Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Editor: Gấu Gầy

Bữa tiệc được chia thành hai phần, phần sau nhạc sôi động hơn một chút, không còn buồn ngủ như phần trước nữa.

Thịnh Thiếu Du tìm một góc khuất có tầm nhìn tốt để ngồi một mình, lặng lẽ quan sát sự thay đổi của những người tham dự. Phần trước, không có ai giống UKW cả. Anh đành đặt hy vọng vào phần sau, mong có thể sớm gặp được tên xấu xí thần bí đó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thịnh Thiếu Du đưa tay lên xem đồng hồ, nghĩ thầm đợi thêm hai mươi phút nữa, nếu vẫn không thấy ai thì anh sẽ đi.

Hoa Vịnh sốt nhẹ liên tục hai ngày khiến anh bồn chồn, không có điện thoại không thể biết được tiểu bảo bối đáng yêu của mình bây giờ ra sao, Thịnh Thiếu Du rất lo lắng.

Chín giờ rưỡi, bữa tiệc sắp kết thúc. Chủ nhân phô trương của X Holdings vẫn chưa xuất hiện.

Thịnh Thiếu Du đứng dậy phủi mông bỏ đi.

Đi đến cửa, anh lại gặp Thẩm Văn Lang âm hồn bất tán, nhưng lần này trên mặt hắn không có nụ cười mà hiện lên một chút hoảng loạn.

Thịnh Thiếu Du lạnh lùng nhìn hắn, phát hiện thư ký Beta luôn đi theo sau hắn không thấy đâu. Thẩm Văn Lang nhìn quanh, giống như một chú heo con chưa cai sữa đang khẩn trương tìm heo mẹ, thậm chí không để ý đến Thịnh Thiếu Du đang đi tới.

Thịnh Thiếu Du cười lạnh, thầm nghĩ, hoảng loạn như vậy làm gì? Không có thư ký thì không sống được à? Hơn nữa, đã lớn thế này rồi, còn chưa cai sữa được sao?

Anh đang vội về nhà xem Hoa Vịnh thế nào, nên chỉ chế nhạo trong lòng vài câu rồi sải bước lướt qua, nhanh chóng rời đi.

Ra khỏi phòng tiệc, để đến thang máy dẫn xuống tầng một phải đi qua một hành lang dài khoảng trăm mét. Hai bên hành lang là những căn phòng tạm dành cho khách nghỉ ngơi.

Thịnh Thiếu Du cúi đầu nhìn điện thoại, quản gia đã gọi cho anh tổng cộng bảy cuộc và gửi vài tin nhắn. Tim anh thắt lại, cau mày mở điện thoại, còn chưa kịp xem thì đột nhiên có một cánh tay trắng mảnh vươn ra từ cánh cửa hé mở bên cạnh nắm chặt lấy vạt áo trước của anh, kéo anh vào trong.

Thịnh Thiếu Du không kịp đề phòng, bị sức mạnh bất ngờ này kéo cho lảo đảo. Cánh cửa đóng sầm lại, căn phòng tối om, không nhìn thấy gì cả, chỉ có mùi hoa lan nồng nặc quẩn quanh đầu mũi.

Thịnh Thiếu Du không kịp nhớ ra mùi hương quen thuộc này là của ai, cơn tức giận vì bị tấn công khiến anh vô thức vùng vẫy. Anh nâng đầu gối lên, nhanh chóng và thành thạo thúc vào bụng đối phương, nhưng một áp lực khủng khiếp ập đến, chân anh lập tức bủn rủn, đầu gối nâng lên run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn tức thì.

Mông anh đang dán vào cửa từ từ trượt xuống, được bàn tay của vị khách không mời mà đến vững vàng đỡ lấy.

Người đó ôm eo Thịnh Thiếu Du, môi áp vào cổ anh, hơi thở gấp gáp cọ xát, mùi hoa lan nồng nặc khiến khứu giác anh tê liệt, hơi thở lạnh lẽo mạnh mẽ tràn vào khoang mũi Alpha, nồng đến mức khiến người ta choáng váng và nghẹt thở. Thịnh Thiếu Du bị cơn nóng quen thuộc mà lạ lẫm tấn công, cảm giác tê dại khó chịu lan từ tuyến thể sau gáy đến tứ chi, anh không nhịn được khẽ rên một tiếng, giữa hai chân từ từ ẩm ướt.

Thịnh Thiếu Du là một Alpha, anh hoàn toàn không biết, dòng nước ấm nóng ẩm ướt này chính là dấu hiệu rõ ràng nhất của kỳ phát tình mà tất cả Omega đều quen thuộc.

Đầu óc anh như bị dục vọng thiêu đốt, tai bị người ta ngậm trong miệng liếm mút như một món đồ chơi, tiếng nước ướt át chạm vào màng nhĩ, tai ù đi, tim đập loạn nhịp.

Mẹ kiếp, sao không thể cử động được?

Thịnh Thiếu Du khó khăn phán đoán tình hình hiện tại, quần đã bị người ta cởi ra, bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng nắm lấy kẹp áo sơ mi nhẹ nhàng tháo ra.

Cạch.

Kẹp áo sơ mi rơi xuống, phát ra âm thanh mập mờ.

"Cố tình mặc cho em xem sao?" Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt liếm lên cổ anh, khẽ nói: "Đẹp thật đấy."

Bàn tay anh bị nắm lấy, các ngón tay bị ép xuống ấn vào chiếc vòng da áp sát vào da đùi, sự xấu hổ khiến Alpha cấp S vốn hoang dã khó thuần cảm thấy choáng váng.

Thịnh Thiếu Du không thể cử động, như một loài động vật móng guốc yếu ớt bị người ta tàn nhẫn tách rời tứ chi, đóng đinh trên thớt, trở thành miếng thịt tươi ngon nhất bên miệng kẻ săn mồi.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống phần mềm mại giữa hai chân.

Trong bóng tối, Thịnh Thiếu Du không nhìn thấy mặt đối phương.

Giọng nói lạnh lùng không chút tạp chất nhẹ nhàng vang lên.

"Nâng mông lên."

"Để làm gì?"

"Em muốn vào."

Sức mạnh quá chênh lệch, kẻ thống trị tuyệt đối như lưỡi dao sắc xé toạc da thịt, dục vọng gào thét khiến Alpha buộc phải thu mình.

Dưới sự nhục nhã và đau đớn tột cùng, ý chí của Alpha cấp S dần dần bị nghiền nát, tan vỡ.

Thịnh Thiếu Du nghiến răng, nhưng giọng nói yếu ớt vẫn không kiểm soát được mà bật ra từ kẽ răng, đứt quãng, giống như ý thức lúc tỉnh lúc mê của anh.

"Đau quá..." Alpha đỉnh cấp bị người ta coi như Omega mà "làm", mồ hôi như mưa, tóc mái ướt đẫm dính vào trán, ý thức còn sót lại bị ném vào cơn mưa mây tàn khốc và kịch liệt.

Mí mắt nặng trĩu cố gắng mở ra, nhưng lại thất bại dưới tác dụng của rượu nhẹ và pheromone áp chế dữ dội của đối phương. Anh theo bản năng muốn thoát khỏi sự cướp đoạt đầy sỉ nhục này, nhưng lại bị khoái cảm pha lẫn với cơn đau cướp đi tất cả sức mạnh và giác quan.

Sau khi cảm giác đau đớn qua đi, lại dần dần đón nhận cơn sướng phê người nghiện ngập. —— Đây quả thực là trò đùa xấu xa của tạo hóa.

Cơ thể, lún sâu vào vũng lầy nhục dục.

Trong mùi hoa lan nồng nặc khiến người ta khó thở, thứ đã vô dụng suốt một thời gian vì chứng rối loạn pheromone lúc này lại rất sung sức, co giật giao nộp tất cả.

Thịnh Thiếu Du mệt đến mức không còn sức lực, chỉ có thể dựa vào một tay của kẻ gây tội ác giữ chặt lấy eo. Cánh cửa chắc chắn bị những cú thúc làm cho rung lắc, lưng anh bị ép sát vào cửa, ngay cả sức lực giơ tay cũng không có. Đôi môi ấm nóng bịt chặt đôi môi đang thở dốc của anh, anh cố gắng nghiêng đầu né tránh, tránh xa cái tên khốn nạn không nhìn thấy mặt mũi này.

Tên điên cuồng kia không hôn được môi anh, đột nhiên cúi xuống, há miệng cắn vào da thịt mỏng manh sau gáy anh. Làn da bị răng nanh cọ xát, mài mòn, máu rỉ ra được liếm mút một cách dịu dàng, bùng lên trên đầu lưỡi mùi vị cay nồng, mang theo hương rượu rum và cam đắng.

Cơn đau khiến ý thức tan rã của Thịnh Thiếu Du trở nên tập trung, da đầu tê rần như bị điện giật.

"Cút, cút đi..."

Trong tiếng quát tháo bất lực của "Omega", răng nanh mất kiên nhẫn đâm thủng da thịt.

"Ưgh..."

Cơn đau xé rách truyền đến từ sau gáy.

Alpha bị cắn vào tuyến thể phát ra tiếng rên khàn đặc không thể kìm nén. Mùi hương pheromone nồng nặc lập tức lan tỏa khắp căn phòng.

Đùa gì thế!

Là một Alpha cấp S đứng trên đỉnh cao lịch sử tiến hóa gen của loài người, vậy mà lại bị người lạ xâm phạm, còn cắn vào tuyến thể!

Suy nghĩ duy nhất trong đầu Thịnh Thiếu Du lúc này là phải giết chết tên khốn nạn điên cuồng này!

Não bộ hoạt động đến cực hạn, cơn giận dữ tột độ khiến tai anh ù đi. Máu dồn lên não, anh thậm chí còn nghe thấy tiếng máu chảy qua mạch máu.

"— Tốt nhất mày nên cầu nguyện đừng bao giờ để tao biết mày là ai..." Thịnh Thiếu Du tim đập thình thịch, hung dữ mắng, nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt, gần như đang thều thào.

"Rồi anh sẽ biết thôi."

Đồ khốn nạn!

Thịnh Thiếu Du mở miệng, chưa kịp nói gì đã bị bịt chặt miệng, dục vọng nóng bỏng bùng lên dữ dội, thiêu rụi tất cả.

Anh dùng hết sức cắn vào môi đối phương, mùi máu tanh hòa quyện trong nước bọt của nhau, nhưng sự cướp đoạt vẫn không hề dừng lại.

Giây tiếp theo, Thịnh Thiếu Du kiệt sức, hoàn toàn mất đi ý thức.

Anh đã mất khái niệm về thời gian.

......

Anh ngủ một mạch đến chiều hôm sau.

Thịnh Thiếu Du tỉnh dậy trong tình trạng toàn thân đau nhức.

"Cậu chủ tỉnh rồi!"

Quản gia vui mừng gọi.

– Ồn ào quá.

Anh đưa tay lên dụi mắt, nhưng cánh tay nặng trĩu.

"Mấy giờ rồi?" Giọng nói cũng khàn đặc.

"Cậu chủ, bốn giờ chiều rồi." Quản gia trung thành lo lắng nói: "Tối qua cậu chủ về nhà, ngủ một mạch đến giờ. Tôi còn lo cậu chủ có chỗ nào không khỏe, đang định đưa cậu chủ đến bệnh viện!"

Nhắc đến tối qua, đôi mắt đang hé mở của Thịnh Thiếu Du đột nhiên mở to, ký ức nhục nhã dần dần hiện lên rồi mãnh liệt ùa về trong tâm trí, khiến anh run rẩy toàn thân.

"Cậu chủ, cậu chủ sao vậy?"

Thịnh Thiếu Du nghiến răng, mặt đỏ bừng, tay sờ xuống dưới. Quần lót vẫn mặc đàng hoàng, nơi bị lạm dụng quá mức mềm mại và khô ráo, không hề có chút ẩm ướt và nhớp nháp nào như trong ký ức.

Nhưng cơn đau rõ ràng ở sau gáy vẫn nhắc nhở anh rằng, mọi chuyện tối qua đều là thật.

Anh không biết mình đã vô tình lên giường với tên biến thái nào, vừa sai trái lại rất hoang đường.

Đối phương còn không biết điều mà coi anh như Omega!

Điều này đối với bất kỳ Alpha nào cũng là một sự sỉ nhục! Huống chi anh là Alpha cấp S kiêu ngạo nhất!

Lòng tự trọng vỡ vụn, Thịnh Thiếu Du lại thấy choáng váng. Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, tay chân lạnh buốt, trong ngực dường như có thứ gì đó vô hình chặn lại, giống như một miếng bánh mì mốc meo, không thể tiêu hóa.

Anh nghiến răng, cố gắng gạt bỏ những ký ức nóng rực đó ra khỏi đầu, đau đớn đến chảy máu.

"Tối qua, thư ký Trần nhận được điện thoại của Trịnh Dữ Sơn, nói cậu chủ say rượu, ngủ quên ở Hoàng Gia Thiên Địa Hội. Là thư ký Trần đến đón cậu chủ về."

Thấy sắc mặt anh không tốt, quản gia không dám lại gần, đứng cách giường hai mươi phân, vẻ mặt do dự. Thịnh Thiếu Du vẫn không có phản ứng, quản gia trong lòng như lửa đốt, hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Cậu chủ, tin nhắn tôi gửi tối qua, cậu chủ đã xem chưa?"

Đầu óc Thịnh Thiếu Du rối bời, hoang mang quay mặt nhìn ông.

Quản gia cau mày, lo lắng nói: "Hoa tiên sinh biến mất rồi. Tôi đã phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa có tin tức."

!......

Quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, liên tiếp ập đến, khiến Thịnh Thiếu Du không thở nổi.

"Biến mất rồi?" Anh ngẩn người: "Biến mất là sao?"

Mắt quản gia đỏ hoe, một đêm không ngủ, tóc bạc thêm mấy sợi.

"Tối qua, Hoa tiên sinh không ăn tối, khoảng chín giờ, tôi đến phòng tìm cậu ấy, định hỏi cậu ấy có muốn ăn khuya không, nhưng cậu ấy không có ở đó." Quản gia đưa cho anh một bức thư, "Hình như cậu ấy tự đi, để lại một bức thư, người nhận là cậu chủ, tôi không dám mở."

Thịnh Thiếu Du cố gắng ngồi dậy, cơn đau âm ỉ ở nửa thân dưới khiến sắc mặt anh sa sầm.

Vẻ mặt đó khiến quản gia không dám thở mạnh.

Thịnh Thiếu Du mở thư, lo lắng đọc xong, đầu óc ong lên. Nơi nhỏ bé dùng để suy nghĩ bị ném hai quả bom nguyên tử liên tiếp, nổ tung thành một khoảng trống không trong giây lát.

"Gửi anh Thịnh của em:

Người mình thích có thể tìm lại, nhưng ba chỉ có một. Anh Thịnh luôn mềm lòng, không thể lựa chọn, nhưng em không muốn anh hối hận, không muốn sau này mỗi ngày nhìn thấy em, anh đều bị ép phải nhớ đến sự hy sinh mà anh đã làm vì em ngày hôm nay, rồi không thể tránh khỏi cảm giác tội lỗi và hối hận. Vì vậy, em đã lựa chọn thay anh.

Ba tất nhiên phải quan trọng hơn một Omega bị vấy bẩn.

Anh Thịnh thông minh như vậy, sao lại không làm được bài toán lựa chọn đơn giản thế này.

Anh Thịnh, sau này, anh phải ngoan một chút.

Anh đừng buồn, nhớ cười nhiều lên và sống thật vui vẻ.

Em yêu anh.

Nhưng em nghĩ, chúng ta không nên gặp nhau nữa, anh xứng đáng với người tốt hơn.

Chúc anh hạnh phúc. Hoa Vịnh."

Quản gia nhìn cậu chủ vốn luôn kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào bức thư, đôi mắt mở to dần dần đỏ hoe. Anh như một con thú sắp chết, thở hổn hển, cúi đầu, chôn mặt vào lòng bàn tay, đau khổ trốn tránh.

Trong ký ức của ông, vị gia chủ này có lòng tự trọng rất cao, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.

Thịnh Phóng là một người cha nghiêm khắc, với tư cách là người thừa kế được ông lựa chọn, cho đến khi trưởng thành, Thịnh Thiếu Du chưa từng có một ngày thực sự là của riêng mình.

Anh là gia chủ tương lai, là trụ cột của nhà họ Thịnh, anh phải quả cảm, kiên cường, bách chiến bách thắng.

Nước mắt là biểu tượng của sự yếu đuối.
Bản thân Thịnh Phóng là một Alpha kiên nghị*, cũng không cho phép người thừa kế Alpha cấp S mà ông tự hào thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào.

*Kiên nghị: có đầy đủ nghị lực và quyết tâm để không lùi bước trước khó khăn, thử thách.

Thịnh Thiếu Du không được khóc, dù đau đớn và tủi thân đến đâu, anh cũng không bao giờ được phép rơi nước mắt.

Nhưng hôm nay, khi tỉnh dậy phát hiện mình lại đánh mất Hoa Vịnh, anh tuyệt vọng đến cùng cực.

Người lãnh đạo trẻ tuổi đau đớn cúi đầu, che mặt, khàn giọng khóc thành tiếng.

Như một đứa trẻ mất đi cả thế giới.

Hạnh phúc ư? Không, không có Hoa Vịnh, Thịnh Thiếu Du sẽ không bao giờ hạnh phúc.

—----

Gấu Gầy: Quất người ta xong rồi còn chơi trò hy sinh nữa 🫣🙏

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro