Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ánh mắt

Edit: Lan Chi

Bởi vì đây là lần đầu tiên Trâu Vân đóng phim cho nên đạo diễn Chu đặt biệt tới phân tích cách diễn cho cô rõ: "Người hầu này vô cùng tôn sùng nam chính. Mấy cái khác cứ làm tạm ổn là được nhưng điều quan trọng nhất cũng như khó khăn nhất của vai người hầu này là phải bộc lộ rõ cảm tình đối với nam chính qua ánh mắt. Người hầu không có nhiều lời thoại lắm mà sẽ luôn yên lặng theo dõi và yên lặng bảo vệ nam chính."

Sùng bái? Đó là thứ quỷ gì thế... Trâu Vân nghĩ thầm.

Cô chưa từng sùng bái ai, cũng không biết được lúc sùng bái thì sẽ trông thế nào.

Giọng nói của đạo diễn Chu hoà hoãn lại: "Có điều cậu là người mới tôi không có yêu cầu cao như thế với cậu. Cậu chỉ cần lộ ra cảm tình với nam chính ngoài mặt thôi là được rồi."

"Nếu chỉ lộ tình cảm ra ngoài mặt thì có lẽ là không khó." Trâu Vân lo nghĩ, nói.

Đạo diễn Chu vỗ tay: "Được rồi, nếu cậu đã hiểu thì cứ dựa theo suy nghĩ của cậu mà diễn ra."

Trâu Vân nói không cần chỉ đạo võ thuật hướng dẫn và kết quả là cô làm được. Lần này nghe cô nói không thành vấn đề, đạo diễn Chu cũng lựa chọn tin tưởng cô.

***

Vân Dực trang điểm xong đi đến cạnh đạo diễn Chu, bình tĩnh hỏi: "Nghe người đại diện nói đổi cho người mới diễn thử, chuẩn bị thế nào rồi?"

Đạo diễn Chu vui tươi hớn hở nói: "Đến rồi à Vân Dực? Người hầu là một vai nhỏ, không cần phiền cậu diễn thử chung với cậu ta đâu. Cậu chỉ cần đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía cậu ta, sau đó để cậu ta thử bộc lộ ánh mắt là được rồi. Sẽ không để cậu vất vả đâu."

Dù sao Vân Dực cũng là một ảnh đế, sao có thể tuỳ tiện giúp người mới diễn thử chứ, đạo diễn Chu cố ý sắp xếp tránh cho Vân Dực không vui.

"..."

Quả thật là anh muốn diễn thử với Trâu Vân nên mới hăng hái chạy ra nhanh như vậy. Vui mừng cả buổi, hoá ra chỉ cần mỗi cái bóng lưng. Vân Dực chỉ thấy tức ngực.

Nhưng dù có là vậy thì anh cũng không thể nói: "Tìm đại một nhân viên nào đó đến là được rồi, để Trâu Vân diễn thử chung là được cơ bản là không cần dùng đến tôi."

Nếu đạo diễn Chu thật sự để người khác làm thay anh, bảo Trâu Vân nhìn người kia bằng ánh mắt đó thì Vân Dực không thể cam đoan bản thân sẽ không nổi điên.

"Bắt đầu đi." Vân Dực nghẹn tức, đi đến một chỗ xa xa đứng.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trâu Vân sẽ nhìn chăm chú vào mình, anh đã không thể kiềm chế nổi mà đứng ưỡn ngực thẳng người, cố gắng làm cho bóng lưng của mình tràn ngập khí thế!

Hi vọng Trâu Vân lúc nhìn nhìn bóng lưng của anh, có thể cảm nhận được, nếu người này mà xoay người một cái thì nhất định là một anh chàng siêu siêu đẹp trai!

Trâu Vân không yên lòng, một lòng một dạ lo nghĩ xem nên diễn tả thế nào mới đúng.

Sau khi đạo diễn Chu kêu "Bắt đầu", cô cố gắng nhớ lại mấy tình tiết tương tự trong phim truyền hình đã từng xem qua, có ý định bắt chước.

Chờ khi chuyển tầm mắt sang người Vân Dực, Trâu Vân chợt ngơ ngẩn.

Anh gầy đi, hình như cũng cao hơn một chút.

Trong năm năm cô không ở đây có rất nhiều chuyện đã thay đổi, dường như Vân Dực cũng đã thay đổi.

Dường như chỉ có mình cô vẫn đứng dậm chân tại chỗ như cũ, mờ mịt không biết phải làm thế nào.

Trâu Vân nhìn một chút, suy nghĩ bay tới tận chốn xa, nét mặt ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, trong lòng dâng lên một cảm giác thật kiêu ngạo, người hoàn mỹ và xuất sắc này chính là người trong lòng của cô!

"Cắt!" Đạo diễn Chu đứng bên cạnh hô lớn.

Trâu Vân bỗng dưng bừng tỉnh. Hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, cô không nói nổi thành lời.

Đạo diễn bảo cô diễn, cô lại quang minh chính đại nhìn Vân Dực đến ngây ngốc mờ mắt. Làm sao bây giờ...

Trâu Vân thành thật đi đến bên cạnh đạo diễn Chu, vốn cô nghĩ nhất định sẽ ăn mắng nào ngờ kết quả đạo diễn Chu lại vui mừng nói: "Diễn vô cùng tốt! Nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, sau này cũng dựa vào cảm giác đó rồi diễn, hiểu chứ?"

Trâu Vân mờ mịt, cảm giác vừa rồi? Hồi nãy cô chỉ âm thầm háo sắc Vân Dực thôi mà... Chẳng lẽ sau này mỗi lần diễn, đều phải tỏ vẻ háo sắc đối với anh sao...

"Sau này cũng diễn giống như hồi nãy sao?" Trâu Vân chần chờ, hỏi lại đạo diễn Chu một lần nữa.

"Đúng! Chính là loại cảm giác đó! Vừa rồi cậu lột tả vô cùng tốt!" Đạo diễn Chu khẳng định.

Trâu Vân mờ mịt khó hiểu.

Đạo diễn Chu bảo cô tỏ vẻ sùng bái, ánh mắt lúc nãy của cô gọi là sùng bái hả?

Cô chần chờ: "Nếu sau này diễn, chỉ cần làm giống như hồi nãy là được thì tôi có thể."

"Không thành vấn đề, vừa rồi cậu làm vô cùng tốt." Đạo diễn Chu lại khẳng định.

Sau đó quay đầu lại, khen ánh mắt của biên kịch Giang rất tốt đã nhặt được một nhân tài.

Chu Cung yên lặng lấy kính mát từ trong túi xách ra đeo lên.

Có người cảm thấy kỳ quái, "Chị Cung, chị đeo kính mát làm gì?"

Chu Cung trả lời: "Ánh nắng rực rỡ kia quá chói làm mắt tôi bị đau."

Người nọ lại càng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn trời. Rõ ràng thời tiết hôm nay nhiều mây, sao lại có nắng?

Chu Cung không hề trả lời. Những người khác làm sao biết được nỗi khổ của cô? Ánh hào quang màu hồng phấn sắp chói mù mắt chó của cô rồi.

Cô đi đến cạnh Vân Dực, thông báo cho anh, "Được rồi, đạo diễn Chu nói ok rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ lấy thân phận người đại diện của Trâu Vân để nói chuyện với đạo diễn Chu, cô ấy sẽ không chịu thiệt gì đâu."

Nói xong Chu Cung nháy mắt mập mờ với anh hạ giọng nói: "Được người trong lòng nhìn chăm chú, có phải sung sướng lắm không, toàn thân đều thoải mái chứ gì?"

Vân Dực liếc nhìn người đại diện: "Chỉ là không tốt cho tim mạch lắm." Sau đó đi đến cạnh đạo diễn Chu, tính xem hiệu quả của cảnh quay vừa rồi.

"Không tốt cho tim mạch lắm?" Chu Cung lặp lại hai lần rồi quay trở chỗ cũ, cảm thấy không biết nên nói gì: "Kín đáo một chút thì chết à?"

Nhịp tim luôn trong trạng thái hơn một trăm nhịp một phút, nói không chừng sẽ gia tăng tốc độ tuần hoàn máu.

Nghe thấy Vân Dực muốn xem lại cảnh vừa rồi, đạo diễn Chu cho rằng anh đang muốn đánh giá người mới bèn vui vẻ đồng ý.

Chờ Vân Dực xem xong cảnh đó lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trâu Vân sáng tối thất thường, thâm sâu khó dò.

"...?" Trâu Vân hòi, "Diễn không tốt sao?"

Sao vẻ mặt anh lại trở nên kỳ lạ như thế.

"Rất tốt, anh rất hài lòng." Vân Dực nói rất chậm rãi: "Sau này em tiếp tục dùng ánh mắt như thế nhìn anh là được."

Giọng điệu cố ý chậm dần khiến cho Trâu Vân cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây nhưng cô lại không diễn tả được.

Đạo diễn Chu vỗ vai Trâu Vân: "Đừng suy nghĩ nhiều. Bộ phim này là công sức của tất cả mọi người, nếu cậu diễn không tốt chúng tôi nhất định sẽ nói để cậu biết mà thay đổi. Đã nói với cậu không sao tức là không sao cả."

Nghe vậy Trâu Vân cũng yên tâm hơn.

"Cậu đến phòng trang điểm để hoá trang, thay quần áo đi. Chuẩn bị xong thì quay lại đây, có thể thay Tôn Hàm đóng ngay luôn cũng được." Đạo diễn Chu dặn dò.

Chu Cung chủ động đi tới, mỉm cười, "Vân Dực, tôi có chuyện muốn nói với đạo diễn Chu. Phiền cậu dẫn Trâu Vân tới phòng trang điểm nhé?"

Mọi người xung quanh hít vào một hơi mạnh, bảo ảnh đế dẫn đường cho một người mới có lẽ cũng chỉ có chị Cung – người luôn dẫn dắt Vân Dực ngay từ khi anh mới vào nghề mới dám nói lời này.

"Đi theo anh." Vân Dực đi trước dẫn đường ra hiệu bảo Trâu Vân đuổi theo.

Trâu Vân ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Chu Cung lại cười vui vẻ hơn, quay đầu nói với đạo diễn Chu: "Tôi là người đại diện của Trâu Vân, tôi cần thương lượng với đạo diễn Chu một vài chuyện về vấn đề quyền lợi của Trâu Vân."

Rõ ràng là trời không có gió, nhưng đạo diễn Chu lại không nhịn được mà rùng mình một cái.

***

"Vẻ mặt của cậu lúc xem lại cảnh quay ban nãy rất kỳ lạ, là tớ làm không đúng chỗ nào à?" Lúc chỉ còn lại hai người, Trâu Vân mới hỏi anh: "Tớ có hỏi đạo diễn Chu, nhưng ông ấy lại không chịu nói cho tớ biết."

"Không hề, em làm rất tốt." Vân Dực không quay đầu lại.

"Nhưng vẻ mặt của cậu nói cho tớ biết, nhất định đoạn phim vừa rồi có vấn đề." Trâu Vân nói không chút do dự. Cô biết Vân Dực đã nhiều năm rồi, từng nét mặt của anh có ý nghĩa gì cô đều hiểu rất rõ.

Vân Dực dừng bước lại, quay người: "Em hiểu anh rõ đến thế sao?"

Anh chậm rãi kề sát vào Trâu Vân, đến lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại có vài centimet, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Trâu Vân mới chịu ngừng lại: "Vậy em đoán thử xem, giờ anh đang muốn làm gì?"

Trâu Vân vẫn không nhúc nhích, thở dài: "Còn có thể làm gì nữa chứ? Trêu tớ đúng không."

Nói rồi cô chủ động tiếp cận Vân Dực gần hơn, giống như muốn hôn anh.

Lúc đầu Vân Dực mừng như điên, sau đó là cảm thấy hoảng sợ – có gì đó không đúng.

Chỗ này là phim trường, là nơi người đến người đi. Lỡ như bị phóng viên bắt gặp được, chụp mấy tấm ảnh thì Trâu Vân sẽ gặp phiền toái lớn. Vì thế anh vội vàng lùi lại.

"Yêu cầu của đạo diễn Chu rất cao. Nếu ông ấy nói em diễn tốt thì đó là làm rất tốt, sẽ không có ai nói em làm tệ đâu. Anh không gạt em." Vân Dực cảm thấy không được tự nhiên nên nghiêng đầu tránh.

Trâu Vân vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh, cô nghĩ thầm có lẽ là do đã qua năm năm nênVân Dực đã quên chuyện cô từng tỏ tình với anh. Muốn chọc cô, ai ngờ lại bị cô làm cho hoảng sợ.

Gần gũi với Vân Dực, cô không hề có tí gánh nặng tâm lý nào thậm chí còn có chút vui vẻ khó nén.

Trâu Vân nắm tay Vân Dực: "Đừng đùa nữa, tới phòng trang điểm thôi, đạo diễn Chu vẫn còn đang chờ chúng ta."

"Ừ." Vân Dực để mặc cho Trâu Vân nắm lấy mình, tuỳ cô cho rằng vừa rồi chỉ là một trò đùa. Khoé miệng cong lên rất đáng ngờ, vui vẻ dẫn đường cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #showbiz