C2 : Tuyệt sắc mỹ nam yêu nghiệt
“Tiểu, tiểu thư……” Thanh Ninh ngẩn ngơ nhìn Vân Sơ Nguyệt, cảm thấy nơi nào không giống trước . Hiện giờ tiểu thư thật sự thay đổi, không hề yếu đuối, toàn thân tựa hồ đều lóe lên ánh sáng tự tin cường đại .
Nhưng mà rõ ràng, tiểu thư không hề có thiên phú tu luyện a?
Vân Sơ nguyệt cười, vỗ vỗ nàng mu bàn tay nàng nói: “Đi ,giúp ta sắc thuốc đi.”
Trên người tất cả đều là vết roi , nàng lại không giống kiếp trước có mang theo thuốc tùy thân, chỉ có thể thông qua dược Thanh Ninh mua chậm rãi khôi phục.
“Dạ , tiểu thư, nô tỳ liền đi sắc thuốc.” Thanh Ninh lau nước mắt, trong lòng có chút vui mừng, tiểu thư hiện tại như thế này thật tốt.
Thanh Ninh vừa đi khỏi . Vân Sơ nguyệt liền bắt đầu kiểm tra thân thể của mình. Hiện giờ thân thể này mới mười bốn tuổi, lại bởi vì từ nhỏ suy yếu, nhìn qua càng thêm nhỏ .
Rõ ràng dung mạo thanh lệ thoát tục , lại bởi vì màu da tái nhợt mà có vẻ uể oải ỉu xìu, vừa thấy chính là cái ma bệnh .
Ở đại lục cường giả vi tôn, người giống như nàng cho dù là tiểu thư cao quý con vợ cả tướng phủ cũng không được người khác coi trọng.
Phiến đại lục này tên là Vân Hoang đại lục, cùng thế giới kiếp trước hoàn toàn không giống nhau, nơi này trừ bỏ Nhân tộc, còn có Thần tộc, Ma tộc, Yêu tộc cùng Thú tộc .
Mà Nhân tộc lại chia làm người bình thường và người có thể tu luyện linh khí linh giả, linh giả ở Nhân tộc có địa vị rất cao, chỉ cần thực lực cường đại , liền ngay cả hoàng thất cũng có thể không để vào mắt.
Mà nàng Vân Sơ Nguyệt, từ khi vừa sinh ra đã bị kết luận không hề có thiên phú tu luyện!
Nguyên nhân chính là như thế, ở nơi tướng phủ mỗi người đều là linh giả nàng liền trở thành phế vật vô dụng . Khi còn nhỏ bởi vì còn có mẫu thân che chở, mặc dù không thể tu luyện, nên cơm áo không lo ,nhưng một năm trước mẫu thân bỗng nhiên mất, nàng liền trở thành kẻ đáng thương ngay cả hạ nhân đều có thể tùy ý khi dễ .
Trên thế giới này, không có ai sẽ thương hại một kẻ yếu không thể tu luyện .
Hôn sự cùng thái tử Cảnh Ngôn là lúc nàng vừa sinh ra liền định, bởi vì đương triều Hoàng Hậu cùng mẫu thân Vân Sơ Nguyệt, Dương Tố Tố là bạn thân, Dương Tố Tố năm đó kinh tài tuyệt diễm, còn từng cứu mạng hoàng đế .
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu lúc đó liền định ra việc hôn nhân này.
Lại không nghĩ đến, Vân Sơ Nguyệt vừa sinh ra chính là phế vật.
“Tiểu thư, thuốc tới.” Cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, Thanh Ninh bưng một chén thuốc còn tỏa hơi nóng đi vào trước giường.
Vân Sơ nguyệt nhăn nhăn mày, thuốc này vị thật là khó ngửi , nhưng nàng rỏ ràng có thể đoán được, dược này trị liệu ngoại thương.
Nàng bóp mũi đem thuốc trong chén toàn bộ uống cạn , ở trong miệng tràn ngập tư vị chua xót , làm nàng mấy lần buồn nôn. Nhưng vào lúc này, Thanh Ninh cư nhiên cho nàng ăn một viên kẹo, vui tươi hớn hở cười.
“Tiểu thư, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, trên người đều mới thoa thuốc không cần lộn xộn.” Thanh Ninh thu hồi chén thuốc, thấy Vân Sơ nguyệt nằm xuống liền đắp chăn cho nàng đàng hoàn rồi đi ra .
Vân Sơ nguyệt thân thể cùng đầu óc đều thực sự mệt mỏi cư nhiên cứ như vậy mông lung ngủ thiếp đi , chờ lần nữa tỉnh lại đã là đêm khuya.
Bụng có chút đói, nàng dựa vào ký ức đi ra khỏi phòng, tính toán đi phòng bếp lấy chút điểm tâm. Trên người vết roi đau nóng rát, làm nàng nhịn không được nhăn mày.
Ai ngờ mới vừa đi vào sân, bỗng nhiên nhạy bén cảm giác được chung quanh có một cổ hơi thở không bình thường ,thân làm sát thủ của kiếp trước nàng vô cùng nhạy bén, đối với bất luận chi tiết nhỏ bé gì đều sẽ không bỏ qua.
Nàng mắt phượng híp lại, khóe môi chậm rãi gợi lên một tia cười lạnh, chân trái điểm một cái, một cục đá tức khắc hướng tới cây hạnh hoa bay đi.
“Xôn xao!” Đá văng vào trong táng lá cây, người tới không chỗ trốn tránh, nhưng mà đối phương không những không có rời đi, ngược lại phi thân xuống, lấy tốc độ cực nhanh đến trước mặt nàng .
Ánh trăng soi rọi một mãnh viện , một khắc kia Vân Sơ Nguyệt cho rằng chính mình gặp được yêu tinh.
Một nam nhân từ trên cây hạnh hoa phi thân xuống , hắn mặc một bộ trường bào màu tím, sợi tóc mềm mại màu tím theo gió tung bay, tựa như tinh linh đi ra từ đồng thoại .
Nam tử có hai tròng mắt màu tím mang theo một tia thị huyết thô bạo, trên dung nhan tuyệt sắc không có chút độ ấm nào , bên trái thái dương lại có một đóa hoa sen màu tím yêu dị , làm cho hắn nhìn qua càng thêm quỷ dị .
“Người tới là người nào!” Vân Sơ Nguyệt thân mình chợt lóe liền tránh khỏi công kích của hắn, lạnh giọng hỏi.
“Máu , thật thơm ……” Nam tử đứng yên trên mặt đất, chậm rãi xoay người, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Vân Sơ Nguyệt.( Cryagain : má ta cứ liên tưởng tới vampire 🤣🤣🤣 ) .
Thanh âm hắn trầm thấp mà giàu có từ tính, đôi mắt màu tím nhạt hiện lên một tia ánh sáng, bước đi hướng tới Vân Sơ Nguyệt .
Vân Sơ Nguyệt gò má run rẩy một chút, hay là trên thế giới này có quỷ hút máu? Nam nhân yêu nghiệt vô song trước mắt này cùng hình tượng quỷ hút máu thật là quá phù hợp.
“Muốn chết!” Liền tính là quỷ hút máu, nàng cũng muốn bẻ rớt răng nanh của hắn!
Nàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai công kích về phía nam nhân , xuống tay không chút lưu tình nào, từng chiêu trí mạng . Ai ngờ thủ pháp ám sát kiếp trước của nàng ở trước mặt nam nhân lại không có một chút hiệu quả, nam nhân tốc độ nhanh vô cùng, liên tục tránh né làm Vân Sơ Nguyệt một mảnh góc áo hắn đều không sờ tới .
Vân Sơ Nguyệt thầm kinh hãi, người nam nhân này đến tột cùng là ai, một thân tu vi cũng quá khủng bố đi?
Nhưng mà tình thế hiện tại không cho phép nàng nghĩ nhiều, nam nhân tựa hồ đã chán ghét công kích của nàng , đôi tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên mang theo một mảnh ánh sáng nhạt màu tím , hướng tới bao phủ quanh thân nàng .
Hắn là linh giả! (⊙o⊙)
Vân Sơ Nguyệt lập tức ý thức được điểm này, hơn nữa trong nhận thức của nàng đối với linh giả, người này chỉ sợ ít nhất cũng là địa giai, nói không chừng đã bước vào Thiên Giai! ( Cryagain : chổ này không hỉu lắm , đáng lẻ Thiên giai rồi mới tới địa giai chứ nhỉ ...??? Bản cv nó vậy k bjk sao nên mình giữ nguyên )
Phải biết rằng linh giả chia làm : Thiên - Địa - Huyền - Hoàng tứ đại trình tự, mỗi cái trình tự lại có ba giai đoạn.
Người có thể đi vào địa giai trăm dặm mới tìm được một , tiến vào Thiên Giai ngàn dặm mới tìm được một, hơn nữa đều phải tu luyện trên vài thập niên. Nam nhân này nhìn qua cũng chừng mười bảy mười tám, cư nhiên có tu vi bực này , thật sự là đáng sợ.
"Soạt" Cánh tay Vân Sơ Nguyệt đụng phải bụng nam nhân, ai ngờ ngay sau đó lại bị đối phương chặt chẽ kiềm chế ,cả người nàng bị gục trên mặt đất.
Động tay , liền bị kiềm chế , động chân, lại bị áp chế , vặn eo, lại chạm phải eo đối phương .
Vân Sơ Nguyệt trước nay không ăn qua thất bại nào như lần giao thủ này , cũng làm nàng ý thức được thế giới này cường giả đến tột cùng có bao nhiêu biến thái.
Nam nhân cúi đầu đánh giá nàng, hai người nháy mắt kéo gần khoảng cách ,nương theo ánh trăng, Vân Sơ Nguyệt có thể nhìn rõ ràng hai tròng mắt màu tím nhạt mang theo thị huyết, cùng hoa sen yêu dị trên thái dương .
“Ngươi muốn làm cái gì!” Nàng đang chờ đợi cơ hội, chỉ cần có một tia cơ hội, nàng liền sẽ nhân cơ hội thoát đi.
Nam nhân căn bản không chú ý lời nói của nàng , tựa hồ đang tìm kiếm mùi máu tươi làm hắn mê muội, hắn chậm rãi tới gần mặt nàng, dùng cái mũi nhẹ nhàng ngửi.
Vân Sơ Nguyệt bị hắn phun ra hơi thở nóng rực kích thích đến nổi lên một tầng da gà, chưa từng có người nào dám đối đãi nàng như vậy, càng không có người dám dựa gần nàng như vậy . Người nam nhân này, hoàn toàn chọc giận nàng .
Ngay lúc nàng muốn dùng đầu va chạm đối phương , nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tay phải lại đem cánh tay nàng kéo ra , tiện đà vươn đầu lưỡi, liếm những vết roi trên tay nàng .
Bởi vì vừa rồi động thủ, những vết roi trên người nàng lại lần nữa vỡ ra , càng bởi vì dùng sức quá mạnh, miệng vết thương nứt càng thêm lợi hại . Lúc này đã có không ít máu tươi theo miệng vết thương thấm ra làm ướt y phục sạch sẽ Thanh Ninh vừa thay giúp nàng .
Ngay cả vòng tay bích sắc bên cổ tay trái đều lây dính vết máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro