Tháng ba cùng tháng chín B (3)
Trở lại quê hương, mẹ tôi cười đến thật vui vẻ, làm tất cả những món ngon, lần đầu tiên thời điểm một nhà đoàn viên lại khó khăn đến như vậy.
Đương nhiên, mẹ tôi đã sắp xếp xong chuyện coi mắt. Sẽ không phải người cho tôi bia cùng pocky mỗi người một cái. Một lần lại một lần gặp khó khăn sẽ có một người níu giữ lại.
Một lần, đối phương thấy tôi không phản ứng gì, liền hỏi: "Ngô tiểu thư, cô có phải có người trong lòng rồi hay không?" Kiki hiện lên trong đầu tôi. Tôi đương nhiên không đáp lại, tôi nên nói thế nào đây? Một người không biết tên họ, không biết đang ở nơi nào?
"Là một người thế nào vậy?"
"... Là một ngườ dễ dàng khiến cho người ta vừa gặp đã yêu."
"Vậy thì đi tìm người đó đi."
"Tôi không biết cô ấy đang ở đâu, cô ấy dường như cũng không thích tôi."
"Vẫn là nên thử một lần, loại chuyện yêu thích này có ai biết được chứ? Ngô tiểu thư, tôi thích cô, cô có người trong lòng đây là chuyện không còn có cách nào khác. Nếu như, người đó không muốn cô, tôi chờ cô."
――――――――――――――――――
Thế là, tôi từ chối hết tất cả những buổi coi mắt, bắt đầu tới thư viện chuẩn bị khảo chứng, mỗi lần sẽ mua vài gói pocky còn bia thì đợi đến buổi tối.
Dù sao cũng không còn là học sinh, học cũng có chút mệt mỏi. Mẹ tôi bên kia đương nhiên là tranh cãi không dứt. Chẳng qua là, thời điểm cắn pocky vẫn sẽ nhớ tới một người, đau lòng nhưng không muốn từ bỏ ý định. Cũng may, thi được đến cùng.
Nhưng muốn đặt chân trở lại thành phố S cũng không dễ dàng, vậy nên tôi ở lại quê hương, lại làm việc ba năm, khi tiền lương ở quê hương đã được xem là cao, thời điểm mẹ cho rằng tôi cũng phải cân nhắc chuyện kết hôn thì tôi xin nghỉ việc, đi thành phố S, một lần nữa làm việc ở thành phố S.
Tôi vẫn luôn chờ ở trên bậc thềm kia. Nhưng thật lâu vẫn không chờ được người muốn gặp kia.
Lại qua hai năm, tôi cuối cùng cũng có nơi dừng chân ở thành phố S, ở thành phố S mua một phòng không lớn, vẫn còn vay, chờ người kia.
Một năm sau, ngày hôm đó tôi chuẩn bị buông bỏ, số phận đùa giỡn rốt cuộc kết thúc. Một chiếc xe đậu ở phía trước, cô gái tóc ngắn xuống xe, dáng người thẳng tắp hòa vào ánh nắng, trực tiếp đánh vào trái tim, đau nhức.
Tôi tránh đi, ở phía sau hàng cây che miệng chảy nước mắt, nhìn người con gái kia một chút cũng không thay đổi đang ngắm nhìn bốn phía, nhìn cô ấy, trong mắt trong tim tất cả đều là cô ấy.
Chỉ là nếu như tôi lúc trẻ tuổi hơn một chút, nhất định sẽ xông ra ôm lấy cô ấy.
Nhưng, tôi không còn như thế nữa. Sáu năm, tôi không thể thua nữa, tôi sợ.
Người con gái ấy, dường như có chút mất mát, vốn là bờ vai thẳng tắp lại trùng xuống.
"Loại chuyện yêu thích này nào có ai biết được chứ?"
"Kiki." Tôi xông ra ngoài
"Ngũ Chiết?" Cô ấy khóc, trái tim thật đau.
Dè dặt, tôi ôm lấy cô ấy. "Tôi tên là Ngô Triết Hàm." Trái tim đau thật đau, tôi xoay người cô ấy lại, cô ấy đang khóc. "Tôi trở lại rồi, cậu tên là gì?"
"Hứa... Giai Kỳ..." Tôi ôm cô ấy thật chặt, cô ấy lại khóc giống như đứa trẻ.
――――――――――――――――――
Sau đó? Ừ, nói như thế nào đây, cũng may tôi ở quê hương đã học nấu nướng rồi đi!
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro