Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Somewhere, nowhere, everywhere

Tác giả: 幕书

Editor: Phanh

Lời của editor: Câu chuyện máu cún đại cải tổ lại một lần nữa ập tới, lúc này có lẽ mọi thứ được quyết định gần hết rồi, cái gì phải đến thì vẫn sẽ đến, thôi thì trân trọng vui vẻ với thời gian còn lại bên nhau vậy ~

---

Ngô Triết Hàm là một lão bản quán bar, khách nhân lui tới gọi nàng là Hera, nhưng mà chính nàng cũng không thèm để ý, Hera hay là Ngô Triết Hàm, cũng chỉ là danh tự danh hiệu mà thôi.

Quán bar này gọi là Somewhere, một cái tên rất không đáng để ý. Ngô Triết Hàm cũng quên mất mình từ lúc nào nhận lấy quán bar này, hai ngàn năm trước? Hay là ba ngàn năm trước. Khái niệm thời gian dường như cũng không tồn tại với quán bar này.

Nơi này nói là quán bar, không bằng gọi là trạm trung chuyển lữ hành, người lữ hành trên thế giới ở nơi này gặp gỡ, sau đó bước lên lộ trình của riêng mình.

Lão bản quán bar dường như là đang đợi một người tới.

Ước chừng người vì một loại trực giác mà có thể kinh doanh một quán bar mấy ngàn năm, tìm khắp thiên hạ có lẽ cũng chỉ có một mình Ngô Triết Hàm.

Trong tiệm có hai người làm, một người tên là Từ Tử Hiên, treo lên cái danh người phục vụ, làm công việc của người máy quét dọn. Thế như Ngô Triết Hàm luôn cảm thấy linh hồn của nàng có chút kỳ quái, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc nàng phát tiền lương cho Từ Tử Hiên mỗi tháng.

Còn có một người pha rượu, tên là Tôn Nhuế. Vóc người cao gầy, da trắng mạo mỹ, lạnh lùng.

Nhưng rượu của nàng là nhất tuyệt, không chỉ uống ngon, còn có kéo dài tuổi thọ, chữa ẩn tật, công hiệu loại trừ nguyền rủa. Các khách nhân uống một ly rượu xuống bụng, hoặc là từ đấy lên đường, hoặc là lâng lâng cùng người khác cãi vã bắn nước bọt tung tóe.

Tất cả đều hài hòa tự nhiên như vậy, nhưng Ngô Triết Hàm luôn cảm thấy trong quán rượu thiếu cái gì đó.

Một ngày, một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp, mặc quần áo múa đi tới quán bar, nhưng không vội gọi rượu, mà là đi về phía dương cầm, hướng về phía Ngô Triết Hàm đang chuẩn bị chơi đàn khẽ mỉm cười: "Lão bản, chỗ cô đây là thiếu một vũ công sao?"

Ngô Triết Hàm bị nụ cười kinh diễm này đánh tới, thế nhưng vẻ mặt kinh ngạc chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Ngón tay ở trên phím đàn tung bay, như ma quỷ bay múa, chao lượn ở trên từng phím trắng đen. Tiếng đàn thư thái vang lên trong quán rượu.

Thiếu nữ theo tiếng nhạc bắt đầu khiêu vũ, váy múa vẽ ra ở giữa không trung một đường cong hoàn mỹ, ưu nhã đến động lòng người.

Tiếng đàn chuyển một cái, hóa ra trong lúc vô tình đã đổi một bản nhạc khác. Một người, một đàn, một bóng hình xinh đẹp, tựa như hóa thành một thể, khó bỏ khó phân. Nhạc hết, người không tán.

Từ đó về sau, các khách nhân phát hiện trong quán rượu có thêm một vị vũ giả thường trú, cách hai ngày sẽ nhảy một lần, hơn nữa mỗi lần ca khúc đều không giống nhau.

"Đã làm việc một tháng, còn không biết tên cô nha."

"Tôi? Tôi tên là Ngô Triết Hàm, bọn họ cũng gọi tôi là Hera."

"Ngô Triết Hàm... Ngô Triết... Vậy tôi gọi cô là Ngũ Chiết có được hay không 〜 "

"Tùy ý, lại nói, tên cô là gì?"

"Hứa Giai Kỳ, cô có thể kêu tôi là Kiki."

......

"Tại sao cô lại nghĩ tới đây làm?"

"Không biết, cảm thấy thích hợp nên tới thôi."

"......"

"Làm sao? Không thích hợp sao? " Hứa Giai Kỳ giương đầu lên, trên gương mặt trắng nõn lộ ra nụ cười.

Thật giống một con tiểu hồ ly. Nơi trái tim mềm mại của Ngô Triết Hàm tựa như bị rung động.

Tựa như bị sự hoạt bát của nàng nhuộm lấy, không biết bởi vì cái gì, hai người không kìm chế được mà mỉm cười.

Bất tri bất giác, Ngô Triết Hàm đã quen với việc có Hứa Giai Kỳ bầu bạn. Thói quen mỗi ngày gặp mặt nói một câu sáng sớm tốt lành, thói quen Hứa Giai Kỳ mỗi lần khiêu vũ trong lúc lơ đãng đối mặt, thói quen Hứa Giai Kỳ thỉnh thoảng kéo lấy bàn tay, thói quen Hứa Giai Kỳ ở bên tai nói "Thật thích cô" ...

Một bài nhảy của Hứa Giai Kỳ này, nhảy vào trong tim nàng.

Hứa Giai Kỳ rốt cuộc dừng lại bước nhảy, rượu của Tôn Nhuế chỉ có thể giữ chức năng thân thể không giảm, lại không thể trì hoãn việc linh hồn biến mất.

Ngô Triết Hàm tự nhận là không có khổ sở, ngàn năm qua đã trải qua quá nhiều ly biệt, cho dù là trái tim thủy tinh thì cũng đã sớm rèn thành lòng gan dạ sắt. Trăm năm bầu bạn đối với một người bình thường mà nói đã là cực hạn, người ấy đã đem thời gian tốt nhất lưu lại cho mình, còn có thể cầu mong xa vời gì nữa chứ? Hiện thực đúng như vậy cũng tốt, Ngô Triết Hàm trong đầu nghĩ. Bên cạnh như cũ rộn ràng, thế nhưng nàng lại cảm thấy cô độc.

Khách của quán bar một nhóm lại đổi một nhóm, trong truyền thuyết quán bar này đã từng có một vị vũ giả, sẽ ở lúc lão bản đánh đàn nhẹ nhàng khiêu vũ, sẽ cùng lão bản liều mạng cụng rượu rồi say như chết, sau đó trong tiếng ồn ào bị lão bản ôm vào phòng... Nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, tình cảnh lúc ấy ngoại trừ mấy vị thần bất tử trong quán rượu ra, không ai có thể biết cụ thể. Thời gian kiểu gì cũng sẽ hòa tan tất cả.

Làm ăn ngày càng phát đạt, nhưng Ngô Triết Hàm lại càng cảm thấy nhàm chán. Bên người muôn ngàn quang cảnh, cuối cùng cũng không bằng một nét cười của người kia.

Cuối cùng có một ngày, mọi người phát hiện cửa sổ quán bar khóa chặt, có một tấm bảng gỗ treo ở trên cửa, viết 'nghỉ phép một ngày'. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua quán bar Somewhere đóng cửa.

Ngô Triết Hàm ngồi trên chiếu trên bờ biển cách quán bar không xa, cầm lên sự nghiệp câu cá. Trên lưỡi câu không có mồi câu, Ngô Triết Hàm cũng không mong chờ có thể câu được cá, câu cá đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một loại giải quyết cuộc sống nhàm chán mà thôi.

Vốn là hôm nay cũng không có ý định đóng cửa, nhưng sáng sớm đầu tiên là Từ Tử Hiên hướng nàng xin nghỉ, nói phải đi xem một trận đấu quyền anh. Tiếp theo chính là Tôn Nhuế, người không bao giờ nằm mơ lại mơ một giấc mộng, trong mộng nàng gặp một nữ sinh, đối với nàng vừa thấy đã yêu, sau đó tỉnh lại liền hướng Ngô Triết Hàm xin nghỉ, dán thông báo tìm người khắp thế giới, mắt to, tóc mái, tóc ngắn qua vai cụp vào trong, sẽ xé giấy... Ngô Triết Hàm không cho là nàng như vậy có thể tìm được người, nhưng vẫn chính xác cho nghỉ.

Chỉ còn lại một mình, lúc trước ít nhất còn có một người bầu bạn, hôm nay lại cô đơn lẻ bóng, thật thê lương biết bao.

Nàng không ý thức được, trong cuộc đời mấy ngàn năm của mình, thời gian khó quên nhất chỉ có một trăm năm kia mà thôi.

Ngô Triết Hàm nghiêng đầu phát ngốc, không biết nghĩ cái gì. Ánh nắng rơi xuống mặt nước, phản chiếu trên mặt, hiện ra quang cảnh mê người.

Một trận gió thổi qua, Ngô Triết Hàm hoàn hồn phát hiện, có cái gì đó đang lơ lửng ở xa xa trên mặt biển. Cảm giác quen thuộc xông lên đầu, Ngô Triết Hàm thu cần câu, tung người nhảy xuống biển.

Là tiểu hồ ly của nàng, sẽ không sai.

Ngô Triết Hàm nhìn thiếu nữ trong ngực, gương mặt quen thuộc, người thân thuộc, mặc dù đã biến thành cơ thể máy móc, nhưng linh hồn khí tức là không biết làm giả. Người ấy vẫn là người ấy, người thuộc về nàng.

Mặc dù chẳng biết tại sao Hứa Giai Kỳ sẽ lấy loại hình thức này xuất hiện, nhưng nếu một lần nữa có được, Ngô Triết Hàm quyết định cũng sẽ không buông tay nữa.

Cuồng phong nổi lên, sóng biển cuồn cuộn, một con cự xà phút chốc từ đáy biển bay ra, lại có tám cái đầu, trong đó ba đầu đã bị chém xuống, thanh âm khàn khàn đứt quãng: "Giao ra... Eva..."

.......

Ngô Triết Hàm cõng thiếu nữ cứng ngắc được nhặt về trở lại quán bar, nét chữ tú lệ trên sổ ghi chép viết: Hôm nay bữa ăn tối ăn thịt Bát Kỳ Đại Xà.

Nhẹ nhàng đặt Hứa Giai Kỳ lên ghế salon. Ngô Triết Hàm ở trong kho hàng lật qua tìm một chút, cuối cùng tìm được một khối năng lượng hạt nhân thời kỳ Steampunk.

Hứa Giai Kỳ được cắm hạt nhân vào chậm rãi tỉnh lại. Tất cả trước mắt tràn đầy xa lạ.

"Ngô... Đây là nơi nào?"

"Quán bar Somewhere, tôi là lão bản ở đây." Ngô Triết Hàm không kìm chế được nội tâm kích động, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, máy móc hạt nhân thời gian nghỉ lâu như vậy, không chừng sẽ xuất hiện cái gì đó bị hư hỏng.

"A, xin chào, tôi tên là Eva, là một vũ giả..." Hứa Giai Kỳ vừa nói, đột nhiên đau đớn bịt tai.

"Sao vậy?!" Ngô Triết Hàm cúi người, lo lắng hỏi.

"Không sao, có thể là chưa thích ứng áp suất ở đây." Hứa Giai Kỳ khoát tay tỏ ý mình không có vấn đề.

Ngô Triết Hàm nới lỏng một chút, chỉ cần hạt nhân không có vấn đề là tốt rồi.

"Chúng tôi đang thiếu một vũ công trụ cột, cô có hứng thú hay không?"

"Nghe thật không tệ." Hứa Giai Kỳ tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. Chẳng biết tại sao, trong đầu xuất hiện một màn hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, dữ liệu trong tấm chip lại khó có thể trong thời gian ngắn xử lý được.

Ngô Triết Hàm không chú ý tới điểm khác thường của Hứa Giai Kỳ, xoay người, từ trong quầy cầm ra mười mấy tờ tiền có vẻ hơi cũ kỹ, cường ngạnh nhét vào trong tay Hứa Giai Kỳ.

"Đây là tiền lương tháng này của cô, sớm phát... Ngô..." Ngô Triết Hàm bị Hứa Giai Kỳ thô bạo hôn lấy, trong một khoảnh khắc chợt ngẩn ra, sau đó liền vong tình đáp lại.

Một nụ hôn, khó có thể tách ra. Lúc đôi môi tách ra, đã là khi Hứa Giai Kỳ tê liệt ngồi trong ngực Ngô Triết Hàm.

"Lão bản, tôi không muốn tiền lương, tôi chỉ cần cô." Nụ cười quen thuộc một lần nữa nở rộ, tựa như ánh nắng đầu tiên lúc hừng đông, quét sạch đi nội tâm mịt mù của Ngô Triết Hàm.

"Cô chắc chắn sao? Vậy cô có thể sẽ phải vĩnh viễn vì tôi làm việc miễn phí làm việc a?"

Ngô Triết Hàm cười trêu đùa nói. Lần này, sẽ không lại để cho người rời đi nữa.

Hứa Giai Kỳ giảo hoạt cười một tiếng, "Có thể coi tiền lương là tài sản chung vợ vợ nha"

Ngô Triết Hàm xoay mình một cái, đè lên người Hứa Giai Kỳ, hơi thở nóng bỏng phun ra bên tai người dưới thân.

"Vậy chúng ta không phải nên làm một chút chuyện thực tế của vợ vợ sao? Hửm?"

Cửa quán bar bị ai đó lặng lẽ mở ra, Từ Tử Hiên thấy hai người thiên lôi câu địa hỏa kia trong quán, yên lặng đem cửa đóng kín khóa chặt, nói với thiếu nữ đội mũ trùm đầu bên cạnh: "Cái đó... Trong quán có người, nếu không..."

"Tới nhà cô đi."

"Được!"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro