Chương 99: Mười câu chuyện cổ tích của Hoa Vịnh: Chàng tiên cá (Gặp lại)
Editor: Gấu Gầy
"Đó là phần thưởng của trời cao!" Khi nói về vụ đánh bắt đó, bất cứ ai tham gia hoặc nghe nói đều không khỏi thốt lên như vậy.
Họ nói đúng.
Đó thực sự là một món quà của số phận, bất cứ ai từng tận mắt nhìn thấy "thứ đó" đều sẽ cảm thán, đó đâu chỉ là phần thưởng của nhân gian, mà là kiệt tác của thần thánh.
Là nhà lãnh đạo trẻ xuất sắc nhất trên đất liền, khi nhìn thấy "tác phẩm" đó lần đầu tiên, Thịnh Thiếu Du đã sững sờ mất ba giây.
Nơi chứa nó là một bể cá khổng lồ. Chất liệu đặc biệt dày chống đạn khiến độ trong suốt của bể cá giảm xuống, bên trong được chiếu sáng bằng ánh đèn rực rỡ, phản chiếu những rạn san hô và đá ngầm đầy màu sắc đẹp như tranh. Rong biển xanh mướt lắc lư, vô số cá nhỏ bảy màu phát sáng mà không ai biết tên đang bơi lội, thổi bong bóng trong làn nước biển trong vắt.
Ở giữa bể cá có một chiếc giường vỏ sò khổng lồ, lấp lánh như được dát một lớp sơn mài đắt tiền, xung quanh vỏ sò đang mở ra rải rác những viên ngọc trai trắng tròn, mỗi viên đều đạt tiêu chuẩn đấu giá cao cấp.
Bể cá này giống như một đại dương thu nhỏ. Ngay cả những ngư dân giàu kinh nghiệm nhất cũng chưa bao giờ thấy nhiều loài cá sống ở biển sâu như vậy.
Theo lẽ thường, những loài cá bảy màu và rạn san hô yếu ớt ở biển sâu kia, một khi rời khỏi nước sẽ chết ngay lập tức, vẻ đẹp ngắn ngủi như hoa cuối thu, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua sẽ tàn lụi.
Nhưng kỳ lạ là, bây giờ chúng vẫn sống rất tốt. Những sinh vật chưa bao giờ thích nghi với đất liền, dưới ánh đèn chiếu từ trên bể cá tỏa sáng lấp lánh.
Nếu những rạn san hô và đàn cá tuyệt đẹp kia giống như những ngôi sao trên trời, thì chàng trai đang ngồi giữa chiếc giường vỏ sò chính là mặt trời rực rỡ.
Ánh sáng của cậu khiến tất cả những cảnh đẹp kỳ ảo đều trở nên lu mờ, đó là vẻ đẹp mà ngay cả bể cá dày chống đạn cũng không thể ngăn cản. Trong làn nước biển trong suốt, cậu nhắm mắt, mái tóc màu nâu sẫm dưới ánh đèn chiếu sáng lắc lư theo sóng nước làm nổi bật làn da trắng nõn, giống như chiếc bình sứ trắng quý giá nhất trong xác tàu đắm ngàn năm.
Đường cong nửa người trên trần trụi của chàng trai trẻ rất đẹp, vai rộng vừa phải, vòng eo thon gọn, hoàn hảo như bức tượng Hy Lạp cổ đại chỉ có trong phòng mỹ thuật.
Omega này đẹp đến mức không giống người thường.
Thịnh Thiếu Du nghĩ vậy.
Anh thoát khỏi sự ngây người ngắn ngủi, ánh mắt di chuyển, lướt qua phần thân trên mảnh mai của chàng trai trẻ, cuối cùng dừng lại cuối giường vỏ sò, đồng tử hơi co lại. - Anh phát hiện ra, nửa thân dưới của chàng trai xinh đẹp này không có chân, một cái đuôi cá khổng lồ vừa vặn vượt qua mép giường vỏ sò, đuôi cá rủ xuống không hề có sức sống.
Đuôi cá trong suốt như thủy tinh vô cơ màu xanh lam phủ vảy, bị gông xiềng nặng nề khoá chặt.
Thịnh Thiếu Du chăm chú nhìn, lúc này mới thấy rõ, gần nửa dưới đuôi cá vảy không đều, giống như bị vật sắc nhọn cạo đi. Chỗ vảy bị khuyết có một vùng màu xanh đậm giống như da cá, theo chuyển động nhỏ của đuôi cá, không ngừng chảy ra một lượng nhỏ chất lỏng màu xanh lam.
"Đó là máu của cậu ta."
Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Thịnh Thiếu Du, chuyên gia sinh vật biển đứng bên cạnh anh lập tức giải thích: "Chúng tôi đã nghiên cứu sơ bộ và phát hiện ra, máu của sinh vật này có chức năng thanh lọc rất mạnh. Nước biển này đã hơn một tháng không thay, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị đục mà ngày càng trong hơn. Sau vài lần thử nghiệm, chúng tôi phát hiện ra, dù chúng tôi cho gì vào nước, nó cũng sẽ nhanh chóng phân hủy thành nước biển tự nhiên, ngay cả axit mạnh hay bazơ mạnh cũng không ngoại lệ. Chỉ cần có cậu ta trong bể cá này, dù là vi sinh vật, độ sạch hay thậm chí độ pH cũng luôn duy trì sự cân bằng tinh tế. Điều này thật khó tin!"
Nói đến đây, mắt chuyên gia sinh vật lóe lên tia sáng hưng phấn, ông ta hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, không nhận ra sự không đồng tình hiện rõ trên khuôn mặt nhà lãnh đạo trẻ bên cạnh. Ông ta tiếp tục nói: "Ngoài ra, chúng tôi nghi ngờ, khả năng của cậu ta không chỉ là thanh lọc! Anh xem, những thứ được vớt lên cùng cậu ta vốn dĩ đã chết, nhưng khi chúng tôi khống chế cậu ta, vô tình làm bị thương phần đuôi của cậu ta, chính là chỗ màu xanh đậm đó..."
"Cậu ấy bị thương?" Thịnh Thiếu Du nhỏ giọng cắt ngang lời giải thích dài dòng của ông ta.
Chuyên gia lén nhìn khuôn mặt nghiêng của chàng trai trẻ quyền cao chức trọng, thấy anh vẫn như mọi khi không biểu lộ cảm xúc, mới gật đầu: "Đúng vậy, đừng thấy cậu ta có vẻ yếu ớt, vô hại, việc bắt giữ cậu ta đã tốn rất nhiều công sức."
Tiếp đó, chuyên gia kể lại chi tiết toàn bộ quá trình bắt giữ.
"Những người đầu tiên phát hiện ra cậu ta là ngư dân ở gần đó, họ nói, có một chàng tiên cá dường như bị lạc, thường xuyên xuất hiện ở bờ đá gần đó."
Thành phố biển mà chuyên gia nói, Thịnh Thiếu Du có ấn tượng. Mười mấy năm trước, anh từng đi nghỉ dưỡng ở đó cùng với Thịnh Phóng - ba mình, cũng là nhà lãnh đạo đời trước.
Bạn đời của Thịnh Phóng lúc đó không thích anh, Thịnh Thiếu Du suýt nữa đã chết đuối ở vùng biển gần bờ đầy xoáy nước, may mà được một du khách đi qua cứu sống, vì vậy anh có ấn tượng rất sâu sắc với khu vực đó.
"Sau khi nhận được nhiều báo cáo, tàu thăm dò dưới biển đã tuần tra ở khu vực đó một thời gian, ban đầu chỉ là kiểm tra định kỳ cho có lệ, dù sao cũng không có mấy ai tin rằng mình có thể nhìn thấy chàng tiên cá thực sự trong đời. Trước đây chúng chỉ tồn tại trong truyện cổ tích, nhưng không ngờ, chúng tôi lại thực sự phát hiện ra cậu ta!"
Chuyên gia sẽ không bao giờ quên được cảm giác kinh ngạc và chấn động khi tận mắt nhìn thấy chàng tiên cá.
Cậu phóng lên mặt biển, chiếc đuôi cá khổng lồ vung lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp đầy sức mạnh, mỗi giọt nước rơi xuống boong tàu từ trên người cậu đều biến thành một con sứa phát sáng Victoria tràn đầy sức sống.
Cậu giống như một vị thần thống trị đại dương, bơi từ biển xanh lên đất liền, mang đến cho những sinh vật hai chân tham lam xảo quyệt sự kinh ngạc và cái nhìn chói mắt.
"Thuốc mê và thuốc ngủ không có tác dụng với cậu ta, chúng tôi đã phải dùng điện cao thế và đạn xuyên giáp dưới nước mới miễn cưỡng khống chế được cậu ta." Chuyên gia suy nghĩ một chút, mỉm cười nịnh nọt: "Tuy nhiên, có một cách nói rất phổ biến trong quân đội."
"- Họ nói rằng chính ngài đã gián tiếp bắt được chàng tiên cá này."
Thịnh Thiếu Du nghiêng đầu, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn không biểu lộ cảm xúc: "Ồ, vậy sao?"
"Vâng." Chuyên gia nói: "Một người lính hải quân đeo vòng cổ có hình của ngài. Khi thấy hình của ngài, sinh vật đó đã từ bỏ chống cự, bị súng phóng lao laser bắn trúng rồi bị kéo lên bờ."
—---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro