C1: Phế vật tam tiểu thư
“Đánh chết ngươi cái thứ Tang Môn tinh bị Thái Tử điện hạ từ hôn , làm cho cả tướng phủ đều xấu hổ , lão tử đánh chết ngươi cái đồ phế vật” một gã trung niên nam nhân gần năm mươi tuổi mắt lộ ra hung át, roi da trong tay quất đến uy vũ sinh phong, mỗi một roi rơi xuống, đều làm tiểu cô nương nằm trên mặt đất da tróc thịt bong .
Tiểu cô nương mặc một thân váy dài màu xanh lá đã rách rưới, cả người máu tươi đầm đìa, liền ngay cả sức lực kêu khóc đều không có .
Trong ánh mắt nàng lộ ra một tia tuyệt vọng, hai tay gắt gao che đầu, đã đau đến sắp mất đi ý thức.
“Đúng vậy ! Cha ,mau đánh chết cái thứ tiểu tiện nhân này ,đều là nàng làm cho chúng ta tất cả mọi người trong tướng phủ đều trở thành trò cười” đứng bên cạnh là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lên tiếng xúi giục, khóe môi hơi hơi giươn lên , vui sướng khi người gặp họa mà nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất .
Thiếu nữ tên là Vân Lưu Tuyết, là đại tiểu thư tướng phủ , lại chỉ là một thứ nữ.
Vân Tử Yên đứng bên người Vân Lưu Tuyết bình tĩnh mà nhìn chằm chằm một màn này, không có chút cảm xúc nào .
“Cha, đừng đánh tỷ tỷ nữa , đánh tiếp nàng sẽ chết ”
Một tiểu nam hài bảy tám tuổi bỗng nhiên xông lên , ai ngờ mới vừa đi hai bước đã bị một đôi bàn tay to kéo trở về, ngay cả miệng cũng bị gắt gao che lại.
“Tiêu nhi, không cần đi qua, cái đứa phế vật kia không phải là tỷ tỷ của ngươi, ngươi chỉ có một tỷ tỷ là Tử Yên , biết không ?" Phong di nương thấp giọng răn dạy, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
Đánh chết cái đứa phế vật kia , nàng liền có cơ hội trở thành chính thất phu nhân, hừ...
"Dạ , di nương" tiểu nam hài còn muốn nói gì đó, lại thấy mẫu thân của mình mặt trầm xuống , lập tức ngậm miệng lại .
“Lão gia, cầu xin ngươi đừng đánh nữa , tam tiểu thư liền không chịu nổi , đánh tiếp nàng thực sự sẽ chết .” Lúc này bỗng nhiên một thân ảnh nha hoàn mặc hoàng sam bổ nhào vào che chắn ở trên người tiểu cô nương người đầy vết roi nằm trên mặt đất ngay sau đó, đã bị roi hung hăng quất ở trên lưng, tức khắc nổi lên một vết máu .
Trung niên nam nhân tựa hồ đánh đủ rồi, một đôi mắt tàn nhẫn liếc tiểu cô nương một cái, thấy đã ngất đi mới ném roi xuống đất .
"Đem cái thứ phế vật này ném về phòng , để cho nàng tự sinh tự diệt, hừ..”.
Dứt lời liền không thèm liếc mắt nhìn cái thứ nữ nhi làm hắn mang tai tiếng lấy một cái , đi nhanh ra ngoài.
Lúc trước xúi giục nam nhân quất tiểu cô nương ,Vân Lưu Tuyết thấy phụ thân đi xa, mới cười duyên nói: “Ai nha, nghe ta nói nha, Vân Sơ Nguyệt ngươi còn không bằng chết đi. Bị Thái Tử điện hạ từ hôn, còn có cái gì thể diện sống ở trên thế giới này”
"Được rồi Lưu Tuyết, chúng ta trở về phòng đi, ở lại nơi này nhiều đen đủi, nói không chừng buổi sáng ngày mai nàng chính là người chết rồi.” Một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi lôi kéo cánh tay Lưu Tuyết ,chính là mẫu thân Vân Lưu Tuyết gì di nương ( chổ này ta k hỉu "gì" nghĩa là sao nên để nguyên )
Đối với vị trí chính thất phu nhân, nàng thật sự cũng thèm nhỏ dãi , nếu Vân Sơ Nguyệt đích nữ thật sự chết, nàng sẽ có rất lớn cơ hội trở thành tướng phủ đương gia chủ mẫu.
Thấy mẹ con gì di nương đi xa, Phong di nương cười lạnh liếc mắt nhìn Vân Sơ Nguyệt một cái , cũng liền rời đi cái tiểu viện rách nát đáng chết này . Chỉ có tiểu nam hài trong mắt kích động lệ quang.
Gió nổi lên, trong viện duy nhất một cây hạnh hoa bỗng nhiên bay xuống một chút cánh hoa, không người nào hay biết, cả người đầy vết roi tiểu cô nương đã không còn hơi thở.
"Tiểu thư người tỉnh lại a" .
Tiếng khóc chói tai ở bên tai vang lên, ngay sau đó cánh tay đã bị một bàn tay chạm vào, Vân Sơ Nguyệt cơ hồ là phản xạ có điều kiện mở hai tròng mắt, lấy sét đánh không kịp bưng tai bóp lấy cổ người trước mặt .
Hai tròng mắt đen nhánh tựa như hồ sâu u ám không thấy đáy , bên trong không có một tia cảm xúc dao động, khí thế cường đại lại làm lòng người kinh sợ.
Liền sắp phải trực tiếp cắt đứt cổ đối phương , Vân Sơ Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ra, trong tay là một người mười bốn mười lăm tuổi tiểu cô nương, hơn nữa quần áo và cách trang điểm đều không giống người hiện đại .
Lúc này tiểu cô nương vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn chằm chằm nàng, cư nhiên quên mất khóc thút thít.
Nàng quét mắt nhìn đến cách bày trí chung quanh, phát hiện là ở trong một gian phòng xa lạ rách nát, giống như là khuê các của nữ tử cổ đại .
Đây là có chuyện gì ? Chính mình rõ ràng chấp hành xong nhiệm vụ, sau đó điều khiển phi cơ bay trở về nơi dừng chân, như thế nào bỗng nhiên tới cái địa phương kì quái này, đúng rồi , trên phi cơ của nàng cư nhiên bị người sắp đặt , vừa lúc bay lên tới trời cao liền nổ mạnh, nói như vậy, nàng là bị nổ chết .
Hừ, người có thể ở trên phi cơ của nàng mà động tay chân không nhiều lắm, chỉ có nam nàng tín nhiệm nhất ,bọn họ cùng nhau tiến vào căn cứ, cùng nhau tiếp nhận huấn luyện, cùng nhau sống sót, lại cùng nhau làm nhiệm vụ.
Cộng sự mười mấy năm, hắn đã sớm trở thành người nàng tín nhiệm nhất và cũng là người nàng yêu nhất , không thể tưởng được hắn cư nhiên sẽ hạ sát thủ đối với nàng .
Thật là buồn cười a, chính mình lãnh khốc vô tình, lấy danh hiệu Ell (k biết dịch sao nên ta để nguyên) từng giết nhiều người như vậy , đại khái đây là báo ứng đi, làm nàng chết ở trong tay nam nhân nàng yêu nhất .
Bỗng nhiên, một trận choáng váng truyền đến, trong đầu nháy mắt có thêm nhiều ký ức không thuộc về nàng .
Nơi này là Đông Huyền Quốc , mà nàng vẫn như cũ kêu Vân Sơ nguyệt, là tam tiểu thư tướng phủ đáng tiếc vị tam tiểu thư này trời sinh phế vật, tuy rằng là đích nữ duy nhất, nhưng so với hạ nhân đều không bằng.
Mà tiểu cô nương trước mắt gọi là Thanh Ninh, là nha hoàn tùy thân của nàng, cũng là người duy nhất đối sử tốt với nàng trong tướng phủ .
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết chính mình thật sự là xuyên qua.
Ý thức được điểm này, Vân Sơ Nguyệt dần dần buông lỏng tay, nhìn về phía Thanh Ninh nói: “Làm ngươi sợ rồi".
Thanh Ninh cả người run lên, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Trước kia tiểu thư luôn là vâng vâng dạ dạ, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, vừa rồi là như thế nào, thế nhưng như là bỗng nhiên thay đổi thành một người khác .
“Không, không có, Người tỉnh lại liền tốt rồi , trên người người còn đau không? Thanh Ninh bốc thuốc cho người đã trở lại.”
Nghe nàng vừa nói như vậy , Vân Sơ Nguyệt mới cảm giác được toàn thân đều đau, chẳng qua một chút đau này không thể so với kiếp trước tiếp nhận đủ loại huấn luyện, căn bản là không đáng giá nhắc tới.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra sự tình một canh giờ trước , nàng bởi vì bị Thái Tử tới cửa từ hôn, làm cho cả phủ Thừa tướng hổ thẹn, mà bị Thừa tướng hung hăng quất roi . Chính là đòn hiểm này , vốn là thân thể nguyên chủ đã suy yếu liền tắc thở .
Đáy mắt nàng không khỏi hiện lên một mãnh lạnh lẽo, cư nhiên bị phụ thân chính mình sống sờ sờ đánh chết, thù này, liền từ tay nàng tới thay Vân Sơ Nguyệt nguyên chủ báo đi . Nếu chiếm cứ thân thể này, từ giờ trở đi, nàng chính là Đông Huyền Quốc Vân Sơ nguyệt .
“Thanh Ninh, chí ít ta vẫn còn có ngươi.” Nàng che giấu đi ánh mắt sắc bén, thanh âm ôn nhu .
Thanh Ninh đôi mắt tức khắc đỏ lên, lắc đầu nói: “Người ngàn vạn lần không cần nói như vậy, trước lúc phu nhân mất, dặn dò nô tỳ hảo hảo chăm sóc người . Chỉ đáng giận là nô tỳ vô dụng, luôn làm người chịu khi dễ, hiện tại còn bị lão gia đánh thành như vậy ô ô...,, là nô tỳ nên xin lỗi ngừơi a”
Vân Sơ Nguyệt thở dài một tiếng, Thanh Ninh chỉ có chút công phu quyền cước, lại chỉ là một tiểu nha hoàn, như thế nào có thể ở trong bầy sói như phủ Thừa tướng có thể bảo hộ đến chính mình chu toàn .
“Hảo, đừng khóc, trải qua lần này ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện , không bao giờ giống như Vân Sơ Nguyệt trước kia . Thanh Ninh, ta về sau nhất định sẽ bảo hộ ngươi.”
Trước kia là Thanh Ninh chiếu cố nàng bảo hộ nàng, từ giờ trở đi, nàng sẽ tới bảo hộ Thanh Ninh . Phế vật thì như thế nào , nàng Vân Sơ Nguyệt sẽ bằng vào đôi tay chính mình, cũng có thể xông ra một mảnh thiên địa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro