Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuyệt mỹ trộm tim tặc vs Phương tâm tung hỏa phạm

Tác giả: 南白七生

Editor: Phanh

Dù hơi muộn cơ mà mừng《Spy 》của Thất Ngũ thành công rực rỡ 🎉

Tên là do mình tự đặt :)) tác giả hông đặt tên :))

---

"Hầy." Ngô Triết Hàm thả xuống viên đá quý cuối cùng đã khảm xong. Đạp chân một cái cả người theo ghế xoay bay ra cách bàn làm việc một khoảng thật xa.

Ngô Triết Hàm là nhà buôn đá quý nổi danh ở thành phố S, nhưng chính nàng cũng là một khảm nạm sư, thỉnh thoảng cũng sẽ làm đồ trang sức mình thích, đương nhiên là tự dùng đá quý của mình.

Ngô Triết Hàm cả người tựa vào ghế thoải mái duỗi người, đã gần đêm khuya, cả con đường chỉ còn phòng làm việc của nàng vẫn sáng đèn.

"Chợp mắt trước một chút vậy, chờ buổi sáng lại về nhà."

Trong lúc ngủ bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó siết trên tay mình, Ngô Triết Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là hai tay mình bị đã trói lại buộc lên tay vịn ghế.

Mà kẻ gây ra tất cả những thứ này, đang cầm chiếc dây chuyền nàng vừa làm xong đưa về phía ánh đèn mà xem xét.

"Yo, thật xin lỗi đã đánh thức cô, nhưng vật này tôi nhận."

Người xông vào phòng làm việc ăn trộm là một nữ nhân, lúc nói chuyện mặt nạ trên mặt đã bỏ xuống, Ngô Triết Hàm cách nàng không tính là xa, có thể thấy rõ ràng nụ cười trên gương mặt nàng.

"Vật kia không đáng tiền." Ma xui quỷ khiến, Ngô Triết Hàm cũng không biết tại sao mình lại khuyên kẻ trộm không nên cầm thứ không đáng tiền, nói xong nàng cũng muốn đỡ trán, đáng tiếc cánh tay bị trói nên không làm được.

Tên trộm kia hướng Ngô Triết Hàm đi tới, bởi vì Ngô Triết Hàm đang ngồi trên ghế, cho nên người kia áp sát thật thấp, gần như muốn ngồi lên người Ngô Triết Hàm.

"Cô người này thật thú vị nha, tôi trộm đồ của cô cô lại còn quản tôi." Giọng nói nữ nhân kia có chút trêu đùa, đầu ngón tay lướt trên gương mặt Ngô Triết Hàm.

"Dáng dấp thật đủ anh tuấn nha, là kiểu tôi thích." Tên trộm vừa tự cảm thán tướng mạo của nhà buôn đá quý xui xẻo kia, một tay vừa giúp người kia cởi bớt dây trói.

Kiểu trói này nhất định phải có người khác hỗ trợ mới có thể cởi ra, nữ nhân kia chỉ giúp Ngô Triết Hàm cởi lỏng hơn một chút, nàng vẫn phải tốn chút thời gian tự thoát ra.

"Vậy chúng ta, gặp lại sau." Tên trộm nhảy qua cửa kính phòng làm việc, trước khi đi còn bắn tim cho Ngô Triết Hàm một cái, một chớp mắt sau đã chìm vào đêm tối.

Một lát sau, Ngô Triết Hàm mới miễn cưỡng thoát ra khỏi dây trói, thân thể giữ ở một tư thế quá lâu, nơi bả vai bắt đầu truyền tới đau nhức mơ hồ ầm ỉ.

Dây chuyền kia chẳng qua là Ngô Triết Hàm tự mình làm để phối hợp với y phục, nói nó không đáng tiền là thật, huống chi đối với nàng là người đã tích góp được rất nhiều cũng không tính là cái gì, nàng cũng không có ý định báo cảnh sát.

Mới vừa rồi mượn ánh đèn lờ mờ, cũng có thể thấy rõ tên trộm kia đôi mắt lấp lánh tựa như chứa ánh sao cùng gương mặt xinh đẹp, so với những tiểu thư nàng giao du kia còn muốn dễ nhìn hơn, nàng rất thích.

"Suy nghĩ tiểu thư cô nương gì chứ, Ngô Triết Hàm mày là một người chính trực."

Một tay vỗ lên trán mình phát ra âm thanh thanh thúy, Ngô Triết Hàm kéo suy nghĩ của mình trở về, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Chân trời phía xa hiện lên vài tia sáng, biểu thị một ngày mới sắp đến.

Xem ra, tối nay không ngủ được nữa rồi.

Người vừa trộm xong đồ nhàn nhã đi trên con đường rộng rãi, dây chuyền trong tay tung lên rồi lại rơi xuống, dây chuyền va chạm phát ra âm thanh kim loại.

Nàng cũng giống như Ngô Triết Hàm, trong đầu đều là bóng hình đối phương, bản thân giống như ánh sáng hỗn loạn của viên đá quý cầm trong tay, gương mặt cũng hiện lên chút ảm đạt.

Nàng chậm chạp nắm chặt dây chuyền trong tay.

"Nơi này, lần sau lại có thể đến chơi."

Ngô Triết Hàm xem xong sổ sách chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, rèm cửa sổ bị gió thổi bay ám chỉ dường như Ngô Triết Hàm còn chưa đóng kĩ cửa sổ.

"Chào buổi tối a, Ngô Triết Hàm."

Chết tiệt, thanh âm quen thuộc này.

Nàng nghiêng đầu nhìn sang, tên trộm lần trước đang đứng trên bệ cửa sổ chăm chú nhìn nàng. Mái tóc ngắn chững chặc bị ghim nhỏ thu gọn vào, người kia mặc váy cúp ngực dài màu đỏ, toàn bộ xương quai xanh cũng lộ ra ngoài.

Những tên trộm khác cũng chỉ quan tâm đồ mình mặc có thích hợp hoạt động hay không, nào có ai mặc đồ hấp dẫn như vậy đi ra ngoài trộm đồ?

"Kẻ trộm tim tuyệt mỹ." Tên trộm kia nói xong còn đặt tay lên môi ra hiệu không cần nói hướng về phía Ngô Triết Hàm.

"Phốc," Ngô Triết Hàm rất không phúc hậu cười ra tiếng, ban đầu nàng là tay trắng dựng nghiệp, vì để cho hàng của mình sớm bán được ra ngoài, qua lại cùng các đại thương hội, đã luyện thành thục những kĩ năng giao tiếp, mà những nhân vật trong tầng lớp trên, phần lớn là những tiểu thư nhà giàu yêu thích đá quý, nàng liền thỉnh thoảng cho người mang đồ tới tặng, hẹn ra ngoài dạo chơi một vòng. Bắt được trái tim của nhiều nữ nhân như vậy, nhưng nàng cũng chẳng đáp lại một ai, ngược lại là nổi lên một biệt danh như vậy.

"Cô biết rõ tôi như vậy, tại sao không nói cho tôi tên của cô, hơn nữa cô lại tới nơi này của tôi làm gì, cũng không còn thứ gì để cho cô trộm."

"Tôi tên là Hứa Giai Kỳ, đương nhiên là tới đây trả dây chuyền a." Ngô Triết Hàm không nghĩ tới Hứa Giai Kỳ lại dứt khoát trả lời câu hỏi của nàng như vậy.

"Vậy cô không sợ tôi báo cảnh sát?"

"Có gì phải sợ, dù sao bọn họ cũng không bắt được tôi." Hứa Giai Kỳ bất đắc dĩ nhún nhún vai, tay phải đưa ra chiếc dây chuyền hôm đó bị trộm đi.

"Vẫn là cô đeo cái này hợp hơn." Hứa Giai Kỳ tiến tới phía trước đặt dây chuyền lên cổ Ngô Triết Hàm, còn thay nàng chỉnh vị trí ngay ngắn.

Ngón tay người kia lướt qua cổ Ngô Triết Hàm, từng chút từng chút tựa như lướt qua trái tim nàng.

Thật là, sắp không thể kiên trì nổi.

"Đeo xong rồi, chúng ta sau này gặp lại." Hứa Giai Kỳ cuối cùng sửa sang lại cổ áo ngủ cho Ngô Triết Hàm, chuẩn bị vẫy tay rời đi.

Ngô Triết Hàm vẫn bất động đột nhiên bước nhanh về phía trước, kéo lại Hứa Giai Kỳ đem người kia đè lên tường, cánh tay nhỏ của Ngô Triết Hàm chống lên tường, lấy tư thế ở nơi cao nhìn xuống Hứa Giai Kỳ.

Ngô Triết Hàm lắc đầu một cái muốn khiến bản thân tỉnh táo chút, nhưng nụ cười trên mặt lại không che giấu được.

Nàng tựa trán lên bờ vai trơn nhẵn của Hứa Giai Kỳ, rõ ràng cảm giác được người trong ngực run lên.

Hơi thở nóng bỏng theo sợi tóc phả lên.

"Cô nói tôi là kẻ trộm tim, nào ngờ chính cô cũng là một kẻ gây thương nhớ đạt tiêu chuẩn như vậy?"

"A, thật muốn so tài một chút xem hai chúng ta ai lợi hại hơn."

Khiến cho Ngô Triết Hàm càng kinh ngạc hơn chính là nụ hôn bên khóe miệng của Hứa Giai Kỳ, bờ môi lạnh lẽo chỉ dừng lại một chút rồi lại rời đi.

Ngô Triết Hàm có chút kinh ngạc nhìn Hứa Giai Kỳ, thế nhưng lại thấy người kia so với mình còn đang mang ý cười đậm hơn.

Hứa Giai Kỳ hai tay vòng lên cổ Ngô Triết Hàm, kéo gần hơn một chút khoảng cách của hai người.

Nàng còn đang cười, Ngô Triết Hàm đã thấy bờ môi nàng khẽ động.

"Vô cũng tình nguyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro