
CHƯƠNG 54
Chu Dương không hé răng, một phen đoạt lấy máy tính bảng từ Tô Thiến, nhìn lướt qua.
Lần này giới thiệu không phải loại gia đình danh giá như Thẩm Hách mà là Chương Tân Hoa, quan trọng nhất trước mắt là Chương Tân Hoa cũng là chủ nhà của Tô Hảo, cơ hội gặp mặt cũng tăng lên rất nhiều, hơn nữa nhà Chương Tân Hoa vì giới thiệu đối tượng cho anh ta mà yêu cầu đã hạ thấp xuống, chỉ cần nữ là được.
Anh có dự cảm nếu Chương Tân Hoa được giới thiệu ngay từ đầu thì không chừng đã thành rồi.
Anh siết chặt máy tính bảng, gân xanh nổi lên, đem máy tính bảng ném trả cho Tô Thiến rồi mắt lạnh nhìn Tô Thiến một cái, xoay người lên lầu.
Tô Thiến lần đầu tiên bị con trai nhìn như vậy.
Sững sờ vài giây, ôm máy tính bảng trong ngực, sau lưng vô cớ ớn lạnh.
Bà lấy lại tinh thần.
Vội vàng hô: “Dì, dì ơi, nhanh, tôi lạnh quá, dì nấu cho tôi chút canh gừng đi.”
Sau đó mang dép lê đi vào bếp.
Sau khi lên lầu, Chu Dương lấy di động kéo đến số của Chương Tân Hoa, bấm gọi. Rất nhanh đầu bên kia đã nhấc máy, giọng nói trong trẻo: “Anh Dương.”
Chu Dương dựa vào bàn, cầm bút: “Mẹ tôi giới thiệu đối tượng cho cậu sao?”
“À, hình như là vậy, mẹ em vừa rồi đã gửi WeChat của đối phương cho em, em chưa xem, em vẫn còn ở bên ngoài.”
“Cậu có tài khoản phụ sao?”
“Có chứ.”
“Tốt lắm.” Chu Dương liếm khóe môi, nói.
“A? Chuyện gì thế, anh Dương.”
*
Sáng sớm hôm sau, Tô Hảo vào toilet rửa mặt, trong bếp truyền đến âm thanh bận rộn, Thành Linh cầm nồi sạn bước đến rửa tay, hỏi: “Tô Hảo, mẹ làm nhiều hơn một ít, con mang đi công ty nhé?”
Tô Hảo miệng đầy bọt, cô nhìn Thành Linh rồi gật đầu: “Vâng, cảm ơn mẹ.”
“Không có việc gì, à đúng rồi . . .” Thành Linh ho một tiếng, Tô Hảo lại nhìn bà, thấy bà đầy mặt tươi cười, Tô Hảo nhướng mày: “Gì thế mẹ?”
Thành Linh cười: “Mẹ đã gửi cho con một cái danh thiếp, con thể xem một chút.”
“Tô Thiến giới thiệu, hình như là chủ nhà của chúng ta, dù vậy nhưng lại là một chàng trai giàu nghị lực.” Lòng Thành Linh bớt ảm đạm hơn, tươi cười cũng nhẹ nhàng hơn.
Tô Hảo sửng sốt.
Sau khi súc miệng, cầm lấy khăn lông lau mặt, thuận tay bôi kem dưỡng da, hỏi: “Là Chương Tân Hoa sao?”
“Hình như là vậy.”
Chủ nhà trẻ tuổi này, Tô Hảo đã gặp một lần vào đêm có vật rơi từ trên cao xuống, còn lại thời gian giao tiền thuê nhà được trả trên WeChat, cả hai người chưa nói chuyện lần nào.
Chương Tân Hoa cũng không đăng vào vòng bạn bè, hoặc có lẽ là không để khách thuê thấy được.
Anh ta cũng từng nhìn thấy cô và Chu Dương dây dưa.
Anh ta vẫn sẵn sàng nói chuyện cùng cô chứ?
Tô Hảo lau tay, sửa sang lại rồi vào phòng ngủ thay quần áo. Thành Linh đã đặt bữa sáng trên bàn, Tô Hảo ngồi xuống, Thành Linh nhìn cô nói: “Một lát nhớ thêm người ta đó.”
Tô Hảo lấy cái muỗng: “Vâng.”
Không phải đã có WeChat rồi sao? Còn thêm nữa làm gì?
Mang theo bữa sáng được chuẩn bị, Tô Hảo đi xuống lầu, gió thổi rất mạnh, lại còn rất lạnh, mùa đông sắp đến, Tô Hảo kéo chặt áo khoác mỏng trên người, đi vào tiểu khu.
Chú trực ban đột nhiên từ bên trong ôm một bó hoa hồng cho cô.
Tô Hảo sửng sốt.
“Chú Lâm?”
Chú Lâm cười: “Buổi sáng một cửa hàng bán hoa đưa tới, nói là gửi cho con.”
“Ở đây có tấm card.” Ông rút một tấm card ra, Tô Hảo tiếp nhận rồi mở ra xem.
Bà xã, chào buổi sáng.
Chu Dương.
Tô Hảo cắm tấm card trở về, nói với chú Lâm: “Chú cứ xử trí đi.”
Nói xong, cô quét thẻ bước vào tiểu khu.
Chú Lâm đứng tại chỗ, qua vài giây thì trở về phòng trực ban, gọi điện.
“Àii, Chu tiên sinh, tiểu thư không muốn, còn để tôi cho giải quyết.”
Đầu kia, giọng nam nhân rất thấp: “Ừ.”
Sớm đã đoán được.
Lên lầu, tiến công ty thì nhìn thấy hai người Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng ngồi trên sofa, tay Kỳ Kỳ còn đặt trong tay Nghiêm Sùng. Tô Hảo cười một cái, đi qua đem bữa sáng đặt trước mặt họ: “Hôm nay là bánh bao nhỏ.”
Kỳ Kỳ lập tức rút tay về: “A a a cảm ơn em, Tô Hảo.”
“Cảm ơn nha.”
“Không cần khách khí.” Tô Hảo nhìn họ, cười rồi trở về vị trí chính mình, xem ra trải qua một đêm thì hai người đã làm hòa. Một lúc sau, những người còn lại cũng tới, vội vàng tranh đoạt bữa sáng, một đám vui vẻ muốn chết, cuối cùng đều phát bao lì xì cho Tô Hảo, Tô Hảo liền tịch thu.
Kỳ Kỳ uống sữa ngồi vào cạnh Tô Hảo, nói “Cái đó . . . Tiền ăn sáng vẫn phải trả, thêm vào lương cơ bản nhé?”
Tô Hảo muốn nói không cần nhưng cô tạm dừng, liền nghe Kỳ Kỳ nói: “Em có thể mỗi ngày làm giúp chúng tôi được không? Nếu ngày nào đó em không làm thì cũng không sao cả . . . Chúng tôi cũng có thể tự xoay sở?”
Tô Hảo nhìn Kỳ Kỳ, tự hỏi nếu mẹ có việc làm, có lẽ bà sẽ có tinh thần hơn, cô nói: “Em sẽ thương lượng lại cùng mẹ.”
“Vậy tốt quá rồi!” Kỳ Kỳ hút sữa, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Hảo, Tô Hảo phát hiện tầm mắt của cô ấy, bớt thời giờ quay qua nhìn cô ấy một cái.
Kỳ Kỳ cười: “Tối qua chị thấy một nam nhân trông rất đẹp trai cột dây giày cho em, người đó là ai thế? Em cư nhiên còn nói không đáng để nhắc tới, thật quá khiêm tốn rồi.”
Lúc đó Tô Hảo cũng không để ý lắm nhưng cô xuống xe trước, Kỳ Kỳ ở phía sau nhìn thấy cũng rất bình thường. Cô dừng lại và nói: “Nhưng chính là như vậy mà.”
“Đừng nói như thế chứ, em nói một chút xem, anh ta là người thế nào?”
“Cũng tốt, nhưng . . .” Tô Hảo click mở tin nhắn tư vấn, màn hình hiện lên khuôn mặt cô, cô nói: “Anh ấy . . .”
“Có phải có rất nhiều nữ nhân thích không? Còn có anh ta hẳn rất phong lưu nhỉ?” Kỳ Kỳ siết xẹp hộp sữa, lập tức nói tiếp lời Tô Hảo, Tô Hảo gật đầu.
Kỳ Kỳ: “Đại khái chị có thể đoán được, đồng hồ trên tay người đó, em biết bao nhiêu tiền không?”
Tô Hảo lắc đầu, cô rất ít chú ý đến cái này.
“Hơn hai ngàn vạn đấy.” Kỳ Kỳ hạ giọng nói: “Người này chắc chắn rất giàu có, có phải là dạng phú nhị đại ăn chơi trác táng gì đó không?”
Tô Hảo: “Không phải đâu.”
“Đệch? Vậy chính là đại gia.” Kỳ Kỳ mở to hai mắt: “Như vậy mà em cũng không thích sao? Vậy em muốn kiểu gì?”
Tô Hảo chống cằm nhìn về phía Kỳ Kỳ, gương mặt cô nhu hòa nhìn qua, trong mắt mang theo một chút ôn nhuận, Kỳ Kỳ bị cô nhìn còn đỏ cả mặt.
Tô Hảo đẹp quá đi mất.
Tô Hảo suy nghĩ một chút, nói: “ Em không biết phải diễn tả như thế nào với chị.”
“Cũng đúng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng và cả cảm giác riêng đối với sự theo đuổi của người khác, chị hiểu mà.” Kỳ Kỳ chạm vào mái tóc mượt mà của Tô Hảo, chỉ cảm thấy mái tóc dài tự nhiên này thực sự thoải mái khi chạm vào.
Tô Hảo cười nhìn Kỳ Kỳ rồi tiếp tục làm những việc trong tay.
Kỳ Kỳ rất thông thấu.
Tô Hảo lúc này mới có cảm giác muốn được kết bạn.
Đương nhiên Vân Lục cũng coi như bạn bè, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng thuộc phe Chu Dương.
Hơn 10 giờ được giải lao, Tô Hảo mới xem WeChat, Thành Linh đã gửi danh thiếp cho cô, Tô Thiến cũng gửi, tài khoản hai người gửi không phải tài khoản hiện tại của Chương Tân Hoa, Tô Hảo nhìn vài lần mới rời khỏi thì phát hiện thông tin còn có thêm một người nữa, Tô Hảo click mở, là tài khoản do Thành Linh gửi.
“Tô Hảo.”
Tô Hảo khựng lại rồi nhấp vào.
Mới vừa thêm thì bên kia đã gửi tin qua ngay.
Z: Tô Hảo, ăn sáng chưa?
Tô Hảo: Đã ăn rồi.
Z: Trời đang lạnh, nhớ mặc nhiều thêm.
Tô Hảo: Cảm ơn, anh cũng vậy.
Z: Anh có thể gọi em là Hảo Hảo không?
Tô Hảo: Vâng, có thể chứ.
Z: Hảo Hảo, em nói chuyện thật ngắn gọn, em có gì muốn hỏi anh không?
Tô Hảo: Hiện tại thì không có.
Z: Được rồi, được rồi.
Công nghiệp Khoa học Kỹ thuật Quân sự.
Chu Dương nhắn xong, đầu ngón tay gõ nhẹ vào Cửu cung cách (*), đặt di động xuống, cả người thả lỏng, anh bắt lấy điếu thuốc trong miệng, 'chết tiệt' một tiếng.
* Cửu cung cách 九宫格 hay còn gọi là cửu phương cách. Cửu cung cách tương truyền do thư pháp gia Âu Dương Tuân, đời nhà Đường sáng tạo ra. Tác phẩm Cửu Thành Cung Lễ Tuyền Minh của Âu được coi là đệ nhất khải thư, ngày nay số lượng người học Âu thể rất nhiều. Ô ở giữa được gọi là trung cung, 3 ô phía trên gọi là thượng tam cung, 3 ô phía dưới là hạ tam cung, ô bên trái là tả cung, bên phải là hữu cung. Việc chia nhỏ các khu vực giữa, trên dưới, trái phải như trên giúp đối chiếu lâm mô tự hình và sắp xếp vị trí các nét.v.v.. Sau này, cửu cung cách được được diễn biến thành các loại ô khác nhau phức tạp lên hoặc giản lược đi như: bát thập nhất cách (81 ô), tam thập lục cách (36 ô), song hồi tự hình 双回字形, hồi cung cách.
“Có hơi căng thẳng, một câu chia làm hai câu, chậc chậc.” Anh bóp tắt thuốc lá, nâng tách trà lên uống một hớp, trợ lý Lục trên tay cầm tập tài liệu đứng bên cạnh.
Nhìn Chu tổng không cẩn thận gõ “Bà xã” sau đó xóa, lại hẹn Tô Hảo đi ăn cơm, kết quả lại cảm thấy không đúng rồi cắt bỏ.
Sau lại gõ 'anh nhớ em' rồi lại lập tức xóa đi.
Vì thế, lịch sử trò chuyện đã biến thành như bây giờ.
Một khởi đầu vô cùng đơn giản.
Đáy mắt trợ lý Lục có chút thương hại.
“Chu tổng, ngài không sao chứ?”
“Bằng không thì sao?” Chu Dương ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu dạy tôi sao?”
Trợ lý Lục lắc đầu: “Tôi không dám.”
Chu Dương ngả người ra sau, kéo kéo cổ áo, thả lỏng xương ngón tay, cầm điện thoại chăm chú xem giao diện cuộc trò chuyện, suy nghĩ một hồi rồi soạn.
Z: Em là người Hồi Giang sao? Hồi Giang có một con suối nổi danh tên là Hồi Khê, nghe nói có một câu chuyện rất nổi tiếng, em có thể kể cho anh nghe một chút về nó được không?
*
Buổi trưa tan tầm về nhà, dùng bữa xong, Tô Hảo ngồi trên sofa thì thấy tin nhắn WeChat này, cô nghĩ, Chương Tân Hoa đã từng đến Hồi Giang sao?
Nhớ đến câu chuyện đó, Tô Hảo cảm thấy trong lòng mềm mại.
Khi còn nhỏ đã từng nghe có người xướng một bài hát tên 《 Hồi Khê Thủy 》.
Tương truyền rằng đó là nơi những người hứa nguyện ba kiếp lưu lại, nếu hai kiếp vẫn còn muốn được bên nhau thì phải uống một hớp nước suối Hồi Khê, như vậy liền có thể ước định tam sinh.
Hồi Giang cũng đã cấp thêm một bảng hiệu cho suối Hồi Khê này, có người sẽ đưa nước vào bên trong, tất cả đều có thể uống nước từ suối Hồi Khê, nhưng nhìn chung các cặp vợ chồng sau khi kết hôn bảy năm mới có thể đến đó.
Bởi vì thất niên chi dương (*) mà nhiều người không thể vượt qua được.
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Chính vì câu chuyện tương truyền quá thật nên nhiều người không dám tùy ý đi uống, thậm chí càng ít người uống hơn.
Tô Hảo cũng đã từng tưởng tượng rằng, sau bảy năm cùng người ngồi uống nước ở đó chính là minh chứng đẹp nhất của tình yêu.
Tô Hảo đem chuyện xưa đơn giản chia sẻ lại cho Z, mất một thời gian dài, gần hai tiếng thì bên kia mới trả lời lại.
Z: Một câu chuyện thật đẹp, đẹp như con người em.
Tô Hảo đối người này thêm chút thân thiết hơn.
Buổi chiều không có quá nhiều chuyện, Tô Hảo cập nhật sản phẩm, đem một số sản phẩm không đứng đầu cập nhật lại một lần nữa, Kỳ Kỳ và Nghiêm Sùng có lẽ chỉ cãi nhau một hai ngày, hòa hảo rồi thì đóng cửa văn phòng ở bên nhau, cả ngày cũng chưa từng bước ra, ba người Tiểu Thất đã kéo tới bên cạnh Tô Hảo, cùng cô nói chuyện phiếm.
Tiểu Thất nói: "Chúng ta sẽ đi du lịch mùa đông trước kỳ nghỉ một lần. Mọi người nghĩ nơi nào tốt?"
“Đi dây thép đi?” Tiêu Hoa nói.
“Tôi cảm thấy cái này không tồi, Tô Hảo, cô thì sao?”
Tô Hảo: “Tôi không rành lắm, mọi người cứ an bài là được.”
“Vậy đi, chúng ta sẽ nói với Nghiêm Sùng về quyết định này.” Ba người mãn nhãn hưng phấn, Tô Hảo cũng có điểm chờ mong.
Tiểu Thất nói: “Năm nay tôi chắc chắn phải đi, công ty bên cạnh hôm nay đã đi rồi, hình như là công viên Disneyland, còn chụp rất nhiều ảnh, ghen tị chết tôi rồi.”
“Tôi cũng ghen tị lắm.”
“Tôi cũng thế.”
Hơn sáu giờ, Tô Hảo và nhóm người Tiểu Thất cùng nhau tan tầm, nhóm người Tiểu Thất đều là cẩu độc thân nên tính cách tương đối 'trạch' như nhau, vây quanh Tô Hảo đi đến cửa, kết quả đụng phải công ty bên cạnh đang vui đùa trở về, một đám người ồn ào nhốn nháo, đấu đá lung tung, Tô Hảo chật vật mà trốn từng chút.
Sau lưng đụng phải một người.
Cô sửng sốt ngẩng đầu.
Cằm nam nhân lãnh ngạnh đường cong rõ ràng, anh liếc nhìn những người đụng phải cô với ánh mắt cảnh cáo, sau đó cúi đầu, đôi mắt hẹp dài ấn lên khuôn mặt cô, Chu Dương thấp giọng nói: “Tan tầm rồi sao?”
“Anh tới đón em.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả quay mặt khinh thường: Cẩu đồ vật cư nhiên đi theo con đường nhu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro