Bốn giờ sáng
Tác giả: 皮皮皮卡丘
Editor: Phanh
---
Ngô Triết Hàm cau mày nhìn điện thoại bị tắt, có chút luống cuống, muốn gọi lại lần nữa nhưng lại sợ chọc giận người bên kia một lần nữa, do dự một lát rồi mới gửi tin nhắn đi.
Nhìn thấy pocket của Đới Manh, có ổn không?
Chờ nửa ngày sau không được trả lời, Ngô Triết Hàm phiền não gãi đầu một cái, xốc chăn xoay người ngồi dậy, trong đêm tối nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà rầu rĩ.
Ngày hôm qua vẫn còn tốt, hôm nay vừa mới tách nhau ra đã không có cách nào quan tâm được ưu tư của người kia, ít nhiều khiến cho người ta có chút ảo não.
Nếu có thể ở bên cậu ấy thì thật tốt, không cần phải nhìn không thấy đoán không tới như vậy, hoặc ít nhất không ngủ có thể chờ ở bên cậu ấy cũng được, có thể sớm biết được cậu ấy không vui, Ngô Triết Hàm có chút chán nản.
Đang ngẩn người, chợt bị chuông điện thoại đột nhiên vang lên dọa sợ, Ngô Triết Hàm hoàn hồn nhìn tên trên màn hình mà thở phào nhẹ nhõm, còn may, không sinh khí.
Vội vàng vuốt màn hình nhận điện thoại, không tự chủ mềm giọng nói, "Ừ?"
"Làm sao!", giọng người ở đầu bên kia điện thoại không tốt lắm, còn nghe thấy tiếng nức nở rõ ràng.
"Ừm... Vẫn ổn chứ?"
Có lẽ là một câu đâm trúng điểm đau, Đới Manh ở bên cạnh kêu rên phụ họa, tiếng khóc thút thít của Hứa Giai Kỳ càng khiến Ngô Triết Hàm đau lòng không biết phải làm sao.
"Làm sao lại khóc rồi? Có phải chịu ủy khuất hay không?", Ngô Triết Hàm tăng âm lực, tận lực vơ vét lấy từ ngữ an ủi người kia, muốn để người ở đầu bên kia có thể khá hơn dù chỉ một chút, "Được rồi được rồi, ngoan, đừng khóc có được hay không? Hửm? Nói cho mình xem thế nào?"
Hứa Giai Kỳ còn khóc thút thít một hồi, nhưng cuối cùng cũng có thể nói rõ một câu, "Không tốt... huhuhu... Mình... Mình với Đới Manh, nửa đêm mới... hức... mới đến, vào ở mới phát hiện khách sạn quá kém... huhu... vệ sinh cũng tệ, hỏi cũng không ai trả lời, gối đặc biệt bẩn, còn có mùi, phục vụ cũng không có ai... huhuhu, mình mệt quá a, mình muốn về nhà ~~~ "
Ngô Triết Hàm lo lắng nghe người kia vì vừa khóc vừa không thở nổi mà mắng chửi đứt quảng, người kia mệt bao nhiêu, nàng đều nhìn ở trong mắt, thời gian làm liên tục không nghỉ lâu như vậy, ngay cả nơi nghỉ ngơi cơ bản nhất cũng không thể như ý, có thể tưởng tượng là có bao nhiêu ủy khuất.
"Ai... Ngoan a, biết các cậu phải chịu ủy khuất ~", cũng biết không có ích gì, nhưng trừ những thứ vô dụng này, cũng không biết có thể nói thêm gì nữa.
"Huhuhu ~ cậu nói xem một năm có một cái b50, kết quả đạo cụ cái này không thể dùng cái kia không thể dùng! Trên sân khấu một đống ánh đèn cũng không theo kịp! Huhuhu ~ thật vất vả mới kết thúc, đi suốt đêm, ngay cả khách sạn cũng không đặt tốt, hức hức, còn không bằng năm năm trước!"
"Đúng vậy! Khiến cho chúng ta tức giận! Ngoan, đừng khóc nữa có được hay không?"
"Không được! Huhuhu ~ ai cùng cậu chúng ta! Cậu cũng không liên lạc với mình, cũng không hỏi mình, mình gửi Wechat cho cậu cậu cũng không trả lời huhuhu ~ dù sao cậu cũng không quan tâm, gọi lại cho mình làm gì!", có lẽ là thực sự bùng phát, Hứa Giai Kỳ cứ thể mượn sức tùy ý bộc phát hết buồn bực.
"Mình không tốt! Mình nhận là mình sai! Thật sự là ngủ không nhìn thấy, nhưng vẫn nghĩ cậu còn chưa báo bình an, không nói mình cũng không ngủ ngon, không nỡ ngủ, tỉnh lại nhìn thấy tin tức của Đới Manh liền gọi điện cho cậu. Số hiệu 0826 thỉnh cầu tổ chức tha thứ, cho thêm một cơ hội nữa, nhất định biểu hiện tốt làm người tốt có được hay không? Hửm?", Ngô Triết Hàm nhẫn nhịn tính tình người kia rồi dỗ dành, trong đầu nghĩ nếu người kia ở bên thật tốt, nhất định sẽ ôm vào ngực vuốt lông xoa đầu tiểu hồ ly kia.
"Huhuhuhuhu... Không được, mình mất hứng! Mình bực bộ cái gì cũng không tốt! Huhuhuhu", Hứa Giai Kỳ lau nước mắt nói.
"Được được được, cũng không tốt, vậy không làm người, làm husky của tiểu hồ ly có được hay không?", Ngô Triết Hàm cười, hiếm khi thấy dáng vẻ người yêu nũng nịu ăn vạ, chỉ cảm thấy thú vị đáng yêu, làm quá lên cũng tràn đầy yêu thương.
"Ai cần cậu! Cậu đáng ghét! Mình không muốn nói chuyện với cậu nữa!", Hứa Giai Kỳ được nhận cưng chiều an ủi từ cách đó mấy ngàn cây số, mắt còn đỏ bĩu môi, nhưng trừ còn sụt sịt mũi, rõ ràng buồn bực cũng đã trôi đi ít nhiều theo trận khóc nháo.
Ngô Triết Hàm nghe người ở bên kia điện thoại dần dần ổn định tâm tình, giữ điện thoại trêu đùa người kia, "Ài ài ài! Phát biểu phải chú ý nha tiểu cô nương! Nhẫn đưa cũng đã nhận, làm sao quay đầu lại không nhận..."
"Hả? Cậu chờ một chút! Ai đưa... Không phải... Ai cầm nhẫn của cậu?!", Hứa Giai Kỳ cắt đứt nàng, nhíu mày hỏi.
"Hửm? Không nhận được sao? A, khả năng con heo nhỏ nào đó còn chưa phát hiện đi! Quên đi thôi~"
"Ngô! Triết! Hàm! Mình cúp máy nha!", Hứa Giai Kỳ gầm thét trong điện thoại.
"A ~ được rồi, vậy ngủ ngon nha", đại khái là định trêu đùa người kia, Ngô Triết Hàm trong giọng mang ý cười.
"Cậu! Mình!", Hứa Giai Kỳ tức giận đến nghẹn họng.
"Hahahahahaha, tức giận rồi sao? Ngoan nào, cậu cúp máy một chút, mình gọi video cho cậu", biết người kia coi trọng mặt mũi, không muốn thấy mình nhìn thấy người kia khóc, thật vất vả mới đợi được người kia dịu đi một chút, tâm tình muốn nhìn người thương một giây cũng không thể đợi thêm được nữa.
"Cậu đừng có gọi! Mình không nhận đâu! Cậu yêu ai thì đi mà gọi cho người đó!", Hứa Giai Kỳ đùng đùng cúp điện thoại, đôi mắt đỏ mang sát khí dọa Đới Manh vô tội sợ run một cái.
Ngô Triết Hàm đã sớm đoán được, để điện thoại cách xa tai, gọi video tới, đúng như dự đoán cuộc gọi đầu tiên liền bị cúp.
Ngô Triết Hàm nhíu mày, lại nhắn tới một tin nhắn, "Nghe điện thoại của tiểu ngu ngốc để tìm nhẫn nào", đợi hai giây sau lại gọi quả nhiên ngay giây đầu tiên đã nghe máy.
"Làm sao!" Hứa Giai Kỳ giọng vô cùng tồi tệ.
Ngô Triết Hàm sát lại gần điện thoại, nhìn bóng người nho nhỏ trong màn hình bĩu môi mặt đầy mất hứng, hốc mắt đỏ lên, làm cho người ta đau lòng chỉ muốn ôm chặt vào ngực, "Mình nhìn một chút, làm sao mà mắt cũng khóc đỏ hết lên rồi?"
Hứa Giai Kỳ khó chịu nghiêng đầu qua, muốn giấu không cho người kia nhìn thấy ủy khuất lại đang dâng trào.
"Ai u u, tại sao lại bĩu môi rồi? Không khóc a, ngoan, nếu không mình sẽ đau lòng biết bao, nhé?"
Hứa Giai Kỳ nhìn người trên màn hình, rốt cục vẫn buông lời làm nũng, "Mình mệt quá, muốn về nhà ~~~", càng nói tiếng nghẹn ngào càng nặng, mắt thấy một giây kế tiếp giọt nước mắt lớn đã muốn trượt ra khỏi hốc mắt.
"Biết mà, tiểu hồ ly gần đây cực khổ, kiên trì thêm một chút nữa có được hay không? Mình ở nhà chờ cậu", Ngô Triết Hàm dịu giọng dỗ người kia, nhìn ủy khuất một cục, gượng gạo chuyển đề tài để trêu người kia vui vẻ một chút, "Khụ, cái đó... Có muốn tìm nhẫn hay không?"
Chỉ một câu nói đã chặn hết cảm xúc, đảo mắt một cái nước mắt Hứa Giai Kỳ trong hốc mắt cũng ngừng, "Nói tới! Mình khi nào cầm nhẫn của cậu?!"
Ngô Triết Hàm nằm sấp trên giường, lông mày khóe môi đều cong lên, "A? Không có sao? Vậy được, thứ trong ngăn nhỏ ở giữa túi xách của cậu trả lại cho mình a..."
"Hứ!", Hứa Giai Kỳ sốt ruột đưa tay với lấy túi xách, quả nhiên mở túi ra, thấy một cái hộp màu xanh. Mở túi ra khẽ run một chút, lấy ra một chiếc nhẫn kiểu dáng không phức tạp, nhưng tinh xảo trang nhã, thậm chí còn có chút cảm giác quen thuộc.
Ánh mắt người trong màn hình không giấu được vui vẻ lộ ra tâm tình không tệ, thật ra vui vẻ nhất cũng chỉ như vậy thôi, có thể nhìn người kia cười, cùng người kia nháo loạn.
"Như nào như nào! Có thích hay không?", người ở màn hình bên kia mặt đầy biểu tình 'cậu mau khen ngợi mình đi', lộ răng nở nụ cười ngây ngô.
Hứa Giai Kỳ bĩu môi một cái, ngạo kiều không muốn thừa nhận, "Khụ, miễn cưỡng đi", nào biết rằng nét cười trong mắt giống như mỗi lần nhìn thấy người kia vậy, muốn giấu đi cũng không giấu được.
Ngô Triết Hàm cũng không ngừng phá, cong môi làm ra vẻ đầy ủy khuất, "A ~~~ không thích a, vậy quên đi, mình không tiễn, cậu trả lại cho mình đi."
"Tặng đồ cho người ta lại còn muốn đòi về!", Hứa Giai Kỳ hướng người mặt đầy vô tội nói, "Cậu nói đi! Cậu lấy về định đưa cho ai!"
"Hì hì, trêu cậu thôi, kích thước của cậu thì sao có thể đưa người khác", đang nói nhìn người trong màn hình bên kia nhíu mày, ý thức được mình lỡ lời, vội vàng tự giải thích cho mình, "Không đúng không đúng, ý mình là, cậu trả lại cho mình thì mình cũng không thể đưa cho người khác mà! Chính là mua cho cậu mà! Hơn nữa còn là kiểu tình nhân! Là cái hôm qua mình đeo đó, cậu không phải còn khen đẹp sao... Nữ nhân đúng là hay thay đổi, rõ ràng hôm qua còn thích, hừ, lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển vậy..."
Không trách cảm giác có chút quen thuộc, Hứa Giai Kỳ cố gắng kìm nén đắc ý, nghe người kia nói lảm nhảm đang chuẩn bị đeo lên tay thì lại bị cắt ngang.
"Ai ai ai! Cậu làm gì đó! Đó là ngón trỏ nha! Cậu đừng có đeo vào ngón khác!"
Hứa Giai Kỳ liếc mắt lưu loát đeo nhẫn vào ngón tay, thẳng nam chính là thẳng nam, bị muối cũng đáng đời, hừ!
"Cho mình nhìn một chút, mình nhìn một chút đi, thật hợp đúng không! Chậc chậc, mắt mình chọn mà!"
Hứa Giai Kỳ nhìn người đang cười với mình, cũng chẳng thể tức giận cái gì, cuối cùng vẫn không nhịn được lộ ra một gương mặt vui vẻ với người kia, "Nghĩ thế nào mà lại tặng nhẫn đeo ngón trỏ vậy?"
"Hì hì, muốn tặng thì tặng thôi, hơn nữa nếu là tặng nhẫn đeo ngón giữa hay ngón áp út, mình cũng không thể lặng lẽ giấu a, đúng không ~~ "
Hoàn toàn không có ấn tượng gì về thời gian người kia thả đồ vào trong túi xách của mình, Hứa Giai Kỳ có chút nghi ngờ, "Cậu nhét vào túi mình khi nào a? Mình làm sao không biết?"
Lại thấy Ngô Triết Hàm mặt đầy đắc ý, "Đương nhiên là, mình khẳng định không thể để cho cậu phát hiện a! Mình đêm qua đã giấu đi đó."
"Đêm qua?", Hứa Giai Kỳ trong đầu tua lại kí ức cũng không nghĩ ra thời gian nào có thể cho người này gây án, theo lý cũng không có cơ hội gì a?
Ngô Triết Hàm nhìn biểu tình người kia cũng biết là đang suy nghĩ gì, "Cậu đừng nhớ lại, cậu không biết đâu."
"Không thể nào a, mình tắm xong cậu mới......", đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hứa Giai Kỳ sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
"Nhớ ra rồi? Muốn mình giúp cậu nhớ lại một chút không? Ngày hôm qua mình... Hửm? ...", Ngô Triết Hàm nhìn biểu tình mất tự nhiên của người kia, nhếch môi trêu chọc.
Người trong màn hình nhíu mày muốn nói rồi lại thôi, để cho người ta trong đầu lóe lên không ít hình ảnh cấm kỵ, liếc một cái Đới Manh bên cạnh mặt viết đầy 'mấy đứa coi chị đây không tồn tại hả', liền đỏ mặt ngăn lại, "Cậu trật tự!"
Ngô Triết Hàm nín cười gật đầu, một bộ dạng 'vợ nói cái gì chính là cái đó', Hứa Giai Kỳ khó hiểu có chút chột dạ, "Được rồi, còn có chuyện gì không! Không có chuyện gì không nói với cậu nữa!"
"Ai! Không phải! Nhận quà rồi cũng nên có chút bày tỏ a!", Ngô Triết Hàm có chút không tình nguyện, cúi đầu gõ gõ gì đó trên màn hình
"Cậu muốn bày tỏ cái gì? Nói một chút mình nghe xem nào"
Ngô Triết Hàm liếc mắt một cái khiến nàng nhíu mày, rồi lại cúi đầu vội vàng gõ gì đó trên điện thoại, "Ài, vậy cũng phải hôn một cái, ít nhất phải biểu bạch chút đi chứ, có phải hay không đây"
Hứa Giai Kỳ nghe Đới Manh cười thật to mặt trong nháy mắt lại đỏ lên, "Cậu mau ngủ đi! Trong mơ cái gì cũng có!"
Ngô Triết Hàm ủy khuất bĩu môi làm cho Hứa Giai Kỳ không đành lòng mà lại an ủi con chó lớn nhà mình, "Được rồi, ngoan đi, đợi lát nữa nhắn Wechat cho cậu ha. Cậu hơn nửa đêm còn đùa nghịch gì nữa chứ!"
"Mình a...", Ngô Triết Hàm vừa nói vừa xử lý xong một chuyện cuối cùng, cầm điện thoại trong tay, "Mình sắp xếp chuyện này cho cậu nha"
"Sắp xếp chuyện gì cơ", Hứa Giai Kỳ có chút mộng, đang nói lại nhận được tin nhắn, vừa mở ra vừa hỏi, "Cậu nhắn tin cho mình?"
Ngô Triết Hàm nằm sấp trên giường gối lên cánh tay ngáp một cái hai mắt ngấn lệ mông lung nhìn trên người trên màn hình đang xem tin nhắn, "A ~~ thu dọn đồ đạc đi bảo bảo, mình hỏi trợ lý khách sạn của các cậu, đặt cho cậu một khách sạn khác gần đó, nhìn đánh giá cũng không tệ lắm, tin nhắn đặt phòng gửi cho cậu, cậu với Đới Manh dọn dẹp một chút rồi đi qua đi."
"Hả?", Hứa Giai Kỳ thoát wechat trở lại vừa vặn nhìn thấy người kia cố gắng mở mắt giữ bộ dạng thanh tỉnh, nhìn thời gian rồi chậm mất nửa nhịp mới nhận ra lại càng thêm mấy phần áy náy, "Thật xin lỗi a, làm cậu muộn thế này còn chưa ngủ "
"Có ngốc hay không, cậu nói xin lỗi với mình cái gì", Ngô Triết Hàm giơ tay giả bộ muốn đánh người trong màn hình, "Khi nãy nghe điện thoại cậu khóc mình cũng đau lòng muốn chết, đâu còn có thể để cho tiểu hồ ly nhà chúng ta ở đó chịu ủy khuất?! Ngoan, chê không tốt không muốn ở đó thì chúng ta đổi chỗ khác, bảo bảo của chúng ta vui vẻ là được rồi."
Hứa Giai Kỳ bĩu môi một cái, rõ ràng đã cảm động còn ngạo kiều không chịu thừa nhận, "Hừ, học ai hoa ngôn xảo ngữ, lúc mình không có ở đó hẳn là muốn lừa gạt tiểu cô nương nào chứ gì!"
"Hừm, Hứa Giai Kỳ", Ngô Triết Hàm rất ít khi nghiêm túc gọi cả họ tên nàng như vậy, đêm khuya cùng với một lời ấm áp cảm động, đột nhiên đâm trúng một điểm, khiến cho trái tim cũng hụt một nhịp.
"Làm... Làm sao..."
"Mình phát hiện, cậu với Momo diễn cái tiết mục kia, ngược lại là bị lây không ít tính ngạo kiều nha?"
Ngô Triết Hàm thừa dịp trước khi người kia nổi nóng vội vàng thu liễm lại khiêu khích, "Hahahahaha... Được rồi, không trêu cậu nữa, mau thu xếp một chút, sớm qua đó một chút, muộn quá rồi."
"Được, cậu mệt rồi, mau ngủ đi."
"Mình ngủ gì a, cậu nói xem tiểu hồ ly nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, đêm hôm khuya khoắt ra ngoài, mình có thể yên tâm sao?!"
Đới Manh giả bộ nổi hết da gà rơi trêu chọc làm cho Hứa Giai Kỳ đỏ mặt, "Cậu bớt nói đi."
"Được rồi, không nháo cậu nữa, cậu nhanh đi, đừng chậm chạp nữa. Khi nào sang đó xong gọi điện cho mình báo bình an."
"Được, vậy mình đi đây."
"Ừ, đi đi, chú ý an toàn. Này! Sói ngốc nhà bên! Đừng có nghe lén! Bảo vệ vợ em cho tốt a!"
Hứa Giai Kỳ nhìn người bị gọi tên đang muốn liều mạng chạy tới, vội vàng kết thúc, "Vậy mình tắt máy nha, đợi một lát rồi lại nói."
"Được"
Ngô Triết Hàm cầm điện thoại lật người nằm trên giường nhìn người kia vẫy tay tạm biệt mình, sau đó cuộc gọi kết thúc hệ thống tự động trở về giao diện nhắn tin, hình nền là hình người kia đang cười rực rỡ, đôi mắt hoa đào khiến cho người ta không thể rời mắt, ngáp một cái bĩu môi với người trong hình kia, rốt cuộc vẫn là hồ ly, trêu chọc người ta như vậy, hừ!
03:50
[Mình đến khách sạn rồi, nằm rồi này]
[Hình ảnh]
[Rất thích chiếc nhẫn, đeo lên rồi]
[Hình ảnh]
[Mau ngủ đi, đừng cố nữa]
【Thích là tốt rồi】
【Vậy hồ ly bảo bảo của mình vui vẻ chứ?】
[Ngốc, đương nhiên là vui vẻ rồi]
【Vui vẻ là được rồi, đừng ủy khuất chính mình】
[Ừm, ngày mai đi ăn một bữa ngon bù đắp một chút ]
【Được! Thoải mái ăn, trở về mình thanh toán】
[Mệt quá a, ngày mai còn phải đi thông cáo]
【Vất vả rồi, tranh thủ thời gian ngủ nhiều một chút】
[Ngủ ngon, mình thật giống như có chút nhớ cậu]
【Ngủ ngon, mình cũng rất nhớ cậu】
Ngô Triết Hàm cầm điện thoại híp mắt rúc vào trong chăn, dần dần mất đi ý thức.
04:00
[Ừm ~~~ cái kia. . . Cám ơn cậu nha]
[Lại ngủ rồi đi đồ husky ngốc]
[Cũng tốt, cậu không trả lời mình cũng không xấu hổ]
[Lần này là ngủ ngon thật nha, mình mệt quá]
[Ngủ ngon, Ngô Triết Hàm, mình yêu cậu, rất yêu rất yêu]
【Ngủ ngon, tiểu ngốc nghếch, mình cũng yêu cậu, chờ cậu trở lại】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro