Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tháng ba cùng tháng chín B (2)

Tháng tư bỗng nhiên tới rồi. Không khí mùa xuân dần dần trộn lẫn trong mùi bùn đất cùng mùi của con kênh đào. Có chút giống với mùi vị nơi phòng cũ tại quê hương, quen thuộc nhưng lại xa xôi.

Mỗi ngày lúc dưới tầng người đi đường bắt đầu ít dần, thu ngân trong cửa hàng tiện lợi bắt đầu ngủ gật, là lúc dễ dàng gặp được Kiki nhất. Không biết làm sao, bia trong tay Kiki biến thành pocky, đủ các vị. Lần đầu tiên phát hiện pocky hóa ra lại ăn ngon như vậy, cho tới về sau trong đủ loại hoàn cảnh đều thích mua một hộp pocky, nhưng mỗi khi ngậm lên miệng, thì sẽ lại khó hiểu nghĩ tới một người nào đó.

Kiki trông rất xinh đẹp, xinh đẹp giống như là một loại cám dỗ. Mỗi lần lúc tôi kịp phản ứng, đều là khi tôi đang nghiêng đầu nhìn cô ấy. Như vậy đối với cổ không phải là một tư thế tốt, vậy là tôi ngồi xuống cùng một bậc thang với Kiki.

Kiềm chế ham muốn muốn quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi giày chỉ cách một cánh tay bên trái, một đôi giày cao gót màu đen, hẳn là đã đi rất lâu rồi, nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, dưới đèn đường ảm đạm hơi phản sáng. Lẳng lặng nghe cô ấy nói chuyện của mình.

Trong lúc lơ đãng, đầu lại nghiêng về bên trái, bốn mắt nhìn nhau, vội vàng quay đầu, trong không khí chỉ còn lại tiếng trái tim đập thình thịch cùng tiếng cắn pocky.

――――――――――――――――――――

Tháng năm, trong công tác vẫn là không nóng không lạnh. Mẹ tôi thúc giục có chút gấp gáp hơn. Trong lòng vốn có chút dao động bởi vì Kiki mà lại trở nên kiên định.

Trên bậc thềm số lần vô tình gặp được thật nhiều, gió tháng năm dường như có chút làm say lòng người, rõ ràng trên tay là sữa chua, bản thân lại giống như uống rượu vậy, bỗng nhiên lại nói đến những chuyện không vừa ý trong công việc, lúc tự ý thức được chính mình nói ra điều gì, tôi thật rất kinh ngạc. Cái hộp 37m2 bỗng nhiên được ai đó mở ra một cái lỗ.

Sau đó, mẹ sẽ thường thường hỏi tôi, tại sao nhất định là thành phố S?

Câu trả lời của tôi có rất nhiều, nơi đó có viện bảo tàng, có triển lãm mỹ thuật, có con đường hình dáng độc đáo... Nhưng có một câu trả lời vẫn luôn không thay đổi, nhưng tôi chưa bao giờ nhắc tới với mẹ tôi chính là, nơi đó có một người khiến cho người ta không thể rời mắt.

――――――――――――――――――――

Tháng sáu nhiệt độ bắt đầu tăng lên. Số lần gặp được Kiki trên bậc thềm đột nhiên giảm bớt, khiến cho tôi có chút bận tâm. Cho đến một ngày nào đó trên đường tan làm nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trong cửa hàng tiện lợi, mới yên lòng.

Thế là, lúc bầu trời đỏ rực, tôi ở cửa hàng tiện lợi kia đứng đợi như không có chuyện gì xảy ra, xa xa nhìn thấy mái tóc ngắn kia, vui sướng trong nháy mắt lấp đầy trong tim.

Nghe cô ấy nói về Diệt Tuyệt sư thái, về đồng nghiệp của cô ấy, về công ty của cô ất... Khóe miệng sẽ không ngừng giương lên, sẽ bắt đầu nói rất nhiều về cuộc sống của tôi. Tất cả bế tắc nhẫn nại, tất cả những sự khôn khéo bị ép buộc, đề sẽ đột nhiên biến mất trước mặt Kiki.

Lúc đi làm nhớ tới Kiki, thanh âm đánh máy sẽ bởi nỗi nhớ nhung này mà dừng lại mấy giây, lúc ý thức được khóe miệng vẽ lên nụ cười thì đã hù dọa đồng nghiệp bên cạnh rồi.

"Rất ít khi thấy cô cười a, là xảy ra chuyện gì tốt sao?"

"Ừ! Là chuyện tốt gần giống như trúng số!"

"Ha ha ha, cô có bạn trai sao?"

"Không... Không có "

"Xấu hổ?! Ha ha ha "

"..."

Gần đây thật sẽ luôn nhớ tới Kiki, lúc nhìn thấy bia sẽ nhớ tới, lúc nhìn thấy pocky sẽ nhớ tới, lúc nhìn thấy cửa hàng tiện lợi cũng sẽ nhớ tới, nhìn thấy đồ vật không liên quan cũng sẽ nhớ tới.

Cho nên, trận mưa rào đầu tiên của mùa mưa cũng khiến cho tôi nhớ tới cô ấy, mặc dù biết tỷ lệ gặp được cô ấy thật rất nhỏ, nhưng vẫn dừng lại ở cửa hàng tiện lợi, mưa rơi rả rích, người qua lại ồn ào, xe cộ ầm ĩ... Thời gian có chút chậm, chậm tới mức điện thoại cũng trở nên nhàm chán. Vừa quay đầu, khóe miệng lại điên cuồng giương lên.

Tháng sáu là tháng sáu bờ vai sóng đôi, tim đập mặt đỏ.

――――――――――――――――――

Mưa tháng bảy dễ dàng khiến cho cống thoát nước tê liệt, vốn là đối với loại nước đọng này tôi tránh còn không kịp vậy mà lại cùng Kiki ra ngoài đạp nước?

Tôi lúc ấy tại sao không ngăn cản cô ấy một chút, bây giờ bị cảm, thật đúng lúc, mẹ tôi lại lải nhải nửa ngày, bắt tôi trở về!

Trong nhà không có gừng sao? Đường đỏ sao cũng hết hạn rồi? Nồi tại sao lại bẩn như vậy?! A ~ không biết Kiki có thể nấu cơm hay không đây? Mình nghĩ cái này làm gì chứ?! Chúng ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ mà?!

A a a a a a! Mình đây là đang nghĩ cái gì?!!!!

Vật lộn nửa ngày rốt cuộc làm xong trà gừng đường đỏ, đựng ở trong bình giữ nhiệt mang cho Kiki. Đựng trong cái nào đây? Màu hồng có phải quá thiếu nữ hay không, nếu không hay là thủy tinh đi, sẽ không phải có chút giống lão cán bộ chứ? Đen đi, lộ vẻ thành thục một chút. Emmmm có phải quá cứng nhắc hay không, nếu không hay là màu hồng đi?

A a a a a a, Ngô Triết Hàm ngươi đang xoắn xuýt cái gì?!

Cuối cùng, sau gần một giờ kịch liệt đấu tranh tư tưởng chọn lấy bình giữ nhiệt màu xám tro. Lúc Kiki nhận lấy chai đụng phải đầu ngón tay của tôi!!! Thiên a, sau này không đổi bình nữa!!!!

――――――――――――――――――

Tháng tám, ánh mặt trời rực rỡ không tưởng.

Trên bậc thềm, tôi nhìn bầu trời tháng tám, tay trái lặng lẽ đi về phía bên phải, đầu ngón tay chạm phải, vội vàng lùi về, gương mặt có chút nóng lên. Đột nhiên, lòng bàn tay được nhẹ nhàng chạm lấy, hô hấp có chút run rẩy, khóe miệng muốn giương lên. Đi về phía bên trái một chút, bàn tay mềm mại, trái tim kịch liệt muốn bay ra ngoài.

Tại sao con kênh đào kia có thể nhìn đẹp như vậy nhỉ?!

Tháng tám mặc dù là vui vẻ, nhưng trong lịch sử cuộc gọi mẹ tôi liên tục gọi tới đòi mạng. Trong cuộc sống sứt đầu mẻ trán ấy vẫn là có mong chờ không gì sánh được.

Tháng tám, là tháng tám khóe miệng điên cuồng giương lên.

――――――――――――――――――

Cuối tháng tám, mẹ tôi bị bệnh, tôi xin nghỉ trở về quê hương một chuyến. Mẹ tôi và tôi lại tranh cãi một trận. Là trận tranh cãi trước nay chưa từng có.

Cha tôi vốn là ủng hộ tôi bởi vì sức khỏe của mẹ cũng bắt đầu khuyên nhủ tôi, mà thái độ của mẹ lại rất kiên quyết.

Vậy nên, tôi thua.

Đầu tháng chín, trời cao mây nhạt, sau khi xin nghỉ việc tôi ở trên bậc thềm đợi đã lâu. Rốt cuộc, Kiki đã tới.

"Kiki, tôi phải đi." Tôi cúi đầu, không dám nhìn cô ấy.

"Đi? Đi đâu, du lịch sao?"

"Không... Tôi phải trở về quê hương, trong nhà tôi luôn không đồng ý tôi đến thành phố S làm việc, ở xa mà áp lực lại nhiều. Gần đây ngày càng không đồng ý... Mẹ tôi bà ấy tranh cãi với tôi một trận, tóm lại là tôi phải trở về. Có thể cũng sẽ không trở lại nữa, thật xin lỗi."

"Sẽ không... trở lại nữa?"

"Ừ..." Nước mắt tôi lưng tròng.

Ngày hôm đó ai cũng không nói thêm câu nào. Lúc sắc trời đã trễ, tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tôi dọn dẹp thật chậm, hy vọng cô ấy có thể nói thêm gì nữa.

"Ngũ Chiết!"

"Ừ?" Cuối cùng, cô ấy gọi tôi lại.

"... ... Tạm biệt."

Ừ, tạm biệt." Hóa ra là nói lời từ biệt.

Đến tận cuối cùng, tôi vẫn chưa biết được tên của cô ấy. Đúng vậy, đối với cô ấy mà nói, tôi cũng chỉ là một người qua đường không quan trọng mà thôi. Cũng tốt, cắt đứt niệm tưởng này đi.

――――――――――――――――――

Ngày đó, tôi rốt cuộc biết được hóa ra đau lòng là thật, là thật trên cơ thể này, sẽ đau đến không thở nổi, đau đến nước mắt cũng rơi xuống, đau đến mười ngón tay phải nắm thật chặt túi xách mới có thể chịu được. ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro