Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Editor: Gấu Gầy

Sau một đêm cấp cứu nhiều lần, Thịnh Phóng đã qua cơn nguy kịch, các dấu hiệu sinh tồn ổn định trở lại.

Thịnh Thiếu Du thức trắng đêm, mệt mỏi trở về nhà, ngón tay vừa chạm vào khóa vân tay thì cửa đã mở từ bên trong.

Hoa Vịnh vậy mà vẫn còn thức.

Thịnh Thiếu Du ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu: "Sao em lại ở đây?"

Trời đã vào thu, gió lạnh thổi vào nhà.

Anh sợ Hoa Vịnh bị cảm, đẩy cậu vào trong, hỏi: "Em đã dậy rồi hay là chưa ngủ?"

Hoa Vịnh ngoan ngoãn để anh đẩy vào trong nhà, mềm giọng đáp: "Em không ngủ được."

Thịnh Thiếu Du thừa biết mà vẫn hỏi: "Sao lại không ngủ được?" Anh cúi đầu ngửi mùi hoa lan dịu nhẹ sau gáy cậu, sự bồn chồn mệt mỏi tan biến ngay lập tức, trong lòng dâng lên cảm giác bình yên.

Mùi hoa lan thoang thoảng, mang theo một chút lạnh lẽo khó nhận ra, nhẹ nhàng quấn quanh Alpha được chọn.

"Lo lắng cho anh nên không ngủ được." Hoa Vịnh chủ động ôm anh, má nhẹ nhàng cọ vào vai Alpha: "Anh Thịnh, ba anh không sao chứ?"

"Ừ." Lưng Thịnh Thiếu Du hơi cứng lại, đưa tay ôm lấy cậu: "Đừng lo, không sao đâu, anh sẽ xử lý ổn thỏa." Giọng anh rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình.

Làn da Alpha mịn màng săn chắc, cơ bắp không dày, phân bố đều trên bộ xương cứng cáp, ẩn chứa sức mạnh bùng nổ to lớn, như nhắc nhở Hoa Vịnh đang ôm anh rằng, đây là một Alpha đỉnh cấp, cực kỳ mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng, trái tim anh là báu vật mà vô số người mơ ước.

"Sau này nếu gặp tình huống tương tự, anh không về nhà thì em cứ ngủ trước đi."

"Không." Bàn tay trắng trẻo thon dài áp sát vào lớp vải tối màu, những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve cơ bắp săn chắc trên lưng Alpha. Hoa Vịnh ôm chặt Alpha yêu dấu của mình như một con mèo kiệt sức, mệt mỏi dựa vào vai anh: "Anh về rồi em mới ngủ được."

"Đừng có làm nũng." Thịnh Thiếu Du khẽ cười, giọng trầm thấp: "Muốn anh ngủ cùng, em trả nổi không?" Nhiệt độ cơ thể Alpha xuyên qua lớp vải truyền đến lòng bàn tay, Hoa Vịnh run lên, ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời ánh lên vẻ nghiêm túc: "Đắt lắm sao?"

Ánh mắt ấy như đang khuyến khích Thịnh Thiếu Du ra giá, dù bao nhiêu, Hoa Vịnh cũng sẵn sàng trả, nhất định trả được.

Thịnh Thiếu Du bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chọc cười, cố ý nói: "Ừ, rất đắt. Em không trả nổi đâu."

Ánh sáng trong mắt Hoa Vịnh nhìn anh chợt tắt, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Môi mím lại: "Ừm."

Ánh đèn vàng vọt, trên đôi môi mím chặt của cậu nở ra một bông hoa màu cam.

"Lừa em thôi."

Đôi mắt bị hàng mi dài che khuất lại mở ra, ánh mắt hai người giao nhau, quấn quýt.

Thịnh Thiếu Du cúi đầu, hôn lên đôi môi đang mếu máo kia, đầu lưỡi an ủi chạm vào hàm răng cậu, lướt qua khoang miệng mềm mại.

"Em còn nợ anh đấy, nợ thêm nữa, bán cả em cũng không trả nổi, có sợ không?"

"Bán cho anh, không sợ."

Nụ hôn như có dòng điện chạy qua, khiến đôi mắt xinh đẹp lại sáng lên, Hoa Vịnh giữ vai anh, xác nhận lại: "Anh Thịnh, thật sự rất đắt sao?"

Ánh mắt kiên định, chân thành đó khiến Thịnh Thiếu Du tin rằng, Hoa Vịnh thực sự rất thích anh, bất chấp tất cả cũng muốn mua anh.

Thịnh Thiếu Du lại cười, nâng cằm nhọn lên, hôn lên đôi môi ướt át của Hoa Vịnh: "Thật sự rất đắt. Nhưng anh không bán cho người khác, chỉ bán cho em thôi, được không?"

Hoa Vịnh lúc này mới vui vẻ, cong mắt lên cười: "Tất nhiên là được, cảm ơn anh Thịnh".

Tình trạng của Thịnh Phóng chỉ ổn định được một đêm. Sáng hôm sau, Thịnh Thiếu Du chưa kịp ăn sáng đã nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến phòng cấp cứu.

Lúc này, đám người Thịnh Thiếu Thanh vẫn còn chưa thức, trước cửa phòng cấp cứu chỉ có Thịnh Thiếu Du và Trần Phẩm Minh.

Bác sĩ điều trị mặt mày xám xịt tháo khẩu trang, báo trước cho họ: "Người đã được cứu sống, nhưng với bệnh nhân ung thư tuyến thể pheromone giai đoạn cuối, chúng tôi không thể làm được gì nhiều."

Đối với điều này, Thịnh Thiếu Du đã chuẩn bị tâm lý từ trước, mặt không chút cảm xúc gật đầu: "Vâng."

"Tuy nhiên..." Bác sĩ đột nhiên đổi giọng, khiến trái tim người nhà nhảy lên, "Tôi nghe một người anh làm trong ngành dược phẩm nói, X Holdings đã nghiên cứu ra loại thuốc nhắm mục tiêu điều trị ung thư tuyến thể pheromone, nhưng vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng thứ hai. Nếu, tôi nói là nếu, anh có thể liên hệ với người phụ trách, xin được loại thuốc vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm này, thì có lẽ vẫn còn một tia hy vọng."

Trần Phẩm Minh nghe mà không khỏi xót xa, liếc nhìn sắc mặt Thịnh Thiếu Du, người lãnh đạo trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng. Anh quả thực là một người làm chuyện lớn, ngay cả khi đối mặt với sinh tử cũng thể hiện ra sự kiềm chế và bình tĩnh đáng kinh ngạc.

Nhưng Trần Phẩm Minh biết anh nhất định rất khó chịu, suốt đường về anh ít nói lạ thường.

Thịnh Thiếu Du ngồi ở hàng ghế sau phía tài xế, khuỷu tay đặt trên tay nắm cửa, người dựa vào cửa, nhắm mắt cau mày, trông vô cùng mệt mỏi. Mấy ngày nay, lịch trình làm việc dày đặc và cường độ công việc cao khiến người ta gần như quên mất anh cũng là một bệnh nhân đang bị bác sĩ yêu cầu nhập viện.

Tại sao lại là X Holdings? Tại sao lại là X Holdings, cái công ty gần đây luôn đối đầu với anh, cố tình gây khó dễ cho anh?!

Thịnh Thiếu Du đầu đau như búa bổ. Nhắm mắt ngẫm nghĩ suốt đường về nhà mà vẫn không thể nghĩ ra một quyết định nào. Anh tàn nhẫn tự thuyết phục mình, Thịnh Phóng chết thì chết, chết đi cũng tốt, vừa hay có thể sớm chia chác 10% cổ phần cuối cùng trong tay ông trước khi giá cổ phiếu tiếp tục giảm, bán đi cho xong chuyện.

Công ty là của Thịnh Phóng chứ đâu phải của Thịnh Thiếu Du. Tại sao anh không bán quách cổ phần rồi bỏ đi, sao phải bị cái danh Chủ tịch trói buộc, thay lão già sắp chết vẫn không quên tính kế anh nuôi một đám vô dụng cả đời? Hơn nữa, đó cũng đâu phải ba của riêng anh, chết đi thì mọi người cùng khóc! Tại sao chỉ có mình anh phải vắt óc suy nghĩ?

Chết đi, chết nhanh lên! Chết cho gọn gàng dứt khoát.

"Thịnh tổng, đến nơi rồi."

Thịnh Thiếu Du xoa mặt, mở cửa bước ra.

Mười giờ tối, Thường Tự từ buổi tiệc riêng trở về nhà. Trên điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Thịnh Thiếu Du. Không dám chậm trễ, anh ta lập tức gọi lại, giọng điệu lại rất bình thản: "Thịnh tổng, có gì chỉ giáo?"

"Thư ký Thường." Thịnh Thiếu Du gọi điện thoại một mình trong phòng làm việc, anh từ công ty về nhà, ngồi trong phòng làm việc đến tối mịt. Giữa chừng, Hoa Vịnh mang cơm đến, chỉ thiếu nước đút cho anh ăn.

Thịnh Thiếu Du miễn cưỡng ăn vài miếng, bảo Hoa Vịnh ra ngoài, một mình ngồi trong phòng làm việc do dự mãi, cuối cùng vẫn buông xuống lòng tự trọng, gọi điện thoại cho Thường Tự của X Holdings. Nhưng điện thoại không được kết nối, Thịnh Thiếu Du sốt ruột, khó khăn lắm mới hạ quyết tâm hạ mình cầu xin người khác, nhưng quỳ đến tận cửa rồi mới phát hiện, trong nhà không có ai.

Hai tiếng sau, Thường Tự mới gọi lại, giọng điệu bình thản, thái độ lịch sự nhưng xa cách.

Thịnh Thiếu Du cảm thấy khó mở lời, nhưng vẫn thái độ bình tĩnh, cười nói: "Đã lâu không liên lạc, thư ký Thường vẫn khỏe chứ?"

"Nhờ phúc của Thịnh tổng, tôi vẫn khoẻ." Thường Tự nói, "Gần đây thường xuyên thấy tin tức về Thịnh Phóng Sinh Vật trên báo, Thịnh tổng bận rộn như vậy, sao lại có thời gian nhớ đến tôi?"

Ồ, tin tức trên báo sao? Chắc chắn không phải tin tốt gì rồi.

Thịnh Thiếu Du cười gượng: "Có chút chuyện riêng tư, muốn hỏi ý kiến thư ký Thường."

"Tôi xin rửa tai lắng nghe." Đối với "bà chủ tương lai" đã chắc như đinh đóng cột này, Thường Tự không dám bất kính. Nhưng anh ta vẫn phải tỏ ra xa cách, thầm cầu nguyện sẽ không bị ghi hận, nếu không với mức độ si mê của sếp mình đối với Alpha này, chỉ cần đối phương thổi gió bên tai là Thường Tự sẽ không có kết cục tốt.

......

"Thuốc nhắm mục tiêu?" Anh ta giả vờ kinh ngạc: "Tin tức lan truyền nhanh thật đấy. Đúng là chúng tôi đã nghiên cứu ra loại thuốc đặc trị ung thư tuyến thể pheromone, cũng đã bước vào giai đoạn lâm sàng. Nhưng sao Thịnh tổng lại đột nhiên hỏi chuyện này?"

Thịnh Thiếu Du không quen hạ mình cầu xin người khác, dù trong lòng không chắc chắn, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, bình tĩnh nói: "Sức khỏe của ba tôi không được tốt, mấy năm trước đã nghỉ hưu vì bệnh, nằm viện điều trị cũng đã lâu rồi..." Tay cầm điện thoại siết chặt, giọng nói vẫn mang nụ cười: "Hôm nay, nghe bác sĩ nói, loại thuốc nhắm mục tiêu mà tập đoàn của anh nghiên cứu ra là tin mừng của tất cả bệnh nhân. Vì vậy, tôi mới mặt dày gọi điện làm phiền thư ký Thường, bệnh tình của ba tôi còn phải nhờ thư ký Thường quan tâm giúp đỡ."

Thịnh Thiếu Du nói hết những lời cần nói, thấy Thường Tự không trả lời, lập tức chân thành bổ sung: "Có câu nói, đại ân không lời nào tả xiết, chỉ cần thư ký Thường chịu giúp đỡ, sau này có việc gì cần đến tôi, cứ việc mở lời."

Dù có việc cần đến Thịnh Thiếu Du, Thường Tự cũng không dám làm phiền anh. Anh ta chỉ mong Thịnh Thiếu Du đừng làm khó dễ, nhanh chóng đồng ý, để sếp mình sớm đạt được mục đích, cũng để cho cuộc sống của những người bên dưới dễ thở hơn một chút.

"Thịnh tổng, chuyện này tôi không thể đồng ý ngay được." Thường Tự cân nhắc nói: "Sếp tôi gần đây rất bận, đã lâu không quản lý công việc cụ thể của tập đoàn, nhưng riêng việc nghiên cứu thuốc nhắm mục tiêu ung thư tuyến thể pheromone này, cậu ấy vẫn luôn theo sát, ngay cả bản kế hoạch hai năm trước cũng là do cậu ấy đích thân ký tên."

Hai năm trước? Không phải là lúc Thịnh Phóng vừa phát hiện bị ung thư tuyến thể sao? Sao lại trùng hợp như vậy? Xem ra ngay cả ông trời cũng thấy người cha đa tình của anh không nên chết.

Tim Thịnh Thiếu Du đập thình thịch, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở đều đặn nghe đối phương nói tiếp.

"Sếp tôi đặc biệt quan tâm đến loại thuốc này, đội ngũ nghiên cứu từ người phụ trách cho đến các thành viên đều có thể báo cáo trực tiếp lên văn phòng trung tâm. Vì vậy, chuyện này, tôi e là phải báo cáo lại với sếp, rồi mới trả lời anh được."

Thịnh Thiếu Du vốn dĩ cũng không hy vọng chỉ với một cuộc điện thoại là có thể khiến Thường Tự động lòng trắc ẩn tặng thuốc, thấy anh ta đồng ý "sẽ báo cáo lại", trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng, nét mặt căng thẳng cũng giãn ra đôi chút: "Tôi hiểu mà, vậy tôi chờ tin tốt của anh, cảm ơn nhiều."

Lúc Thịnh Phóng mới được chẩn đoán bệnh, Thịnh Thiếu Du không phải là không có ý định nghiên cứu thuốc nhắm mục tiêu. Căn bệnh này có tỷ lệ mắc bệnh cao như vậy, chỉ cần thuốc đặc trị được nghiên cứu thành công và được phê duyệt ra thị trường, chắc chắn sẽ là một thương vụ làm ăn có lãi.

Nhưng nghiên cứu thuốc thực sự là một canh bạc sinh tử, mỗi năm đầu tư hàng chục, hàng trăm tỷ, chu kỳ nghiên cứu trung bình hơn mười năm...... Và ngay cả khi vốn đầu tư ban đầu lớn như vậy, 99% thuốc mới vẫn sẽ thất bại trong bóng tối vô tận trước khi nhìn thấy ánh bình minh.

Hai năm trước, với tư cách là người trẻ nhất được bổ nhiệm vào hội đồng quản trị, Thịnh Thiếu Du gánh trên vai trách nhiệm nặng nề. Anh có ý định thử nhưng không có quyền đánh cược, không thể đặt cược tương lai của cả tập đoàn Thịnh Phóng vào mạng sống của Thịnh Phóng.

Bây giờ, cuối cùng anh đã có năng lực để tự mình quyết định, nhưng Thịnh Phóng lại không chờ được nữa.

Những thông báo bệnh nguy kịch như mưa tuyết rơi xuống, khiến Thịnh Thiếu Du thực sự hiểu được thế nào là "con muốn báo hiếu mà cha mẹ không còn". Tên chó chết của X Holdings, ngay cả vận may chó ngáp phải ruồi cũng chính xác như vậy, một phát trúng ngay điểm yếu của Thịnh Thiếu Du, chỉ mất hai năm đã đi hết con đường mà người khác dẫu tốn mười năm cũng chưa đi đến đích.

Tuy nhiên, điều mà Thịnh Thiếu Du không biết là, vì loại thuốc nhắm mục tiêu này, hai năm qua, X Holdings dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của người đứng đầu đã dốc toàn lực. Viện nghiên cứu để đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu, toàn bộ nhân viên phải làm việc ngày đêm, mỗi năm chỉ riêng chi phí nghiên cứu loại thuốc này đã tiêu tốn hơn nghìn tỷ.

—----

Gấu Gầy: T đã sửa tên Thẩm Văn Lãng thành Thẩm Văn Lang. Xin lỗi và mong mấy bà thông cảm cho sai sót này nha.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro