Tháng ba cùng tháng chín A (2)
Những ngày đông tháng ba cùng cái lạnh mùa đông cùng nhau biến mất, trong tủ lạnh chỉ còn lại ba lon bia. Trong công ty những chuyện phức tạp vặt vãnh, mặt lạnh bắt bẻ tôi cũng đã quen.
Lý do thỏa hiệp với cuộc sống có rất nhiều. A dì chủ nhà mặt lạnh, buổi sáng tàu điện ngầm đông đúc, bữa sáng mua ở cửa hàng tiện lợi có chút lạnh... Những người cứng rắn lạnh lùng kia đều khiến cho tôi có lý do phải quen, có lẽ, có lẽ còn có một cái lý do mềm mại khác, chính là ở bậc thềm kia sẽ có thể gặp được Ngũ Chiết.
Có lẽ dù cuộc sống có kinh hỷ, có khổ cực cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.
Lúc làm việc bỗng nhiên nghĩ tới, làm thêm giờ xong có thể sẽ có một người đang chờ, tôi cảm thấy, thật siêu cấp tốt!
Vì vậy, cho dù có lúc tâm tình không tệ cũng sẽ trên đường về nhà rẽ vào, lúc may mắn, sẽ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, lúc không may có lẽ chỉ là một mình ăn hết cả hộp pocky. Vị chocolate ăn nhiều sẽ có chút đắng, vị sữa quá ngọt, vị ô mai có chút ngấy.
Chỉ có lúc mỗi người một nửa mùi vị mới vừa vặn tốt.
Nhưng mà có thể là bởi vì pocky đi, Ngũ Chiết vốn là ngồi cách tôi hai bậc thang lại ngồi cùng bậc với tôi. Tôi ngồi ở bên trái, cô ấy ngồi cách tôi ước chừng một cánh tay bên phải, ở giữa là pocky.
Sườn mặt của cô ấy rất đẹp. Khi cô ấy ngơ ngác nhìn con kênh đào kìa, ánh mắt tôi kiểu gì cũng không nhịn được hướng về phía bên phải, nhìn sườn mặt kia. Mỗi tấc của đường nét ấy cũng khiến cho tôi không rời mắt đi được. Bỗng nhiên quay đầu, không kịp thu hồi ánh mắt, trực tiếp chạm mắt, khiến tôi đỏ mặt tới tận mang tai, vội vàng quay đầu đi. Cũng may không có ánh đèn, cô ấy hẳn là sẽ không nhìn ra ánh mắt mắt ngượng ngùng cùng hoảng hốt của tôi.
Ngũ Chiết lúc không nói chuyện, chính là công chúa cao quý lãnh diễm. Nói cô ấy ăn pocky, cô ấy liền quay đầu mở to hai mắt nháy mắt một cái đầy ngây ngốc, xuẩn manh đích thị là xuẩn manh a. Quả thực là quá đáng yêu!!!
Trên đời tại sao có thể có người vừa đẹp lại xuẩn manh như vậy chứ?
Chút thành quả tháng tư cũng đủ khiến tôi ở bên đường nhảy cẫng, có thể bay lên tới mặt trăng.
Nghiệp vụ của tôi cuối cùng đã thuần thục, kế hoạch lần đầu tiên chỉ cần một lần đã được thông qua, cấp trên được gọi là Diệt Tuyệt sư thái còn đối với tôi gật đầu một cái! Mặc dù ước chừng chỉ có 10 độ, nhưng đó là Diệt Tuyệt sư thái a! Đồng nghiệp cũng quen thuộc hơn nửa, cuối cùng cũng không cần cẩn trọng đến mức bàn làm việc bên cạnh cũng không dám động nữa. Ánh mắt của Diệt Tuyệt sư thái nhắm tới mười lần cũng chỉ có tám lần là nhắm tới tôi, trước kia tôi chính là bia đỡ tất cả bom đạn. Cảm giác cuộc sống trong căn phòng trọ 40m2 rốt cuộc cũng có chút rộng rãi.
Quan trọng nhất chính là, Ngũ Chiết sẽ nói chuyện với tôi!!! Sẽ nói một ít chuyện trong nhà, thỉnh thoảng sẽ nói một ít về chính mình mình, ngẫu nhiên thỉnh thoảng sẽ nói một ít lý do cô ấy không vui.
A a a a a a a, Hứa Giai Kỳ ngươi thật là lợi hại a a a a a ha ha ha ha ha!!!
Tháng năm là tháng năm vui vẻ.
Ví dụ như trong phòng trọ 40m2 ánh nắng nhiên ngập tràn hơn
Ví dụ như trên đường đi làm liếc thấy phía trước tường xi măng xám xịt có bông hoa hồng nhạt đang nở rộ
Ví dụ như tỷ lệ may mắn gặp được Ngũ Chiết bắt đầu tăng lên thành xác suất 50 - 50
Ví dụ như lời nói của Ngũ Chiết ngày càng nhiều, mặc dù phần lớn tình huống vẫn là tôi nói ba câu cô ấy nói nửa câu, dù sao cuối cùng cũng đã từ "ò" biến thành "biết rồi", nếu như nói là "Tôi cũng vậy" thì vậy là đã nói rõ ràng lại còn ngoài dự tính tặng thêm một chút thông tin tình hình công việc cấp SSR.
Mỗi khi rút được Ngũ Chiết cấp SSR, tôi đều muốn hung hăng đi gõ cửa hàng bán vé số bên đường, cho dù lão gia gia mặc đồ đen đọc báo ở đó đã đóng cửa.
――――――――――――――――――
Tháng sáu chính là tháng sáu tiểu lộc loạn chàng (*). (tiểu lộc loạn chàng: hươu con xông loạn, chỉ cảm giác tim đập loạn, bởi vì sợ hãi hay cảm xúc mãnh liệt mà trái tim kịch liệt nhảy lên)
Mặt trời dần dần nóng lên, chiếu vào trên xi măng, tựa như tăng thêm thánh quang vậy, sáng rực rỡ chói lóa.
Dưới bóng cây những mảng màu vàng sẽ lơ đãng đập vào tầm mắt trong lúc tôi ra ngoài vào hai ngày nghỉ, chẳng biết tại sao, những lúc đó sẽ nghĩ tới lông mi có chút run rẩy của Ngũ Chiết.
Nếu như, nếu như, lúc này cô ấy có thể đi bên cạnh tôi, trên lông mi liệu có thể cũng có những mảng màu vàng rực rỡ này hay không, nếu như trong lúc cô ấy nói chuyện đôi mắt trong veo lay động, liệu mảng màu vàng có thể nhảy múa hay không đây?
Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, bước chân không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút.
Trung tuần tháng sáu, lão nương! Được! Tăng! Lương! Rồi!
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha khụ... khụ khụ... Nhất định là trời cao đang ghen tỵ với tôi a!
Vì vậy ban đêm trên bậc thêm kia cũng thỉnh thoảng có thêm hộp sushi, Ngũ Chiết ăn ngon thật đáng yêu! Ngũ Chiết mang sữa chua cũng rất ngon a, ăn cùng pocky vô cùng hợp!!!
Có lẽ là do số lần tăng ca giảm xuống, những ngày đúng giờ tan làm cũng sẽ gặp Ngũ Chiết. Vì vậy, tỷ lệ gặp nhau trên bậc thềm biến thành 70. Tôi ngồi ở bên trái, cô ấy ngồi ở chính giữa, khoảng cách nửa cánh tay giữa chúng tôi là pocky và sữa chua.
Ngẫu nhiên lúc tâm tình không tốt sẽ là bia cùng lòng nướng, nếu như trùng hợp, Ngũ Chiết sẽ mua được khoai nướng ngon, lúc đưa cho tôi có thể đụng phải đầu ngón tay của cô ấy.
Trái tim đập loạn.
Đơn vị lời nói của Ngũ Chiết cũng từ chữ biến thành câu, thỉnh thoảng có thể thành đoạn!!! Sẽ cùng nhau mắng cấp trên bắt bẻ, chia sẻ một chuyện cười nào đó của đồng nghiệp, sẽ từ kẹt xe trừ tiền lương nói đến chủ nghĩa tư bản bốc lột giai cấp tàn khốc chèn ép, sẽ từ đổi vị pocky nói đến một bộ phim truyền hình đầy thú vị nào đó...
Cuối tháng sáu, hương vị của cơn mưa rào dần dần lan tỏa ra khắp thành phố S, cơn mưa bất ngờ luôn trùng vào giờ tan làm. Xoắn xuýt không biết có muốn tới bậc thềm kia hay không, nhưng bước chân đã không tự chủ được mà rẽ vào, thời điểm phát hiện, nhìn thấy một bóng người cao lớn cầm cái ô đỏ, ở giữa mùa mưa u ám mà sáng bừng rực rỡ.
Là Ngũ Chiết.
Ngũ Chiết nhìn thấy tôi tới, cười với tôi rất vui vẻ, cái mũi nhíu lại, khóe miệng giương lên đến cao nhất, giống như một đứa trẻ năm tuổi nhìn thấy kẹo, khiến tôi cũng cười theo.
Trong những ngày trời mưa chúng tôi sẽ không ngồi trên bậc thềm, mà lại chen ở trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi, đứng cạnh nhau, mùa mưa có chút lạnh, chúng tôi mặc áo ngắn tay cũng có chút lạnh, cho nên ở giữa hai người lặng lẽ chỉ còn một bước nhỏ, chuyện như vậy cũng có thể hiểu được nhỉ?
――――――――――――――――――
Thượng tuần tháng bảy, mưa rào không rời đi, thỉnh thoảng mưa lớn sẽ khiến cho hệ thống thoát nước của tiểu khu của phòng trọ 40m2 tê liệt, mỗi lần trở về đều giống như đi cắm trại phải lội nước qua con suối nhỏ.
Bậc thềm nơi đó là chỗ trũng, con kênh đào nước lên, trước cửa hàng tiện lợi cũng tự nhiên tích nước, tôi cùng Ngũ Chiết giống như học sinh tiểu học phấn khích, ở trước bậc thềm đạp chơi nước, nước văng lên, tiếng cười của Ngũ Chiết và tôi, những giọt nước mưa rơi xuống làm gợn sóng vũng nước, đó là điều tốt đẹp chỉ thuộc về mùa hè.
Đương nhiên, chuyện vô cùng đương nhiên của tôi và Ngũ Chiết là Bị! Cảm! Rồi!
Vì vậy, sữa chua biến thành trà gừng đường đỏ, Ngũ Chiết đựng trà trong bình giữ nhiệt màu xám tro, nhìn tôi uống, gương mặt cô ấy tiến đến rất gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô ấy.
Trà gừng này uống vào khiến cả người tôi nóng lên, ngay cả mặt cũng nóng.
Cơn mưa rào qua đi, trên bậc thềm chúng tôi đều ngồi ở bên trái. Ước chừng khoảng cách chỉ có 10cm. Giọng Ngũ Chiết nho nhỏ nhu nhu, ngẫu nhiên rất chọc người.
Vui vẻ trong tháng bảy nhanh chóng qua đi.
Tôi bắt đầu trở nên vô cùng mong chờ, mong chờ ngày mai, mong chờ một người không biết tên họ, mong chờ một loại tình cảm nào đó giống như ánh nắng nho nhỏ bồng bềnh trong gió xuân.
Loại mong đợi này thậm chí kéo theo cả Diệt Tuyệt sư thái, có một lần chị ấy lại cười với tôi! Ước chừng khóe miệng cong lên 15 độ, khiến cho tỷ lệ mắt đao phóng tới biến thành thỉnh thoảng.
Tháng tám, mùa hè xưa nay không chịu tùy tiện nhường ra ngai vàng, mùa thu lại là một vương tử tốt tính. Trời cao mây nhạt, ánh nắng ngang ngược.
Trên bậc thềm 100% sẽ gặp nhau là điều tốt đẹp nhất thường ngày.
Mặt trời ngả về tây, con kênh đào dưới trời chiều màu cam lơ lửng những điểm sáng màu cam, chiếu vào bậc thềm xám tro, tựa như ngân hà lưu lạc không biết về đâu, cũng không biết từ đâu tới. Con sông vào ban ngày quả nhiên dễ nhìn hơn nhiều.
Ngũ Chiết nhẹ nhàng nhìn, tôi cũng nhẹ nhàng nhìn. Bỗng nhiên đầu ngón tay bị chạm phải, trái tim tôi khẽ động một cái, không dám quay đầu. Bàn tay run run đi về phía bên phải, đụng phải lòng bàn tay, tim nảy lên, hung hăng hụt mất một nhịp. Tay Ngũ Chiết lại đụng tay tôi một chút, tôi đỏ mặt quay đầu sang bên trái, nhưng nắm tay lại dời về phía bên phải.
Mười ngón tay đan xen, ai cũng không dám nhìn ai. Tôi ngồi bên trái đếm lá cây, cô ấy như cũ cúi đầu nhìn chằm chằm thủy quang.
Nhịp tim, gió, ánh nắng, tiếng nước chảy.
――――――――――――――――――
Mùa thu cũng không chịu được sự ôn hòa, có lúc Ngũ Chiết mặc sweater ngồi đó luôn thất thần. Ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt nước, gọi mấy tiếng mới trả lời. Hỏi cô ấy cũng không nói, chỉ miễn cưỡng cười cười.
Dự cảm bất thường vào đầu tháng chín trở thành hiện thực.
Hôm đó, là một ngày thu điển hình, trời cao mây nhạt, lá ngô đồng không ngừng bay xuống dưới chân vang lên tiếng xào xạc, Ngũ Chiết đứng ở trên bậc thềm, tựa hồ thời gian chờ đợi đã rất lâu. Nhìn thấy tôi tới cũng không ngồi xuống.
"Kiki, tôi phải đi." Cô ấy cúi đầu, không nhìn thấy nét mặt
"Đi? Đi đâu, du lịch sao?"
"Không... Tôi phải trở về quê hương, trong nhà tôi luôn không đồng ý tôi đến thành phố S làm việc, ở xa mà áp lực lại nhiều. Gần đây ngày càng không đồng ý... Mẹ tôi bà ấy tranh cãi với tôi một trận, tóm lại là tôi phải trở về. Có thể cũng sẽ không trở lại nữa, thật xin lỗi."
"Sẽ không... trở lại nữa?" Tôi có chút thở không nổi.
"Ừ..." Cô ấy tựa hồ có chút nghẹn ngào.
Ngày hôm đó ai cũng không có nói thêm câu nào. Lúc sắc trời đã trễ, Ngũ Chiết đứng dậy chuẩn bị rời đi. Cô ấy dọn dẹp rất chậm, tôi nhìn cô ấy, đến khi ngay cả vụn bánh mì cuối cùng cũng được nhặt vào rồi, Ngũ Chiết mới quay người sang.
"Ngũ Chiết!" Tôi hít thở có chút không thông, một khoảnh khắc kia tôi đột nhiên vô cùng hy vọng biết được tên của cô ấy.
"Ừ?" Ngũ Chiết dường như vô cùng kinh hỷ.
"... ... Tạm biệt." Một câu 'tên cô là gì' nghẹn ở trong cổ họng, không phát ra tiếng, cuối cùng âm thanh phát ra ngoài lại là 'tạm biệt'.
"Ừ, tạm biệt." Giọng nói có chút mất mát.
Đến tận cuối cùng, tôi vẫn không thể hỏi ra tên của cô ấy.
――――――――――――――――――
Từ đó về sau, thời gian trở nên thật khó chịu đựng, là cái loại khó chịu đựng đến chết lặng.
Mỗi khi tới lúc tan làm, sẽ luôn có thói quen mong chờ, nhưng mà, mong chờ kiểu gì cũng trầm luân trở thành sự cô quạnh tựa như ở trong nước không cách nào hô hấp. Sau đó, là tiếc nuối nối đuôi nhau tới. Cuối cùng, là đau, tựa như trái tim bị dao cắt.
Vốn là, một mình tôi cô độc đã đủ kiên cường rồi, kiên cường đến có thể một thân một mình đối mặt với ngựa xe như nước. Nhưng, tại sao cậu lại đột nhiên xông vào cuộc sống của tôi, xông vào trái tim vốn đang cứng rắn của tôi, biến nó trở nên giống cây kẹo bông, sau đó lại đột nhiên rời đi?
Ngũ Chiết cậu thật tàn nhẫn.
Một người một chút cũng không cô đơn, sau hai người chỉ còn một người mới là cô đơn.
――――――――――――――――――
Tôi dùng một năm để bỏ đi thói quen rẽ vào, cũng không đi qua bậc thềm kia nữa. Thế giới ảm đạm 40m2 kia, là nơi tôi quen thuộc nhất trừ phòng làm việc ra.
Năm thứ hai, tôi chuyển chỗ làm, tới một vùng ven khác ở thành phố S, tiền lương rất tốt, thuê một phòng trên tầng cao nhất của một tiểu khu, trong phòng trọ có một cửa sổ rất lớn, có thể nhìn xuống thành phố.
Năm thứ năm, tôi đã trở thành quản lý chi nhánh, tích góp cũng không xê xích gì nhiều, ở thành phố S mua phòng, trải qua thời gian vay nợ. Dù sao cũng phải nói, cuộc sống cũng không tệ lắm, ngoại trừ vẫn luôn một mình, còn lại đều rất tốt.
Tháng tám năm thứ sáu, một ngày ánh nắng rực rỡ, lúc nhìn thấy ánh nắng bay nhảy trong phòng, hô hấp dồn dập. Giống như báo trước điều gì.
Chờ tới khi tôi ý thức được cái gì, xe của tôi đã ngừng ở ven đường. Nơi đó thay đổi rất nhiều, con phố vắng người biến thành phố đi bộ, con kênh đào vẫn còn ở đó, chiều rộng thay đổi. Tiểu khu phòng trọ 40m2 cũng trở thành tiểu khu bình thường.
Người lui tới rất nhiều, chỉ không có một người kia.
Lúc đang tự giễu chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Kiki."
Nước mắt tràn bờ đê. Tôi quả nhiên vẫn rất nhớ cô ấy.
"Ngũ Chiết?" Tôi không xoay người, chỉ khóc.
"Tên tôi là Ngô Triết Hàm." Một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai run rẩy của tôi. Đem tôi xoay qua chỗ khác. Một gương mặt quen thuộc.
"Tôi trở lại rồi, cậu tên là gì?"
"Hứa... Giai Kỳ..." Tôi được ôm ở trong cái ôm ấm áp ào khóc giống như đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro