C5 : Trừng trị mẹ con độc ác (1)
"Ngươi biết luyện đan?" Vân Sơ nguyệt ôm cánh tay, trong ánh mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Tẩy Tủy Đan cũng không phải là đồ vật bình thường ,yêu cầu phải đạt cao giai luyện dược sư mới có thể luyện chế, một viên đan dược có thể bán ra với giá trên trời.
Mặc dù là phủ Thừa tướng, cũng chỉ có duy nhất một viên , nghe nói bị Thừa tướng Vân Chấn Thiên giấu ở trong mật thất.
Thứ này ý nghĩa cũng như tên , chính là cải thiện thể chất con người , không nói đến thanh trừ độc tố trong máu, chính là cải thiện linh căn cũng không phải nói đùa . Tuy không thể đem đơn hệ linh căn biến thành song hệ, nhưng cơ thể trải qua Tẩy Tủy Đan cải thiện, lại có thể đề cao tốc độ tu luyện .
Đan dược như vậy , trước kia Vân Sơ Nguyệt là không có khả năng có được .Nhưng mà hiện tại , liền không nhất định.
Tiểu Linh liếc mắt xem nàng một cái, tràn đầy tự tin nói: "Đó là đương nhiên! Chủ nhân, đều là trước kia ngươi dạy ta a, trước kia ngươi chính là luyện dược sư lợi hại nhất ."
Lại nghe hắn nhắc tới trước kia, Vân Sơ Nguyệt không khỏi đối với mình năm ngàn năm trước cũng có chút tò mò. Bất quá cũng chỉ là tò mò mà thôi, hiện tại nàng đã không phải nàng kia của năm ngàn năm trước .
"Chỉ cần chủ nhân đem dược liệu luyện chế Tẩy Tủy Đan mang tới, Tiểu Linh lập tức là có thể giúp ngươi luyện tốt , đến lúc đó chủ nhân ăn vào Tẩy Tủy Đan, thanh trừ độc tố, là có thể chính thức bắt đầu tu luyện."
Tiểu Linh đầy mặt hưng phấn, liền có thể giúp đỡ chủ nhân , hắn thật sự rất vui mừng.
Vân Sơ Nguyệt hơi hơi gật đầu: "Vậy ngươi nói cho ta, yêu cầu những dược liệu gì ?"
Tiểu Linh lập tức liên tục nói ra một đống lớn, ước chừng có tới 10 loại, hơn nữa đều là những dược liệu nàng chưa nghe qua tên bao giờ . Vân Sơ nguyệt nhếch miệng, xem ra để có được những dược liệu này còn cần phải phí một phen công sức a .
Từ trong không gian đi ra .
Vân Sơ nguyệt thở dài một tiếng, vì có thể sớm ngày tu luyện, nàng phải nhanh tìm được dược liệu . Tìm dược liệu bằng tốc độ nhanh nhất, tự nhiên là đi mua vừa nhanh và tiện, nàng đánh giá phòng liếc mắt một cái, phát hiện bàn ghế đều là cũ nát, phỏng chừng cũng không có khả năng có nhiều tiền đi mua a .
Từ nơi nào có thể kiếm tới một chút tiền, sau đó đi mua dược liệu đây ?
________
Sáng sớm hôm sau , nàng rời giường liền kinh ngạc phát hiện, vết roi trên người cư nhiên đã không còn đau. Vén tay áo lên , nhìn nhìn cánh tay, vết thương do roi quất thế nhưng toàn bộ biến mất, đây là có chuyện gì? Thanh Ninh cho nàng uống dược, thực sự hiệu quả như vậy ?
"Mới không phải dược của cái nha đầu kia có hiệu quả , là tối hôm qua người tiến vào vòng tay hấp thu linh khí,mà ta lại hướng trong cơ thể người đánh vào năm đoàn linh khí, thương thế của người mới có thể chữa khỏi nhanh như vậy ." Giọng nói Tiểu Linh thình lình vang lên, nghe ra dào dạt đắc ý .
Vân Sơ Nguyệt cười, nhẹ giọng nói: " Trước tiên, cảm ơn ngươi."
Nàng nhảy xuống giường, tâm tình cũng dần dần tốt lên, mặc kệ nói như thế nào, hết thảy đều phát triển theo phương hướng tốt . Nàng Vân Sơ Nguyệt, mặc kệ đi đến nơi nào, đều phải sống theo phong thái của bản thân .
Chọn một chiếc váy cũ màu lam nhạt thay, Thanh Ninh vừa vặn tới gõ cửa, thấy nàng đã xuống giường, không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng .
"Tiểu thư, ngươi như thế nào lại xuống giường, vết thương của người......"
"Vết thương không đáng ngại, tới...giúp ta chải đầu." Vân Sơ nguyệt đem lược đưa cho nàng: "Quấn thành búi tóc liền tốt rồi ."
Thanh Ninh cầm lược có chút ngốc lăng, nàng chưa bao giờ gặp qua tiểu thư lộ ra tươi cười như vậy, thật giống như toàn bộ trong phòng đều sáng ngời lên. Trong viện gió thổi qua hạnh hoa lay động một cái, lả tả bay xuống , ở cửa sổ hình thành một dạng phong cảnh tươi đẹp .
"Dạ , tiểu thư." Thanh Ninh cái mũi có chua xót, mặc kệ như thế nào, tiểu thư hiện tại so với trước kia tốt hơn nhiều, nàng thực thích.
Thanh Ninh liền nhanh chảy đầu cho nàng , đỉnh đầu búi tóc xinh đẹp , còn thừa vài sợi tóc nhu thuận rũ ở sau người, chỉ là không có bất kì trang sức nào không khỏi có vẻ trống trải.
"Đi ,hái vào cho ta một đóa hạnh hoa ." Vân Sơ Nguyệt nhìn chính mình trong gương , phát hiện có tinh thần so với hôm qua nhiều, chẳng qua dung nhan như cũ tái nhợt, làm lòng người sinh thương tiếc.
"Dạ " Thanh Ninh thập phần chua xót, rõ ràng là tiểu thư con vợ cả duy nhất của tướng phủ, lại liền một ít vật trang sức trên tóc đều không có, thật sự là quá đáng thương.
Rất nhanh Thanh Ninh liền hái tới một đóa hạnh hoa màu hồng phấn tươi đẹp, cẩn thận vì Vân Sơ Nguyệt cày trên tóc , nhìn qua độc đáo lại đáng yêu.
Vân Sơ Nguyệt vừa lòng gật gật đầu, lúc này mới giống bộ dáng mười bốn tuổi cô nương nên có .
Đơn giản ăn qua cơm sáng, Vân Sơ Nguyệt một mình đi ra tiểu viện, hướng hoa viên đi đến. Nếu là nhớ không lầm , mỗi ngày buổi sáng gì di nương cùng Vân Lưu Tuyết đều sẽ đi tản bộ trong hoa viên, nàng thế nhưng không quên, hôm qua Vân Lưu Tuyết như thế nào xúi giục Vân Chấn Thiên đánh chết nàng.
Đông Huyền Quốc bốn mùa không quá rõ ràng, không có thời tiết thật nóng , cũng không có thời tiết thật lạnh. Lúc này chính là tháng ba mùa xuân , trong hoa viên trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, ong bướm lưu luyến chơi đùa, xuân ý dạt dào.
Nàng tiến vào hoa viên trong chốc lát, liền thấy thân ảnh gì di nương cùng Vân Lưu Tuyết .
Vân Sơ Nguyệt cong cong khóe môi, lắc mình một cái liền đứng sau tàn cổ thụ . gì di nương tuy rằng không có thiên phú tu luyện ,nhưng Vân Lưu Tuyết chính là song hệ linh căn, tu vi đã tới Huyền hậu kỳ ( Cryagain : khúc này ta k biết dịch sau nữa 😢)
"Nương, người nói cái tiện nha đầu kia đã chết hay chưa a?" Cách đó không xa truyền đến giọng nói khinh thường của Vân Lưu Tuyết .
gì di nương lắc đầu, nói: "Tám phần là không có chết, bằng không nha đầu Thanh Ninh kia đã sớm nháo đến mọi người đều biết."
"Hừ! Tiện nhân chính là tiện nhân, mạng tiệng như vậy , cha tàn nhẫn hạ tay như như vậy cư nhiên cũng chưa đánh chết! Nương, nếu nàng không chết , ngươi chừng nào thì mới có thể trở thành đương gia chủ mẫu a?"
Vân Lưu Tuyết một đại cô nương mười bảy tuổi há miệng ngậm miệng đều là lời nói mắng chửi người, hoàn toàn không cảm thấy thẹn.
Vân Sơ Nguyệt nghe nàng nói như vậy, không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, muốn nàng chết, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy .
"Mặc dù hiện tại Vân Sơ Nguyệt chết, nương cũng không có khả năng được phù chính, đừng quên Dương Tố Tố mất hiếu kỳ còn chưa mãn một năm .
Dương Tố Tố chính là nữ nhi thần uy tướng quân , năm đó lão gia chỉ là ngũ phẩm đại học sĩ, nếu không phải bởi vì cưới Dương Tố Tố, sao có thể nhanh như vậy trở thành Thừa tướng? Lão gia từ trong lòng đã sợ hãi thần uy tướng quân a, Dương Tố Tố một năm hiếu kỳ còn chưa mãn, hắn nào dám phù chính cho ta?"
Gì di nương thở dài một tiếng, nàng chỉ là nữ nhi của một quan nho nhỏ , hơn nữa còn là con vợ lẽ, nếu không phải năm đó Dương Tố Tố gả cho Vân .... mấy năm đều không có hài tử, nàng cũng không cơ hội vào cửa.
"Chính là hiếu kỳ Dương Tố Tố chỉ còn lại có một tháng, nương, đến lúc đó chúng ta nhất định phải giết chết Vân Sơ Nguyệt!" Vân Lưu Tuyết hai tròng mắt hiện ra một tia tàn ác , nàng làm thứ nữ đã làm đủ rồi, cho dù là song hệ linh căn, chẳng sợ đã tới bậc Huyền hậu kỳ, đi ra ngoài vẫn là bị người khinh thường.
Nếu là có thân phận đích nữ , ai còn dám cho nàng xem sắc mặt ?
Hai mẹ con dọc theo đường mòn chậm rãi đi qua đại thụ phía trước . Vân Sơ Nguyệt cười lạnh một tiếng, hòn đá nhỏ trong tay bỗng nhiên hướng tới cẳng chân Gì di nương đánh tới. Gì di nương lập tức kêu la thảm thiết , thân hình lung lay một cái , liền bổ nhào vào Vân Lưu Tuyết phía trước .
Vân Lưu Tuyết chấn động, muốn né tránh thì đã không kịp, cùng gì di nương cùng nhau té ngã như chó ăn cứt ( Cryagain :bản cv nó như thế khụ khụ ...hơi bất nhã ) tay trái còn vô tình đập vào một tản đá sắc nhọn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro