Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2. Bỏ trốn?

Edited by Olwen in Wattpad
3029 chữ

Hai vợ chồng bà Triệu hoàn toàn không hiểu Khương Lâm dựa vào đâu mà dám mở miệng đòi một vạn đồng.

Hằng ngày bọn họ chi tiêu hầu hết là lấy vật đổi vật, tiền tiêu xài cũng chỉ là xu, hào, nhiều lắm cũng là mấy đồng, hai mươi đồng đã là một số tiền lớn, càng không có cơ hội để nghĩ đến một trăm đồng, huống chi là một vạn.

Khương Lâm nhìn khuôn mặt bọn họ mờ mịt, đành phải nói: “Hai trăm đồng làm sao đủ? Một đứa phải năm nghìn, hai đứa là một vạn. Thiếu một đồng thì không cần bàn tới nữa!”

Nếu hiện tại cô chủ động nói không bán, đối phương chắc chắn sẽ dây dưa, thà rằng đẩy giá cao ngất trời, bọn họ không đủ sức đành phải bó tay.

“Sao cô không ăn cướp luôn đi!” Bà Triệu cùng chồng tức điên, nhìn Khương Lâm như kẻ cướp, không rõ tại sao cô lại đột nhiên giở công phu sư tử ngoạm.

Thấy ánh mắt bọn họ có chút hung ác, Khương Lâm duỗi tay liền nhấc phích nước nóng đang để trên bàn lên.

“Buông ra, đặt xuống!” Bà Triệu biến sắc, cái phích nước này hơn năm đồng, bà ta không thể để cô đập vỡ được.

Khương Lâm: “Bà yên tâm, tôi cầm rất chắc, không rơi đâu.”

“Thôi, không cần nữa!” Ông Triệu dậm chân tức giận, “Quên đi, chúng ta mua đứa bé khác, chỗ bọn họ gặp lũ lụt, nhiều con nuôi không xuể, mua đứa càng nhỏ càng dễ dạy bảo.”

Vốn dĩ vợ chồng bà Triệu cũng chỉ là người bình thường, tuy rằng muốn mua đứa bé, nhưng cũng không dám lừa gạt cướp đoạt, Khương Lâm không bán thì bọn họ cũng không còn cách nào khác. Rốt cuộc trong lòng cũng có chút luyến tiếc hai đứa bé xinh đẹp Đại Bảo và Tiểu Bảo kia, hai vợ chồng tức giận đến phát nghẹn.

“Về sau có cho tôi cũng không thèm!” Bà Triệu oán hận mắng, “Ngoại trừ nhà tôi, tuyệt đối không ai có thể bỏ ra hai trăm.”

Khương Lâm: “……” Bà nằm mơ đi.

Cô ôm phích nước nóng nhìn chằm chằm hai vợ chồng ở đối diện đang khẩn trương, “Các người không mua đứa nhỏ cũng không quan trọng, nhưng chuyện hai người đánh vào đầu tôi thì không thể cứ bỏ qua như vậy.”

Cô thật sự sợ đau, mới vừa xuyên qua đầu liền đau như muốn nổ tung, huyệt Thái Dương bên trái còn có một vết bầm, sao có thể bỏ qua đơn giản như vậy được?

Bà Triệu vội vàng giải thích, “Là chính cô tự té ngã, chúng tôi không đánh cô!”

Khương Lâm: “Bà không xô đẩy làm sao tôi ngã được? Không cần biết, tiền thuốc men bà phải đền cho tôi.”

Bà Triệu đau đớn gần như nhảy dựng lên, “Đầu cô cũng không bị gì, lại còn dám đòi tiền thuốc men? Nếu cô muốn, tôi sẽ gọi thầy thuốc trong thôn đến xem thử? Nhiều nhất chỉ tốt vài đồng dầu cao Vạn Kim.”

Khương Lâm: “Nhìn qua không có gì thật, nhưng có lẽ là nội thương bên trong? Bà không biết đấy thôi, có những người lúc té ngã thì không có việc gì, nhưng khi trở về thì không phải là xảy ra chuyện sao? Bởi vì trong đầu có máu bầm. Vừa lúc bà mời thầy thuốc đến xem, nhân tiện đưa tôi đi bệnh viện huyện luôn.”

Cô vừa nói vừa quơ hai tay, vẻ mặt choáng váng, bà Triệu sợ tới mức chạy nhanh đến đỡ cô, lo cô đánh rơi phích nước nóng.

Ông Triệu tức giận: “Cô muốn làm gì? Còn muốn tống tiền chúng tôi ư?” Đi bệnh viện huyện càng tốn nhiều tiền hơn, đương nhiên là không thể đi.

Khương Lâm: “Này, tôi là nói đạo lý đàng hoàng, tuyệt đối không tống tiền người khác.” 

Cô liếc nhìn đống tiền mà bà Triệu đặt trên giường đất, thầm nghĩ bây giờ mình ôm cái đầu này đến bệnh viện để làm gì chứ, thế nào cũng sẽ phải tốn mấy trăm đồng. Có điều cô cũng không cần đi bệnh viện, chỉ muốn bọn họ đưa mấy đồng cho yên chuyện là được rồi.

Khương Lâm nói: “Dù sao bà cũng phải đưa tôi hai mươi đồng làm phí bồi thường.”

Thật ra cô chỉ muốn mười đồng, nhưng cứ hét giá lên hai mươi đã, như vậy mới còn có đường để trả giá.

Nguyên chủ bán con là không đúng, nhưng vợ chồng nhà này mua con nít cũng chẳng tốt hơn là bao, có khi còn bị đánh tận năm mươi gậy cũng nên, chính mình chịu tội cũng đành thôi, nhưng cô nhất quyết phải đòi được tiền thuốc men.

Lại là một phen cãi cọ, cuối cùng hai vợ chồng bà Triệu xẻo tâm cắt thịt mà móc tám đồng tiền ra đưa cho Khương Lâm.

Thời buổi này kiếm tiền không dễ, rất nhiều đại đội lao động một ngày kiếm công điểm cũng chỉ có mấy mao tiền, cho nên tám đồng này quả thật không ít.

Khương Lâm ngẫm nghĩ, chính mình cũng không thật sự muốn tống tiền bọn họ, chỉ là quá uất nghẹn nên mới đòi một chút công bằng mà thôi.

Khương Lâm cầm tiền rồi đem phích nước nóng trả lại cho bà Triệu, cô cũng không vội rời đi, còn cười nói: “Tôi nói này bà chị, mua bán trẻ con là phạm pháp, nếu các người thật sự muốn có con thì tìm mấy đứa trẻ mồ côi mà nhận nuôi một đứa, chứ sao có thể đi mua trẻ con như thế?”

Bà Triệu lảo đảo vội đỡ mép giường, cô con mẹ nó nói hay lắm, hoá ra người này vốn dĩ không muốn bán con, chỉ muốn tới đây lừa gạt tiền bọn họ.

Khương Lâm không muốn bọn họ ở trong thôn nói ra nói vào chuyện cô bán con với giá cao không thể thương lượng, nên muốn tận lực đem ảnh hưởng đè xuống mức thấp nhất.

Bà Triệu nhìn cô, cảm thấy người phụ nữ này dường như đã thay đổi tính nết. Tuy rằng trước sau đều luôn miệng đòi tiền, mặt mày cũng giống nhau, nhưng trước đó cô ta lúc nào cũng trợn mắt, nhìn có vẻ xinh đẹp lại cực kỳ hung dữ, luôn dùng lỗ mũi để nhìn người khác. Lúc này tuy rằng cũng hung dữ, nhưng ánh mắt lại hướng về phía bà đầy lạnh lùng, còn mang theo một cổ áp bức khiến người khác phải e sợ.

Chẳng lẽ cô ta ngã đập đầu một cái, liền lập tức đổi tính không muốn bán con nữa?

Khương Lâm cũng không nhiều lời với hai vợ chồng nhà này nữa, cô xách túi vải mà nguyên chủ đặt trên bàn bước ra ngoài.

Rời khỏi Triệu gia, Khương Lâm nhìn quanh con hẻm, một bên truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ.

Cô theo tiếng động mà đi tới, nhưng bước đi ngày càng chậm, cô không thể hiểu được vì sao mình lại xuyên tới đây, bỗng dưng nhiều thêm hai đứa con, lại còn vừa đến liền đang bán con trai mình, đây là tình huống quái quỷ gì thế? Cô còn đường trở về sao?

Không bằng tìm một chỗ trốn đi, nhìn xem tình huống như thế nào rồi tính tiếp?

Trong đầu cô lập tức nảy lên đáp án: Khỏi cần nghĩ đến chuyện đó, ở nông thôn mọi người đều phải làm việc kiếm công điểm, rời khỏi nhà thì cần có thư giới thiệu cùng phiếu gạo, không có cái này đi một bước cũng khó khăn, không chỉ là đói chết mà còn bị xem là phần tử xấu mà bắt lại.

Chết tiệt, đây thật sự là hạn chế tự do mà.

Khương Lâm chậm rì rì mà đi tới, cố gắng suy nghĩ để tiêu hóa mớ thông tin mà cô vừa nhận được. Chờ đến khi đã biết rõ ngọn nguồn, cô hận không thể dùng một cục gạch đánh mình xuyên trở về.

Hiện tại là năm 1976, có điều đây cũng không phải là thế giới kiếp trước của cô, hẳn là cô đã du nhập vào một không gian song song nào đó.

Nguyên chủ cũng tên Khương Lâm, sinh ngày 16 tháng 2 năm 1954, là người thành phố xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Vậy mà nguyên chủ cũng có một mối tình đầu tên Biện Hải Đào!!!

Trước khi xuống nông thôn, hắn nghĩ muốn cùng nguyên chủ đi cửa sau vào xưởng dệt làm việc, ai ngờ đứa con trai lưu manh của chủ nhiệm xưởng đã sớm coi trọng nguyên chủ, một hai muốn trở thành đối tượng của cô ta, nếu không sẽ không cho bọn họ làm thủ tục.

Nguyên chủ đương nhiên là không đáp ứng.

Nhưng đủ loại tin tức cho thấy, nông thôn không phải là nơi mà một cô gái da thịt non mịn như cô ta chịu đựng được. Biện Hải Đào thở ngắn than dài mắng bản thân vô dụng không thể cho nguyên chủ một tương lai tốt đẹp, chỉ có thể nhìn cô chịu khổ. Thấy hắn ta cả ngày vì mình mà lo lắng, nguyên chủ cảm động đến đầu óc choáng váng, liền giả vờ đồng ý qua lại với tên côn đồ kia, chờ bọn họ thu xếp xong công việc ổn thỏa lại tính tiếp.

Kết quả khi cha mẹ nguyên chủ biết cô ta đang qua lại cùng tên lưu manh kia liền kiên quyết không đồng ý, trực tiếp đến điểm thanh niên trí thức làm thủ tục buộc nguyên chủ xuống nông thôn.

Dưới sự tức giận, nguyên chủ đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ, muốn xuống nông thôn cùng Biện Hải Đào và cô bạn thân nhất của mình. 

Nào ngờ Biện Hải Đào thống khổ mà nói với nguyên chủ rằng, hắn ta phải đi ở rể cho Chủ nhiệm Hội Cách Ủy và tham gia quân ngũ. Hắn ta còn bảo nguyên chủ chờ, đợi khi hắn ta đứng vững gót chân thăng quan tiến chức, không chịu sự khống chế từ phía nhà vợ thì sẽ giúp cô ta thoát ra ngoài.

Sau khi hắn đi, nguyên chủ chịu không nổi kích thích, ở nhà mấy ngày đã phát điên, sau đó tính tình thay đổi cực lớn. Vốn dĩ bản tính nguyên chủ tiểu thư nhưng cũng rất hoạt bát, lại ngày càng trở nên quái gở, cả ngày cứ hận đời, nhìn ai cũng đều không vừa mắt, trừ bỏ cô bạn thân lớn lên từ bé thì cô ta không hề có thêm người bạn nào khác.

Lúc nguyên chủ xuống nông thôn đúng vào ngày mùa màng bận rộn, cô ta căn bản chịu không nổi hoàn cảnh gian khổ ở đây cùng việc lao động chân tay, chỉ mới mấy ngày đã đổ bệnh.

Người bạn thân đưa cho cô ta một chủ ý, đó là tìm một người dân địa phương để kết hôn. Nguyên chủ cũng cho rằng điều này không tồi, vừa có thể giải quyết sinh kế của chính mình, lại còn có thể trả thù Biện Hải Đào.

Bạn thân giúp cô ta chọn người đàn ông trong thôn tên Trình Như Sơn, tuy rằng thành phần gia đình không được tốt lắm, nhưng hàng năm anh ta đều ở bên ngoài vận chuyển hàng nên rất có tiền, hơn nữa Bí thư chi bộ của đại đội vẫn luôn che chở cho nhà anh ta, có thể sẽ sắp xếp cho nguyên chủ một công việc nhẹ nhàng. Nghĩ tới nghĩ lui, đây chính là người thích hợp nhất.

Khương Lâm chỉ cảm thấy anh ta không ở nhà thì thật tốt, như vậy hai người bọn họ cũng không cần sớm chiều ở chung, nên không suy xét đến những chuyện khác.

Mới đầu Trình Như Sơn không đồng ý lấy Khương Lâm, nhưng mẹ anh ta lại sợ con trai mình sẽ ế đến già, rốt cuộc rất nhiều người có thành phần không tốt ở trong thôn đến tận ba mươi, bốn mươi tuổi đều chưa cưới được vợ, hiện tại có người chủ động muốn gả đúng là chuyện tốt.

Cứ như vậy, hai người ở trong đội làm công chứng một chút liền dọn về ở cùng nhau, chính thức trở thành người một nhà.

Nhưng nguyên chủ lại thích kiểu đàn ông ôn nhu, biết nói lời ngon tiếng ngọt như Biện Hải Đào, thế nên cô ta chán ghét Trình Như Sơn, loại đàn ông cao lớn, luôn mang khí thế áp bách.

Điều khiến cô ta cảm thấy may mắn chính là kết hôn không quá hai ngày, Trình Như Sơn đột nhiên bị Cục Công An bắt đi, cô ta cũng không biết nội tình cụ thể, dù sao cho đến ngày hôm nay, anh ta cũng chưa từng quay lại.

May mắn thay, sau khi Trình Như Sơn bị bắt đi, cuộc sống sinh hoạt trong nhà cũng không bị ảnh hưởng, lão Bí thư chi bộ vẫn chăm lo cho gia đình anh ta như cũ. Rất nhanh, cô ta cũng trải qua sáu năm tuổi trẻ ở nơi này.

Nhưng trong lòng nguyên chủ lại càng ngày càng buồn khổ. Đầu tiên, cô ta không nghĩ đến chỉ mới kết hôn hai ngày đã mang thai, lại còn sinh đôi hai đứa bé trai. Cô ta cực kỳ chán ghét hai đứa bé này, bởi vì chúng chính là bằng chứng luôn nhắc nhở rằng, cô ta đã có thai với người đàn ông khác, cô ta cảm thấy bản thân có lỗi với mối tình đầu, có lỗi với chính tình yêu của mình.

Đây là một vết nhơ mà cả đời này cô ta không thể nào xóa bỏ.

Thứ hai là cô ta vẫn chưa thể nào thích nghi với cuộc sống nông thôn bần cùng dơ bẩn, đường trở về thành phố xa xôi, tương lai lại khó nắm bắt, trong lòng cô ta càng nhớ thương Biện Hải Đào nhiều hơn.

Mối tình đầu cùng tình yêu dường như trở thành chấp niệm của nguyên chủ, cô ta vô cùng mong muốn được trở về thành phố. 

Cuộc sống và tình yêu chịu nhiều tổn thương, nhẫn nhịn từ năm này qua năm nọ, cô ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi. 

Mùa xuân năm nay, lão Bí thư chi bộ vẫn luôn che chở cho gia đình Trình Như Sơn đã qua đời, đầu tháng này lại truyền đến tin tức, Trình Như Sơn gặp tai nạn ngoài ý muốn trong tù, có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa.

Người anh cùng cha khác mẹ của Trình Như Sơn lập tức trở mặt, tàn nhẫn đuổi nguyên chủ cùng mẹ chồng và hai đứa bé ra khỏi nhà đến ở trong một túp lều cạnh tường của đại đội. 

Lão Bí thư chi bộ vừa mất, không ai chống lưng cho bọn họ, lũ khốn háo sắc lưu manh bắt đầu có ý đồ xấu đối với nguyên chủ, sinh hoạt trong nhà cũng ngày càng sa sút, cô ta đã bao giờ phải chịu khổ như thế?

Đúng lúc này, cô bạn thân từ thành phố về thăm người thân trở về mang đến một tin tức, Biện Hải Đào cùng vợ hắn sống không hạnh phúc, hắn vẫn luôn nhớ thương nguyên chủ, hắn còn nói qua hai năm nữa nhất định sẽ tìm cách đón cô ta rời khỏi đây.

Khương Lâm vừa nghe xong làm sao có thể chờ nổi hai năm, lập tức liền muốn trở về thành phố tìm hắn, dáng vẻ chẳng khác gì một kẻ điên.

Nhưng cô ta không thể tự mình quay trở về thành phố được. 

Một nam thanh niên trí thức cùng thôn vẫn luôn thích cô ta nói rằng, hắn sẽ cậy nhờ quan hệ để trở về thành phố, muốn cô ta gả cho hắn, như vậy dù sau này cô ta không có công việc cũng không vấn đề gì.

Tất nhiên nguyên chủ không cần hắn nuôi, nhưng cô ta muốn đi tìm Biện Hải Đào, cho nên rất cần quay về thành phố, vì vậy liền dỗ ngọt để hắn giúp đỡ cô ta về thành phố trước rồi mới tính tiếp.

Hắn liền nói cậy nhờ quan hệ ít nhất yêu cầu năm trăm đồng, hắn có ba trăm, còn lại cần cô ta lo nốt hai trăm kia.

Nguyên chủ vắt hết óc chỉ gom được hai mươi đồng, cuối cùng nghe cô bạn thân nói ở cửa hàng xe ngựa có người muốn mua con trai, vừa lúc cô ta có hai trói buộc nên liền động tâm tư. Vài ngày trước nguyên chủ có nói chuyện với người ta một lần, cảm thấy khả thi liền trở về lừa gạt mẹ chồng, nói cha mẹ cô ta sinh bệnh muốn cô ta trở về thành phố, còn đem đồ ăn trong nhà đổi thành phiếu gạo, lại đi đại đội xin một tờ thư giới thiệu thăm bệnh có thời gian dài nhất. 

Vừa nghĩ đến đây, dưới chân Khương Lâm lảo đảo suýt ngã.

Tại sao ở đây cũng có một Biện Hải Đào?!! Không gian song song này cô quả thật một lời khó nói hết.

Khương Lâm lại nghĩ tới hai đứa bé, bỗng dưng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, năm cô tám tuổi, cha cô ngoại tình rồi ly hôn, lúc mười một tuổi mẹ cô tái giá và có gia đình mới.

Kể từ đó, cô cũng không còn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro