Không đề
Tác giả: 75度C_
Editor: Phanh
Bối cảnh là tháng 3/2017, khi Ngô Triết Hàm đi Sydney ghi hình mv Thuyền chanh ngày hè.
Chúc các bạn năm mới vui vẻ ~
---
Khi vấn đề thứ nhất giữa chúng ta bị ném ra, khi một khắc kia đáp án đầu tiên lộ ra, mình nghĩ, "Mình là vì gặp cậu nên mới xuất hiện trên đời này"
Sydney ngày sương mù, ngày đó ngừng ghi hình, báo động bão tuyết đột nhiên tới làm cho cả thành phố rơi vào trạng thái chuẩn bị.
Tất cả đều yên lặng tựa như cảm giác trước cơn bão tuyết, cả người chìm trong mênh mông. Vùi ở trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, tâm trạng buồn chán lướt điện thoại. Đánh vỡ sự yên tĩnh ấy là tiếng hét chói tai của Lữ Nhất phòng bên, "Ngốc Đà thật ngọt a! Trái tim thiếu nữ của tui a!"
Sửng sốt trong chốc lát, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lại tiếp tục nhìn điện thoại, nhưng trong mắt dường như có thứ gì bay vào, dụi làm sao cũng không hết. Tựa như muốn che giấu cái gì, đem chăn trùm lên, cả người núp ở trong.
Dùng lời của Hứa Giai Kỳ, nàng thực sự vẫn là một người nhỏ mọn. Rõ ràng đã sớm cho mình một mũi tiêm phòng ngừa, nhưng khi đến lúc, tóm lại vẫn sẽ để ý.
"Bong bóng gì chứ, chờ mình trở về sẽ chặn phá từng người các cậu." Một thân một mình trong phòng sẽ không ai đáp lại nàng, chỉ có thể tự mình sinh ra khó chịu, nghĩ ngợi linh tinh.
Cùng với tiếng lạch cạch của mưa tuyết đập trên cửa sổ và thanh âm người đi đường chạy vội, bão tuyết đúng hạn mà tới. Không bằng thừa dịp thời gian rảnh rỗi mà hảo hảo ngủ một giấc, nếu như có cái tâm tư gì được đặt tên là muốn chiếm làm của riêng trộm lén chạy ra ngoài, coi như là do áp suất ở Châu Úc gây họa đi.
Thật muốn ban đêm tuyết rơi ở nơi này ôm lấy cậu, nghe hơi thở trầm ổn của cậu, ngẫu nhiên nói mớ.
Sinh mạng là một vở kịch không bao giờ chiếu lại.
Ở trên người hai người bọn họ, Ngô Triết Hàm từng hối hận rất nhiều chuyện, hoặc lớn hoặc nhỏ, vụn vặt lộn xộn. Không nên ở lúc đồng hồ báo thức của Hứa Giai Kỳ đánh thức mình mà bực bội với cậu ấy, không nên ở mỗi lần cậu ấy tràn đầy vui vẻ đến tìm mình đi ra ngoài dùng một câu 'lười' để dập tắt cậu ấy...
Trong vòng bốn năm, hai người vẫn là hai người, nhưng lại không còn là hai người nữa. Nàng không còn là Ngô Triết Hàm sẽ có lúc sẽ lùi bước nhu nhược nữa, có thể người kia cũng không còn là Hứa Giai Kỳ dù muốn ỷ lại nhưng vẫn không nhịn được mà chăm sóc cho nàng nữa. Hai người trở nên mạnh mẽ hơn, cũng trở nên không cần lẫn nhau như vậy nữa.
Ngô Triết Hàm sẽ không vì người kia không hướng mình xin giúp đỡ đầu tiên mà thành trái tim thủy tinh, Hứa Giai Kỳ cũng sẽ không vì trong cuộc sống của mình có thêm những người khác mà lo được lo mất không biết làm sao. Định vị khác biệt, phương hướng phát triển khác biệt, thông cáo khác biệt, thời gian không ở chung với nhau càng ngày càng dài.
Lần này không còn là vì tiểu tính tình của hai bên quấy phá, mà là thời gian dành cho hai người thật không nhiều, huống chi hai người vẫn là theo thói quen ở chung một chỗ tình tình cũng không bộc phát nhiều. Thời gian cho hai người rất nhiều, nhưng cũng mang đi rất nhiều.
Ngày đó phải trở về từ Sydney, Ngô Triết Hàm rất dậy sớm. Khi tỉnh lại, Từ Tử Hiên vẫn còn ngủ hôn thiên hắc địa, không biết còn mơ thấy nhóm thần tiên nào.
Nàng bắt đầu sắp xếp lại mình hành lý lần nữa, đêm tối Sydney cùng nàng làm bạn, như vậy dường như cũng không còn cô đơn nữa.
Trốn khỏi bóng đêm, chính là bình minh. Khi đó có thể trốn khỏi cậu sao?
Nhưng đến khi thu dọn xong lại nhìn thấy Từ Tử Hiên, nàng nghĩ, chung quy vẫn là không trốn được. Dường như dù thế nào cũng sẽ nhớ tới cậu.
Tất cả dũng khí mình khơi lên đều ở khoảnh khắc cậu do dự mà trong nháy mắt sụp đổ.
Từ sân bay Kingsford Smith đến Phổ Đông Thượng Hải, 7940KM, hành trình 10 giờ 03 phút. Chặng đường lắc lư, nàng tựa như mộng mà cũng không phải là mộng.
Nằm mơ thấy rất nhiều chuyện lúc trước, chuyện của hai người, nên hình dung như thế nào đây?
Rất nhiều suy nghĩ đan vào một chỗ quấn lên người nàng, càng nghĩ càng không rõ ràng.
Hai người kiểu gì cũng sẽ cảm thấy đối phương trốn tránh, nhưng lại đều ở lúc đối phương bước ra bước đầu tiên mà lựa chọn lùi bước.
Giống như nàng nghĩ không rõ tại sao lúc Dạ Điệp Hứa Giai Kỳ cuối cùng lại nghiêng đầu, mà mình lại vì sao lúc tròn bốn năm đối phương phát ra lời mời 《 Ái Vị Ương 》 lại lựa chọn từ chối.
Không ai sẽ thích trốn tránh, chỉ là so với lúc lạnh lúc nóng đung đưa bất định, trốn tránh khiến cho người ta yên tâm cùng an ổn hơn nhiều.
Thay đổi là gì? Đại khái chính là trước đây lúc trời mưa nàng sẽ cùng người kia không chút kiêng kỵ tay trong tay dầm mưa chạy, ở dưới mưa tựa như đứa ngốc hát 《 Heavy Rotation 》. Mà bây giờ chỉ biết cây dù đưa cho người kia, nói cậu ấy đừng để bị ướt sẽ cảm lạnh.
Trước kia sẽ rất lỗ mãng, nghĩ cái gì liền đi làm. Bây giờ thì sẽ suy nghĩ thật nhiều lần, giống như một viên kẹo nửa viên quá ngọt, nửa viên lại quá đắng, muốn cầm lấy đúng nửa viên kia, không nhiều không ít, ôn nhu vừa vặn.
Tỉnh mộng, nhưng yêu vẫn còn.
"Anh hùng trong đời mình còn chưa xuất hiện, mình đang đợi người ấy đến"
Sau khi xuống máy bay, giữa lúc các đồng đội đều bận rộn nhắn Wechat, nàng lại không liên lạc với người kia, cũng không biết đang đọ kiên trì gì với chính mình, gọi là thông minh hay là ngây thơ đây.
Đột nhiên rất muốn trở lại quá khứ, dù là một khắc đồng hồ cũng tốt. Lại một lần nữa nghe Hứa Giai Kỳ kể trăm ngàn lần truyện cổ tích công chúa Bạch Tuyết, lại đi ăn một bữa tôm hùm bia, sáng sớm sẽ gõ cửa phòng người kia cùng chơi với nhau tiểu bảng vẽ một lần nữa, lại trở về quá khứ thoải mái một lần nói câu yêu thích.
Nàng sẽ không giống trong quá khứ lòng tràn đầy mong đợi, nhưng nếu như thấy nụ cười của Hứa Giai Kỳ nàng nhất định sẽ lại đỏ mặt.
Nàng không biết tại sao muốn gặp Hứa Giai Kỳ, nhưng chỉ biết, nàng nên gặp người kia.
Vô luận xa bao nhiêu, chúng ta đều còn ở đây.
Trở lại trung tâm, mở cửa phòng, đem hành lý đặt ở một bên, trực tiếp ngã lên giường. Đoàn Đoàn còn nhờ nuôi ở nhà bạn chưa kịp ôm về, cũng không có ai nhào lên cọ nàng gãi ngứa.
Đột nhiên có người gõ cửa, hỏi là ai cũng không trả lời. Nghĩ Lạc Lạc còn đồ để trong vali của mình, liền không tình nguyện đứng lên mở cửa.
Một khắc mở cửa nhìn thấy người kia, lòng đều trống rỗng.
Mình thử hết tất cả tâm ý... Nhưng vẫn tình hữu độc chung
Đem Hứa Giai Kỳ kéo vào xong liền ôm lấy. Người kia có lẽ không ngờ tới mình bất ngờ chủ động, tay còn để ở giữa không trung.
Chôn đầu trong cổ người kia, hít lấy hương sữa tươi chỉ có trên cơ thể người kia. Người kia vuốt lưng Ngô Triết Hàm, "Làm sao vậy? Nhớ mình như vậy a?"
"Mới không phải, là Đoàn Đoàn nói nhớ cậu, mình thay nó ôm một chút" bị vạch trần nàng vẫn cố chấp mạnh miệng.
"Nhưng Đoàn Đoàn không có ở đây a" Hứa Giai Kỳ nhìn nàng, chớp chớp mắt, muốn có được cái đáp án rõ ràng kia.
Câu đố rất đơn giản, tiêu chuẩn đáp án cũng rất rõ ràng, chỉ là người kia muốn nghe nàng nói ra mà thôi.
"Mình mặc kệ, Đoàn Đoàn nói với mình như vậy" nàng vẫn cây ngay không sợ chết đứng mà nói như vậy.
"Ngô Triết Hàm, cậu ngây thơ muốn chết" mặc dù cuối cùng vẫn không nói ra câu muốn nghe kia, nhưng trong lòng Hứa Giai Kỳ cũng coi như là đáp án hợp tiêu chuẩn.
Hứa Giai Kỳ rõ ràng không phải như vậy, thích những cảnh lãng mạn trong phim Hàn, thích những cảnh trực tiếp trong phim Mỹ. Người trước mắt này rõ ràng đều không hợp với tất cả tiêu chuẩn mình dựng lên. Ngô Triết Hàm giống như cơn gió, thổi qua lồng ngực nàng, ngứa ngáy. Không có cách nào khác, chỉ có thể đứng tại chỗ, chờ trận gió tiếp theo đến.
Nếu như có thể trở lại quá khứ, Ngô Triết Hàm muốn trở lại hậu trường B50, thời điểm cắm bông hoa lên ngực Hứa Giai Kỳ sẽ ở bên tai người kia khẽ nói: "Hoa hồng là mình trộm được, nhưng mình yêu cậu là thật".
Như vậy có tính là lãng mạn hay không?
—— Người ngây thơ có thể làm đại anh hùng sao?
—— Làm đại anh hùng cái gì, có thể bảo vệ mình là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro