Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tuế nguyệt hồng câu

Tác giả: Whisky75%vol

Editor: Phanh

Tuế nguyệt hồng câu: khoảng cách tháng năm

---

"Ngô Triết Hàm, cậu xem, chúng ta giống như hai ngôi sao kia."

"Ừ."

Ngô Triết Hàm cúi đầu cắn miếng khoai nướng nóng hổi, khoai nướng vẫn cứ mềm nhũn, nhiệt độ cũng vừa đủ rất hợp miệng.

Nhìn sườn mặt người kia mông lung giữa hơi khói, Hứa Giai Kỳ cũng cắn một miếng, nói tiếp "Bọn chúng nhìn qua chỉ cách nhau không tới 10 cm, nhưng thực ra giữa chúng lại cách xa nhau không biết bao nhiêu năm ánh sáng."

Bên kia băng ghế đá cũng không đáp lời, chỉ buồn buồn cắn khoai nướng trong tay. Ngô Triết Hàm cảm giác trong lòng có một loại cảm giác chua xót leo lên tới tận răng, lại theo dây thần kinh nào đó mà chua xót tới trong lòng.

"Cậu tại sao sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc với mình, ngay cả tiệm cà phê của cậu khai trương cũng không nói với mình, nếu như không phải hỏi Momo, mình cũng không biết cậu ở Đài Châu."

Vẫn là Hứa Giai Kỳ ở thế chủ động nói, cũng không để ý Ngô Triết Hàm có đáp lại hay không.

"Mình sợ quấy rầy cậu."

Giọng nói run rẩy đến dọa người. Hứa Giai Kỳ cũng nghe ra được chút manh mối, miệng cắn một miệng to khoai nướng, thanh âm mập mờ không rõ "Từ lúc nào mà khoảng cách giữa chúng ta lại trở nên xa xôi đến vậy."

Đáp lại nàng chỉ là tiếng hít thở của Ngô Triết Hàm cùng tiếng gió từ từ lên.

Cuối cùng biết được lời nói của mình cũng không đúng lúc, Hứa Giai Kỳ kéo Ngô Triết Hàm đứng dậy, ném khoai nướng mới cắn được một nửa vào trong thùng rác."Cái này ăn không ngon giống như lần đầu tiên chúng ta ăn ở trung tâm nơi đó."

"Cậu khi đó là vừa nhảy xong nên đói a." Nói là như vậy, nhưng Ngô Triết Hàm cũng ném khoai nướng trên tay vào thùng rác.

Máy nói lại được mở ra, hai người cậu một câu mình một câu cùng đi tới chung cư của Ngô Triết Hàm.

Những chuyện trước đây luôn dễ dàng khiến cho người ta hứng thú nhắc tới, một chút thiếu nữ tình hoài được khơi lên khiến cho không khí cũng nhiễm hương vị ngọt lịm. Ánh đèn đường mờ nhạt khiến bầu không khí thêm dịu dàng, cũng đem bầu không khí đẩy lên.

Chung cư cách công viên cũng không xa, ồn ào một hồi cũng đến. Không gian 70 mét vuông không lớn không nhỏ, thêm Hứa Giai Kỳ ngược lại là càng thêm phong phú.

"Cậu đi tắm trước đi." Ngô Triết Hàm mở vali của Hứa Giai Kỳ, lấy quần áo đưa cho người kia. Rồi sau đó những chuyện nhỏ nhặt kia, được nhớ tới đều giống như bộ phim câm lặng không có âm thanh.

Quanh năm thời gian sinh hoạt không có quy luật khiến cho Hứa Giai Kỳ nhiễm tật xấu ngủ muộn, sau khi tốt nghiệp thời gian của Ngô Triết Hàm cũng vì đủ các loại các loại chuyện mà trở nên ngày càng ít. Nhân lúc còn đang thật hào hứng, cuộn tròn ở trên giường mở ra video tuần diễn tháng trước của 734.

"Thật tốt a."

Trong phòng chỉ có ánh sáng từ máy tính, giữa lúc Hứa Giai Kỳ đang nhìn chằm chằm vào những sợi lông tơ trên mặt Ngô Triết Hàm được đủ loại ánh sáng bao lấy, lại đột nhiên nghe thấy người kia nói ba chữ này.

"A?"

"Dáng vẻ cậu ở trên sân khấu tỏa sáng thật tốt a."

Ngô Triết Hàm vẫn luôn rất high, gần như mỗi bài hát đều hát theo, thậm chí biết nhảy cũng sẽ nhảy theo. Hứa Giai Kỳ chỉ nhìn người kia mà cười, có chút thất thần.

Qua mười hai giờ, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Mười hai giờ mười, đồng hồ đốc thúc dưỡng sinh đi ngủ của Hứa Giai Kỳ cũng đúng lúc vang lên.

"Buồn ngủ rồi?" Ngô Triết Hàm ở bên cạnh đưa tay tắt đi giao diện, nghiêng đầu hỏi nàng

"Có chút... Cậu không xem nữa sao?" Cùng theo vào chăn, không có tiếng nhạc giọng nói của hai bên đều rõ ràng hơn rất nhiều.

"Ngày mai lại xem."

Theo đèn tắt, tiếng nói chuyện cũng ngừng lại. Quá lâu không ngủ chung một chỗ, hai người đều nằm thẳng tắp trong chăn, không ai đối diện với ai.

Cho dù đêm tối như mực còn trộn lẫn ánh trăng màu sữa, nhưng cũng chỉ cảm nhận được sự mềm mại bởi chăn giường bao lấy cùng nhiệt lượng từ người bên cạnh truyền tới, thật lâu sau đó, Hứa Giai Kỳ xoay người quay lưng về phía Ngô Triết Hàm.

Ngay tại khoảnh khắc người kia xoay người, tình cảm của cả ngày lại xông tới nơi cổ họng, thiếu chút nữa khiến cho Ngô Triết Hàm sặc ra âm thanh. Những điều mịt mờ không rõ kia giống như, giống như lúc tốt nghiệp khi ấy, nàng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Hứa Giai Kỳ từng chút hiện lên, nhưng ánh sáng trong mắt lại từng chút bị dập tắt.

"Vấn đề kia cậu hỏi ở công viên hôm nay, đúng vậy... Mình cũng đang suy nghĩ..." Ngô Triết Hàm quay đầu đi, hướng về phía ánh sáng xuyên qua khe hở rèm cửa mà chiếu vào phòng, nhìn bờ vai thon gầy của Hứa Giai Kỳ.

"Bắt đầu từ ngày tốt nghiệp hôm đó, mình phát hiện mình cách cậu ngày càng xa. Trước đó ở trong nhóm dù cho không thể cùng một chỗ sinh hoạt với cậu, nhưng ít nhiều vẫn còn cùng cậu làm những chuyện giống nhau, cùng nhau ở trong một cái vòng, nhưng bây giờ không giống nhau nữa. Mình thậm chí... Không có cách nào để chạm đến cuộc sống của cậu." Nàng nhìn ánh trăng từ khe hở xuyên thẳng vào phòng, dát lên mái tóc Hứa Giai Kỳ một lớp ánh sáng màu bạc rực rỡ.

Sợi tóc màu bạc giật giật, lần này là Hứa Giai Kỳ không tiếp lời.

Ngô Triết Hàm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vệt sáng trên trần nhà.

"Cậu biết không, khoảng cách giữa mặt trăng và trái đất khiến cho mặt trăng chỉ có thể nhìn thấy trái đất trước đây, vĩnh viễn không có cách nào hiểu được trái đất bây giờ là dạng gì. Chúng ta như hai ngôi sao kia cũng không biết cách nhau bao xa, nhưng lại bị năm tháng dài dằng dặc kéo ra thật xa. Mình thật giống như càng ngày càng không hiểu được cậu nữa rồi."

Nói một hơi một đoạn dài, Ngô Triết Hàm thở thật dài, quay đầu một lần nữa lại phát hiện Hứa Giai Kỳ cũng đang nằm ngửa giống nàng, ánh trăng vẽ lên đường cong khuôn mặt hoàn mỹ, ánh trăng lại cũng chiếu sáng cả giọt nước mắt nơi khóe mắt kia.

Ngô Triết Hàm muốn rút tay ra, tiếng ma sát phát ra, tay giơ lên giữa không trung lại dừng một chút, cuối cùng lại nhịn được xung động muốn lau nước mắt thay người kia.

"Rất nhiều năm trước mình còn núp ở sau lưng cậu vừa khóc, vừa nói 'Sơ tâm của cậu đã sớm không còn ở đây rồi'. Bây giờ ngược lại là phải tự hỏi lại chính mình một chút."

Ngô Triết Hàm cũng không nghĩ tới mình có thể dùng giọng nói bình thản rõ ràng nói ra những lời này, thế nhưng Hứa Giai Kỳ lại thật sự khóc thành tiếng, xoay người về phía Ngô Triết Hàm rồi co người lại. Ngô Triết Hàm chỉ nhìn thấy mái tóc cùng đầu vai của người kia run lên.

Không suy nghĩ gì trực tiếp ôm lấy người kia, không có lời nói, cũng không có lực độ ngày càng gấp gáp, chỉ là ngón tay theo mái tóc trượt đến bên tai.

Mình nghĩ chúng ta đều muốn quay lại từ đầu.

Chỉ là thật giống như không có thứ gì để lấp đầy những khoảng cách tháng năm kia nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro