Chương 1: Chớp mắt đã năm năm
Edit: Lan Chi
Trâu Vân lặng lẽ đứng bên lan can khẽ sờ lồng ngực. Cảm giác trong lòng cô lúc này có chút đắng cay pha lẫn chua chát và còn có chút gì đó khác nữa. Nhiều loại cảm xúc hoà lẫn vào nhau tạo nên một cảm giác thật khó tả.
Đúng như những gì cô dự đoán, lời tỏ tình đã bị từ chối.
Người Trâu Vân tỏ tình là trúc mã của cô, Vân Dực.
Cả hai đều sống ở cô nhi viện từ nhỏ cùng giúp nhau trưởng thành, tình cảm giữa hai người rất tốt. Họ vừa bạn cũng vừa là người thân của nhau. Song, dường như Vân Dực vẫn chỉ xem cô là bạn bè.
Trâu Vân thầm nghĩ có chuyện này cũng là điều dễ hiểu. Bề ngoài trông cô khá giống đàn ông vậy, vô cùng đẹp trai cool ngầu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, còn thêm bộ ngực phẳng lì, tính cách lại quá lạnh lùng, thoạt nhìn quả thật không giống phụ nữ chút nào.
Hơn nữa vừa học hết cấp hai, cô đã chạy tới trường quân đội, chờ tốt nghiệp là tới trung tâm thể hình làm huấn luyện viên Judo, vinh dự lấy được danh hiệu "Huấn luyện viên nam đẹp trai nhất" của trung tâm thể hình suốt ba năm.
Vô số em gái chạy tới trung tâm đăng ký thẻ thành viên năm chỉ vì được gặp cô thường xuyên.
"Cậu đùa gì vậy chứ! Tớ xem cậu như anh em, cậu lại muốn . . . ấy ấy tớ!" Môi Vân Dực run run, giọng nói cũng run rẩy theo.
Không có, cô không có. Cô chỉ thích anh, chỉ là thích anh muốn làm bạn gái anh, muốn tay nắm tay linh tinh thôi.
Nhìn khuôn mặt Vân Dực dần tái đi Trâu Vân cố nhịn không nói thêm nữa. Dường như Vân Dực đã bị sốc rất nặng, tức đến nổi mở miệng nói bừa. Cô không muốn kích thích anh lần nữa.
Suy cho cùng thì Vân Dực hoàn toàn khác cô, từ nhỏ đã có vẻ ngoài cực đẹp trai, ngũ quan tinh xảo thế nên rất nhiều người thích anh. Anh thường nhận được chocolate, bánh ngọt do mấy bạn nữ làm. Anh còn rất tốt tính, lần nào nhận được cũng hào phóng chia cho cô một nửa.
Còn về phần cô...
Có một lần, có hai cô bạn thân xô xô đẩy đẩy, động viên nhau đi tỏ tình, một lá thư tình gửi cho Vân Dực, bức còn lại thì gửi cho cô. Sau khi biết cô là nữ, một cô gái tủi thân khóc ngay tại chỗ rồi xoay người bỏ chạy.
Đến giờ hình ảnh ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ Trâu Vân. Một phần nguyên nhân là vì cô bé ấy làm bánh quy chocolate rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô. Và tất nhiên, sau khi nhận được bánh quy cô cũng chia một nửa cho Vân Dực.
"Hôm nay là ngày cá tháng tư hả? Cậu cố tình đùa tớ, nói giỡn với tớ đúng không?" Vân Dực khẽ giật khóe môi nở nụ cười miễn cưỡng, "Cậu biết gần đây tớ đóng một vai phụ trong phim truyền hình rồi được đạo diễn nhìn trúng đặc cách chọn làm nam ba cho nên muốn chúc mừng tớ? Cách này rất đặc biệt đấy."
Nếu là một ai đó có lẽ họ sẽ mượn lời này cho qua mọi chuyện và nói, "Hahaha, tớ chỉ nói chơi thôi, cậu tin thật đấy à? Bị tớ lừa rồi."
Nhưng Trâu Vân thì khác, cô dùng sức lắc đầu và nhìn Vân Dực trả lời vô cùng nghiêm túc: "Tớ thích cậu, thích rất lâu rất lâu rồi, tớ không nói đùa. Cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi trả lời tớ. Dù kết quả là gì thì tớ cũng có thể bình tĩnh chấp nhận."
Im lặng một lúc lâu, Vân Dực cúi đầu khẽ nói: "Thật xin lỗi."
Sao phải nói xin lỗi chứ? Ngay từ đầu cô đã cảm thấy sẽ không thành công. Nhưng vẫn ôm niềm tin "Cho dù tỷ lệ thành công chỉ có một phần vạn mình cũng muốn thử một lần", hi vọng nói cho người trong lòng biết suy nghĩ chân thật nhất trong tim mình.
"Không cần phải xin lỗi, nếu thật không chấp nhận được vậy thôi bỏ qua đi." Nói đến đây Trâu Vân khẽ ngừng lại, quay đầu ngắm phong cảnh bên cạnh rồi đưa lưng về phía Vân Dực nói tiếp: "Tạm thời tớ không có cách nào để đối mặt với cậu. Tớ sẽ chuyển khỏi căn nhà tụi mình thuê chung, tìm chỗ khác ở một thời gian. Mấy ngày nữa tớ sẽ ra ngoài du lịch một chuyến cho khuây khoả một chút. Đến lúc đó nếu tìm không thấy người thì cũng đừng nhớ tớ quá đấy."
Trâu Vân nói đùa một câu, cố giữ nét mặt vờ như ngày thường. Cho dù tim cô co rút đau đớn vô cùng.
Ngập ngừng một lúc lâu Vân Dực thử dò hỏi: "Vì tớ từ chối, nên cậu giận tới sao? Tính không để ý đến tớ cả đời luôn hả?"
Hoàn toàn nằm trong dự tính của cô thế nên không cần phải giận dỗi.
Trâu Vân đút tay vào túi quần nhún vai: "Không hề, tớ không nhỏ mọn như vậy. Trước khi đến tỏ tình, tớ đã xin nghỉ đông quyết định mọi chuyện hết cả rồi. Nếu tỏ tình thành công, tớ sẽ ở đây xem cậu quay phim, chơi vài ngày. Còn nếu như thất bại, thì tớ ra ngoài đi du lịch một mình thay đổi tâm trạng."
Vân Dực thoáng yên lòng, đôi mắt anh lúc sáng lúc tối dừng trên khuôn mặt Trâu Vân: "Đồng ý với tớ, sau khi tâm trạng ổn định thì phải trở về, tất cả vẫn giống như trước kia, chúng ta vẫn là bạn bè."
"Về rồi nói sau." Trâu Vân nói cho có lệ.
"Sao có thể lấy thân phận bạn bè bình thường để ở chung với người trong lòng được chứ?" Với cô mà nói câu hỏi này quá khó để trả lời.
Bị từ chối cô không tức giận và cô cũng không muốn đưa ra hứa hẹn gì. Bởi dựa theo tính cách của cô, hoặc là hai người vui vẻ ở cùng một chỗ, hoặc cả hai đoạn tuyệt quan hệ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô không thích mập mờ không rõ.
"Đi chơi vui vẻ tớ ở phòng chờ cậu về." Vân Dực cố chấp nói.
Nếu đã không thích cô, sao còn nói ra câu chờ cô về như thế?
Trâu Vân cào tóc, nghĩ không ra thôi cứ thuận miệng đồng ý, "Biết rồi."
***
Trâu Vân nghĩ, có lẽ vì năm nay là năm tuổi của cô nên gần đây chuyện gì cũng không thuận.
Đầu tiên là tỏ tình bị từ chối, sau đó cô tìm một căn hộ cũ có một phòng ngủ một phòng khách tiền thuê là bảy trăm một tháng, mang hai thùng hành lý lớn chuyển sang. Vốn ban đầu hai bên đã bàn bạc xong ba tháng giao tiền thuê nhà một lần, không lấy tiền thế chấp thế nhưng bây giờ chủ hộ lại sửa lời muốn lấy tiền thuê nửa năm, còn muốn cả tiền thế chấp.
Trâu Vân nghĩ đến cô đã chuyển ra khỏi phòng thuê chung với Vân Dực giờ cô không còn chỗ để qua đêm, mà căn hộ mới thuê này cũng cách phòng cũ rất gần, không cần phải làm quen với cảnh vật xung quanh một lần nữa, giá thuê một tháng cũng phù hợp nên đồng ý.
Chờ dọn dẹp phòng ở xong, cô nhanh chóng đặt vé tham gia một chuyến du lịch bằng du thuyền xa hoa, sắp xếp hành lý đơn giản mang theo giấy tờ xác nhận ra biển, đi lên du thuyền.
***
"Nếu đã cố tình xin nghỉ phép để đến đưa tiễn, sao lại không ra gặp cô ấy một lần?" Chu Cung nâng kính râm đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt hạ giọng hỏi người bên cạnh.
"Không cần thiết. Gặp rồi cũng không biết phải nói gì." Vân Dực thản nhiên nói. Anh nhìn Trâu Vân bước lên du thuyền, ánh mắt đầy lưu luyến.
"Chậc chậc." Vẻ mặt Chu Cung hiện lên nụ cười có chút sâu xa, "Người cậu thầm thương từ bé thổ lộ với cậu, vậy mà cậu nhẫn tâm từ chối rồi để cô ấy tự đi du lịch một mình. Vân Dực, quan điểm của tôi về cậu lại phải thay đổi rồi."
"Chẳng phải thoả thuận rồi sao? Trong vòng ba năm tôi không vướng vào bất kỳ scandal nào, cô đặt toàn bộ tài nguyên vào tôi, dốc sức nâng đỡ tôi lên." Vân Dực mãi nhìn theo bóng chiếc du thuyền, giọng anh kiên định đến lạ: "Tôi cần tiền, rất rất nhiều tiền. Nếu nổi tiếng có thể kiếm ra nhiều tiền, thế thì cố gắng trở nên nổi tiếng chính là chuyện tôi phải làm. Còn tất cả những chuyện khác, đều phải tránh sang một bên."
Chỉ khi kiếm được thật nhiều tiền rồi anh mới có thể mua một căn nhà chỉ của riêng họ. Trâu Vân sẽ không phải cực khổ ngày ngày làm việc với một đám đàn ông như vậy nữa.
Anh tự nhủ với bản thân, anh chỉ có ba năm để phấn đấu. Trong ba năm này, anh phải cố gắng phải liều mạng, nắm chặt mọi cơ hội để đi lên. Sau ba năm, không cần biết anh nổi tiếng hay không nổi tiếng, có tiền hay không có tiền thì anh cũng sẽ sống bên Trâu Vân.
Chu Cung nhìn chàng thanh niên trước mắt thật lâu nở nụ cười đầy thâm thúy.
Người có khuôn mặt đẹp trai dáng người tốt trong giới vốn không ít, người liều mạng cố gắng cũng có, nhưng lại thiếu người có cả hai thứ. Hình như cô đã nhặt được báu vật rồi.
***
Trâu Vân tính ra ngoài du lịch để thay đổi tâm trạng, không ngờ xui xẻo vẫn mãi làm bạn bên cạnh cô.
Du thuyền đi được nửa tiếng, Trâu Vân đang đứng trên boong tàu hóng gió biển, nhìn ngắm khung cảnh xa xa. Không khí mát mẻ, đập vào mắt là một vùng biển trời xanh biếc tâm trạng cô cũng trở nên tốt hơn.
Bỗng cô phát hiện có một người phục vụ đang đi vội vàng vào trong khoang thuyền, khuôn mặt đầy vẻ lo âu.
Lúc đầu Trâu Vân cũng không để ý, đợi đến khi cô tùy ý nhìn quanh mới chợt phát hiện xung quanh đây không có lấy một nhân viên phục vụ nào cô bắt đầu nghi ngờ, dường như có điều gì đó không đúng.
Lúc cô mua vé, nhân viên công tác nhiệt tình giới thiệu với cô, cô nhớ rất rõ nhân viên công tác từng nói, mặc kệ là lúc nào luôn có ít nhất hai nhân viên phục vụ ở trên boong tàu.
Đột nhiên, radio vang lên, một giọng nói xa lạ truyền qua radio: "Du thuyền đụng phải đá ngầm và đang bị ngấm nước! Người của công ty du thuyền thấy tình hình chuyển xấu tính nhân cơ hội lấy thuyền cứu hộ chạy trốn một mình! Mọi người mau ngăn bọn họ lại!"
Những người khác nghe tiếng radio, có người hoảng hốt lo sợ, có người lớn tiếng hét chói tai, tình hình càng lúc càng rối ren.
Trâu Vân đứng trên boong tàu nhìn chiếc thuyền cứu hộ ở phía xa, quả nhiên phát hiện mấy người ngồi trên thuyền cứu hộ nhìn hơi quen mắt, chính xác là đám người thuyền trưởng.
Cô nhanh chóng đưa ra phán đoán, thuyền cứu hộ đã bị cướp rồi, có ngăn cũng không kịp. Vì vậy, vội vã chạy về phòng.
Gần đây cô rất xui xẻo, trước lúc lên thuyền mí mắt vẫn giật không ngừng, cho nên trước lúc lên đã mang theo phao cứu sinh!
Trâu Vân mở bọc, thở nhẹ ra, phao cứu sinh vẫn còn ở đây. Cô ôm phao cứu sinh, trực tiếp nhảy xuống biển.
Giờ phút này cô không khỏi cảm thấy may mắn, may mà mình có mua phao cứu sinh, may là cô từng học bơi một thời gian.
***
Trâu Vân trôi lềnh bềnh theo hướng thuyền cứu hộ. Lúc mệt mỏi thì ôm chặt phao cứu sinh để nghỉ ngơi một lát, chờ sau khi khôi phục sức lực lại bơi theo hướng đã nhận định.
Trâu Vân mơ mơ màng màng ngủ vài lần, không biết đã trôi nổi bao lâu, cô mừng rỡ phát hiện, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bờ biển quen thuộc!
Trâu Vân cố sức bơi về phía trước. Trong khoảnh khắc rời khỏi mặt nước, cô ngã ngồi trên hòn đá nhỏ ven bờ há to miệng thở dốc, cảm thấy cuối cùng mình cũng sống lại rồi.
Nhưng mà... Trâu Vân cào tóc chán nản. Không có di động, không có ví tiền, cũng không có chìa khoá, làm sao mà về phòng trọ bây giờ? Hỏi mượn di động của người đi đường không đáng tin, nhỡ đâu bị họ cho là kẻ lừa đảo thì không hay.
Thôi quên đi, dù sao nơi này cách phòng cho thuê của Vân Dực cũng không xa, tìm anh nhờ giúp đỡ vậy.
Trâu Vân vừa phỉ nhổ bản thân không có tiền đồ trong lòng vừa trốn tới một góc sáng sủa, chờ quần áo được ánh mặt trời tự nhiên phơi khô.
Chờ tới khi phơi khô được tám phần thì cô đứng lên, chậm chạp tản bộ đi tới phòng trọ. May là phòng này cũ rồi, cửa lớn cũng mất tác dụng, không có chìa khoá cũng có thể mở cửa.
Trâu Vân ngồi trên cầu thang của phòng trọ, yên lặng chờ đợi.
Đợi một lát, cô hơi nhíu mày là ảo giác của cô sao? Có cảm giác, căn nhà này có vẻ lụp xụp hơn rồi.
Bỗng có tiếng bước chân vọng đến. Trâu Vân vui vẻ, nghe tiếng bước chân này là cô biết Vân Dực đã về rồi.
"Ví tiền, di động, chìa khoá của tớ đều mất hết rồi, có thể ở nhờ chỗ cậu một đêm hay không. . ." Nói được một nửa tự động mất tiếng, Trâu Vân kinh ngạc nhìn Vân Dực. Đôi mắt tràn ngập tơ máu, râu ria không cạo, sắc mặt trắng bệch, nhìn anh tiều tuỵ vô cùng.
Là do anh lo lắng cô gặp chuyện không may, nên không nghỉ ngơi tốt sao? Trâu Vân vừa áy náy vừa ân hận, biết thế cô đã không ra ngoài du lịch rồi.
Vân Dực ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, dường như không thể tin đây là sự thật.
Mãi lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn khàn, "Nói là đi du lịch giải sầu, kết quả em biến mất suốt năm năm không chút tin tức cũng chẳng để lại một lời hỏi han. Em đi bộ du lịch vòng quanh thế giới sao?!"
Năm năm? Trâu Vân sửng sốt.
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là câu chuyện thuần phục boss mèo, kể về năm năm sau cảnh còn người mất, nam thần trong tim biến thành một boss mèo kiêu ngạo chảnh chọe lại vô cùng nhõng nhẽo, tình yêu gặp lỗi thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro