Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tháng ba cùng tháng chín B (1)

Tôi tên là Ngô Triết Hàm.

Là một kế toán nhỏ dốc sức làm việc ở thành phố S. Sau khi tốt nghiệp, bắt đầu làm việc tại một công ty nhỏ. Ở ngoại ô thành phố S thuê một phòng trọ đơn 37m2, ở bên cạnh tiểu khu thứ ba 40m2 kia, xuống tầng đi mấy bước rẽ một cái là ga tàu điện ngầm cùng cửa hàng tiện lợi, nếu phải nói thì cũng coi như thuận tiện. Cuộc sống của tôi quả thật chỉ có thể dựa vào tiền lương, miễn cưỡng vượt qua nhưng cũng không phải quá dư dả.

Mặc dù không cần trong nhà ủng hộ, nhưng trong nhà vẫn luôn sẽ có đủ các loại áp lực, mẹ tôi một mực không đồng ý việc tôi ra ngoài, bà hy vọng tôi có thể tuần tự từng bước trước ba mươi tuổi kết hôn thậm chí sinh con, hy vọng tôi có thể thi công chức rồi làm việc tại thành phố nhỏ ở quê hương. Mỗi lần gọi điện đều sẽ nói mấy câu là thành phố S không tốt.

Nhưng mà, tôi thích thành phố S. Nơi này có nhiều nhà cao tầng mà quê hương tôi không có, có viện bảo tàng mà quê hương tôi không có, có cái hơi thở chỉ thuộc về thành phố lớn này. Cái không khí hoàn toàn khác biệt này khiến cho tôi say mê, thế nên tôi quật cường lựa chọn ở lại thành phố S.

Thời điểm bắt đầu, có gian khổ nhưng là đáng giá.

――――――――――――――――――

Gian khổ là thật sự rất gian khổ, trong căn phòng 37m2 nào lại không có một người đau khổ chứ?

Chỉ là đau khổ nhất không phải công việc đơn điệu buồn chán, cũng không phải phòng tắm luôn rỉ nước, mà là không nơi yên ổn cho chính mình. Căn phòng 37m2 kia không phải nhà của tôi, công ty cũng không phải, thành phố S lớn như vậy cũng không cho tôi một nơi yên ổn tịch mịch.

Viện bảo tàng cổ vật không được, phòng triển lãm tác phẩm nghệ thuật cũng không được. Cho dù tôi thích những thứ đó, nhưng chúng cuối cùng vẫn là lạnh như băng lại còn vô cùng gai góc.

――――――――――――――――――

Công việc cũng coi như thuận lợi, ngoại trừ tiền lương không quá cao, cấp trên có chút cổ hủ, đồng nghiệp có chút chanh chua cay nghiệt, công việc có chút nhàm chán, mọi thứ đều vẫn ổn.

Cũng may công ty không thích cho chúng tôi làm thêm giờ, cuối cùng có thể trước lúc trời tối trở về phòng trọ 37m2 kia. Giờ cao điểm buổi tối tàu điện ngầm chật chội ồn ào, mọi người đều chìm trong tai nghe của mình, đối với hỉ nộ ai nhạc (*) của chính mình mà hỉ nộ ai nhạc, mà tôi lại là kẻ cô độc bên ngoài những linh hồn cô đơn kia. (hỉ nộ ai nhạc: vui vẻ, giận dữ, bi thương, hân hoan)

Sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm lại trở về cửa hàng tiện lợi mua cơm hộp, đi mấy bước dọc theo con kênh đào có chút bẩn, rẽ vào là đã đến tiểu khu. Người tan làm cũng vào lúc này lục tục trở về trong ô vuông nho nhỏ của bản thân, ô vuông 40m2, ô vuông 37m2, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách với đời. Không người nào nguyện ý nói nhiều hơn một câu, cho dù chính mình cũng đang trong nỗi cô đơn khó nhịn.

Dĩ nhiên, tôi cũng vậy.

Tôi thích sau khi ăn xong sẽ lướt Weibo một chút, ở trong thế giới đầy màu sắc của người khác kiếm tìm hạnh phúc.

――――――――――――――――――

Tháng ba ngày đó, một ngày buồn chán như thường lệ, khác biệt duy nhất là tôi so với trước đó càng thêm buồn bực, tôi càng ngày càng không thể hiểu được cuộc sống này và những gì tôi từ chối trước đó có cái gì khác nhau.

Lúc này vô tình mở ra một bài Weibo, là một đoạn phim anime ngắn. Tôi không thích xem anime, nhưng hôm nay lại mở ra xem. Trong 《Naruto》. Cậu bé nói thời điểm mình buồn phiền thích nhìn sông nước, tựa như buồn phiền của mình sẽ theo đó mà chảy đi vậy.

Con kênh đào kia ngay lúc này lại bỗng dưng xuất hiện trong đầu tôi, mặc dù đã hơn 9 giờ, nhưng hứng thú không biết từ đâu tới lại kéo tôi đi xuống tầng. Trên đường đèn đường có chút mờ mịt, người đi đường thưa thớt, thế nhưng ánh đèn ở cửa hàng tiện lợi vẫn rất sáng, chiếu xuống cả bậc thềm ở phía trước cách đó một đoạn. Tôi ngồi xuống ở bên bậc thềm, nhìn xuống con kênh có chút không thấy rõ, hy vọng có thể đem hết những buồn phiền không tên kia thả vào dòng sông, theo dòng nước nhìn theo cho tới khi không nhìn thấy ánh đèn cuối nữa.

Đưa mắt nhìn theo như vậy cuối cùng lại biến thành ngẩn người, cũng không biết đã qua bao lâu.

"Bang" một tiếng, làm tôi sợ hết hồn. Theo tiếng động nhìn lại, là một cô gái đụng ngã lon bia. Ánh đèn từ sau lưng cô ấy chiếu tới, không thấy rõ mặt, chỉ thấy là một người tóc ngắn.

Hơn nửa đêm uống bia? Xem ra cũng không phải người tốt lành gì. Cô ấy muốn làm gì đây?

"Er... Tôi không phải người xấu, chính là ở chỗ này uống rượu, cô sẽ không muốn nhảy sông chứ!?" Giọng nói có chút sợ hãi, mềm mại, còn thật là dễ nghe. Chính là vấn đề này... Tôi chẳng lẽ đã u sầu đến mức khiến cho người ta cảm giác tôi muốn nhảy sông tự tử sao?

"Cái gì?! Tôi không nhảy sông, er, cám ơn?" Tóm lại vẫn phải cám ơn người ta đã quan tâm, xem ra cũng không phải là người xấu.

"Không cần cám ơn." Cô gái kia dừng một chút, bầu không khí có chút lúng túng, làm sao đây, nên nói gì hay là quay đầu đi đây? "Cô muốn uống bia chứ?"

Ô? Uống bia? Có muốn hay không nhỉ? Lại nói có người lần đầu tiên gặp mặt sẽ để cho người khác uống bia sao? Sẽ không có thuốc mê chứ? " Ừ, nếu cô không ngại." Mình tại sao lại đồng ý chứ?! Cứ coi như không uống là được rồi mà.

"Cho cô." Bia được đưa tới.

"Xưng hô thế nào đây?" Hỏi tên một chút đi, nói không chừng chỉ là một người tốt ngây ngô nào đó.

"Gọi tôi là Kiki đi."

"Vậy thì gọi tôi là Ngũ Chiết đi." Biệt danh a, quả nhiên là ở thành phố S mà. Bia trước hết cứ mở ra đi, trước hết xem cô ấy sẽ có phản ứng gì. "Bang" Này? Không có phản ứng gì, mà sao tôi lại cảm thấy có chút vui vẻ nho nhỏ?

Cứ coi như là chưa uống đi.

Lắc lon bia trong tay, có chút vui vẻ khó hiểu. Xem ra phương pháp kia là có thể thực hiện! Weibo, tốt lắm!

――――――――――――――――――

Thế là, cho rằng cuối cùng đã tìm được một chốn bình yên cho mình, tôi lại tới bậc thêm kia. Giờ tan làm, con phố kia người qua lại rộn ràng, tiếng đóng mở cửa từ cửa hàng tiện lợi ở bên tai không dứt, ngồi ở trên bậc thềm này thật là quá quái dị rồi! Cảm giác giống một kẻ lang thang a! Bị nhiều người nhìn thật là xấu hổ!

Không được không được, xem ra đã tới trễ rồi.

Thời điểm mới lên đèn, tôi lại tới.

Thời điểm sầm uất qua đi, tôi cũng đã tới

Vẫn cô đơn như cũ.

Chỉ có thời điểm được cô gái kia đưa bia, tâm tình mới có thể khá lên một chút.

Xem ra bia là vấn đề.

Vì vậy tôi liền mua một lon bia

Uống ở trong phòng.

Uống ở bậc thềm kia.

Cô đơn vẫn là chiếm cứ trong lòng, không chịu rời đi.

Xem ra con người mới là vấn đề.

Kiki thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trong đầu tôi. Cô ấy cười lên thật đẹp, giọng nói mềm mại, sau lưng vĩnh viễn thẳng tắp. Cô ấy thật sự rất thích hợp với thành phố S này mà.

――――――――――――――――――

Vì vậy, tôi bắt đầu vô tình hay cố ý đi tìm cô ấy.

Hy vọng là ở trong tại tầu điện ngầm chật chội

Hay ở trên bậc thềm ngắn ngủi

Hay ở trong tháng ba có chút lạnh lẽo

Bất cứ nơi nào có thể vô tình gặp được cô ấy.

Tìm kiếm là một sự đau khổ, nhất là khi không biết kết quả, thời điểm ánh mắt dù đã cẩn thận tìm kiếm cũng không thể tìm được cô ấy, nỗi cô đơn không biết tên sẽ lại bị phóng đại lên rất nhiều lần.

Nhưng mà nếu có thể nhìn thấy, mặc dù không biết nói thế nào, nhưng thật sự sẽ tốt hơn rất nhiều, ngay cả tất cả mất mát lúc trước vì không gặp được cũng sẽ lập tức trở nên đáng giá.

Tháng ba, là tháng ba mà ánh mắt tôi không có nơi dừng lại. ​​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro