Chương 4: Anh hùng cứu mỹ nhân
Edit by: airleva
Trên hành lang lạnh ngắt như tờ, yên tĩnh một mảnh.
Giang Úc đứng thẳng thân mình, thu hồi tay đè nặng bả vai Vân Lục, tay để trong túi, xoay người liền đi.
Chu Dương cùng mấy người khác đều không dám tin tưởng, đi ra phía sau cửa, vội vàng liếc mắt xem Vân Lục một cái, đuổi theo Giang Úc.
Tới chỗ ngoặt cầu thang.
Bà mẹ.
Thanh âm chửi truyền đến.
Hành lang mới có một chút yên tĩnh, Vân Lục nhìn nam sinh đi xa, bả vai đồng phục động một chút, cô phản xạ tính duỗi tay, đồng phục mang theo mùi hương mát lạnh.
Cô bắt lấy đồng phục, đi bước lên phía trước, sau đó nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua xem.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Trình Tiêu có chút vặn vẹo, nhéo áo khoác muốn bẽ gãy ngón tay, mạch máu nhỏ sưng lên.
Trình Tiêu thấy cô nhìn qua, biểu tình hạ hoãn, cứng đờ, khoé môi câu lên muốn lộ ra mỉm cười giả trân.
Vân Lục tâm vừa động, nói: "Cảm ơn."
Quả nhiên.
Mới vừa nói xong, mặt Trình Tiêu càng thêm vặn vẹo, tay nắm áo khoác càng chặt. Nhưng cô ta vẫn phải tươi cười "Em... Khách khí như thế làm gì, chúng ta là người một nhà mà."
À thế à...
Đáy lòng Vân Lục cười lạnh.
Cô quẹo vào phòng học, đi đến chỗ ngồi, lấy cặp sách trong ngăn kéo. Cất những sách giáo khoa lung tung kia vào. Đi đến trước lão sư đầu trọc.
Lão sư đầu trọc nhìn cô, biết cô muốn xin nghỉ, sự tình bên ngoài hắn đều biết, ấn tượng Vân Lục đối với hắn cũng chỉ là nữ sinh này quá mức trầm mặc ít lời, hơn nữa xác thật có điểm khác, nhưng hắn không giống lão sư toán như vậy, cho rằng Vân Lục xấu tính.
Hắn ngược lại cảm thấy hội học sinh nhuư vậy, cùng quan hệ gia đình, hắn buông chân, nói: "Em chạy nhanh về nhà, tắm nước nóng, đừng bị cảm, việc hất nước này, thầy... thầy sẽ dò hỏi bọn họ."
Vân Lục nhấp môi dưới, há mồm: "Cảm ơn lão sư."
Giọng có chút khô, bởi vì đời trước không thân cận với lão sư, thậm chí còn không nói nhiều lời. Cô đời trước, căn bản là không chân chính thân cận.
"Đi thôi đi thôi." Cô vừa nói ra lời này, có vẻ càng thêm đáng thương, nếu như không phải đợi lát nữa còn dạy học, lão sư đầu trọc tự mình đưa cô về nhà.
Hắn tự hỏi, như nghĩ tới cái gì, "Để chị em đưa về..."
Vân Lục đã mang theo cặp sách, học sinh nhìn chăm chú, khoác áo Giang Úc rời khỏi phòng học. Trên người cô nhão dính dính, rất khó chịu, nhưng đầu lại thanh tỉnh, Giang Úc cho cô dũng khí lớn lao, cô xin lỗi hữu dụng, hắn không có nói người khác hất nước cô.
Xin lỗi, cảm ơn... Từ từ. Đó là lễ phép, đều sẽ hữu dụng, cô siết chặt áo khoác, đi nhanh.
Đến nỗi lời Giang Úc nói.
Cô đắc tội với ai.
Nhất thời không nghĩ ra, đờ trước cô tiếp thu rất nhiều ác ý, ngôn ngữ ác độc, bị cô lập, thoạt nhìn cô như là đắc tội toàn thế giới, toàn ban, mọi người, trên thực tế cô trừ bỏ lời nói lạnh nhạt đối xử lạnh nhạt với Trình Tiêu, cô thật sự không làm việc gì.
Không.
Đối với người không có thiện ý, không mỉm cười, không có bạn tốt, có lẽ chính là đắc tội bọn họ đi.
Nhưng là.
Ngay cả như vậy, đời trước cô cũng chỉ là bị Giang Úc kêu người giáo huấn mà thôi, chỉ hất một lần, không có lần hai.
Mà đời này, lần thứ hai, tới đột ngột như vậy.
Bước chân cô dừng một chút.
Phía trước, cây bạch dương đón gió tung bay, đời này lần này, là Trình Tiêu hất sao?
Vân Lục siết chặt quai đeo cặp sách.
Phía sau truyền đến tiếng Trình Tiêu kêu.
"Em, em từ từ, chị gọi điện cho chú... chị..."
Bước chân Vân Lục nhanh hơn, bay nhanh mà hướng cổng trường đi đến, cách đó không xa là sân bóng rổ, loảng xoảng loảng xoảng truyền đến âm thanh.
Cô vừa đi một bên quay đầu nhìn qua.
Giang Úc mặc áo màu đen quần vận động màu lam, chân đạp xuống đất, túm cổ áo quạt gió, mồ hôi theo huyệt thái dương lăn xuống, đi vào cổ áo, hắn nhấp môi, chân chống bóng rổ dựa cột nhướng mày, nghe Chu Dương nói chuyện. Như cảm nhận được tầm mắt Vân Lục, hướng nơi này nhìn qua.
Vân Lục sửng sốt, lập tức dịch tầm mắt, bay nhanh vụt ra cổng trường.
Cô chạy đi trong chốc lát, mặt khác một thân cao gầy ở phía sau đuổi theo.
"Uầy, hai chị em, ngươi truy ta đuổi, Trình Tiêu cũng là không dễ dàng, là con chồng trước đi theo mẹ gả cho Vân Xương Lễ, còn đụng phải Vân Lục." Chu Dương nhìn đồng phục, không để bụng mà trêu chọc.
Giang Úc ngửa đầu, uống nước, không trả lời. Một bên Lâm Du lại có chút khó hiểu, hắn ôm bóng, "Úc ca, cậu vừa mới đem đồng phục đưa cho Vân Lục... Mụ nó, cậu nhất thời nảy lòng tham hay làm sao vậy?" Trên mặt hắn rõ ràng là khó chịu với Vân Lục.
Chu Dương cười haha, đoạt lấy bóng trong tay Lâm Du nói: "Úc ca của mấy cậu là tâm huyết dâng trào, anh hùng cứu mỹ nhân."
Lâm Du a một tiếng: "Vân Lục cũng vậy? Cũng đáng để Úc ca anh hùng cứu mỹ nhân? Úc ca là người không rải quanh tình yêu đi?"
Giang Úc đậy nắp bình, nhấc mí mắt lên, ngữ điệu thanh thanh lãnh lãnh:
"Đúng vậy."
Hắn không chút để ý, cực kỳ có lệ. Lâm Du lại có cảm giác áp bách, hắn ngậm miệng, một bên Hứa Điện túm cánh tay hắn, đem người sau kéo cề, thấp giọng nói: "Úc ca chướng mắt Vân Lục, đem đồng phục cho cậu ta, giống như cứu một con chó con mèo."
Lâm Du trong lòng lúc này mới hơi thả lỏng.
Ở trong mắt hắn, Giang Úc muốn tìm người yêu, cũng tìm người giống như Trình Tiêu vậy.
Nhưng nhắc tới Trình Tiêu, tâm Lâm Du lại có chút đau, bla bla mà bắt đầu nói.
"Không phải, mấy cậu xem Trình Tiêu đáng thương nha, luôn mặt nóng dán mông lạnh, nghe nói..."
Giang Úc mang mũ choàng lên, xoay người rời đi.
Lâm Du ngậm miệng.
Chu Dương cùng Hứa Điện buồn cười mà liếc hắn một cái, kéo cặp đuổi kịp Giang Úc.
Vân Lục không gọi điện cho Vân Xương Lễ, cô ra cổng trường gọi một chiếc xe rồi ngồi lên. Hơn nữa dặn dò người lái chạy nhanh, tài xế nhấn chân ga, chạy ra ngoài. Vân Lục quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn Trình Tiêu đứng ở cửa cầm di động.
Đợi lát nữa về nhà.
Trình Tiêu lại có chuyện để nói.
Vân Lục có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nói địa chỉ nhà.
Tài xế quay đầu lại chần chờ nhìn mắt Vân Lục.
Vân Lục mở to mắt, dừng một chút, nói: "Thật ngại quá... làm ướt chỗ ngồi của chú, chờ đến nơi cháu sẽ trả thêm tiền."
Tài xé hắc một tiếng, "Không có việc gì không có việc gì, cháu ngồi đi, tiểu cô nương như thế nào lại để cả người ướt như vậy, thời tiết này tuy không lạnh nhưng sắp đến mùa thu... Rất dễ cảm mạo...."
Ông vừa nói vừa từ kính chiếu hậu nhìn Vân Lục. Vân Lục chần chờ, hướng ông ấy gật đầu, tài xế hắc hắc mà cười, thu hồi tầm mắt, chuyên tâm lái xe.
Nụ cười kia, làm Vân Lục đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cô giống như thật lâu thật lâu chưa thấy người khác cười với mình, cũng thật lâu thật lâu cô chưa cười với người khác...
Tuổi 27 nhưng sống như một người già 60. Không biết đời trước chính mình uống thuốc tự sát, có ai biết hay không...
Có phải như vậy không.
Vân Lục theo bản năng mà kéo chặt đồng phục trên người.
Hơi thở có mùi hương mát lạnh xâm nhập.
Có chút mơ màng sắp ngủ.
Nhưng tài xế lái xe rất nhanh, chỉ chốc lát liền đến cửa nhà tiểu khu, trước cửa chính của tiểu khu có một đài phun nước rất lớn, chỉ có thể đứng bên cạnh đài, không thể đi về phía trước. Vân Lục gửi tiền xe, lại gửi tiền rửa xe, tài xế đẩy lại cho cô.
Vân Lục đem tiền ném ở ghế sau, đi vào tiểu khu.
Thịnh thế hào đình là tiểu khu mới, ba Vân Xương Lễ cùng mẹ cô ly hôn sau bốn năm mua, lúc ấy Vân Lục vẫn là con gái duy nhất của ba, còn không biết nửa năm sau Trình Tiêu theo gót Trình Kiều bá chiếm nhà của cô, còn bá chiếm ba cô.
Vân gia thời trước ở Lê Thành vốn là đại gia tộc, nhưng nhanh lụi bại, chỉ còn lại vỏ rỗng thế gia danh môn, mẹ cô gả cho ông ấy lúc Vân gia lâm nguy, mẹ vì ông ấy từ bỏ việc học thiết kế thời trang, mà vào công ty giúp ba cô, mấy năm công ty vẫn luôn là trạng thái sống nửa chết nửa.
Mẹ cô chiếu cố gia đình cùng sự nghiệp ba cô, có chút mệt mỏi, sau không biết ai xúi giục bà, mẹ cô lại trở về con đường thiết kế thời trang, cuối cùng năm Vân Lục 12 tuổi, hai người quyết định ly hôn, mỗi người mỗi con đường riêng. Lúc ấy bà muốn dành quyền nuôi con, nhưng mẹ cô sớm chiều khó cân bằng công việc mình, chỉ có thể nhịn đau mà buông tay. Vân Lục liền ở với ba, tuy rằng hướng nội, nhưng cô vẫn vui vẻ.
Không vui, là từ khi hai mẹ con Trình Kiều tiến vào nhà này.
Thời tiết này có chút mát, Vân Lục đi tới cửa nhà, mở khoá vân tay, cửa sắt mở ra, ở chỗ tiểu viện để cái bàn cùng cây dù, còn có loại hoa không hiết tên, đó đều là bà mẹ kế kia thích, ba cô làm người trồng.
Cô từng dẫm làm hỏng, mẹ kế đều xem ở trong mắt, buổi tối ở trên bàn cơm, ba liền hời hợt nói cô hai câu, mẹ kế cùng chị kế ngồ ở bên cạnh ba cười nhạo, làm Vân Lục khó lòng chịu đựng.
Cô lúc ấy chỉ thấy, cái nhà này không có chỗ dung thân, mấy đoá hoa mà thôi, cũng không phải cố ý, lập tức ném chiếc đũa, liền chạy về phòng khóc.
Ba thấy thế, ở sau lưng cô lại nói hai câu. Chị kế kia của cô, lập tức thay cô xin lỗi, thay cô xin lỗi? A...
Cửa nhà mở ra.
Trong phòng có người đi lại, Vân Lục thu hồi ánh mắt, đi lên bậc thang, mặc váy dài màu đen quay đầu lại, nhìn đến Vân Lục, sửng sốt vài giây? Theo sau người đàn bà kia như nghĩ tới cái gì, lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Chị con gọi điện thoại về nói, con bé nói con ở trường học bị khi dễ..."
Bà ta đi đến trước mặt Vân Lục, trên dưới xem xét Vân Lục, giữa mày thoạt nhìn là mang theo lo lắng.
Vân Lục không nhúc nhích, cũng không phản ứng.
Cô trầm mặc, an tĩnh mà nhìn bà ta. Mẹ con hai người đều là ảnh hậu, trước mặt người khác, trước mặt ba diễn rất tốt, toàn Lê Thành này đối với đôi mẹ con dã Phượng Hoàng này không chỗ chê, ngược lại thành người mẹ kế chị kế mẫu mực, không ít người hâm mô ba cô, lại có thể cưới một người tốt như vậy, con chồng trước đối với em gái cũng phi thường quan tâm, thập phần yêu quý, cực kỳ nhường nhịn.
Chỉ có Vân Lục biết, chị kế ở bên ngoài cực lực làm cô trở thành trò cười cho cả Lê Thành. Mẹ kế ở nhà nỗ lực mà làm ba thất vọng với cô. Hai người một tấc lại một tấc, kiên nhẫn mười phần mà đem cô bài trừ khỏi Vân gia, bức ra khỏi Vân gia.
"Vân Lục?" Trình Kiều nói nhẹ, lo lắng mà hô một tiếng.
Vân Lục hoàn hồn, co giật giật môi một chút, "Tôi không có việc gì, tôi đi tắm... tắm rửa."
Nói xong liền hướng đến cầu thang, lên lầu.
Lưu lại một mình Trình Kiều đứng tại chỗ đón gió bay gợn hoa nhỏ, híp híp mắt.
Vân Lục.
Có chút thay đổi. Cô thế nhưng chủ động cùng bà ta nói chuyện.
Hơn nữa không mang theo ngữ khí khó chịu.
Bà ta nhéo cánh tay.
Trong lòng mạc danh có chút hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro