Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Phản đòn

Edit: Lan Chi

Trâu Vân chỉ thấy cô rất ấm lòng.

Mọi chuyện rất rõ ràng, Vân Dực phát hiện Tôn Hàm hãm hại cô nên tự tỏ rõ thái độ, công khai làm chô dựa cho cô.

Nhưng cô không phải người chỉ biết ngồi không.

Trâu Vân lấy vài túi nhựa ra đặt lên trên bàn, nhìn Tôn Hàm đầy khiêu khích: "Tôi sợ có người nghĩ một đằng nói một nẻo, kêu tôi đi mua hai phần mì sườn không cay nhưng trong lòng lại nghĩ khác, nên đã xin riêng chủ quán chút gia vị bỏ trong bọc, ban nãy quên không lấy ra."

Nói đến đây, trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ hết rồi, Tôn Hàm hại người ta không thành lại còn liên luỵ cả bản thân mình vào.

Chu Cung tháo kính mát xuống, nhìn Tôn Hàm cười khẩy: "Nếu lúc quay cậu cũng diễn được như thế này, thì đã không phải NG từ lâu rồi."

Dám bắt nạt nghệ sĩ dưới tay cô, không biết cô nổi tiếng là bao che cho con à!

Mặt Tôn Hàm lúc xanh lúc trắng, nói không nên lời.

Đột nhiên, anh ta xoay người chạy thẳng ra khỏi phòng nghỉ không dám quay đầu nhìn lại.

Chu Cung không đuổi theo, hừ nhẹ một tiếng: "Ngây thơ. Người trốn được nhưng công ty cậu ta thì trốn được sao?"

Nhâm Lệ núp ở một bên vừa ăn mì vừa làm chim cút, vờ như mình không tồn tại.

Từ lúc vào nghề Vân Dực đã theo Chu Cung, cái danh người đại diện vàng của cô cũng không chỉ là hư danh.

Cho dù là ánh mắt hay thủ đoạn, hay là tài nguyên lẫn mối quan hệ trong tay đều rất doạ người.

Cô không muốn gây chuyện.

Ở bên canh, Vân Dực bình tĩnh nói với Trâu Vân: "Không cần thêm gia vị gì cả, mì nguyên vị ăn rất ngon."

Vẻ mặt vô cùng chân thành không chút sơ hở, không hổ danh là Ảnh đế!

Trâu Vân có chút bất đắc dĩ, khuyên anh, "Cay quá rất dễ làm dạ dày bị tổn thương. Cậu vốn hay thức đêm dạ dày không được tốt. Nếu muốn ăn cay thì cũng ăn ít thôi."

"Không cần." Vân Dực kiên trì nói anh rất thích ăn tô mì này.

Hạt tiêu, dấm chua, hành thái không cần thêm gì cả. Nguyên hương nguyên vị, ăn vô cùng ngon miệng.

Chu Cung thấy một đợt sóng gió to lớn lại bị Trâu Vân hoá giải chỉ với vài câu nói ít ỏi, trong lòng không khỏi nảy ra vài suy nghĩ khác.

***

Ngô Hùng cầu cha lạy bà nội, nói hết lời hay ý đẹp, cuối cùng cũng khiến đạo diễn Chu lung lay, đồng ý giao cho Tôn Hàm một vai phụ.

Ngô Hùng không nén được vui mừng, cảm ơn đạo diễn Chu vô số lần.

Đạo diễn Chu trợn trắng mắt, tâm trạng vẫn không vui: "Vai phụ này không có yêu cầu cao về kỹ thuật diễn, nếu cái cậu nghệ sĩ của anh vẫn không diễn được hoặc dám hất mặt chạy lấy người thì đời này đừng mơ lại xuất hiện trong phim của tôi. Anh trông chừng nghệ sĩ của mình thật tốt đã là lời cảm ơn tốt nhất dành cho tôi rồi."

Ngô Hùng cười ngượng, lúng ta lúng túng: "Tôi cam đoan, nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa."

Thương lượng thành công, nét mặt Ngô Hùng cũng mất đi vẻ uể oải, quay đầu đi tìm Tôn Hàm để nói tin tốt này cho anh ta.

Tôn Hàm không có vẻ vui mừng nào, ánh mắt lập loè trốn tránh, không dám đối mặt với người đại diện.

Ngô Hùng cho rằng Tôn Hàm đang lo nghĩ về thái độ của đạo diễn Chu, an ủi anh ta: "Con người đạo diễn Chu rất tốt, nếu đã đồng ý cho cậu một cơ hội nữa thì sẽ không nuốt lời đâu. Không cần lo lắng quá như vậy."

Cho dù con người đạo diễn Chu có tốt thế nào, nếu Vân Dực tỏ ra bất mãn với anh ta thì xem trên mặt mũi Vân Dực, đạo diễn Chu cũng sẽ đuổi thẳng cổ anh ta đi.

Tôn Hàm ấp úng, "Hồi nãy, tôi vừa mới gặp người thay vai của tôi, vì tức quá nên muốn cướp vai lại. Tôi lừa cậu ta, nói là Vân Ảnh đế muốn ăn mì nhạt, kêu cậu ta đi mua. Kết quả, người đó mua mì bình thường thật nhưng lại mang về rất nhiều gia vị. Vân Ảnh đế chẳng những không tức giận, còn nói cảm ơn với người mới đó. Người kia nói với mọi người rằng, tôi hãm hại cậu ta..."

Nụ cười trên mặt Ngô Hùng biến mất, kéo theo đó là lửa giận ngập trời.

Anh vì Tôn Hàm, hạ mình tỏ vẻ đáng thương đi xin lỗi khắp nơi. Vất vả lắm mới khiến đạo diễn Chu đồng ý cho Tôn Hàm thêm một cơ hội nữa.

Nhưng Tôn Hàm thì sao? Bảo anh ta thành thật đứng một chỗ thế mà chỉ mất một lát thôi lại xảy ra chuyện nữa.

Ông cố tổ này muốn chỉnh anh đúng không? Ngô Hùng không kiềm được suy nghĩ.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên.

Ngô Hùng quay đầu lại nhìn, thấy Chu Cung đi đến trước mặt anh nở nụ cười xa cách: "Nói chuyện chút?"

Ngô Hùng lau mồ hôi. Cũng là người đại diện, nhưng anh không cách nào so được với Chu Cung. Lỡ như đối phương muốn chỉnh anh thì anh không có sức mà đánh trả.

"Chị Cung tìm tôi tất nhiên là có thời gian rồi. Chị Cung muốn đi đâu nói chuyện?"

"Đi theo tôi." Chu Cung liếc mắt nhìn Tôn Hàm bổ sung: "Đi một mình."

Ngô Hùng vội vàng gật đầu, trước khi đi lại không quên dặn dò Tôn Hàm: "Tổ tông của tôi, tôi xin cậu, an phận một chút! Nếu còn gặp rắc rối nữa, thì tôi không có bản lĩnh để dọn dẹp giúp cậu đâu."

"Tôi biết rồi." Tôn Hàm thấp giọng trả lời, anh ta đã không còn gan để làm bậy nữa rồi.

Cậu có mà biết cái beep! Hồi nãy đồng ý thành thật đứng một chỗ, vừa mới quay người đã chạy đi gây hoạ tiếp.

Ngô Hùng rất muốn mắng người nhưng phải dùng hết sức lực kiềm chế lại nhanh chân đuổi theo Chu Cung.

***

Trong công việc Chu Cung có tiếng là bao che cho nghe sĩ của mình.

Ngô Hùng cho rằng Chu Cung tìm anh là để ra mặt thay nghệ sĩ dưới tay. Không nghĩ tới lúc vào phòng họp, người đứng chờ bên trong lại là Vân Dực.

Sau khi Chu Cung dẫn anh vào phòng họp thì đứng ở ngay cửa, không lên tiếng. Ngô Hùng cảm thấy anh sắp điên rồi.

Tôn Hàm không chỉ đắc tội Chu Cung mà còn đắc tội cả Vân Ảnh đế, sao cậu ta lại giỏi đến vậy kia chứ!!

"Chuyện Tôn Hàm cố ý kêu người khác đi mua thức ăn, anh biết không?" Vân Dực chậm rãi mở miệng.

"Vừa mới nghe cậu ta nói." Ngô Hùng liều mạng xin lỗi, đồng thời cố gắng kêu oan cho bản thân: "Hồi nãy tôi đi tìm đạo diễn Chu để nói chuyện, không ngờ rằng cậu ta lại làm ra chuyện như vậy. Không quản lý tốt nghệ sĩ của mình đây là lỗi của tôi."

Chuyện cho tới bây giờ, Ngô Hùng đã không còn ôm mong đợi gì với Tôn Hàm nữa.

Anh chỉ muốn trèo ra khỏi vũng bùn này, tránh phải chết chùm với Tôn Hàm.

"Kỹ thuật diễn không tốt, đoạ đức cũng không ra sao. Người như vậy, sợ là khó nổi tiếng được." Vân Dực than nhẹ: "Nghe nói dưới tay anh vẫn còn một nữ nghệ sĩ vừa vào nghề bề ngoài cũng ổn. Theo tôi thấy, thiên phú của nữ nghệ sĩ này không tệ, cao hơn Tôn Hàm nhiều."

Ngô Hùng hiểu ý vội vã nói theo ngay lập tức: "Anh hùng sở kiến lược đồng*, tôi cũng thấy người kia có tiền đồ hơn. Tôn Hàm giống như A Đấu**, có muốn nâng đỡ cũng không được!"

(*Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp)

(**A Đấu: là tên tự của Hán Hoài Đế, tên thật là Lưu Thiện. Ông là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.)

Câu nói sau cùng, Ngô Hùng nói rất thật lòng thật dạ, nghiến răng nghiến lợi.

Nếu sớm biết Tôn Hàm là một tên óc heo thì anh ta có đẹp hơn nữa anh cũng sẽ không lãng phi tài nguyên trên người Tôn Hàm.

Nói chung trong tay một người đại diện luôn có vài nghệ sĩ.

Bình thường người đại diện sẽ chọn từ trong đó ra một nghệ sĩ mà họ cho rằng có tiền đồ nhất, đổ phần lớn tài nguyên đang có cho người này.

Những tài nguyên còn lại mới để dành cho người khác.

Cách làm này, có phần thiên lệch theo kiểu người này được lợi thì những người còn lại chịu thiệt vậy.

Thi thoảng cũng có một số trường hợp nghệ sĩ nhận được phần lớn tài nguyên kia dù làm thế nào cũng không thể nổi tiếng được. Mà trái lại nghệ sĩ ít được quan tâm đến, lại nổi tiếng ngoài ý muốn. Nhưng tỉ lệ xảy ra chuyện này rất thấp.

Theo Ngô Hùng biết, đa số người trong nghề đều làm giống anh.

Trong số những người anh biết thì chỉ có duy nhất một người là ngoại lệ, chính là cô nàng Chu Cung đang có mặt trong phòng họp này.

Người phụ nữ đó là một kẻ điên không hơn không kém.

Năm năm trước, nghệ sĩ mà Chu Cung vất vả dẫn dắt, một tay nâng đỡ đến khi nổi tiếng lại tự mình chạy đến dưới tay người đại diện khác, phản bội Chu Cung.

Lúc ấy, tất cả mọi người đều cho rằng, lần này Chu Cung xong rồi.

Mọi người đều thở dài, nói rằng đây là kết quả của việc chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ.

Một khi nghệ sĩ đó phản bội, người đại diện đó sẽ không vớt vát được gì cả chỉ có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Kết quả thì sao? Không biết bằng cách nào Chu Cung tìm được một thanh niên, tiếp dốc toàn lực dùng tài nguyên trong tay đập lên trên người thanh niên này.

Gần một năm, thành tựu của thanh niên này vượt qua đầu nghệ sĩ của những người khác.

Thời gian ba năm, thanh niên dựa vào kỹ thuật diễn tuyệt vời, nghị lực kiên cường, một năm quay đến mấy bộ phim nhiều tập, thành công đi lên đỉnh cao với ngôi vị Ảnh đế, hơn nữa từ đầu đến cuối chỉ đứng dưới tay Chu Cung.

Mà Chu Cung, dựa vào thanh thế của Vân Ảnh đế, thuận lợi trở thành người đại diện vàng.

Về sau, cô lợi dụng tài nguyên trên tay công khai chèn ép nghệ sĩ đã phản bội cô đến mức không thể lộ mặt được. Cuối cùng, vị nghệ sĩ kia cùng đường phải đổi nghề sang bán bảo hiểm, sống kham sống khổ.

Tuy rằng không hiểu vì sao cô lại bất ngờ nhận người mới này, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hình tượng Chu Cung trong lòng mọi người.

Ngô Hùng lướt nhìn phòng họp, ngồi đối diện anh là Vân Dực, đứng phía sau là Chu Cung, đúng là hình ảnh trước có sói sau có hổ trong truyền thuyết.

Bởi vậy, Ngô Hùng vô cùng thức thời, vô cùng nghe lời.

Anh hiểu rõ ý của Vân Dực, trọng điểm không phải là "Thiên phú của nữ nghệ sĩ này không tệ", mà là "Mạnh hơn so với Tôn Hàm".

Không phải chỉ là đưa tài nguyên cho người khác, đóng băng Tôn Hàm thôi sao? Ngô Hùng đồng ý vô cùng sáng khoái.

Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái.

Vân Dực cực kỳ hài lòng, ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, suy nghĩ một chút: "Studio Vân Dực đang chuẩn bị quay một bộ phim hiện đại, bắt đầu sau khi đạo diễn Chu đóng máy. Bảo nữ nghệ sĩ dưới tay anh bớt thời gian đến phòng làm việc Vân Dực một chuyến, tôi cảm thấy trong đó có một vai diễn rất thích hợp với cô ấy."

Ngô Hùng mừng như điên miệng run run lên, sau kích động là choáng váng một trận.

Lời này có nghĩa là, đưa cho nữ nghệ sĩ của anh một vai trong bộ phim mới!

Hơn nữa, lại là bộ phim do phòng làm việc Vân Dực lên kế hoạch !

Năm trước, một tay Vân Dực tạo dựng phòng làm việc mang tên anh, cũng nói rõ rằng mỗi năm chỉ quay một bộ phim, chỉ làm tinh phẩm.

Vô số người chờ để cười nhạo anh.

Kết quả vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, phòng làm việc Vân Dực cho ra bộ phim truyền hình đầu tiên và người đã xem qua đều không khỏi than một câu: "Đúng là bộ phim vô cùng có lương tâm."

Tỉ lệ người xem đài vào mùa hè của bộ phim nổi tiếng này đứng thứ nhất, hơn nữa còn đạt quán quân tỉ lệ người xem của cả năm.

Nói là mua chuộc hay là nói cho anh một chút ngon ngọt cũng được cả. Ngô Hùng hiểu rất rõ, đối phương đang dùng tiên lễ hậu binh.

Nếu đã chừa cho chút mặt mũi lại không biết xấu hổ, rất có khả năng đối phương sẽ áp dụng thủ đoạn cứng rắn.

Trên thực tế, đối phương chỉ xử lý Tôn Hàm mà buông tha anh Ngô Hùng đã vô cùng biết ơn.

Anh lên tiếng chấp nhận, ánh mắt sáng loè: "Cảm ơn Vân Ảnh đế đã dìu dắt. Ngài yên tâm, tôi đã hiểu rõ ý ngài, nhất định sẽ xử lý chuyện này thật thoả đáng."

Ví dụ như vai diễn mới xin được từ chỗ đạo diễn Chu, giao cho Tôn Hàm thì chỉ có phá hoại không bằng giao cho người khác để đổi lấy một mối quan hệ tốt.

Chu Cung xen vào đúng lúc: "Anh Ngô rất biết nhân tình thế thái, xem ra tiền đồ sau này sẽ là thênh thang rộng mở."

"Hẳn là thế, hẳn là thế." Ngô Hùng cười theo: "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi làm việc nhé?"

Chu Cung mở cửa ra, khách khí nói: "Để tôi tiễn anh."

Ngô Hùng rối rít từ chối, "Không cần phiền chị Cung như vậy đâu, tôi biết đường mà. Chị cứ làm việc của mình đi."

Nói xong nhanh chóng chạy đi.

Chu Cung đóng cửa lại, chậc chậc cảm khái, "Vân Ảnh đế tự mình ra mặt nói chuyện, thật là doạ chết người ta rồi. Cho nên tôi mới nói để tôi ra mặt là được rồi."

Vân Dực lại nghiêm túc tỏ thái độ: "Tôi sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cô ấy."

Nói đùa thôi mà , cậu có cần phải nghiên túc như vậy không.

Chu Cung dừng đề tài, nhắc tới một chuyện khác: "Lại nói, tôi vẫn luôn cho rằng tên phòng làm việc Vân Dực là dùng tên anh để đặt. Lúc nãy khi anh nhắc đến nó với Ngô Hùng, tôi đột nhiên lại nghĩ, 'Vân' trong phòng làm việc Vân Dực, sẽ không phải là 'Vân' trong Trâu Vân chứ..."

Vân Dực không ngẩng đầu lên, chỉ than một câu: "Biết rõ còn cố hỏi làm gì."

"..." Chu Cung sa mạc lời, vậy mà bị cô đoán trúng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #showbiz