Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77

Editor: Gấu Gầy

"Cao Đồ trốn tránh tôi."

"Ờ."

"Tôi tìm được em gái cậu ấy, trong phòng rõ ràng có mùi pheromone của cậu ấy, nhưng lại không thấy người đâu."

"Ờ."

"Tôi đọc hết cả cuốn Cẩm nang làm cha mẹ, trong đó nói Omega khi mang thai sẽ đặc biệt yếu ớt, rất cần pheromone an ủi của Alpha, chẳng lẽ Cao Đồ không cần sao?"

"Cậu nói xem, cậu ấy có bị bắt cóc không?"

"Alo? Alo? Nghe thấy tôi nói không? Alo!?"

"Anh phiền quá đi." Ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng của Thịnh Thiếu Du vang lên: "Thẩm Văn Lang, anh sắp ba mươi tuổi rồi, không phải đứa trẻ ba tuổi, đừng có lấy chuyện riêng của anh ra làm phiền Hoa Vịnh nữa!"

"Mẹ kiếp, anh mới là lão già sinh con ấy!" Thẩm Văn Lang giận dữ: "Lùi lại vài tháng trước xem, rốt cuộc ai làm phiền ai. Hoa Vịnh! Có phải cậu quên rồi không! Nếu không phải ông đây có tinh thần hy sinh cống hiến cao cả, hai người bây giờ mẹ nó vẫn còn ế chỏng chơ đấy! Làm gì có chuyện cả hai cùng nhau chĩa súng vào tôi!"

"Đừng có nói chuyện với anh Thịnh như vậy." Hoa Vịnh không vui ngắt lời hắn: "Thư ký Cao chắc chắn sẽ trốn tránh anh, mấy tháng trước tôi đã nói với anh rồi, có gì đâu mà lạ?"

"Cậu đã biết từ lâu Cao Đồ chính là Omega đêm đó! Tại sao không nói cho tôi sớm hơn!"

"Gửi ảnh cho anh, anh cũng có thèm xem đâu, nếu sớm nói cho anh sự thật—" Hoa Vịnh cười nhạo hắn: "Với chỉ số EQ của anh, biết đâu lại nhất thời hồ đồ, lôi thư ký Cao đi gắp búp bê*."

*Ám chỉ việc bắt phá thai.

Đầu dây bên kia lập tức im lặng.

Thấy Thẩm Văn Lang ỉu xìu, Hoa Vịnh tiếp tục nói: "Văn Lang, xét thấy anh sống trong một gia đình cực kỳ biến thái, tôi có thể tha thứ cho giọng điệu nói chuyện của anh với tôi bây giờ. Tuy nhiên—" Cậu cười: "Nói về gia đình, chúng ta cũng chẳng khác gì nhau. Nếu anh còn dám dùng thái độ này nói chuyện với anh Thịnh của tôi, tôi sẽ chúc anh vĩnh viễn không tìm được thư ký Cao."

Thẩm Văn Lang: ...

Hoa Vịnh bật loa ngoài, thổi nguội cốc sữa vừa mới pha, đưa đến bên môi Thịnh Thiếu Du.

Thịnh Thiếu Du đang xem tài liệu, bị hai người họ làm phiền đến mức không đọc được chữ nào.

"Anh không uống sữa." Anh đặt tài liệu xuống, nhíu mày: "Hoa Vịnh, anh cho em hai lựa chọn, một là em cúp máy, chuẩn bị đi ngủ. Hai là em cầm điện thoại lập tức bước ra ngoài, đừng có ở đây làm phiền anh."

"Em chọn đi ngủ." Trước cám dỗ to lớn, Hoa Vịnh hoàn toàn không có ý định quan tâm đến sống chết của Thẩm Văn Lang. Với nguyên tắc kiên quyết không để tên ngốc si tình kia làm liên lụy, cậu nhanh chóng cúp máy, chui tọt vào chăn, ngáp một cái rồi nói: "Em buồn ngủ rồi."

Thịnh Thiếu Du bị hành động trẻ con của cậu chọc cười, cố ý hỏi: "Buồn ngủ lắm rồi, phải không?"

Hoa Vịnh khẽ gật đầu, mở to cặp mắt long lanh nhìn Thịnh Thiếu Du, nhẹ nhàng nói: "Ừm, buồn ngủ quá."

"Ồ." Thịnh Thiếu Du gập tài liệu lại, ra vẻ tiếc nuối, nói: "Vậy thì, nhiệm vụ bác sĩ giao cho coi như bỏ qua vậy." Anh liếc nhìn lịch điện tử trên đầu giường, "Hôm nay là thứ Tư, dù sao em cũng đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ rồi, cho nên không — ưm."

Enigma trẻ trung hoàn toàn không cần đến Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, mặt đối mặt chui ra khỏi chăn, đôi môi mềm mại ấm áp bịt chặt lấy đôi môi đang mấp máy của người yêu.

Pheromone an ủi hương lan bao bọc chặt lấy mùi hương Tuý Chi nồng đậm, hai mùi hương quấn quýt lấy nhau, như hòa quyện lại như quyến rũ.

Enigma thò đầu ra khỏi chăn hùng hổ xông tới, Thịnh Thiếu Du phải thở dốc vì nụ hôn cuồng nhiệt.

Enigma cọ nhẹ vào anh như một chú mèo con ấm áp mềm mại bám người, lật bụng dụi vào anh, làn da của cậu mịn màng, trắng đến mức gần như trong suốt.

Đôi môi của Thịnh Thiếu Du bị mút mát đỏ mọng bóng loáng.

Nhưng anh hoàn toàn không biết, trong mắt con sư tử đang giả dạng mèo con, mình hấp dẫn đến nhường nào.

Con mồi lấy tư thái của kẻ săn mồi, từ trên cao nhìn xuống.

Ngón tay Thịnh Thiếu Du lướt trên cằm nhọn của Hoa Vịnh, tận hưởng cảm giác nõn nà của làn da bạn đời. Anh khẽ cười, liếm môi xoay chuyển thế trận: "Muốn thì nói đi."

"Em muốn." Hoa Vịnh lập tức nhào tới ôm lấy anh. Nhiệt độ cơ thể ấm áp áp vào người anh, thành thật, thẳng thắn, không hề có chút xấu hổ.

"Anh Thịnh, em muốn."

Cậu quả nhiên mặt dày, sự e thẹn, mỏng manh trước kia toàn là giả bộ.

Thân phận là giả, nước mắt cũng là giả, chỉ có tình yêu nóng bỏng mang theo hơi ấm cơ thể là không lừa người.

Tay Hoa Vịnh lại đặt lên eo Alpha, nói là vuốt ve thì không bằng nói là véo.

Sự lo lắng của bác sĩ đúng là lo bò trắng răng.

Cậu quả thực là Enigma muốn hoàn thành "nhiệm vụ" nhất trên đời, nỗ lực nuôi dưỡng bạn đời, lấy cớ muốn cho con của họ có một chiếc giường ấm áp vững chắc hơn để làm những chuyện mà mình khao khát.

Có lẽ bất mãn vì ba ba không chịu ngủ sớm nghỉ ngơi dưỡng sức, lại cứ mải mê đánh nhau trên giường, Đậu Phộng Nhỏ yêu thích hòa bình đạp chân ngắn trở mình.

Thịnh Thiếu Du không nhịn được kêu lên một tiếng.

Vẻ mặt trầm mê trong dục vọng của anh vô cùng quyến rũ, giọng nói khàn khàn, trán lấm tấm mồ hôi, cơ bắp toàn thân đều căng cứng. Miệng hơi hé mở, tuyến thể sau gáy tỏa ra hương thơm quyến rũ, nóng ấm và phập phồng, khiến Hoa Vịnh không nhịn được liếm láp gáy anh, như đang liếm láp một trái tim.

"Ưm—"

Hàm răng khép lại, những cái răng trắng như tuyết cắn thủng tuyến thể vốn không nên dùng để chịu đánh dấu của Alpha.

Động tác của Hoa Vịnh có thể coi là dịu dàng, nhưng liều lượng pheromone lại rất mạnh, pheromone cao cấp xộc thẳng vào máu khiến Thịnh Thiếu Du không nhịn được ưỡn cong lưng.

Anh bị ôm chặt, cơ thể co rút lại, được Enigma chăm chỉ an ủi đến mức thoải mái vô cùng.

Khuôn mặt Thịnh Thiếu Du có đường nét hơi cứng, nhưng đôi môi lại rất đầy đặn, mềm mại căng mọng, khiến người ta không nhịn được muốn hôn anh.

Mà Hoa Vịnh đã hoàn toàn có được anh là một người hành động hiệu suất cao, thuộc kiểu người nghĩ gì làm nấy, cho nên cậu lập tức lại in môi mình lên.

Hai cơ thể kết hợp quá sâu, Đậu Phộng Nhỏ lại phản đối, giơ tay nhỏ lên vươn vai một cái.

Thịnh Thiếu Du "haa" một tiếng siết chặt hơn, môi bị ngậm vào miệng liếm mút cắn xé, eo bị véo đến tê dại mang theo một chút đau đớn.

Khoái cảm rực người bao phủ lấy ý thức đê mê.

Cơ thể anh mềm nhũn, đầu óc ong lên không còn sức lực, cả người chìm đắm trong hơi ấm ngọt ngào.

Mắt nóng rực, nước mắt sinh lý trào ra từ hốc mắt hé mở.

Mảnh đất trồng khoai bị cày xới đến cực hạn.

Chủ nhân mảnh đất há miệng thở dốc, không biết mình đang nói nhảm những gì. Lúc thì mắng Hoa Vịnh bảo cậu chậm lại, khi thì chê cậu không đủ nhanh. Anh nói năng lộn xộn, thở hổn hển đến khàn cả giọng, cuối cùng thần trí mơ hồ, thậm chí còn khóc nức nở.

Hai cha con này, đứa nào cũng đáng ghét, đứa nào cũng giỏi hành hạ anh.

Đứa nhỏ làm Thịnh Thiếu Du đau, còn đứa lớn làm anh ê ẩm nhưng lại nhiễm phải cơn ngứa và sự khát khao vô tận.

Hì hục một hồi, Thịnh Thiếu Du kiệt sức, thở dốc nặng nề.

Nhưng mỗi khi anh bảo dừng lại, trên má sẽ rơi xuống một nụ hôn khích lệ, nhẹ như lông vũ.

Động tác của Hoa Vịnh rất mạnh, khao khát rõ ràng, như thể anh là miếng bánh cuối cùng trên thế gian, phải rất mạnh mẽ, nỗ lực tranh giành mới có được.

Lớp kem mỏng manh tan chảy, nhỏ giọt xuống ga giường, sống lưng ướt đẫm mồ hôi, bị đầu lưỡi liếm láp từng chút một, rồi tê dại ngứa ngáy.

Mặc dù động tác thô bạo, nhưng nụ hôn của Hoa Vịnh vẫn vô cùng, vô cùng dịu dàng.

Một giờ sáng, Thịnh Thiếu Du ôm eo, mặt lạnh xuống giường đi vào phòng tắm.

Hoa Vịnh lẽo đẽo theo sau anh, dọc đường ngọt ngào gọi "anh Thịnh ơi", "anh Thịnh à", nhưng vẫn bị anh nhẫn tâm đóng cửa kính phòng tắm lại.

Qua lớp kính trong suốt, tay không chạm tới được, nhưng mắt cậu lại không chớp, nhìn chằm chằm vào bảo bối mà mình vất vả lắm mới dụ dỗ được.

Dòng nước róc rách chảy qua cơ thể, lần xuống đường eo thon gọn, lướt qua dấu tay đỏ ửng trên eo, trượt xuống đùi.

Hoa Vịnh nhìn không chớp mắt, trong phòng tắm đầy hơi nước, cậu cảm thấy khô khốc.

"Có cần em giúp anh không?"

Thịnh Thiếu Du nhắm mắt tắm, hơi nước bốc lên trên khuôn mặt anh tuấn, đôi má ửng đỏ, coi như không nghe thấy.

Nhân lúc anh nhắm mắt không để ý, Hoa Vịnh lặng lẽ đẩy cửa kính ra. Cậu cởi áo choàng ngủ rộng thùng thình, cơ thể trơn nhẵn nhẹ nhàng nóng bỏng áp sát vào.

"Chưa xong nữa à?"

Thịnh Thiếu Du không khách sáo huých khuỷu tay vào cậu.

Enigma cảm giác đau kém, lúc trước bị Thịnh Thiếu Thanh đâm xuyên tuyến thể mới cảm thấy hơi đau, lúc này bị Alpha đẩy nhẹ lại "hự" lên một tiếng.

Tiếng kêu này rất hiệu quả, Thịnh Thiếu Du quả nhiên nhẹ tay hơn rất nhiều.

Không còn gặp phải sự phản kháng ngoan cường, Hoa Vịnh tiếp tục bám riết không tha.

Lần này, Thịnh Thiếu Du không còn đuổi cậu đi nữa, chỉ nhíu mày tắm, mặc kệ cậu ôm.

"Thiếu Du."

Cậu đột nhiên gọi tên anh, bằng giọng điệu và dáng vẻ mà anh thích nhất.

Thịnh Thiếu Du khựng lại, linh cảm không có chuyện gì tốt.

Quả nhiên, Hoa Vịnh dán sát vào anh, ngón tay luồn ra sau: "Chúng ta làm thêm một hiệp nữa, được không?"

Thịnh Thiếu Du muốn nói không được, nhưng phản ứng của Hoa Vịnh rất rõ ràng, cậu cọ xát "cái đó" vào khe hẹp giữa mông anh, giả vờ dân chủ hỏi ý kiến: "Được không? Hửm?"

Thịnh Thiếu Du bị cậu cọ đến mức chân mềm nhũn, không nói nên lời, eo hơi trùng xuống, liền bị lấp đầy.

Tắm rửa trong phòng tắm hồi lâu, càng tắm chân anh càng mềm, giọng nói cũng bị hơi nước làm khàn đi.

Khóe mắt, chóp mũi, cánh môi đều ửng đỏ, Thịnh Thiếu Du đẩy tên "bạo quân" nước P phóng đãng ra khỏi phòng tắm, hung dữ nói: "Cút đi, cứ tiếp tục thế này, ngày mai không thể đi làm được."

"Em đi thay anh."

"Thay anh làm gì? Giết chết Thịnh Phóng Sinh Vật, để X Holdings của em độc bá Giang Hỗ à?" Ánh mắt Thịnh Thiếu Du sắc bén.

Hoa Vịnh vẫn mang dáng vẻ mặc cho anh nhào nặn, mềm mại nói: "Không có."

Cậu thật sự thiếu hụt cảm xúc xấu hổ cơ bản nhất, ánh mắt dịu dàng nhìn Thịnh Thiếu Du, mang theo khuôn mặt yếu đuối, xinh đẹp và ngây thơ nói với anh: "Em không muốn làm chủ Thịnh Phóng Sinh Vật, chỉ muốn làm anh. Ôm anh Thịnh rất thoải mái."

Thịnh Thiếu Du tự hỏi da mặt mình cũng không mỏng, nhưng người này không hề có liêm sỉ, tranh luận với cậu là tự đào mồ chôn mình.

Anh đỏ mặt, quay người rửa sạch qua loa, lau khô người xong, trần truồng bước ra.

Tắm quá lâu, da đều ửng đỏ.

Hoa Vịnh đã mặc quần áo, cổ và mặt ửng hồng, ướt át nhìn anh, vẻ mặt si mê tiến lại gần, hôn lên vùng gáy in dấu ấn hoa lan.

"Anh Thịnh đẹp trai quá."

"Em thật là không biết xấu hổ."

Hoa Vịnh mỉm cười hài lòng: "Ừm, không biết. Em chỉ cần anh thôi."

Cái gì cậu cũng không cần.

Bởi vì thứ duy nhất cậu thèm muốn và khát khao đã ở trong vòng tay của cậu.

[Kết Thúc Chính Truyện]

—----

Gấu Gầy: hôm nay t up 6 chương lận đó, vẫn còn 27 chương ngoại truyện 😄

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro