon nhất ra đây! Đem cả đồ vật đáng giá cũng giao ra đây! Bằng không lấy mạng ngươi, thiêu quán của ngươi!"

" Đánh cướp?" Hồng y thiếu niên đặt chén trong tay xuống, lại lấy tay quệt miệng một cái.

Đại hán nhìn hắn liếc mắt một cái, vung đao trong tay: " Thì như thế nào?"

Hồng y thiếu niên nghiêm chỉnh mà đứng lên : " Vậy ta đây liền không thể không quản rồi."

" Ngươi? Ngươi lại là ai?

Hồng y thiếu niên ngẩng đầu lên, khoé miệng hơi hơi mỉm cười: " Lôi Vô Kiệt!"

Hắn nói vô cùng tự tin, vô cùng vang dội, thậm chí mang theo vài phần kiêu ngạo. Mười mấy đại hán trong lòng cả kinh: " Lôi Vô Kiệt?"

Hồng y thiếu niên gật gật đầu:" Đúng thế."

Chỉ có tên đại hán cầm đầu nhíu mày, tiếp theo nghi hoặc phun ra một câu: " Là ....ai?"

Cái tên này bản thân liền mang theo khí phách, mà thiếu niên kia nói ra có chút cuồng ngạo, thế nên bọn chúng cho rằng cái tên này hẳn là một người lợi hại, nhưng bọn chúng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Hồng y thiếu niên cười nói: " Ta mới bước chân vào giang hồ, các người đương nhiên là chưa nghe thấy tên của ta. Nhưng, không liên quan, rất nhanh cái tên này sẽ vang danh mà thôi!"

Hồng y thiếu niên đôi mắt sáng rực, cả người cuồng ngạo tuôn trào.

Nhưng cái này, là khiến bọn đại hán kia tức giận !

Hoá ra chỉ là một tên tiểu tử gà mờ mới bước chân vào giang hồ!

"Cái gì Lôi Vô Kiệt, vô danh tiểu tốt cũng dám ở trước mặt ông đây trang bức?"  Một gã đại hán liền vung đao chém về phía thiếu niên một nhát.

Thiếu niên loé một cái, ngón tay nhẹ nhàng trên thân đao chạm một cái, đại hán kia liền phải vội vàng nương theo lực đạo mà lui lại. Hắn giờ phút này trong lòng cả kinh, bởi vì hắn cảm giác thiếu niên kia chỉ hơi chạm vào lưỡi đao của mình, tất cả sức lực dường như đều bị hút đi. Mà đao của hắn một chút cũng không di chuyển được, chỉ một chút kia liền có thể đem cánh tay của thiếu niên chặt xuống! Hắn phải cứ như vậy trơ mắt nhìn thiếu niên kia dễ dàng thoát khỏi một đao của mình.

Hắn không phục, hắn muốn tiếp tục đánh!

Nhưng hắn bỗng nhiên nghe được một thanh âm, âm thanh này vừa nhỏ vừa nhẹ, là từ đao của hắn truyền đến.

Nhưng không phải chỉ một mình hắn nghe thấy, tất cả mọi người ở đây cũng đã đều nghe thấy.

Cái kia tựa hồ chính là tiếng đao đứt gãy, âm thanh kia lúc đầu nhỏ nhẹ vỡ vụn, sau đó càng ngày càng lớn, càng ngày càng kịch liệt...

Tên đại hán cầm đầu vội vàng hét lên : " Mau ném thanh đao đó đi!"

Người nọ phản ứng lại, lập tức ném thanh đao lên không trung.

Một tiếng vang lớn truyền đến, chỉ thấy thanh đao kia trong không trung nháy mắt bị nổ thành mảnh nhỏ, toé lửa bắn ra bốn phía, sắc bén bay múa, người trong khách trạm đều vội vàng mà né tránh, bọn tiểu nhị cũng nhanh chóng chui xuống phía dưới bàn.

Chỉ có hồng y thiếu niên kia khoanh tay thản nhiên mà đứng, mặt mang đầy tươi cười nhìn vào đám đại hán đang trợn mắt há mồm.

Lôi Vô Kiệt, tuyệt đối sẽ không phải là hạng người vô danh. Ít nhất cái họ Lôi của hắn, ở trên giang hồ thực sự là vang xa, vang xa đến nỗi khi người ta nghe thấy cái họ này đều hận không thể né ra thật xa, chỉ sợ chết cũng không được toàn thây.

" Phong đao quải kiếm Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia! " Đại hán cầm đầu từ kẽ răng nói ra mấy chữ này.

Hồng y thiếu niên gật đầu :" Đúng vậy. Lôi gia, Lôi Vô Kiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro