C6 : Trừng trị mẹ con độc ác (2)
“A……” Vân Lưu Tuyết tức khắc phát ra một tiếng hét thảm, tay trái hung hăng đè trên hòn đá nháy mắt máu tươi chảy ròng.
“Tuyết....Tuyết Nhi, con không sao chứ?” Gì di nương bị dọa ngây người, nhờ nha hoàn nâng run run rẩy rẩy đứng lên, lạnh lùng nói: “Còn không mau đem đại tiểu thư nâng lên !”
Vân Lưu Tuyết kêu thảm thiết liên tục, tay trái đã đau đến chết lặng, lòng bàn tay tràn đầy máu tươi, nhìn thập phần khủng bố.
Một cú ngã này thật lợi hại .
Sắc mặt nàng âm trầm nước mắt sắp rơi ra , bỗng nhiên một tay đem nha hoàn nâng nàng xốc lên, phẫn nộ mà quát: “Bổn tiểu thư hôm nay còn muốn cùng Thái Tử điện hạ đi Vạn Hà cốc tiêu diệt yêu thú , hiện tại quần áo bị làm dơ, tay cũng bị thương, làm sao bây giờ a!”
Vân Sơ Nguyệt nhếch môi , nghe thấy lời này không khỏi nhướng mày, đi Vạn Hà cốc tiêu diệt yêu thú, còn muốn đi cùng Thái Tử Cảnh Ngôn ?
Nếu nàng đi Vạn Hà cốc giết chết Vân Lưu Tuyết, cũng không ai hay biết, mọi người nhất định đều sẽ cho rằng Vân Lưu Tuyết là bị yêu thú giết chết.
Không, cứ như vậy giết chết Vân Lưu Tuyết chẳng phải là quá tiện nghi cho ả ? Vân Lưu Tuyết này trong một năm nay không ít lần khi dể nàng , hãm hại nàng cũng làm không ít, bao gồm chuyện Thái Tử Cảnh Ngôn bỗng nhiên từ hôn, cũng là do Vân Lưu Tuyết thiết kế.
Hừ, không thể để cho Vân Lưu Tuyết chết tiện nghi như vậy, nàng(VSN) phải hảo hảo tra tấn nàng(VLT) mới đúng . Vân Lưu Tuyết không phải để ý nhất chính là gương mặt kia sao? Nếu bị hủy dung, xem nàng còn như thế nào mà câu dẫn Thái Tử Cảnh Ngôn!
Hơn nữa nếu nàng nhớ không sai thì cả người yêu thú đều là bảo vật , nếu nàng có thể bắt một con cầm đi bán liền có tiền mua dược liệu rồi .
“Mau, mau đỡ đại tiểu thư trở về phòng, đem toàn bộ dược chữa thương tốt nhất lấy tới! Tuyết Nhi, con hiện tại liền trở về đổi một bộ y phục khác , nhất định kịp lúc đi Vạn Hà cốc .”
Chợt nghe Gì di nương mở miệng, thật cẩn thận an ủi Vân Lưu Tuyết . “Đi đổi bộ váy lưu tiên xinh đẹp nhất kia đi, Thái Tử điện hạ mà thấy nhất định sẽ thích ngươi.”
Vân Lưu Tuyết hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng mà đi , nàng không có nữa điễm sắc mặt tốt đối với Gì di nương, nếu không phải Gì di nương, nàng như thế nào sẽ biến thành như vậy?
Thấy mọi người đi xa, Vân Sơ Nguyệt cũng bay nhanh rời khỏi chổ ẩn thân , quay trở về tiểu viện của mình .
“Thanh Ninh, ta có bộ y phục nào màu sắc không gây chú ý không ? Tốt nhất là màu đen ?"
Nàng muốn mau chống ngụy trang thật tốt , sau đó theo đuôi Vân Lưu Tuyết đi Vạn Hà cốc .
Thanh Ninh tò mò hỏi: “Tiểu thư muốn y phục màu sắt không gây chú ý để làm gì ?"
“Trước đừng hỏi nhiều như vậy, nếu có liền mau lấy ra a .” Vân Sơ Nguyệt không có thời gian giải thích cho nàng, nếu là Vân Lưu Tuyết đi trước, nàng liền không biết đường đi Vạn Hà cốc nha .
“Dạ .” Thanh Ninh kiềm chế tò mò, ở trong rương lục loại một trận, cuối cùng tìm được một bô y phục dạ hành bó sát người , còn có mũ choàng màu đen . “Đây là đồ lúc trước của phu nhân , nhưng mà tiểu thư mặc vào có chút lớn ."
“Đồ của nương ta ?” Vân Sơ nguyệt tiếp nhận bộ y phục kia , phát hiện thủ công thập phần tinh tế, nhiều năm như vậy đều còn mới tinh. Bất quá Dương Tố Tố làm cái này làm gì, chẳng lẽ sau lưng ,nàng làm chuyện hoạt động bí mật gì ...?
Thanh Ninh mỉm cười nói: “Phu nhân năm đó chính là tu vi Địa giai thượng kỳ , ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài trừng ác dương thiện, nhưng mà từ lúc sinh ra tiểu thư liền không đi ra ngoài nữa . Bộ y phục này vẫn luôn giữ đến bây giờ, cũng coi như là đồ vật kỷ niẹm của phu nhân .”
Vân Sơ Nguyệt gật gật đầu, Dương Tố Tố là tam hệ linh căn, hơn hai mươi tuổi liền đạt tới tu vi Địa giai thượng kỳ , thực sự là thiên phú dị bẩm. Chỉ tiếc không đến bốn mươi liền qua đời, thật là trời ghanh tị người tài .
Nàng nhanh nhẹn thay y phục dạ hành, đây là quần áo người trưởng thành, nàng mặc ở trên người có vẻ rộng thùng thình. Thanh Ninh không biết từ nơi nào tìm tới kim khâu, đem ngực và bụng chỗ sữa một chút liền lập tức thích hợp.
Nàng mới mười bốn tuổi, thân thể còn chưa phát dục, như vậy căn bản nhìn không ra là nam hay là nữ.
“Thật là nha đầu khéo léo hỉu lòng người ” Vân Sơ Nguyệt vừa lòng mà nhìn chính mình trong gương, khen Thanh Ninh một câu . Nàng tùy tay đem mũ choàng đội lên trên đầu, vành nón rũ xuống hắc sa vừa vặn che khuất dung nhan, nhìn qua giống ám dạ thích khách.
“Tiểu thư, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì a?” Thanh Ninh cảm thấy tiểu thư càng ngày càng kỳ quái, chẳng lẽ thật là đã xém chết qua một lần liền thoát thai hoán cốt?
Vân Sơ Nguyệt vỗ vỗ bả vai nàng, mỉm cười nói: “Tiểu thư nhà ngươi hiện tại muốn đi kiếm tiền, ngươi liền ngoan ngoãn ngốc tại nơi này, nếu là có người tới tìm ta, liền nói ta trọng thương hôn mê, nhất định không thể để bất luận kẻ nào biết ta không có trong phòng ".
“Dạ, tiểu thư.” Thanh Ninh lo lắng sốt ruột mà nhìn Vân Sơ Nguyệt, tiểu thư thân thể gầy yếu như vậy , như thế nào có thể tự mình đi ra ngoài kiếm tiền đây, chính mình thật là quá vô dụng.
“Ta nói rồi bắt đầu từ đây ta sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt đối không nuốt lời , Thanh Ninh, ngươi liền ở chỗ này chờ ta trở lại đi.” Vân Sơ nguyệt ôm nàng một cái , ngay sau đó lưu loát đi ra cửa.
Thanh Ninh đuổi theo ra , sớm đã không thấy thân ảnh Vân Sơ Nguyệt .Nàng có chút giật mình ngạc nhiên, tiểu thư từ khi nào trở nên lợi hại như vậy a ?
Khi Vân Sơ Nguyệt đi vào chổ ở của Vân Lưu Tuyết .Vân Lưu Tuyết vừa vặn thay xong váy lưu tiên , váy dài hồng nhạt uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật, làn váy tầng tầng lớp lớp, như là một đóa hoa nở rộ . Vân Lưu Tuyết trời sinh không tồi , ăn vận như vậy đích xác như là trích tiên hạ phàm .
“Tuyết Nhi của ta thật đẹp, hiện tại Thái Tử điện hạ đã cùng cái đứa phế vật kia từ hôn, Tuyết Nhi, ngươi nhất định phải bắt cơ hội lần này, biết không?” Gì di nương vui vẻ mà nhìn nữ nhi của mình , nếu không phải Tuyết Nhi là con vợ lẽ, chỉ sợ đã sớm bị vương tôn công tử đoạt đi rồi .
Vân Lưu Tuyết tay trái đắp dược, đã tố hơn phân nửa, thần sắc nàng lãnh ngạo mà hừ nhẹ một tiếng: “Ta tự nhiên biết làm như thế nào, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một , những nữ nhân khác cùng đi căn bản không phải đối thủ của ta, nương, ngươi liền chờ tin tức tốt của ta đi ".
Gì di nương vừa lòng gật gật đầu, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Nha đầu Vân Tử Yên kia cũng không phải là đèn cạn dầu, tuy rằng tu vi không bằng ngươi, nhưng tâm cơ thâm trầm, ngươi nhất định không thể để cho nàng có cơ hội cùng Thái Tử điện hạ đơn độc ở chung .”
“Nương, ta biết.” Vân Lưu Tuyết bỗng nhiên âm trầm mà cười cười, “Nương, ngươi nói nếu ta nhân cơ hội lần này hủy gương mặt củaVân Tử Yên…… Về sau không phải trong tướn phủ chỉ có ta một người có thể xem là nữ nhi sao? Cha không nâng người lên làm chủ mẫu, còn có thể nâng ai?”
“Tuyết Nhi, ngươi thật là quá thông minh! Bất quá ngươi nhất định phải chú ý hành sự, ngàn vạn lần không nên để lộ ra nhược điểm ” Gì di nương tinh thần ngẩn ra, lần này thật là cơ hội ngàn năm có một .
Luận thân thế hay bối cảnh, nàng cùng Phong di nương không sai biệt lắm, Phong di nương trừ bỏ Vân Tử Yên chính là còn có một cái tiểu nhi tử Vân Tử Tiêu.
Vân Tử Tiêu cũng là nam hài duy nhất của tướng phủ , mấy năm nay Thừa tướng hết mực sủng ái, cũng bởi vậy, phong di nương mới đè ép lên đầu nàng.
Nếu là Vân Tử Yên lúc này bị hủy dung, lại tìm một cơ hội giết chết Vân Tử Tiêu, nàng cùng Vân Lưu Tuyết không phải có ngày ngẩn cao đầu ?
“Được rồi, nương, ta đi trước, ngừơi liền chờ tin tức tốt của ta đi ” Vân Lưu Tuyết tự tin cười, tản bộ ra cửa phòng.
Nàm rạp trên nóc nhà Vân Sơ Nguyệt lành lạnh cười, Vân Lưu Tuyết còn muốn hủy dung Vân Tử Yên , không nghĩ tới chính mình cũng bị theo dõi . Nàng nhẹ nhàng đắp lại mái ngói, thân hình chợt lóe, liền hướng Vân Lưu Tuyết đuổi theo .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro