Chương 100: Mười câu chuyện cổ tích của Hoa Vịnh: Chàng tiên cá (Lừa đảo)
Editor: Gấu Gầy
Máu xanh lam của chàng tiên cá hòa tan vào nước biển trong bể cá, mang lại sức sống vô hạn cho vùng nước chết này.
"Những con cá và san hô đã chết này sau khi tiếp xúc với máu của cậu ta đều sống lại một cách thần kỳ." Chuyên gia vừa nói, vừa tiến lại gần bể cá, đưa tay ấn nút bên cạnh bể cá. Ngay lập tức, dòng nước cuộn trào dữ dội, bọt khí tăng lên trong nước biển trong vắt, chàng tiên cá bị làm phiền đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc chạm phải ánh nhìn thẳng thắn của Thịnh Thiếu Du.
Máy bơm oxy đột ngột được bật lên khiến nồng độ oxy trong nước biển giảm mạnh, từng đàn cá nhỏ nhanh chóng lật bụng, nổi lềnh bềnh trong dòng nước chảy xiết, sức sống mất đi trông thấy.
Chàng tiên cá đột nhiên mở mắt, cậu có một đôi mắt đen thẫm xinh đẹp. Nếp mí rất sâu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, chán ghét và lười biếng, cả người toát ra khí chất người lạ chớ gần.
Thịnh Thiếu Du bất ngờ chạm mắt với cậu, lập tức hiểu được vì sao những thủy thủ hay bị yêu tinh biển mê hoặc. - Trên đời này lại có vẻ đẹp khiến người ta say mê thổn thức như vậy.
Nhìn thấy anh, đôi mắt của chàng tiên cá đột nhiên sáng lên, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết tan chảy, toát lên vẻ dịu dàng như mùa xuân ấm áp. Lông mày cậu giãn ra, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
Sinh vật lạnh lùng này, vậy mà lại nở nụ cười dịu dàng với anh.
Còn Thịnh Thiếu Du đứng trước bể cá như bị ánh mắt đó đâm trúng, trong lòng đột nhiên nhói đau.
Chuyên gia không hề hay biết, vẫn đang trình diễn khả năng hồi sinh của chàng tiên cá cho anh xem.
"Ngài xem." Ông ta thuần thục điều khiển cánh tay robot đặt trong rãnh tối của bể cá. Chỉ trong vài giây, cánh tay robot kim loại đã nắm chặt vây đuôi trong suốt màu xanh lam của chàng tiên cá, lực nắm mạnh khiến chàng tiên cá không thể giãy giụa. Nhân lúc cậu không thể thoát ra, một hàng kim thép sắc nhọn bắn ra từ phía bên kia của bể cá, đâm mạnh vào vùng da màu xanh lam trên đuôi cậu.
Vì chàng tiên cá giãy giụa mạnh, một hàng kim thép bắn lệch hướng, sượt qua má cậu, cắt đứt một lọn tóc của cậu.
Nụ cười dịu dàng chỉ dành cho Thịnh Thiếu Du trên mặt chàng tiên cá cứng lại, chuyển thành vẻ mặt đau đớn, yếu ớt, cậu cố gắng gỡ cánh tay robot trên đuôi ra, nhưng lập tức bị điện cao thế của cánh tay robot giật, run lên bần bật.
Máu xanh đậm không ngừng chảy ra từ vết thương bị kim đâm, cậu cuộn đuôi lại, nhắm mắt cúi đầu, như một con tàu đắm nguy nga, bị cánh tay nhân tạo đó vớt lên một cách vô hồn.
"Ông đang làm gì vậy?" Giọng Thịnh Thiếu Du mang theo sự trách móc vô thức.
Chuyên gia tưởng anh đang lo lắng cho sự an toàn của "chiến lợi phẩm" hiếm có, liền giải thích: "Ngài yên tâm, sức sống của cậu ta rất mạnh, không dễ chết đâu. Nhìn kìa! Lũ cá đã sống lại rồi!"
Quả nhiên, những con cá nhỏ vừa mới nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khi chạm vào máu, liền giật mình, rồi sống lại một cách thần kỳ.
Không chỉ vậy, sau khi chạm vào máu của nàng tiên cá, hoa văn rực rỡ trên người chúng thậm chí còn đẹp hơn trước.
"Đây quả là phép màu!" Chuyên gia kích động cảm thán.
"Thả cậu ấy xuống." Thịnh Thiếu Du nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng: "Trông cậu ấy rất khó chịu."
Chuyên gia nghi ngờ liếc nhìn nhà lãnh đạo được cho là lãnh đạm rồi cười gượng gạo: "Ngài nói đúng, người cá cũng là người, cũng nên có nhân quyền."
Nói xong, ông ta ấn nút, cánh tay robot đang giữ nàng tiên cá lập tức buông ra, cậu lại nằm xuống chiếc giường vỏ sò khổng lồ.
Ngay khi chạm đáy, đôi mắt đang mất tập trung của cậu đột nhiên mở ra, ánh mắt lo lắng tìm kiếm thứ gì đó, khi nhìn thấy Thịnh Thiếu Du, cậu như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Những con cá nhỏ và rong biển đủ màu sắc đều vây quanh cậu, như một bức tranh tuyệt đẹp về chủ đề đại dương.
Tuy nhiên, loài người bên ngoài bể cá không biết, tụi nó đang xúm lại bàn tán.
Những con cá nhỏ thì thầm to nhỏ.
"Mẹ kiếp, tuần này chết lần thứ sáu rồi."
"Đúng vậy, sao lần nào cũng phải diễn lại màn hồi sinh này vậy?"
"Tên xấu xí đó dám cắt tóc của Đại Vương! Con cá mập cuối cùng chạm vào tóc của Đại Vương đã chết tám trăm năm rồi!"
Giữa những lời bàn tán xôn xao, một con cá bảy màu vừa mới chết đi sống lại đang cố gắng bơi trong dòng nước cuộn trào, nó nhỏ giọng hỏi con cá bảy màu đi ngang qua: "Mày có để ý không? Đại Vương hình như rất thích nơi này, hoàn toàn không có ý định rời đi."
"Ừ." Cá bảy màu bất lực thở dài: "Hơn nữa còn rất kỳ lạ! Hình như Đại Vương đang diễn kịch! Ngài... đang giả vờ yếu đuối?"
Cá chình điện lười biếng bơi đến, chen vào nói: "Không phải hình như, mà là đang diễn kịch, Đại Vương của chúng ta điều khiển cả đám mây sấm sét trên đại dương, chỉ là điện cao thế nhân tạo một trăm ngàn volt thôi, sao có thể khiến Đại Vương không còn sức lực chứ?"
"Cũng đúng!"
"Còn nữa, vảy trên đuôi Đại Vương rõ ràng là do ngài tự nhổ! Tôi đã nhìn thấy!"
"Tôi cũng nhìn thấy!"
"Tôi cũng vậy!"
"Tối qua Đại Vương không ngủ, cứ cạy vảy đuôi của mình ra, sợ nhà lãnh đạo loài người đến muộn, vết thương sẽ lành!"
"Hai~, loài người ngu ngốc này còn tưởng mình ghê gớm lắm!"
"Dễ lừa thật!"
"Nhưng tại sao Đại Vương lại giả vờ?"
"Còn tại sao nữa, để lừa người ta chứ sao!"
"Ồ! Thì ra Đại Vương đang lừa người ta! Ừm! Cũng đúng, loài người đáng ghét như vậy! Bị lừa đáng đời!"
...
Trong lúc đám cá trò chuyện xì xầm, Thịnh Thiếu Du đã biết thêm nhiều điều về chàng tiên cá này.
Họ đặt tên cho cậu là "Siren số 1", để tỏ lòng kính trọng với sinh vật biển trong thần thoại.
"Siren không phải có cánh sao?"
Thịnh Thiếu Du rõ ràng rất không hài lòng với cái tên này, anh hơi nhíu mày: "Hơn nữa cậu ấy hoàn toàn không có ngoại hình phương Tây. Sao? Đặt tên cũng phải sính ngoại à?"
Chuyên gia bị anh mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên, lúng túng lau mồ hôi: "Tên là do giáo sư ngôn ngữ học của viện nghiên cứu đặt."
"Bảo ông ta đổi đi." Thịnh Thiếu Du mặt không cảm xúc.
"Ngài muốn đổi thành gì?"
Ánh mắt Thịnh Thiếu Du lướt qua khuôn mặt mất máu của chàng tiên cá, đây thực sự là khuôn mặt mà ngay cả hoa nhìn thấy cũng phải ngâm nga.
"Hoa Vịnh." Anh khẽ nói.
Sinh vật nằm sấp trên giường vỏ sò dường như nghe hiểu, gật đầu với anh.
Thịnh Thiếu Du lại sững sờ, anh không nhịn được bước lên bậc thang quan sát, đến gần chàng tiên cá hơn.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Thịnh Thiếu Du, Hoa Vịnh khó khăn đứng dậy khỏi giường vỏ sò, vẫy đuôi bơi được vài mét. Hình như cậu cũng muốn đến gần Thịnh Thiếu Du hơn, nhưng sợi xích quấn quanh eo khiến cậu không thể bơi xa, chỉ có thể lo lắng dừng lại giữa bể cá, nhìn Thịnh Thiếu Du bằng đôi mắt đen huyền đẫm nước.
Dường như cậu đang cầu cứu anh.
Nhận ra điều này, Thịnh Thiếu Du đột nhiên cảm thấy không đành lòng.
"Lãnh đạo của Amelicon gần đây có động thái, xung đột giữa chúng ta và họ ở vùng lãnh thổ tranh chấp đã khiến rất nhiều binh sĩ thiệt mạng."
"Người cá này đã mang đến hy vọng cho quân đội. Thượng tướng Thịnh Phóng cho rằng, chúng ta nên coi cậu ta là vật liệu thí nghiệm, nghiên cứu và phát triển thuốc cấp cứu và phục hồi."
"Mọi người có nghe thấy không?" Một chú cá hề nhút nhát khó tin nói: "Họ nói muốn đem Đại Vương đi thí nghiệm!"
"Nghe thấy rồi!"
"Họ bị điên à?"
"Loài người vốn dĩ đã điên rồi, họ còn ăn vây cá mập, nói rằng thứ đó tốt cho sức khỏe."
"Ặc, đáng sợ quá! Ăn xương của người ta, không thấy ghê tởm sao!"
Hoa Vịnh lơ lửng trong nước một lúc, ánh mắt nhìn Thịnh Thiếu Du càng thêm bi đát.
Thịnh Thiếu Du bị cậu nhìn đến mức đau lòng, đành phải né tránh ánh mắt cậu, rời khỏi khu lưu trữ, trở về dinh thự của mình trước.
Vì mất đi người xem, đèn trong khu lưu trữ tối đi.
Trong bóng tối, bể cá chỉ còn lại vài ánh sáng yếu ớt đến từ những con cá nhỏ và sứa tự phát sáng.
Cạch —
Cửa tự động của khu lưu trữ bị khóa, Hoa Vịnh vẫn bị xích trói chặt, lơ lửng tại chỗ. Đuôi cá của cậu hơi cuộn lại, như vũ khí lạnh sắc bén, phát ra ánh sáng mờ ảo thần bí trong bóng tối.
"Mọi người xem, hình như Đại Vương đang tức giận."
"Tại sao?"
"Cái này cũng không nhìn ra được à?" Con cá bảy màu có đuôi giống Hoa Vịnh kiêu ngạo nói: "Vừa nãy Đại Vương bơi về phía loài người đó, đuôi cuộn thành hình chữ S, đó là biểu tượng của việc tìm bạn đời."
"Tìm bạn đời?" Cá hề mở to mắt, nhỏ giọng hỏi: "Ý của anh là, Đại Vương thích tên mặt trắng đó?"
Hoa Vịnh vẫn luôn im lặng nghiêng đầu, liếc nhìn những con cá nhỏ đang nói xấu sau lưng: "Anh Thịnh không phải tên mặt trắng."
– Cái gì!!!!
– Đại Vương cao ngạo lạnh lùng, không gần gũi với cá lại mở miệng nói chuyện!!!! Trời ơi!!!! Đại Vương vừa nói chuyện với tôi!
– Mẹ ơi! Con được thần linh độ rồi!!!!
Cá hề quá kích động, trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Hai con cá đang hôn nhau phải khiêng nó lên, cố gắng hô hấp nhân tạo cho nó.
Hoa Vịnh đưa tay ra, đầu ngón tay lóe lên một ngọn lửa màu xanh sáng chói, giống như một tia chớp mảnh mai trong bể cá tối đen, chui vào giữa trán cá hề.
Cơ thể màu cam đỏ của cá hề sáng lên, nó tỉnh lại ngay lập tức, lật người, bơi linh hoạt hai vòng, như một lá cờ cam đỏ sống động dưới ánh nắng.
Cứu sống cá hề xong, Hoa Vịnh dùng ngón tay trắng trẻo ấn vào sợi xích quanh eo, cậu dễ dàng tháo gỡ gông xiềng cứng cáp như đang mở hộp quà. Trước khi chuông báo động vang lên, cậu búng nhẹ ngón tay, ánh sáng xanh lam lóe lên trong chốc lát, nhanh đến mức không ai nhận ra, như một giấc mơ thoáng qua.
Kim đồng hồ của máy đo điện trên bàn cách đó không xa vặn vẹo đến cực hạn, tốc độ quay quá nhanh khiến vỏ kính vỡ tan tành.
Chỉ trong vòng chưa đến một giây, tất cả các thiết bị cảnh báo đều ngừng hoạt động do bị nhiễu bởi dòng điện quá mạnh.
Hoa Vịnh nổi lên mép bể cá, cánh tay trắng mảnh nhẹ nhàng đẩy lên. Nắp thép dày được cho là không thể bị phá hủy bởi ngư lôi bay ra xa, Hoa Vịnh dùng đuôi móc vào mép bể cá, nhanh tay vớt lấy mới tránh được việc tấm thép nặng hơn sáu tấn rơi xuống đất đập thủng sàn nhà.
Cá hề, cá bảy màu, cá chình điện... tất cả cá nhỏ trong bể cá đều bơi đến, chúng áp sát vào kính bể cá, nhỏ giọng nói chuyện với Đại Vương.
"Ngài định đi đâu vậy?"
"Có phải đi tìm con người đó không?"
"Thôi được, chúng thần thừa nhận anh ta đúng là khá đẹp trai. Nhưng Đại Vương ơi, nói thật lòng, trông anh ta giống như một kẻ bội bạc phụ tình."
Hoa Vịnh mím môi, những giọt nước từ mái tóc ướt của cậu từ từ nhỏ xuống, tạo thành một đường thẳng đẹp đẽ, trong suốt.
"Anh Thịnh sẽ không." Hoa Vịnh nói: "Anh ấy đã nói anh ấy chỉ thích mình ta."
"Biết đâu anh ta lừa ngài thì sao." Một chú sao biển nhỏ nhẹ nói.
"Không đâu!" Cá hề cười nhạo nó: "Cậu không biết điều này sao? Không ai có thể nói dối trước mặt Đại Vương."
Đại Vương của chúng có khuôn mặt đủ sức mê hoặc cả thần thánh và đôi mắt có thể nhìn thấu mọi lời dối trá.
Nhớ lại cái đêm lần đầu gặp gỡ mười mấy năm trước, Hoa Vịnh mỉm cười: "Ừ, anh ấy không nói dối."
Nhìn thấy nụ cười của cậu, cá hề sững sờ trợn trắng mắt, một lần nữa lăn ra ngất xỉu.
– Mẹ ơi!
– Đại Vương lạnh lùng, cao quý và kiêu ngạo như băng tuyết lại cười dịu dàng như vậy!
Trời ơi! Được nhìn thấy nụ cười của Đại Vương, dù có lập tức biến thành cá nướng cũng đáng!!!
—----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro