Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giao nhau

Tác giả: Elder_cat

Editor: Phanh

---

Cô gái kia mỗi ngày đều tới.

Ngồi ở trong góc quầy bar, ngón tay ở trên bảng giá lung tung vẽ mấy đường, gọi một ly rượu, cũng chẳng quan tâm là rượu gì, chỉ yên lặng uống.

Người phục vụ nhận ra nàng, nàng tên là Ngô Triết Hàm.

Cái tên này là khi nàng không có tiền phải ký sổ, ở trước quầy bar bẩn thỉu, viết ngoáy lên quyển sổ nhỏ.

Nàng dáng dấp rất xinh đẹp, đào hoa tựa hồ cũng thật nhiều. Thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn theo tiểu cô nương đi cùng, đầu ghé lại một chỗ thấp giọng trò chuyện.

Tiểu cô nương dẫn tới mỗi lần cũng không giống nhau.

Kẻ tán tỉnh đầy hoa tâm. Người phục vụ đánh giá nàng như vậy.

Nhưng cũng chưa tính là hoa tâm. Bởi những tiểu cô nương kia tựa như đều là tóc ngắn. Giống như là chấp niệm nào đó của nàng vậy.

"Hôm nay không có ai a?"

Người phục vụ cho nàng cái ly đã rót đầy rượu, theo mặt bàn mà đẩy qua.

Ngô Triết Hàm uống hơi nhiều, híp đôi mắt đã có chút say mông lung nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng trong ly kia. Ngón tay từ miệng ly trượt xuống đáy, lại từ từ trượt trở lại. "Không có."

"Hỏi cô một vấn đề a."

"Cô hỏi đi."

"Những tiểu cô nương đi cùng cô kia làm sao đều là tóc ngắn người cao a? Tôi cảm thấy tóc dài a rồi nhỏ nhắn một chút cũng rất tốt nha..."

Ngô Triết Hàm nhìn người phục vụ một cái, không lên tiếng, đưa tay giơ ly rượu kia lên trước mắt, quơ quơ.

Ánh đèn lờ mờ từ trong ly thủy tinh phản xạ ra, chiếu vào trong mắt, có chút nhức mắt. Chất lỏng đung đưa cho người ta một loại ảo giác, đem cảnh vật xung quanh biến thành những gợn sóng kỳ lạ tựa như ảo ảnh mà lại giống như không phải.

Ngô Triết Hàm liền nghĩ tới người kia.

"Cô muốn nghe một câu chuyện chứ?" Ngô Triết Hàm yên lặng uống một ngụm đồ uống trong ly, xoay mặt nhìn người phục vụ.

"Nghe!"

"Như vậy rượu này, coi như cô mời tôi đi."

"Được. Nói đi, tôi nghe đây."

.

.

.

.

Dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ giảm xuống.

Trong nhà trọ nhỏ nồng đặc hơi ẩm lạnh lẽo, bao vây con người ta từ đầu đến chân.

Hứa Giai Kỳ cuộn người trên ghế salon, ngửa cổ, uống cạn một ngụm bia cuối cùng trong lon, thuận tay thả cái lon không xuống thảm.

Giống như hai cái lon kia, thật chỉnh tề mà thả xuống.

Cồn khiến cho thần chí trở nên có chút chậm chạp. Hứa Giai Kỳ lắc lắc đầu, chống người lên, lần mò cầm lấy điện thoại đặt trên bàn trà.

22:42 pm

Ngô Triết Hàm tới trễ. Người kia lẽ ra mười rưỡi phải đến.

Hứa Giai Kỳ thở dài, ném điện thoại trở lại bàn trà nhỏ, khép mắt lại chuẩn bị dưỡng thần một lát.

Nàng cùng Ngô Triết Hàm đã quen biết nhau từ rất lâu, trước kia là bạn học, nhưng không cùng một ngành.

Ấn tượng của Hứa Giai Kỳ đối với Ngô Triết Hàm còn rất tốt, nhưng lại ngại vì không cùng một ngành, không có chuyện gì để có thể trò chuyện. Mà bản thân cũng có chút sợ người lạ, cho nên thẳng cho đến khi tốt nghiệp, "tỷ tỷ sát vách xinh đẹp" kia trong mắt Hứa Giai Kỳ cũng vẫn chỉ là "tỷ tỷ sát vách xinh đẹp" xa xa không thể với tới.

Quanh đi quẩn lại, nhiều năm như vậy lại quay trở lại.

Mấy ngày trước trong nhóm Wechat có tin chiêu mộ người mẫu, có người thuận miệng hỏi một câu nhiếp ảnh gia là ai.

"Ngô Triết Hàm. Chính là người lần trước chịu trách nhiệm chụp cho mấy người ấy."

Nhịp tim giống như đập lỡ một nhịp.

Còn tưởng rằng sẽ càng lúc càng xa vậy mà lại trở thành hai đường thẳng một lần nữa giao nhau.

Vậy liền thử xem có thể bắt lấy hay không.

Hứa Giai Kỳ không chút suy nghĩ liền gọi người phụ trách.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Hứa Giai Kỳ.

Mơ hồ đáp lại một tiếng, chân trần chạy ra mở cửa.

Ken két.

Cửa mở ra.

Bóng người cao gầy chợt đập vào trong tầm mắt.

Mặc áo thun rộng thùng thình, mái tóc dài hỗn loạn từ vai xuống tới lưng. Trong trí nhớ của nàng người kia tựa hồ không gầy như vậy, vốn dĩ đã gầy xương quai xanh nhô lên mà giờ lại càng lộ ra vừa dễ nhìn thấy mà lại càng mê người.

"Vào đi."

Hứa Giai Kỳ đưa tay nhận lấy túi đồ của người kia. Cúi đầu trong nháy mắt, lại ngửi thấy chút hơi rượu.

"Cậu uống rượu rồi?" Hứa Giai Kỳ đóng cửa lại, thờ ơ hỏi một câu.

"Hả?" Ngô Triết Hàm quay người lại, vừa định giải thích, lại đối mặt với một đôi mắt cũng đang say mông lung như vậy. "Cậu cũng không phải...?"

Đối diện với nhau.

Không hẹn mà đồng thời bật cười.

"Ngồi đi."

Hứa Giai Kỳ đem tạp chí chất đống trên ghế salon dọn đi, thuận tay cầm những lon nhựa nằm trên đất ném vào thùng rác.

Ngô Triết Hàm ngồi xuống. Dựa lưng trên ghế salon, nhìn Hứa Giai Kỳ bận bịu thu xếp lại đồ đạc.

"Thật ra thì cũng không cần thu xếp lại đâu, mình chính là muốn chụp một ít hình gần với cuộc sống bình thường..."

"Vậy đỡ phiền..." Hứa Giai Kỳ liếc nhìn đồ lặt vặt ngổn ngang trên thảm, thoáng thở phào nhẹ nhõm. "Khi nào thì chụp đây?"

"Bất cứ lúc nào."

Ngô Triết Hàm lôi máy ảnh từ trong túi xách ra, cúi đầu điều chỉnh tham số.

Hứa Giai Kỳ nhìn bộ dạng người kia mơ mơ màng màng lại còn tỏ ra đang lên dây cót tinh thần, có chút muốn cười, "Uống bao nhiêu rồi?"

Ngô Triết Hàm ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Không nhiều."

"Say rồi vẫn có thể chụp ảnh tốt sao..."

"Có thể a..."

Ngô Triết Hàm giơ máy ảnh lên, ống kính hướng về phía Hứa Giai Kỳ, tiện tay nhấn một tấm, thử hiệu quả một chút.

Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn vừa đủ, nhu hòa bao phủ lên người kia, mơ hồ rơi xuống đúng từng đường nét. Tóc ngắn có chút loạn, đôi mắt nửa khép lại, tựa như cười mà lại không cười nhìn về ống kính.

"Cậu xem..." Ngô Triết Hàm lảo đảo đứng lên, đưa máy ảnh nhét vào tay Hứa Giai Kỳ, "Đẹp chứ."

Hứa Giai Kỳ nhìn một cái, rồi nhét lại vào trong ngực người kia.

"Cậu nói là tấm hình này đẹp, hay là mình đẹp a...?"

Dưới sự kích thích của rượu thần kinh phản xạ có chút trì trệ , lời nói cứ như vậy thốt ra.

Ngô Triết Hàm cũng choáng váng, sửng sốt một hồi, chọc chọc máy ảnh đang ôm trong lòng mà cười ngây ngô.

"Cậu đẹp."

"Cậu say rồi!" Hứa Giai Kỳ cười to, ôm lấy gối ôm lăn lộn trên ghế salon.

"Cậu mới say!" Ngô Triết Hàm có chút nổi nóng, bắt lấy cổ tay người kia, thuận tay kéo người kia lên, rồi ngồi xuống, "Trễ lắm rồi, chụp xong mình còn muốn về đi ngủ..."

"Mình vẫn cho rằng cậu rất lãnh đạm, " Hứa Giai Kỳ ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn nàng, "Đại học khi ấy cùng cậu nói chuyện cậu đều không để ý mình..."

Tay Ngô Triết Hàm run một cái, thiếu chút nữa không cầm chắc máy ảnh.

"Mình để ý mà!" Ngô Triết Hàm bình tĩnh đáp lại.

"Gật đầu coi như là để ý sao..."

Ngô Triết Hàm không nói lời nào, miệt mài lấy giá đỡ ra, cùm cụp lắp ráp.

Hứa Giai Kỳ nào biết được Ngô Triết Hàm không để ý tới nàng là bởi vì xấu hổ, cung phản xạ còn muốn dài hơn.

Ngô Triết Hàm đặc biệt không giỏi đối đáp nói chuyện, nhất là nói chuyện với Hứa Giai Kỳ.

Có lúc dư quang thoáng nhìn thấy người kia tới, căng thẳng tới mức tay cũng không có nơi để đặt, những lời đáp lại đã tính toán cẩn thận từng chút một, thế nhưng luôn bị chặn lại nơi cổ họng mà không nói ra được, đầu lưỡi xoắn lại, chỉ có thể gật đầu coi như xong.

Mấy năm đại học kia, hai người đều quan sát lẫn nhau, thế nhưng lại duy trì khoảng cách tương đối xa.

Không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, bỗng nhiên kéo sát lại đoạn khoảng cách này.

Rốt cuộc vẫn là thích đi. Đới Manh khi nhìn thấy tin Wechat chiêu mộ người mẫu nói với Ngô Triết Hàm như vậy.

Cái tâm tư không cam lòng cùng mong đợi nho nhỏ, từ trong câu chữ rất dễ dàng có thể đọc thấu——

Bởi vì trong nhóm Wechat đó, chỉ có Hứa Giai Kỳ là người mẫu.

"Đầu tiên nói trước a..." Ngô Triết Hàm cố định máy ảnh lên giá đỡ, nhìn Hứa Giai Kỳ còn đang cuộn thành một đoàn trên salon, "Bộ ảnh này không dùng để bán... Cho nên mình cũng sẽ không có nhiều tiền trả cho cậu..."

"Không sao a, cậu chụp miễn phí là được..." Hứa Giai Kỳ duỗi người, đứng lên, "Lâu như vậy không gặp, coi như là lễ vật đi... Cậu muốn chụp thế nào?"

Lễ vật a...

"A cậu ở chỗ kia tùy ý làm vài thứ là được..."

"Oh... Muốn mở đèn sao?"

"Không cần, thế này là vừa rồi..."

Hứa Giai Kỳ cúi người cầm lên một quyển tạp chí từ trên bàn, lật một cái.

Hiệu quả cách âm ở nhà trọ rất tốt. Trong phòng khách nho nhỏ chỉ nghe thấy tiếng lật trang, tiếng vải áo ma sát, cùng với tiếng chớp liên tục từ máy ảnh.

Hoàn cảnh yên tĩnh luôn khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ. Nhưng hơi cồn trong máu vẫn còn đang kích thích thần kinh hưng phấn, đem ý thức cùng thể xác của con người ta tách mở ra.

Ánh đèn xuyên qua chiếc áo trắng của Hứa Giai Kỳ, qua ánh sáng mờ ảo mà khắc họa lên những đường cong mê người được che lấp dưới lớp áo, theo động tác vươn người của nàng, mà lại thêm căng thẳng.

Chi tiết sẽ luôn được phóng đại qua khung ngắm.

Tay Ngô Triết Hàm run run. Cũng may giá đỡ không bị run theo.

Nàng biết mình trước khi chụp không nên uống rượu nhiều như vậy, nhưng trong đầu cứ nghĩ tới, lại cứ như vậy uống cạn từng ly.

Có một loại cảm giác tội lỗi vô hình nào đó.

Rõ ràng cái gì cũng không làm. Cho đến tận bây giờ.

"Nói chuyện chút đi..." Hứa Giai Kỳ nhìn ống kính. Cũng là nhìn vào mắt Ngô Triết Hàm.

"Nói chuyện gì đây?"

"Ừm... Cậu vẫn còn ở hẹn hò với Loan Loan sao?"

Ngô Triết Hàm sững sốt một chút.

Đại học hồi đó, Khâu Hân Di cùng Ngô Triết Hàm rất gần gũi, hai người chung một ngành lại cùng một lớp, bình thời cũng thường dính chung một chỗ. Người xung quanh ồn ào, cũng tự nhiên mà thành như vậy.

Cũng có thể là vì muốn dời đi sự chú ý của bản thân với nữ sinh tóc ngắn sát vách xa xa không thể với tới kia.

Ngô Triết Hàm là thích Khâu Hân Di.

Thế nhưng luôn cảm thấy, kém một chút cảm giác gì đó, lại không nói ra được là loại cảm giác nào.

Sau đó Khâu Hân Di cùng Triệu Gia Mẫn lớp bên cùng nhau xuất ngoại. Thuận lý thành chương mà chia tay.

"Từ lâu đã không nói chuyện..."

"Vậy sao, đáng tiếc..."

"Có cái gì mà đáng tiếc." Ngô Triết Hàm ngồi dậy, "Cậu nói giống như không có ai muốn mình vậy..."

"Không ai muốn mình muốn a!" Hứa Giai Kỳ nửa nằm trên ghế salon, tay chống cằm, không tim không phổi cười một tiếng.

"Cậu thôi đi."

Ngoài miệng nói lời oán hận với người kia, nhưng Ngô Triết Hàm vẫn không nhịn được mà cười, lại nghiêm mặt không để cho Hứa Giai Kỳ nhìn ra.

"Cậu rõ ràng đang cười!"

"Mình không có!"

"Cậu vô lại!"

Làm sao sau khi say lại giống như trẻ con như vậy.

Ngô Triết Hàm cũng không có cách nào để gây khó dễ với người kia. Gỡ máy ảnh xuống, vòng qua giá đỡ đi tới gần. "Tới chụp gần hai tấm... Cậu có còn đồ uống không?"

Hứa Giai Kỳ quay đầu nhìn trong phòng một vòng, chỉ chỉ hộp giấy trên bàn, "Chỉ có bia."

"Cũng được..."

Ngô Triết Hàm cúi người lục lọi hộp giấy một hồi, lấy ra hai lon, đặt lên bàn trà nhỏ.

Ba

Giật nắp ra.

"Còn uống sao?"

Hứa Giai Kỳ bắt lấy tay người kia, bia tràn ra, dọc theo khe hở giữa những ngón tay đang chạm vào nhau của hai người mà chảy xuống, theo cổ tay rơi xuống sàn nhà.

"Không không không, " Ngô Triết Hàm nhét lon bia vào tay Hứa Giai Kỳ, "Cậu uống, mình chụp một tấm..."

Oh...

"Phải nhìn ống kính sao?" Hứa Giai Kỳ đưa lon đến bên môi.

"Tùy ý là được rồi..."

Ngửa cổ.

Đường cong mềm mại ở cổ giãn ra, dưới ánh đèn chiếu xuống thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên cổ. Bờ môi hơi khô dán vào miệng lon, chất lỏng theo đó chảy vào bờ môi hé mở. Cồn ở trong người, cùng huyết dịch hòa vào một chỗ.

Ngô Triết Hàm theo bản năng liếm môi mình. Có chút đau nhói, có lẽ là môi đã nứt ra rồi.

"Uống chứ?" Hứa Giai Kỳ đưa lon cho Ngô Triết Hàm.

Uống. Dĩ nhiên uống.

Đưa tay nhận lấy. Ngón tay chạm đến đầu ngón tay của người kia, dừng một chút, cưỡng ép kìm xuống kích động muốn nắm lấy.

Uống một hớp lớn, sau đó bị sặc mà ho liên tục.

"Không ai giành với cậu..." Hứa Giai Kỳ vội vàng lại gần vỗ vỗ lưng nàng, từng chút từng chút nhẹ khẽ vuốt ve.

Vải áo mỏng manh truyền tới chính xác nhiệt độ cơ thể của Hứa Giai Kỳ.

Huyết dịch từ sau lưng bắt đầu sôi trào, lan ra khắp cơ thể.

Ngô Triết Hàm cuối cùng là đem ngữ khí kia buông xuống, giương mắt lên, đối diện với ánh mắt của Hứa Giai Kỳ.

Men say mơ màng, mắt đầy hơi nước.

"Mình có chút hối hận..." Ngô Triết Hàm mở miệng, giọng có chút khàn khàn.

"Hối hận cái gì?"

Ngô Triết Hàm lắc đầu một cái, thuận tay đặt máy ảnh xuống bàn.

Xoay người, nâng cằm Hứa Giai Kỳ lên.

"... Bây giờ vẫn còn kịp chứ?"

Hứa Giai Kỳ cười khẽ một tiếng.

Nàng biết là ảnh hưởng của rượu. Nhưng rượu khiến các nàng càng thêm thẳng thắn.

Hóa ra thầm mến thời đại học đó, là song phương thầm mến.

Trên thế giới này không có hối hận, đã bỏ qua chính là đã bỏ qua.

Còn kịp sao? Không kịp.

Không cách nào chống lại sự thật, chẳng thà cứ trầm luân một đêm đi.

Sự thật chứng minh, loại chuyện say rượu rồi làm loạn này vốn là đã được định sẵn. Mà điều kiện đầu tiên là phải hình thành dựa trên tình trạng say tựa như không say kia.

.

.

.

Hứa Giai Kỳ không nhớ đêm hôm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Trước đó Ngô Triết Hàm chưa từng chạm qua nữ nhân, Hứa Giai Kỳ cũng vậy.

Ngây ngô dưới sự thúc giục của hơi rượu biến thành nỗi buồn triền miên. Giống như là những tình nhân lưu luyến nhau nhiều năm. Bầu không khí mập mờ mà nhiệt liệt.

Lúc Ngô Triết Hàm nửa đêm tỉnh lại, Hứa Giai Kỳ còn đang ngủ, ngón tay nắm chặt gối bên cạnh, thân thể cuộn tròn thành một đoàn.

Ngô Triết Hàm ngồi dậy, mờ mịt nhìn khung cảnh xa lạ này.

Rốt cuộc là tâm tình như thế nào, mới làm ra loại chuyện này?

Phải chịu trách nhiệm.

Nhưng nàng không gánh nổi.

Phiêu bạc khắp nơi không một chốn cố định, cả người có lẽ đáng giá nhất là chiếc máy ảnh này.

Bộ ảnh này vốn chỉ là muốn tự lưu lại cho mình một chút thương nhớ. Nhưng chuyện này đã phát sinh vượt ra xa khỏi phạm vi Ngô Triết Hàm có thể khống chế.

Rượu cái thứ này, thật không thể đụng vào.

Còn có thể làm sao đây? Mặc quần áo vào rồi chạy?

Trừ mặc quần áo vào rồi chạy thì còn có thể có biện pháp gì chứ?

"... Ngũ Chiết..."

Giọng nói mới tỉnh ngủ có chút khàn khàn. Tay Hứa Giai Kỳ theo xương sống trơn nhẵn của Ngô Triết Hàm vạch xuống một đường, khiến cho nàng rùng mình một cái.

"Ừ?"

"Thích cậu..." Hứa Giai Kỳ nửa nhắm mắt, tựa như đang ngủ mà lại không phải đang ngủ.

Ngô Triết Hàm cảm giác mình giống như đột nhiên bị người ta cho một cái bạt tai, đánh cho tới mức trong đầu biến thành một mảnh hỗn loạn.

Cái cảm giác tội lỗi kia lại tới, đuổi không đi.

Càng ngày càng mãnh liệt.

"Biết rồi... Ngủ đi, mình ngồi một lát, hóng gió một chút."

"Ngô... Cậu cũng ngủ sớm một chút..."

Hứa Giai Kỳ dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Khóe mắt tràn ra thứ chất lỏng ấm áp thấm ướt cả một mảng gối.

.

.

.

.

"Sau đó thì sao?" Người phục vụ cũng không lau ly nữa, chăm chú nhìn Ngô Triết Hàm.

Ngô Triết Hàm lắc đầu một cái, thở dài, "Ngày hôm sau tôi thức dậy từ sớm..."

"Cô đi mua bữa sáng cho cô ấy?"

"Không. Tôi chạy."

"Chạy?!" Người phục vụ thất vọng kêu lớn một tiếng, kinh động khiến mấy vị khách hàng liếc mắt về phía bên này, "A a a xin lỗi xin lỗi... Cô làm sao có thể chạy chứ?! Cô ấy thì phải làm sao? Cô còn để lại chỗ tiền chụp ảnh chết tiệt kia, vậy cô ấy... Cô ấy chẳng phải là... Tương đương nói...?"

Ngô Triết Hàm không lên tiếng, trực tiếp cầm lấy chai rượu uống cạn thứ chất lỏng bên trong đó. Lau môi một cái, "Trách tôi. Nhưng tôi cũng không có cách nào cả. Khi đó ngay cả chính mình cũng không nuôi sống nổi..."

"Trời ơi, vậy cô sau khi kiếm được tiền trở về có đi tìm cô ấy chứ?"

"Đi tìm, nhưng không tìm được. Cậu ấy thay đổi tất cả phương thức liên lạc. Nhà kia là cũng là nhà cậu ấy thuê, cũng đã trả lại rồi."

"Cô ấy thích cô!"

"Tôi biết."

"Chẳng trách..." Người phục vụ vuốt cằm như có điều suy nghĩ, "Chẳng trách các cô bạn gái nhỏ của cô luôn là tóc ngắn người cao... Thế nào? Cũng chưa có ai khác khiến cho cô động tâm?"

Ngô Triết Hàm lắc đầu một cái, móc túi, đem mấy tờ tiền đặt trên quầy. "Không thể quên được chính là không thể quên được, vậy thì có biện pháp gì chứ?"

"Ài đã nói tôi mời cô chai rượu này mà."

"Đây là tiền bịt miệng."

.

.

.

Mở cửa quán rượu, đứng ở giữa con phố vắng ngắt. Gió lạnh thổi qua khiến Ngô Triết Hàm run một cái, cơn say vơi đi một nửa.

Vận may cũng không tệ lắm, đúng lúc có taxi trống ngừng ở ven đường chờ khách.

Ngô Triết Hàm mở cửa xe, chui vào.

"Đi đâu?"

Ngô Triết Hàm nói một địa điểm, quay đầu tiếp tục nhìn bên ngoài cửa xe.

Đèn đường mờ vàng từ bên ngoài chiếu vào, chói vào mắt có chút đau nhức.

Cái giờ này, người đi trên đường đã rất ít.

Có người từ đầu đường phía xa quẹo ra.

Mặc trên người một chiếc áo màu xám tro lớn. Một cô gái tóc ngắn, được ánh đèn ấm áp bao phủ tới mơ hồ.

Trong lòng chợt giật mình.

"Dừng xe dừng xe! Sư phó mau dừng xe!"

Tài xế vừa chửi mắng vừa dừng xe lại ở ven đường. Ngô Triết Hàm trực tiếp ném tờ tiền màu đỏ cho tài xế, mở cửa xe lảo đảo xông ra ngoài.

Thật ra thì nàng cũng không thấy rõ người kia rốt cuộc là ai.

Có thể trong tiềm thức cho rằng chính là người kia.

Cái cảm giác quen thuộc ấy mỗi khi nhìn thấy người kia trái tim sẽ đập rộn lên.

"Hứa Giai Kỳ!"

Ngô Triết Hàm gọi, chạy thở không ra hơi. "Hứa Giai Kỳ!"

Cô gái kia chợt ngây người, kinh ngạc xoay người lại.

Là cậu ấy.

Thật sự là cậu ấy.

Đi hết một vòng, đường thẳng vận mệnh lại một lần nữa giao nhau.

"Ngũ... Ngũ Chiết...?"

Ngô Triết Hàm nhào tới, đem người kia ôm vào trong ngực thật chặt. Nước mắt nước mũi chảy xuống cùng một chỗ, không chút cố kỵ nào mà gào khóc thật lớn.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi..."

Hứa Giai Kỳ thở dài, giơ tay lên ôm lấy người kia.

"Được rồi, mình đều hiểu mà..."

.

.

.

Ai nói không có được mới là hoàn mỹ nhất.

Nỗi đau tê tâm liệt phế ai cũng không thể nào thấu hiểu.

.

.

.

Lần này, mình sẽ không chạy trốn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro