Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KHÁCH HÀNG LÀ THƯỢNG ĐẾ

Là một họa sĩ hoạt hình chẳng mấy khi bước chân ra khỏi cửa, Hứa Giai Kỳ trong mắt hàng xóm chính là đại diện của trạch nữ tiêu biểu.

Nhưng ở trong mắt các cửa hàng bán thức ăn nhanh, kiểu người dựa vào thức ăn bên ngoài để sống như nàng chính là thượng đế.

Ví dụ như trong mắt lão bản tiệm gà rán Ngô Triết Hàm.
Mỗi ngày ba bữa, khách hàng có tên gọi là “tiểu công chúa” đều sẽ đặt ít nhất 1 lần ở cửa tiệm của cô, đôi khi là bữa trưa, đôi khi là bữa tối, cũng có lúc là cả hai.

Thời gian dài lâu, Ngô Triết Hàm dù là người có trí nhớ không tốt lắm cũng nhớ kĩ vị khách này.

Vào ngày nọ, Hứa Giai Kỳ theo thói quen hàng ngày, như thông lệ đặt gà rán ở tiệm. Nàng cực kì yêu thích đồ ăn ở đây, thịt gà mềm mà không ngấy, lớp da bên ngoài vàng óng ánh giòn rụm, bánh gạo dẻo nhưng lại không mềm, ăn vào dai dai. Đặc biệt nhất là đồ uống đặc biệt của chủ quán, vị trà sữa đậm đà mà êm dịu, lúc uống vào lại cảm thấy ngọt ngào, vị trái cây thanh mát, hương vị đọng lại quyến luyến khó quên.

Nhìn chằm chằm vào bộ móng tay vừa bị bạn thân lôi đi làm ban sáng, Hứa Giai Kỳ suy tư một chút, vẫn là đặt thức ăn ngoài đi. Nhắn tin đặt hàng còn kèm thêm một cái ghi chú nhỏ: làm phiền mang giúp thêm một đôi đũa, cảm ơn.

Bên kia cô chủ rất nhanh liền trả lời: Được



Hứa Giai Kỳ ngắm nhìn bộ móng mới làm dưới ánh sáng, cánh bướm trong suốt dưới ánh đèn ánh lên màu tím. Là họa sĩ, Hứa Giai Kỳ hầu như không làm móng tay bao giờ, những chiếc móng có thể ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của nàng.

Nhưng gần nhất nàng vừa hoàn thành xong tác phẩm của mình, cũng định nghỉ ngơi một thời gian, để móng tay cũng không sao, huống hồ bộ móng này cũng rất đẹp , nói không chừng còn có thể kích thích linh cảm sáng tác của nàng.

Ngô Triết Hàm bận đến sứt đầu mẻ trán, sợ quên mất yêu cầu của tiểu công chúa  còn cố ý đánh số đặc biệt dán ghi chú lên ngay trên bếp, nhắc nhở bản thân lúc giao hàng bỏ thêm đũa cho vị khách kia.

Vậy nhưng giấy ghi chú không biết bị nhân viên phục vụ hay nhân viên vệ sinh tưởng là giấy lộn xé đi, mà cô trí nhớ kém như dự đoán quên mất chuyện này.

Người giao hàng đi được hơn mười phút, Ngô Triết Hàm mới nhớ đến chuyện đôi đũa, vội cầm lên điện thoại.

Là cửa hàng cung cấp dịch vụ 5 sao trên ứng dụng đặt thức ăn, Ngô Triết Hàm luôn tận lực khiến mỗi một khách hàng có được trải nghiệm ăn uống hài lòng nhất. Đang lao nhanh trên đường, nhân viên giao hàng đột nhiên nhận được điện thoại của lão bản.

"Cậu trên đường đi tìm mua một đôi đũa mang thêm cho khách."

Điện thoại tới nhanh cúp cũng nhanh, còn chưa kịp hiểu hết ý tứ cũng như nghe thấy giọng điệu của lão bản đã nghe thấy âm thanh máy móc của tổng đài.

Nhân viên giao hàng mặt mờ mịt  nhìn điện thoại di động, bất đắc dĩ chạy quanh phố lớn ngõ nhỏ tìm mua đũa. Thần kỳ chính là, tìm kiếm khắp lại không tìm được một đôi đũa nào, vậy nên Hứa Giai Kỳ cuối cùng nhận được một phần gà rán không có đũa.

Vậy nên, Ngô Triết Hàm nhận được phản hồi từ Thượng đế của mình. Sự không hài lòng và trách móc của “tiểu công chúa”.

" Lão bản, đũa của tôi đâu?"

Ngô Triết Hàm cẩn thận hỏi lại nhân viên giao hàng chuyện gì đã xảy ra, sau khi hiểu rõ chỉ có thể ngập ngừng xin lỗi.

"Thực xin lỗi, chúng tôi đã tìm khắp nơi, nhưng bên ngoài thực sự không tìm được, Thực xin lỗi.”

"Nhưng tôi hiện tại cần đũa a.”

"Như vậy đi, chúng tôi tặng cô một phần đồ ăn nhẹ cùng đồ uống, lập tức giao nó cho cô cùng đũa nhé?"

"Vậy tốt quá, làm phiền cô rồi."

Vậy nên mới có cảnh tượng nhân viên giao hàng đang ngồi uống nước trong tiệm ngơ ngác nhìn cô chủ của mình cầm một phần thức ăn bước ra ngoài, leo lên chiếc xe giao hàng phóng đi.

Cậu ta một bước lao tới, giữ lấy chiếc xe.

"Boss cô định làm gì thế?”

"Tôi đi giao thức ăn.”

"Vậy còn tôi? "

"Giúp tôi trông cửa hàng."

Nhìn theo bóng lưng cô chủ rời đi, cậu nhân viên ở trong đầu suy tư một chút độ khả thi của việc bị cướp mất cần câu cơm.

Khi Hứa Giai Kỳ mở cửa liền nhìn thấy người giao thức ăn xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy.

Môi hồng răng trắng, mặt mày đoan chính, lúc cười lên còn toát ra một loại ma lực đặc biệt, khiến bạn không thể kiềm chế được mà cười lại với cô ấy.

Cô đem đồ ăn trong tay đưa cho nàng, lông mày hơi cau lại, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng.

"Xin chào, đây là bộ đũa và đồ ăn nhẹ mà chúng tôi đã hứa với cô, chúc cô có một bữa ăn vui vẻ."

Hứa Giai Kỳ vẻ mặt mờ mịt tiếp nhận thức ăn, mờ mịt đóng cửa lại, mờ mịt ngồi xổm trên mặt đất kìm nén thấp giọng gào thét.

Soái quá đi mất! Đẹp chết mình rồi!

Ngô Triết Hàm mãi cho đến khi lái xe quay trở lại cửa hàng đầu óc cũng chưa kịp phản ứng lại.

Vị Thượng đế này của cô cũng quá là xinh đẹp rồi, là kiểu vốn bản thân nàng toát ra xinh đẹp chứ không phải kiểu đẹp đẽ phô trương chói mắt.

Cô ngồi ở cửa hàng uống hai cốc nước lớn mới thấy nhẹ nhõm hơn. Trước mặt đột nhiên hiện ra một khuôn mặt tươi cười phóng đại, cô lập tức bị dọa đến xém trượt khỏi ghế.

Nhân viên giao hàng xoa xoa tay, cười một tiếng nhìn lão bản của mình từ dưới đất đứng lên, “Boss, cô nhìn tôi. . . . Gần đây công việc thật sự rất nỗ lực . . . Hơn nữa tôi trên có già dưới có trẻ . . . ."

Ngô Triết Hàm trực tiếp đẩy đầu cậu nhân viên sang một bên, vừa đi về phía nhà bếp vừa tính toán sau này làm sao mới có thể thấy tiểu công chúa nhiều hơn.

Cậu nhân viên giao hàng đứng trơ trọi một mình vẻ mặt bất an nhìn bóng lưng cô chủ, Boss có lẽ đang khó ở, đợi boss ổn định rồi khẳng định sẽ không đuổi việc mình đâu nhỉ…

Hứa Giai Kỳ gần đây thường xuyên có thể gặp được vị giao hàng xinh đẹp kia.

Có lẽ đó cũng là lí do tại sao nàng mỗi ngày đều cố tình đặt gà rán, từ đặt thường xuyên biến thành một ngày ba bữa.

Thỉnh thoảng còn có thể đặt thêm bữa khuya hoặc trà chiều.

Vị nhân viên giao thức ăn này kỳ thực giống như không phải chính thức, cũng không phải mặc đồng phục giao hàng, chỉ thường mặc áo sơ mi trắng cùng quần ngắn màu đen, khiến cô có một loại cảm giác siêu phàm thoát tục.

Thật là đẹp mắt a, Hứa Giai Kỳ mỗi lần tiếp nhận thức ăn đều không nhịn được cảm giác bị thu hút.

Ngô Triết Hàm nhíu mày đem gà rán đặt vào túi để đóng gói lại, đây đã là lần thứ bảy trong tháng này tiểu công chúa đặt gà rán ở tiệm của cô rồi.

Mỗi ngày ăn gà rán sẽ không tốt cho sức khỏe, lỡ như khách hàng của cô ăn hỏng người thì sao, Ngô Triết Hàm quyết định nghĩ một biện pháp.

Vậy nên sau đó Hứa Giai Kỳ khi nhận thức ăn giao đến chính là một hộp gà rán cùng một hộp salad cực lớn, trên hộp dán thêm một tờ ghi chú, bốn chữ lớn như rồng bay phượng múa: Nhất định phải ăn.

Như vậy còn chưa đủ, Ngô Triết Hàm nghĩ thầm, vạn nhất nàng không ăn salad này hoặc là không thấy tờ giấy trực tiếp ném đi thì làm sao bây giờ.

Một Ngô Triết Hàm thẳng nam vũ trụ - đại não thẳng băng không hề nghĩ đến hành động của mình có thể hay không mang đến quấy nhiễu cho người kia, cô chỉ là lo lắng cho thượng đế của mình mà thôi.

Hoặc cũng có thể nói người kia khiến cho cô động tâm.

Thế là Hứa Giai Kỳ ngày hôm sau nhận được một phần gà rán thức ăn nhanh cùng một đống lớn rau xanh và các loại thực phẩm khác.


Hứa Giai Kỳ ngồi trên sofa phòng khách nhìn chằm chằm vào thân ảnh Ngô Triết Hàm bận rộn trong phòng bếp, nhất thời nghĩ không thông tại sao mình lại để một người xa lạ vào nhà.

Tuy rằng người xa lạ này đưa thức ăn cho nàng mỗi ngày.

Tuy rằng người xa lạ này xinh đẹp quá đáng.

Tuy rằng người xa lạ này người cũng rất tốt.

Được rồi, Hứa Giai Kỳ không phải không thừa nhận, nàng chính là yêu thích người xa lạ này, cho nên mới để cô tiến vào.


Ngô Triết Hàm ngày hôm nay ở trong cửa hàng có chút bồn chồn, đã qua thời gian bữa tối , Hứa Giai Kỳ vẫn chưa đặt món nào trong cửa hàng.

Có chuyện gì nhỉ? Ngô Triết Hàm vừa dùng một tay gõ lên quả lê một bên vuốt cằm tự hỏi.

Nhìn đồng hồ điểm từng tiếng từng tiếng đến chín giờ, Ngô Triết Hàm rốt cục ngồi không yên, cô đứng dậy chạy ra ngoài, lái chiếc xe giao hàng nhỏ bé lao đi.

Thời điểm đến trước cửa khu nhà Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm ngồi trên xe bỗng có chút do dự. Cô hoàn toàn chính là cái gì cũng không nghĩ, đầu óc nóng lên liền chạy đến, lỡ như căn bản không có gì chuyện chỉ là người ta chỉ muốn đổi đồ ăn ở một chỗ khác thì sao đây.

Trong lòng có chút chua xót không tên, Ngô Triết Hàm gắt gao siết chặt tay lái, do dự báo số tầng, xuống xe bò lên lầu.

Khi Hứa Giai Kỳ mở cửa đầu vẫn còn choáng váng, cơn sốt nhẹ liên tục làm cho nàng cả người kiệt sức. Nàng lê đôi chân mềm nhũn miễn cưỡng đi ra, lại vô cùng vui vẻ khi bất ngờ nhìn thấy người trong lòng.

Có chút chật vật, thậm chí bởi vì một đường lao nhanh mà tóc tai rối bù, vậy nhưng khuôn mặt vẫn như cũ trong trẻo thanh khiết, xen lẫn một chút  lo lắng cùng nóng ruột.

Không giải thích được, một Ngô Triết Hàm phong trần mệt mỏi như vậy lại càng khiến trái tim Hứa Giai Kỳ trở nên khô nóng gấp trăm lần.

Có lẽ là bởi vì bị bệnh, có lẽ là bởi vì cô độc, có lẽ là bởi vì động lòng, có lẽ là bởi vì yêu thích, Hứa Giai Kỳ không kìm được mà vươn tay ra ôm lấy Ngô Triết Hàm.

Mãi cho đến khi bị Ngô Triết Hàm kéo tay ôm vào trong ngực, hai chân lơ lửng trong không trung, bế nàng như công chúa hướng về phía phòng ngủ, Hứa Giai Kỳ mới phản ứng được, nguyên lai mình vừa nãy đối với người kia lại chủ động đưa tay muốn được ôm.

Nhiệt độ cơ thể của người kia truyền qua đồ ngủ bằng lụa khiến cho Hứa Giai Kỳ trong lòng ấm áp , phảng phất như thể được uống một ngụm mật ngọt mùa đông.

Ngô Triết Hàm làm rất nhiều biện pháp hạ nhiệt độ, mới khiến cho tiểu công chúa đang nằm trên giường dần dần thoải mái.

Đưa tay áp lên trán Hứa Giai Kỳ, cảm thấy không còn nóng bỏng như mới nãy, cô đứng dậy dự định đi tìm một chút nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, làm chút đồ ăn thanh đạm cho bệnh nhân đang sốt này.

Còn chưa rời đi, ngón tay đã bị một bàn tay nắm chặt. Cúi đầu nhìn xuống là đôi mắt mềm mại của Hứa Giai Kỳ, bởi vì sốt nhẹ mà có chút tơ máu, khóe mắt cùng đầu mũi có chút đỏ ửng, đáng yêu  như một viên anh đào dịu dàng.

"A. . . Đừng đi. . . ."

Ngô Triết Hàm thất thần cúi đầu, khoảnh khắc nụ hôn rơi lên trán Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm giật mình tỉnh lại, muốn lùi lại lập tức lại bị Hứa Giai Kỳ dùng vòng tay yếu ớt ôm lấy, môi nàng chạm nhẹ lên môi cô rồi nhanh chóng rời đi.

Ngô Triết Hàm muốn đuổi tới lại bị ngăn cản, Hứa Giai Kỳ đỏ mặt ậm ừ , "Sẽ lây bệnh cho cậu. . . ."

Cô chủ nhỏ mỉm cười, không do dự, lặp lại làm sâu hơn hành động vừa rồi.



Nhân viên giao hàng cảm thấy gần đây rất không thích hợp, boss vốn không bao giờ bước ra khỏi cửa, hiện tại một ngày ba bữa đều sẽ cưỡi xe nhỏ lái đi.

Dịch vụ giao đồ ăn dần thay đổi từ gà rán, đồ uống biến thành rất nhiều món ăn.

Cậu nhân viên nhịn thật lâu vẫn là nhịn không được, chặn lại xe nhỏ. Gương mặt lớn phóng đại trước mắt khiến cô giật mình nhưng nhanh chóng bị gạt qua một bên không thương tiếc.

"Boss, cô đang làm gì vậy?”

"Tôi về nhà nấu cơm.”

"?"

" Giúp tôi trông tiệm chút đi.”

"? ? ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro