Bến cảng
Tác giả: 屁股b罩杯的狗
Editor: Phanh
---
Tựa như là ở bờ biển, bên tai là tiếng nước chảy xào xạc, sóng biển lên lên xuống xuống, lúc vọt trào đến đỉnh đầu lại như mất đi lực đạo, từng chút từng chút gột rửa sợi tóc, dịu dàng vô cùng.
Hứa Giai Kỳ từ trong giấc mộng như vậy mà tỉnh lại, từ từ mở đôi mắt có chút khô, nước mắt sinh lý chảy ra được người bên cạnh dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch, là Ngô Triết Hàm.
"Cậu nên về thôi Kiki", có lẽ là câu đầu tiên vào sáng sớm, giọng nói của người kia khàn khàn trầm thấp, lời nói bên tai lượn lờ hồi lâu mới chịu tiêu tán.
Hứa Giai Kỳ mơ mơ màng màng rồi lại nhắm mắt lại, đang lúc mê man lại nghe đối phương nói thêm một câu.
"Nếu không bị bọn họ phát hiện sẽ không tránh được trêu chọc mấy câu."
Hứa Giai Kỳ luôn cảm thấy trong giọng nói kia mang theo chút khoe khoang vô hình cùng ý cười, miễn cưỡng mở mắt liếc người nọ một chút, Ngô Triết Hàm nửa người trên lộ ra bên ngoài chăn, một tay chống đầu, mái tóc dài đổ xuống trên gối, quả nhiên... đang nhếch mép lên.
Nhìn người kia đắc ý như vậy, cũng không biết có thật không muốn bị trêu chọc hay không nữa.
Hứa Giai Kỳ lẩm bẩm một tiếng, nàng nằm trên giường Ngô Triết Hàm, dưới người là ga trải giường của người kia, đang đắp chiếc chăn màu xám nhạt của người kia, thậm chí tối hôm qua bởi vì công việc đến đêm khuya, lười về phòng lấy quần áo thay ra, trên người nàng là bộ đồ ngủ giống như quần áo bệnh nhân của Ngô Triết Hàm.
Mùi hương thật khiến cho người ta an tâm, cảm giác cả người được người kia bao bọc lấy, tốt đến không muốn rời giường a...
Đáng tiếc sáng nay còn có công việc, đáng ghét, người càng mạo mỹ trách nhiệm càng nhiều, thật là khó cho nàng một bệnh nhân ung thư xinh đẹp giai đoạn cuối.
Hứa Giai Kỳ đấu tranh đứng dậy, vẫn là không hoàn toàn mở mắt, cong lưng đi tới phòng vệ sinh, cả người tản ra loại ủy khuất như bị cả thế giới vứt bỏ, Ngô Triết Hàm tựa như thấy sau lưng tiểu hồ ly bồng bềnh hiện lên mấy chữ viết hoa "Không tình nguyện".
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng vén lên chăn xuống giường theo.
Bên này Hứa Giai Kỳ bằng vào sự quen thuộc với bố trí trong phòng của nữ chủ nhân kia, nhắm mắt lục lọi đến bồn rửa tay gần đó, đang chuẩn bị mở vòi nước tạt chút nước lạnh để thanh tỉnh một chút, đầu lại đụng vào vật gì đó.
Xúc cảm trên trán mềm mại, Hứa Giai Kỳ nháy mắt mấy cái mới phát hiện đó là bàn tay Ngô Triết Hàm, ngăn ở giữa đầu mình với vách tường.
"Nhanh mở mắt ra rồi ngoan ngoãn rửa mặt nào..." Lần này Ngô Triết Hàm dường như đã thông cuống họng rồi, thanh âm lại khôi phục sự ôn nhu của ngày thường.
Hứa Giai Kỳ đứng dậy, hai tay nâng lên ngoan ngoãn đặt ở trên mặt đối phương, hơi dùng lực khiến cho người kia cúi đầu xuống.
Trao nhau một nụ hôn, là cái loại không cần nhón chân lên để hôn kia.
Nụ hôn kết thúc, nàng lại nhéo lỗ tai đỏ lên cùng bên má Ngô Triết Hàm một cái, mới xoay người bắt đầu đánh răng.
Khi bàn chải điện vang lên tiếng ông ông, Hứa Giai Kỳ mơ mơ màng màng nghĩ, Ngô Triết Hàm lại gầy a, gần đây phải bồi bổ cho người kia thật tốt.
Sau lưng một luồng ấm áp từ từ sát tới, ngay sau đó bên đầu không nhẹ nặng gánh thêm sức nặng của một cái đầu nữa, Hứa Giai Kỳ nhìn qua gương, thấy một con đại cẩu trong miệng cũng nhét một cái bàn chải điện, đầu tóc bù xù đang nghiêng đầu dựa trên đầu mình.
Hứa Giai Kỳ biết, đây là phương thức làm nũng đặc biệt của Ngô Triết Hàm.
Thời điểm đối phương cùng mình ở chung lời nói cũng không tính là nhiều, phương thức truyền đạt tình yêu cũng thường là yên lặng, nhưng không chỗ nào không có.
Cho nên nàng dám ở trong phòng nhắm mắt đi, dám để mặc cho mình luôn ngã trái ngã phải, cũng dám ở trên sân khấu chơi con voi xoay vòng vòng.
Bởi vì nàng biết sẽ luôn có một đôi tay, bất luận là ở sau lưng hay phía trước, sẽ luôn luôn che chở cho nàng.
Lại trong đêm một ngày nào đó, khi Hứa Giai Kỳ quen thuộc cuộn tròn trong ngực Ngô Triết Hàm, đột nhiên cảm khái hai người thực sự cứ như vậy an ổn đi qua sáu năm, từ thiếu nữ vẫn có chút thịt đến bây giờ trở thành thần tượng thành thục mảnh khảnh, cái ôm của Ngô Triết Hàm thật giống như chưa bao giờ thay đổi.
Vẫn luôn ở đó.
Vì vậy nàng xoay người đưa lưng về phía người kia, lại đem tay đối phương đặt thành tư thế ôm lấy mình, làm Ngô Triết Hàm thắc mắc hừ nhẹ.
Nàng không trả lời, chỉ an tĩnh nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ, cứ như vậy được cậu bao bọc lấy từ sau lưng, thật giống như con thuyền đậu vào bến cảng.
An an ổn ổn, an an ổn ổn.
Cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro