Trung cẩu
Tác giả: QBT_啾咪
Editor: Phanh
Xin lỗi quý dị lúc nãy tui hoa mắt nhìn nhầm đăng nhầm series huhu =(( các cậu hãy bỏ qua cho tui nha ahuhu =((
---
① Sáng sớm chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng
Người yêu trong nhà càng giống như một con chó trung thành là cảm thụ gì, Hứa Giai Kỳ mỗi ngày đều suy nghĩ cái vấn đề này.
Ngô Triết Hàm thật sớm đã ra khỏi giường, nhìn gương mặt người yêu ngủ bên cạnh, không tự chủ lộ ra nụ cười.
Ngô Triết Hàm nhặt chiếc áo sơ mi trắng từ dưới đất mặc lên, đi tới phòng bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà cùng một chai sữa, vì tiểu hồ ly lười biếng nhà mình chuẩn bị bữa ăn sáng.
"Ngũ Chiết..... Ngũ Chiết?" Hứa Giai Kỳ mơ mơ màng màng muốn tìm người bên gối để ôm ấp, phát hiện trống không, đột nhiên mở mắt ra, nghe thấy âm thanh từ phòng bếp truyền tới, sau đó mới yên tâm.
Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng ôm sau lưng Ngô Triết Hàm, người còn đang chuyên tâm chuẩn bị bữa bữa sáng cho mình, "Tỉnh rồi sao? Nhanh đi rửa mặt, chờ một chút rồi ăn sáng." Ngô Triết Hàm buông chiếc nồi trong tay xuống, xoay người dùng ngón tay vuốt nhẹ lên sống mũi Hứa Giai Kỳ một cái.
"Gì chứ, không bị dọa sao." Hứa Giai Kỳ chu môi, tựa như giận dỗi nhìn Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm nhìn đôi môi đang chu lên kia, không kìm chế được mà hôn lên, hai tay vòng quanh eo Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ bị hành động bất ngờ kia hù dọa, lúc đang muốn phải ứng lại, người trước mặt lại đột nhiên đẩy ra nàng.
"Oái!! Trứng của mình! !" Ngô Triết Hàm đột nhiên xoay người, tắt bếp, cố gắng cứu chữa bữa sáng đã muốn đen thui.
"Hừ! Thẳng nam!" Hứa Giai Kỳ nhìn cái người đang bận rộn trước mắt, xoay người đi tới phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, sờ lên đôi môi vừa được người yêu hôn.
Đúng là, so với bữa sáng thì nụ hôn của người yêu càng khiến cho người ta hạnh phúc....
② Ôm vào trong ngực, giúp cậu đi tất
"Ngũ Chiết ~" Hứa Giai Kỳ nằm ở trên giường cuộn tròn trong ngực Ngô Triết Hàm.
"Con heo nhỏ lười biếng nên rời giường nha." Ngô Triết Hàm ôm người yêu đang ở trong ngực mình làm nũng, vuốt ve mái tóc người kia.
"Không muốn đâu, cậu giúp mình mặc quần áo đi!" Hứa Giai Kỳ ở trong ngực Ngô Triết Hàm bực bội nói, vòng tay quanh eo Ngô Triết Hàm.
"Lớn như vậy a, còn nhõng nhẽo?" Ngô Triết Hàm nhìn đỉnh đầu người yêu, khóe miệng không tự chủ giương lên.
"Ba tuổi! Bảo bảo của người ba tuổi!" Hứa Giai Kỳ phồng hai má, giống như một con cá nóc tức giận, trợn mắt nhìn Ngô Triết Hàm, tựa như đáng phát tiết chuyện nói tới tuổi tác của mình.
"Được, bảo bảo ba tuổi của, mình tới giúp cậu đi tất." Ngô Triết Hàm kéo Hứa Giai Kỳ vào trong ngực, cầm tất giúp người kia đi vào.
"Ngũ Chiết tốt nhất!" Hứa Giai Kỳ ngẩng mặt lên, đặt lên khóe môi Ngô Triết Hàm một nụ hôn....
③ Nước mắt được hôn khô
"Kiki, mình đã về rồi!" Ngô Triết Hàm sau khi về nhà, theo bản năng tìm bóng dáng Hứa Giai Kỳ, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng, đẩy cửa ra liền thấy Hứa Giai Kỳ đang ôm đầu gối ngồi trên giường nước mắt ràn rụa.
"Ai nha, là ai bắt nạt Kiki của chúng ta đây?" Ngô Triết Hàm vội vàng tiến tới an ủi Hứa Giai Kỳ.
"Còn... Còn không phải là cậu sao!" Hứa Giai Kỳ bởi vì thở dốc mà đứt quảng từng câu trách móc Ngô Triết Hàm.
"Phải phải phải, là mình tên đại phôi đản này." Ngô Triết Hàm ở một bên phụ họa, rất sợ sơ ý một chút sẽ càng chọc giận Hứa Giai Kỳ.
"Mình.... Mình nằm mơ... Nằm mơ thấy cậu không còn cần mình nữa..." Hứa Giai Kỳ ôm lấy cổ Ngô Triết Hàm, tựa vào hõm cổ Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm cảm nhận được chút ẩm ướt từ hõm cỏ, nhẹ nhàng đẩy ra Hứa Giai Kỳ, nâng gương mặt người kia lên hôn khô từng giọt nước mắt.
"Ngốc ạ, đều đã kết hôn nhiều năm như vậy, cậu còn lo lắng cái gì?"
④ Thời điểm cần sẽ nhanh chóng đến bên cạnh
"Ừ? Kiki sao vậy?" Ngô Triết Hàm tiếp cuộc điện thoại đã đổ chuông rất lâu, ôn nhu hướng người ở đầu bên kia điện thoại nói chuyện.
"Cậu làm gì mà lâu như vậy mới nhận điện thoại a!" Hứa Giai Kỳ phồng má, chất vấn Ngô Triết Hàm.
"Mình không phải là đang làm việc sao, đừng giận mà, lần sau tuyệt đối sẽ nhận điện thoại đầu tiên!" Ngô Triết Hàm chỉnh sửa lại đống văn kiện cần nộp lên trước mặt, lại phải làm thêm giờ rồi...
"Ngũ Chiết ~ cậu tan việc giúp mình mang bánh ngọt ở cửa hàng gần công ty cậu về nha!"
"Được a ~ cậu chờ mình" Ngô Triết Hàm cúp điện thoại, dọn dẹp văn kiện trên mặt bàn, bỏ vào trong túi xách, bước nhanh tới cửa hàng bánh ngọt đối diện công ty.
"Mình đã về rồi ~" Ngô Triết Hàm đứng trước cửa, đặt bánh ngọt lên tủ giày, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép xanh.
"Ngũ Chiết!" Hứa Giai Kỳ ở phòng ngủ nghe thấy tiếng mở cửa, chạy như bay đến bên cạnh Ngô Triết Hàm, treo lên người nàng.
"Ai nha, đây là tiểu hồ ly nhà ai a?" Ngô Triết Hàm nâng Hứa Giai Kỳ lên, rời bước đến ghế sa lon, đem người yêu trong ngực cùng ngã xuống ghế sa lon, đè lên người kia, tay nâng lên gương mặt khiến mình động tâm, ở trên đôi mắt kia hôn lên vô số.
Hứa Giai Kỳ dùng ngón tay trỏ chặn đôi môi đang sát gần, "Mình muốn ăn bánh ngọt." Ngay sau đó đẩy người phía trên ra.
"Bánh ngọt có ăn ngon như mình không?" Ngô Triết Hàm không để cho người phía dưới được như ý, hôn lên đôi môi mà mình tâm tâm niệm niệm kia.
Cho nên nói, trên sàn một đôi màu màu xanh cùng màu đỏ thật rất xứng đôi a!
⑤ "Đồng đội như heo vậy"
"Nhanh! Trận chung kết, chuẩn bị!" Tiền Bội Đình tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
"Hướng 45 độ có kẻ địch!" Đới Manh đột nhiên hô to, dùng m24, một phát súng giải quyết.
"Cánh bướm trong bầu trời đêm ~" Ngô Triết Hàm nhìn trên màn hình hiện lên "Kiki❤ ", một giây sau thoát ra khỏi trò chơi.
"Ừ? Kiki, sao vậy?" Nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng ở đầu điện thoại bên kia, khóe miệng dần dần giương lên.
"Ngũ Chiết! Ngũ Chiết!? Người đâu!" Tiền Bội Đình gọi Ngô Triết Hàm, đáng tiếc Triết nhà chúng ta một lòng chỉ có hồ ly nhà nàng.
"Đồng đội như heo vậy....."
⑥ "Cự tuyệt"
"Ngũ Chiết, mình muốn ăn bánh ngọt!"
"Được!"
"Ngũ Chiết, mình muốn ăn kem!"
"Được!"
"Ngũ Chiết, cõng mình!"
"Được!"
"Ngũ Chiết, cậu tại sao đều không cự tuyệt mình?"
"Từ khoảnh khắc quyết định ở bên cạnh cậu trở đi, từ 'cự tuyệt' đã bị tiêu diệt tận gốc trong từ điển của mình rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro