Ngày kỷ niệm
Tác giả: 遇山 (cũng là 犬系限定)
Editor: Phanh
Lời của editor: Cái này edit có lẽ là dành tặng cho bản thân. Hôm nay cũng là một ngày kỉ niệm, có lẽ người ta không quên, nhưng cũng không còn muốn nhớ. Bản thân cũng không quên, cũng không dám nhớ tới. Sẽ luôn có những chuyện phải chấp nhận để có thể trưởng thành, dù là phải ôm lấy nỗi đau đến không thở nổi. Có nhiều điều muốn nói ra, lại không biết nói ra thế nào, mà hình như cũng chưa đúng lúc để có thể nói ra. Thôi thì yên lặng chờ đợi, chờ cho bản thân trưởng thành, chờ cho cơn sóng lòng qua đi, có lẽ tới ngày đó mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
/
Hai tay Hứa Giai Kỳ vòng quanh eo Ngô Triết Hàm sử dụng khí lực vừa đủ, đủ để nàng ngồi phía sau xe đạp nhẹ nhàng lắc chân. Mái tóc dài của Ngô Triết Hàm bị gió thổi lên quét qua bên cổ nàng, Hứa Giai Kỳ nhíu mày lắc lắc đầu, đem gò má dán lên lưng Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm cứng đờ, nàng thậm chí suýt chút nữa tại khúc cua đụng phải bác Lưu sống cùng ngõ với hai người, ngay sau đó Ngô Triết Hàm hỏi Hứa Giai Kỳ, có sao không.
Nhưng Hứa Giai Kỳ lại hỏi ngược lại nàng.
"Ngũ Chiết, cậu thích mình sao?"
Bất ngờ, không kịp đề phòng, không có chút nào báo trước.
Hai người bởi vì vấn đề Hứa Giai Kỳ bất ngờ đặt ra, cả người lẫn xe đều ngã ở bên đường.
/
Khói đảo là một thành phố rất cổ kính, nhà của Hứa Giai Kỳ ở trong một cái sân cũ tại thành phố cổ này, đường vân khắc trên tảng đá trước cửa sân, cũng đều đã sớm mơ hồ không rõ.
Khói đảo gần biển, thế nhưng gió biển thổi không vào được thành phố đang dần mọc lên nhà cao tầng, vậy nên mùa hè không có một chút nào cảm giác mát mẻ, mùa đông ngược lại vô cùng lạnh. Thế là lần đầu tiên Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Ngô Triết Hàm, đối phương đang núp trong chiếc áo lông màu trắng, tiểu cô nương tám tuổi vóc dáng còn chưa cao, bị quần áo bọc lại có chút cồng kềnh. Từ trong khăn quàng lộ ra một nửa gương mặt bị lạnh đến đỏ bừng, được cha mẹ dắt đi vào trong sân nhà Hứa Giai Kỳ.
Nghe nói có bạn mới chuyển tới Hứa Giai Kỳ từ trong phòng ấm áp lao ra, lại bị mẹ đẩy trở về mặc vào áo khoác thật dày, rồi mới được đứng trước mặt hàng xóm mới không cao hơn nàng là bao.
Ngày đó là ngày hai mươi hai tháng một, cũng là ngày mùng một đầu năm, Hứa Giai Kỳ nhớ rất kỹ, nàng cho là ngày này rất có ý nghĩa kỷ niệm, Hứa Giai Kỳ luôn luôn thích cảm giác lễ nghi như vậy. Cũng phải là nàng cùng với người kia, đổi thành ai cũng không được.
Đây là con ngõ nhỏ thật dài, chỉ có hai người tuổi tác xấp xỉ, cũng chỉ cách có một bức tường, cho nên luôn chơi cùng nhau. Hứa Giai Kỳ sẽ ôm bánh kẹo mình yêu thích nhét vào trong ngực, chạy chầm chậm bước vào trong sân nhà Ngô Triết Hàm, gõ gõ lên tấm cửa thủy tinh sáng bóng, Ngô Triết Hàm ngồi ở trong phòng sẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng trong nháy mắt sẽ giương lên nụ cười, ba chân bốn cẳng chạy ra.
"Nhắm mắt!" Hứa Giai Kỳ nói như vậy.
Thế là Ngô Triết Hàm cười cười nhắm hai mắt lại, ngay sau đó trên môi được bỏ vào một vật nhỏ lạnh buốt, nàng mở miệng ngậm trên đầu lưỡi, là kẹo sữa. Ngô Triết Hàm từ từ nhắm mắt đem vị ngọt trong miệng cẩn thận nhớ kỹ, lúc này mới đứng trên bậc thang trước cửa, hơi cúi đầu nhìn về phía Hứa Giai Kỳ. Tiểu cô nương đang trong bộ dạng chờ được khen ngợi, trên gương mặt từng sợi lông tơ nho nhỏ đều được ánh mặt trời chiếu tới rõ ràng, cặp mắt nhìn chằm chằm Ngô Triết Hàm, hỏi nàng có ngọt hay không.
Ngọt, dĩ nhiên là ngọt.
Trường học của hai người không cùng một chỗ, trường Ngô Triết Hàm cách nhà xa hơn, cho nên nàng luôn đi sớm hơn Hứa Giai Kỳ.
Nhà Ngô Triết Hàm ở trong ngõ sâu hơn một chút, vì vậy mỗi ngày lúc Hứa Giai Kỳ mơ mơ màng màng bò dậy đi rửa mặt, sẽ thấy Ngô Triết Hàm đã ăn mặc chỉnh tề đeo cặp sách, đi theo mẹ đi ngang qua trước cửa nhà. Khi đó Hứa Giai Kỳ luôn bởi vì chuyện này mà không vui, nàng cảm thấy Ngô Triết Hàm tại sao không thể chờ mình chứ? Nhưng mẹ nói với nàng, nàng cùng Ngô Triết Hàm vốn cũng không tiện đường.
...
Khi còn bé trẻ con chơi đùa, nói chung cũng không có khái niệm giới tính khác nhau. Những đứa trẻ khác trong ngõ, thấy Ngô Triết Hàm thường cùng Hứa Giai Kỳ chơi với nhau, sẽ không chút kiêng nể gì mà trêu đùa, lại gặp phải thời điểm Ngô Triết Hàm giả bộ tức giận liền như một làn khói mà chạy đi. Có lúc Ngô Triết Hàm thậm chí sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút cái vấn đề này, hơn nữa lúc Hứa Giai Kỳ cũng có tâm địa xấu xa trêu ghẹo lại càng nghiêm túc cân nhắc.
"Này, Ngũ Chiết." Hứa Giai Kỳ cắn viên trái cây trên đầu kẹo hồ lô, mơ hồ không rõ tiếp tục nói. "Cậu định dùng cái gì cưới mình a?"
Ngô Triết Hàm rủ xuống tầm mắt, ngay cả kẹo hồ lô trong tay cũng không rảnh mà bận tâm đến, Hứa Giai Kỳ thấy nàng không có tiếng động gì, cho là lời này của mình khiến cho tỷ tỷ lớn hơn mình một ngày cảm thấy không vui vẻ, đang muốn giải thích gì đó, Ngô Triết Hàm thế nhưng lại buồn buồn mở miệng.
"Mình muốn mua một căn nhà gần bờ biển, như vậy sau này cậu mỗi ngày đều có thể thấy biển." Mũi chân Ngô Triết Hàm vô ý thức vẽ lên những vòng tròn trên đất, suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Sau đó... Cậu lần trước không phải nói con mèo nhà bà Hà đầu ngõ rất đáng yêu sao... Chúng ta vậy sẽ nuôi thêm mấy con mèo nữa."
Tay Hứa Giai Kỳ cầm kẹo hồ lô ngừng ở giữa không trung, nàng không nghĩ Ngô Triết Hàm thật sự sẽ trả lời câu nói đùa của nàng, hơn nữa lại giống như suy xét rất lâu như vậy. Nhưng nàng vẫn là giơ tay chọc chọc gương mặt Ngô Triết Hàm, đem người dịch về phía Ngô Triết Hàm, dựa lên vai Ngô Triết Hàm.
"Được."
Bây giờ mình tin chắc rằng, toàn bộ thanh xuân mình sẽ trải qua trong tương lai, đều sẽ ở bên cậu.
Lên sơ trung một năm kia, Hứa Giai Kỳ cuối cùng cũng được như mong ước cùng Ngô Triết Hàm thi đậu vào cùng một trường, lại trùng hợp được phân vào cùng một lớp. Mỗi lần hai người mặc đồng phục kiểu dáng giống nhau đi ra kia đầu ngõ, Hứa Giai Kỳ kiểu gì cũng hiện lên suy nghĩ đây là áo tình nhân, nhưng nàng cũng không nói, chỉ ở sau xe đạp của Ngô Triết Hàm cười khúc khích, siết chặt cái ôm bên eo Ngô Triết Hàm.
Hứa Giai Kỳ cũng không ngồi cùng bàn với Ngô Triết Hàm, chỗ ngồi của nàng ở chếch phía sau Ngô Triết Hàm, cùng với lão sư đứng ở trên bục giảng là "ba điểm thẳng hàng". Thế là, nàng có lý do trắng trợn để nhìn lén Ngô Triết Hàm. Ngô Triết Hàm trong giờ học đều luôn rất nghiêm túc, chưa bao giờ phân tán trộm nói chuyện, càng sẽ không quay đầu lại, chú ý tới ánh mắt nhìn không chút che giấu của Hứa Giai Kỳ.
Mà trong bàn học của Hứa Giai Kỳ, luôn để một đôi giày múa, nàng là thành viên trong đội múa của trường. Cách một chồng sách bên kia, là mấy viên kẹo sữa. Nàng sẽ đang ngồi học lúc lão sư xoay người viết lên bảng, len lén xé ra giấy gói kẹo, ném một viên kẹo vào miệng, nâng cằm lên một lần nữa đưa tầm mắt đăt lên người Ngô Triết Hàm.
Những ánh sáng kia bao quanh Ngô Triết Hàm, chúng khiến cho tất cả thời gian liên quan đến người kia đều trở nên ấm áp, bất động thanh sắc bắt lấy ánh mắt của Hứa Giai Kỳ.
/
Đội múa huấn luyện ở trong mắt Ngô Triết Hàm vừa buồn chán vừa vô vị, nhưng nàng vẫn sẽ ngồi ở hành lang trước cửa phòng tập, cứ ngồi đó hơn hai tiếng đồng hồ, để chờ Hứa Giai Kỳ. Mùa hè sau khi tan học sớm nàng sẽ chạy ra cổng trường mua hai cốc đồ uống lạnh, một cốc để cho Hứa Giai Kỳ, một cốc dùng để giết khoảng thời gian dài dằng dặc. Lúc nghỉ ngơi, Hứa Giai Kỳ sẽ đi giày múa cẩn thận đẩy cửa ra, muốn dọa Ngô Triết Hàm đang dựa vào tường làm bài tập một chút, nhưng nàng thường thường sẽ không thành công, chỉ cần nửa trên người nàng lộ ra từ trong phòng tập, Ngô Triết Hàm sẽ giống như có cái gì nhắc nhở nhanh chóng ngẩng đầu lên, giơ tay đem đồ uống để bên cạnh đưa cho nàng, cười đến ngốc nghếch gọi biệt danh của nàng: "Kiki, nghỉ ngơi rồi sao? Cho cậu này."
Mà Hứa Giai Kỳ liền cầm đồ uống co chân ngồi xuống bên cạnh Ngô Triết Hàm, không nói gì liền cả người ngã vào trong ngực Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm ngoài miệng nói nàng đừng làm rộn, nhưng tay vẫn để bút xuống, điều chỉnh tư thế ngồi, để cho Hứa Giai Kỳ dựa vào thoải mái một chút. Ngô Triết Hàm đang muốn cầm cốc đồ uống kia của mình, lại bị Hứa Giai Kỳ chặn ngang lấy đi, xoay người đem chân đặt lên đầu gối Ngô Triết Hàm.
"Làm gì?"
"Mình muốn uống đồ uống của cậu!"
Rõ ràng đều là giống nhau. Ngô Triết Hàm cười lắc đầu một cái, mím môi cúi đầu thay Hứa Giai Kỳ xoa bắp chân, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi cốc đồ uống kia của Ngô Triết Hàm đã thấy đáy, Hứa Giai Kỳ đột nhiên lại gần hôn Ngô Triết Hàm một cái, người kia kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, Hứa Giai Kỳ ranh mãnh nháy mắt một cái, rồi lại chạy thật nhanh trở về phòng tập tiếp tục tập luyện. Chỉ để lại Ngô Triết Hàm ngơ ngác dùng đầu ngón tay sờ tới nơi vừa được Hứa Giai Kỳ hôn lên, sau đó đem mặt vùi vào trong áo khoác đồng phục đặt trên đầu gối mà cười ngây ngô.
Xuân hạ thu đông đều trốn vào hành lang trước cửa phòng tập kia, thời tiết bắt đầu sang đông trời cũng sớm tối hơn, cho nên tập luyện cũng kết thúc sớm hơn so với mùa hè. Hứa Giai Kỳ thấy Ngô Triết Hàm ôm cái gì đó từ cửa lớn quặt vào đầu bên kia hành lang, lách mình đi vào phòng thay quần áo đối diện phòng tập, muốn trêu chọc bạn học Ngô đang đi tới bên này một chút.
Đợi đến khi Ngô Triết Hàm đến gần, Hứa Giai Kỳ mới nhìn rõ trong tay nàng ôm lấy củ khoai nướng không lớn không nhỏ, vẫn còn bốc lên hơi nóng bừng bừng, được Ngô Triết Hàm bọc ở trong áo khoác trước ngực, sợ không khí lạnh lẽo bên ngoài làm mất đi nhiệt độ. Không ngoài dự tính, sau khi Ngô Triết Hàm đẩy cửa kính phòng tập ra phát hiện không có một bóng người, liền cau mày đi ra, lại cất giọng gọi Hứa Giai Kỳ, ngay cả bước chân cũng trở nên gấp gáp.
Cuối cùng, lúc Ngô Triết Hàm sắp từ chỗ ngoặt trước mặt mà đi qua nàng, Hứa Giai Kỳ từ trong phòng thay đồ nhảy ra, nhảy tới trước mặt Ngô Triết Hàm mặt đang viết đầy lo lắng. Mà Ngô Triết Hàm đang nhíu chặt lông mày, thần sắc lo lắng bất an, vừa nhìn thấy Hứa Giai Kỳ trong nháy mắt liền tan biến, ánh mắt cũng bỗng chốc trở nên dịu dàng, nhìn Hứa Giai Kỳ đang đứng trước cửa.
Ngô Triết Hàm đi tới, cúi đầu lấy ra củ khoai nướng kia, đem phần giữa mềm dẻo ngọt ngào nhất lấy xuống, đút vào trong miệng Hứa Giai Kỳ. Sau đó nàng vỗ đầu Hứa Giai Kỳ một cái, như trút xuống chuyện mình bởi vì không tìm thấy Hứa Giai Kỳ mà sinh ra lo lắng, nhưng động tác lại nhẹ đến mức Hứa Giai Kỳ thậm chí cũng không có cảm giác gì cả.
"Cậu cái đồ ngốc này a, lần sau không được chạy lung tung nữa."
/
Toàn bộ ánh sáng lờ mờ trong KTV đều chiếu lên người Ngô Triết Hàm đang ngồi trên chiếc ghế cao, Hứa Giai Kỳ ngồi giữa rất nhiều bạn bè, nhìn qua chẳng phải thu hút, nhưng ánh mắt Ngô Triết Hàm từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn nàng.
Mười tám tuổi có thể làm rất nhiều chuyện, làm một chút chuyện trước đây không dám làm, không thể làm, trong phòng có rượu cũng có nước trái cây, khắp nơi là tiếng ly thủy tinh va chạm. Hứa Giai Kỳ bỗng nhiên kéo giọng hướng Ngô Triết Hàm la một câu, xuyên qua tiếng người huyên náo truyền tới bên tai Ngô Triết Hàm.
"A lô! Ngô Triết Hàm! Cậu sắp mười tám tuổi a!"
Ngô Triết Hàm cười híp mắt nhìn nàng, tại bài hát cuối giơ tay lên bảo nàng đi qua đây.
Kim phút cuối cùng chỉ đến mười hai giờ, không biết là ai bắt đầu trước, bên trong phòng vang lên tiếng reo hò liên tiếp, Hứa Giai Kỳ chính là trong khung cảnh như vậy âm thầm đi về phía Ngô Triết Hàm. Ngô Triết Hàm nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, đem micro đưa cho một người bạn bên cạnh, nàng sáp đến gần hơn một chút, để cho Hứa Giai Kỳ nghe rõ nàng đang nói cái gì.
"Hứa Giai Kỳ," phía sau có tiếng hát lạc giọng vang lên, nhưng Hứa Giai Kỳ cũng không muốn cười, bởi vì nàng nghe thấy nửa câu sau của Ngô Triết Hàm, "Mình yêu cậu."
Một dòng cảm xúc từ lồng ngực xông thẳng lên, Hứa Giai Kỳ có chút muốn khóc.
Ngô Triết Hàm dường như đã chú ý tới viền mắt ướt át của nàng, những lời đã sớm chuẩn bị, bỗng nhiên lại trở nên khó khăn: "Mình vẫn cảm thấy cái chữ 'yêu' này rất nặng, lúc trước mình không gánh vác được, nhưng vào giờ phút này, Ngô Triết Hàm mười tám tuổi muốn nói với cậu rằng... Mình yêu cậu." Nàng sau khi nói xong một đoạn văn thật dài như vậy liền thở phào một cái, luống cuống nhìn chằm chằm Hứa Giai Kỳ, lại vội vàng tìm trong người rút ra mấy tờ giấy lau nước mắt cho Hứa Giai Kỳ.
Hứa Giai Kỳ cuối cùng cũng dừng lại nước mắt, nhưng giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào.
"Vậy mình... Mình câu đáp lại kia, ngày mai sẽ trả lời cậu!"
/
Ngô Triết Hàm mười sáu tuổi, trở thành bạn học Ngô lớp bên cạnh của Hứa Giai Kỳ, chiều cao hơn một mét bảy đặc biệt nổi bật trong đám đông, đủ để cho Hứa Giai Kỳ ở trong đám bạn học mặc đồng phục giống nhau dễ dàng tìm được nàng.
Mọi thứ so với trước đây cũng không khác biệt là mấy, Ngô Triết Hàm vẫn sẽ chờ Hứa Giai Kỳ kết thúc tập luyện, sau đó đạp xe chở nàng về nhà, cũng sẽ giống như trước đây vì nàng mua đồ uống chờ ở cửa từ sớm, thế nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn cảm thấy có cái gì đó trở nên không giống.
Tại đại hội thể thao, Ngô Triết Hàm vượt xa người đứng hạng hai, lúc vượt qua vạch đích cuối cùng, đưa tới không chỉ có chai nước trên tay Hứa Giai Kỳ, cho dù Ngô Triết Hàm do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy chai nước kia của Hứa Giai Kỳ, rồi đi theo bóng lưng có chút cô đơn của Hứa Giai Kỳ trở về chỗ ngồi bên sân. Nhưng cũng không cách nào phủ nhận được rằng, Hứa Giai Kỳ rõ ràng cảm nhận được, từ đáy lòng mình bốc lên một chút chua xót.
Từ tám tuổi đến mười sáu tuổi, trong suốt tám năm biết Ngô Triết Hàm, lần đầu tiên nàng nhận ra được cảm giác khủng hoảng. Nàng bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa hai người, hoài nghi phía trước ba chữ Ngô Triết Hàm này, sẽ không thể có thêm định ngữ "của Hứa Giai Kỳ" như vậy nữa.
Thế là tại chạng vạng tối sau khi kết thúc đại hội thể thao ngày hôm đó, Hứa Giai Kỳ ngồi ở sau xe đạp của Ngô Triết Hàm, thoạt nhìn giống như không có chút nào báo trước, nhưng thực ra là vấn đề đã ấp ủ từ rất lâu rồi: "Ngũ Chiết, cậu thích mình sao?" Mà thật sự nằm ngoài dự tính của Hứa Giai Kỳ là, Ngô Triết Hàm bởi vì một câu nói này mà khiến xe mất thăng bằng, không kịp phản ứng cùng Hứa Giai Kỳ ngã xuống bên đường đường.
Vẫn là Ngô Triết Hàm ngồi dậy trước, cũng không phủi đi bụi đất dính trên quần áo mình, mà vội vàng kéo tay Hứa Giai Kỳ đỡ nàng dậy. Hứa Giai Kỳ không có lặp lại kia vấn đề, Ngô Triết Hàm tự nhiên cũng làm bộ như không nghe thấy cứ như vậy đem câu trả lời nuốt vào trong bụng, nàng chỉ tại lúc leo lên xe một lần nữa, cúi đầu nói với Hứa Giai Kỳ một câu, đi thôi.
Một đêm kia Hứa Giai Kỳ gần như không ngủ, nàng bị đủ loại ý nghĩ làm cho trằn trọc, lại sợ buổi sáng ngày thứ hai lúc gặp Ngô Triết Hàm sẽ quá khó xử, vì vậy từ sớm đã mang theo quầng mắt thâm xì ngồi dậy, tự mình ngồi xe buýt tới trường. Nàng lúc thể dục buổi sáng vượt qua mấy hàng nhìn trộm Ngô Triết Hàm, trên mặt đối phương giống như cũng không có cảm xúc không vui gì, nhưng Hứa Giai Kỳ vẫn là ở thời điểm Ngô Triết Hàm cũng hơi nghiêng đầu nhìn nàng, liền lấy tốc độ cực nhanh thu hồi lại tầm mắt.
Suốt một ngày học, công thức toán học phức tạp cùng bài văn khó hiểu Hứa Giai Kỳ đều một chút cũng không có nghe lọt, buổi trưa lúc tập luyện vũ đạo cũng nhảy sai động tác. Hứa Giai Kỳ nhìn qua ốm yếu cứ như vậy được lão sư luôn ưa thích nàng phất tay cho nghỉ, đeo lên cặp sách không nhẹ, kéo dài bước chân đi ra khỏi phòng tập.
Nàng vừa đi chỉ lo cúi đầu, thẳng cho đến khi đi tới cầu thang đi xuống, mới ngước mắt lên. Mà chính vào lúc này Ngô Triết Hàm lại rơi vào của trong tầm mắt của nàng, áo khoác đồng phục được vắt gọn gàng lên cánh tay nhỏ, một bên tay trống ra kia vươn ra cầm lấy tay Hứa Giai Kỳ. Ngô Triết Hàm kéo Hứa Giai Kỳ sải bước đi về phía trước, Hứa Giai Kỳ nhếch miệng, gỡ tay Ngô Triết Hàm ra, hỏi nàng, làm cái gì vậy.
Ngô Triết Hàm không quay đầu lại, cũng không dừng lại, nàng cứ như thế kéo Hứa Giai Kỳ đi về phía trước, thậm chí bước chân còn nhanh hơn một chút.
"Đưa bạn gái về nhà."
Bàn tay Ngô Triết Hàm kéo Hứa Giai Kỳ khẽ siết chặt, mà Hứa Giai Kỳ sau khi nghe người kia nói như vậy lại sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó liền híp mắt cười lên. Nàng đoán rằng, Ngô Triết Hàm nhất định là đang đỏ mặt.
/
Tốt nghiệp đại học thứ ba năm, Hứa Giai Kỳ ở Khói đảo nhận được một gói đồ đến từ Ngô Triết Hàm, là một quyển sách, cột tác giả kia bất ngờ in tên Ngô Triết Hàm.
Mà quyển sách kia tên là 《Ngày kỷ niệm》, Hứa Giai Kỳ sau khi cứ mãi do dự, vẫn là đem nó ném vào tầng thấp nhất trong tủ chứa đồ. Nàng biết đó là sách mới Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm từ lúc hai người lên đại học đã bắt đầu thử viết sách, mà phản ứng so với người kia dự đoán còn tốt hơn, có lẽ khi đó Ngô Triết Hàm cũng chưa từng ngờ tới sau này người kia sẽ lấy đó là nghề nghiệp. Chỉ là đời người luôn có quá nhiều chuyện mà chúng ta khó dự tính trước được, không phải sao?
/
Giữa hè năm mười tám tuổi, Ngô Triết Hàm cùng Hứa Giai Kỳ đi tới hai thành phố khác nhau.
Mùa đông thứ nhất sau khi vào đại học, Hứa Giai Kỳ vùi ở trong kí túc xá nhận được điện thoại của Ngô Triết Hàm, người kia hỏi, cậu đang làm gì, mà Hứa Giai Kỳ ném gối ôm trong ngực đến bên kia giường, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói, mình nhớ cậu.
Chẳng biết tại sao, rõ ràng muốn cùng người kia nói hơn hai câu, nhưng lại yêu thích nghe tiếng tiếng hít thở bình ổn của người ở đầu điện thoại bên kia, sau đó hai người ăn ý không nói một lời, tựa hồ như nhớ nhung tích lũy đã lâu sẽ thông qua sóng điện thoại băng lãnh, mà truyền ấm áp đến bên tai người ở đầu kia.
Nhưng, Ngô Triết Hàm nói, vậy mình không phải rất nhớ cậu.
Một khoảng khắc kia Hứa Giai Kỳ còn chưa kịp thốt lên ba chữ Ngô Triết Hàm, Ngô Triết Hàm đứng ở dưới kí túc xá hướng về phía điện thoại bình tĩnh nói, xuống đây đi. Thế là chỉ sau một phút, Ngô Triết Hàm bị đông cứng gần chết, liền thấy được Hứa Giai Kỳ gấp gáp đội mũ len từ trong kí túc xá chạy ra. Có lẽ là chú ý tới tầm mắt Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ nháy mắt mấy cái, đội mũ cẩn thận lại, một lần nữa nhìn về phía Ngô Triết Hàm.
Ngô Triết Hàm đứng ở dưới ánh sáng đèn đường, làm nổi bật tất cả ôn nhu đến không tưởng, nàng bĩu môi, nâng lên hai cánh tay, tựa hồ có chút không vui. Ngô Triết Hàm cố ý kéo dài thanh âm, lộ ra chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng.
"A lô—— cậu không muốn—— ôm mình một cái sao —— "
Thời điểm Hứa Giai Kỳ lao vào trong ngực Ngô Triết Hàm, thanh âm bị áo khoác thật dày chặn lại có chút khó nghe, Hứa Giai Kỳ nói hôm nay là ngày hai mươi hai tháng một, chúng ta quen biết mười năm rồi đó Ngô Triết Hàm, mà Ngô Triết Hàm nói, sẽ còn có mười năm kế tiếp, rất nhiều cái mười năm.
Bốn năm đại học, vé xe hai người đi lại giữa hai thành phố toàn tràn đầy một hộp, ngồi trên xe dài dằng dặc mấy giờ, nhưng tại thời khắc hai người nhìn thấy nhau kia, lại tan thành mây khói.
Hứa Giai Kỳ đem tất cả những vé xe kia đặt ở trong một cái hộp tinh nhỏ xảo, nàng chụp hình gửi cho Ngô Triết Hàm, trêu đùa nói, nếu sau này cậu dám chia tay với mình, phải thanh toán tiền vé xe cho mình. Nhưng thực ra, nàng càng muốn giữa hai người "thiếu nợ" đối phương chút gì đó, như vậy mới có lý do, thuận tiện lôi lôi kéo kéo nhau hết cả đời.
/
Đây là một trận chiến tranh lạnh kéo dài rất lâu, nguyên nhân đơn giản, là bởi vì Ngô Triết Hàm muốn ở lại thành phố kia, mà Hứa Giai Kỳ muốn trở lại sống ở Khói đảo.
Đơn giản chỉ là chuyện một phe thỏa hiệp là có thể hòa hảo, thế nhưng cố ý hai người ở một phương diện khác lại là cùng một kiểu người, biết rõ trên người nhau mang gai nhọn tương tự, lại khăng khăng hung hăng đụng vào chỗ đó, cố chấp không ai chịu cúi đầu trước.
Mâu thuẫn trở nên gay gắt, là vì lần nào đó say rượu sau khi gọi điện cho Ngô Triết Hàm mà người kia không nghe máy, thẳng đến hơn một giờ sau mới gọi lại. Hứa Giai Kỳ thật ra không nhớ rõ mình vừa khóc vừa gào lên với Ngô Triết Hàm cái gì, nàng chỉ sau khi cuối cùng buông ra một câu trách móc không phải là không có người thích mình, liền thanh tỉnh lại một chút. Câu nói quá đáng ấy đổi lấy một khoảng trầm mặc thật dài ở đầu điện thoại bên kia, mà Hứa Giai Kỳ tỉnh rượu hơn nửa, nàng cắn môi cân nhắc nên nói tiếp cái gì, thế nhưng là câu 'thật xin lỗi' của nàng còn không kịp nói ra.
Ngô Triết Hàm cũng không phải là một người nói nhiều hay giỏi biểu đạt tình cảm của mình, nhưng sau khoảng trầm mặc kia nàng nói rất nhiều.
Hứa Giai Kỳ, mình không nhớ rõ mình thích cậu từ ngày nào, nhưng mình nhớ được, là đã từ rất lâu rồi. Mình đối với cậu mỗi một câu nói đều không phải là đùa giỡn, mình muốn cùng cậu ở bên nhau, cùng nhau nuôi mèo cùng nhau ngắm biển, cùng nhau làm rất nhiều chuyện, mình là rất nghiêm túc. Nhưng cậu biết không, có một số việc, cậu cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Ngũ Chiết... Mình...
Mười bốn năm Hứa Giai Kỳ, chúng ta quen biết mười bốn năm. Có thể là mình còn chưa hiểu rõ cậu, hoặc là bởi vì cái gì khác đi, có lẽ là mình không tốt như vậy...
Không phải như vậy, không...
Hứa Giai Kỳ, mình thật sự có chút mệt mỏi. Chúng ta... Cứ như vậy đi, mình sẽ không nữa quấy rầy cậu mười năm kế tiếp... Còn nữa, cám ơn cậu.
Giọng Ngô Triết Hàm quá mức bình tĩnh cùng với giọng Hứa Giai Kỳ nức nở, so sánh ra quá mức rõ ràng. Hứa Giai Kỳ vẫn siết chặt điện thoại, nàng khóc gào lên trong điện thoại, câu chữ không rõ cùng với nghẹn ngào quả thực khiến cho người ta không nghe rõ, cuối cùng nàng không thể làm gì khác suy sụp ngồi xuống sàn. Mấy chai rượu trên bàn đã bị nàng dùng toàn lực hất ra ngoài, vỡ tan tành thành từng mảnh, mà Ngô Triết Hàm ở đầu kia đã sớm cúp điện thoại.
Chúng ta cứ luôn tìm kiếm, nhưng vốn dĩ bản thân đã sớm có; chúng ta cứ luôn nhìn xung quanh, lại để sót mất điều mình mong muốn, đây chính là lí do vì sao đến bây giờ chúng ta đến nay khó có thể toại nguyện.
/
Sau khi tốt nghiệp đại học năm thứ năm, Hứa Giai Kỳ trong một lần dọn dẹp phòng thấy được quyển 《Ngày kỷ niệm》 kia bị nàng ném vào trong góc, nàng đột nhiên nghĩ muốn mở ra xem một chút.
Trên trang bìa in một hàng chữ kiểu viết tay:
Cậu xem, chúng ta thông hiểu Địa cầu đến cả không gian sao trời rộng lớn, nhưng đến cuối cùng trên mặt đất bộ xương này lại bị lạc mất phương hướng.
/
Ngô Triết Hàm tự mình viết lời tựa.
Trước khi bạn mở ra chính văn, tôi nhất định phải nói là, đây là một câu chuyện không thú vị.
Bộ sách này viết cho một người nào đó, cũng viết cho mỗi người. Mà người nào đó của tôi, cậu ấy hẳn sống rất tốt, có lẽ so với lúc ở bên tôi còn tốt hơn.
Quê hương tôi là một thành phố tên là Khói đảo, nơi đó có bờ biển rất đẹp. Tôi đã từng muốn lưu lại ở thành phố nơi tôi học đại học, bởi vì nơi đó so với Khói đảo có bờ biển lớn hơn, mà người bạn kia của tôi rất thích ngắm biển. Dù vậy, ba năm trước tôi vẫn trở lại Khói đảo, nhưng tôi không kịp nói cho cậu ấy, sau này nói chung cũng sẽ không có cơ hội nói cho cậu ấy.
Có lẽ thế sự quá ồn ào, cho nên chúng ta mới không thể nghe rõ tâm sự của nhau. Lại có thể là bởi, nếu yêu ít đi một chút, lời nói liền có thể nói nhiều hơn một chút.
Thế nhưng tôi vẫn ôm trong lòng mong ước nơi con ngõ nhỏ cũ kia.
Tôi vẫn như cũ muốn mua một ngôi nhà ở bờ biển, vẫn như cũ muốn nuôi vài con mèo, nhưng tiền đề của tất cả những thứ này, không còn là cùng cậu ấy ở bên nhau nữa.
END.
Chú thích:
① " Chúng ta cứ luôn tìm kiếm, nhưng vốn dĩ bản thân đã sớm có; chúng ta cứ luôn nhìn xung quanh, lại để sót mất điều mình mong muốn, đây chính là lí do vì sao đến bây giờ chúng ta đến nay khó có thể toại nguyện." Xuất từ —— Plato 《Cộng hòa》
② " Chúng ta thông hiểu Địa cầu đến cả không gian sao trời rộng lớn, nhưng đến cuối cùng trên mặt đất bộ xương này lại bị lạc mất phương hướng." Xuất từ —— Wisława Szymborska《Gửi tới bạn bè》
③ " Nếu yêu ít đi một chút, lời nói liền có thể nói nhiều hơn một chút." Xuất từ —— Jane Austen 《Kiêu hãnh và định kiến》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro