Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16.2. Tôi là Trình Như Sơn

Edited by Olwen in Wattpad
4839 chữ

Một cái tát này quá vang, khiến người bán hàng và cả đám đông chen chúc xung quanh giật nảy mình, không rõ nguyên nhân mà nhìn bọn họ.

Đây là đôi vợ chồng trẻ đang cãi nhau sao? Chao ôi, cô gái này cũng thật lợi hại, trước công chúng cho người đàn ông của mình một bạt tay, chuyện lớn đấy.

Khương Lâm: “Đừng tưởng rằng anh kêu được tên tôi là có thể cùng tôi lôi kéo làm quen, tôi căn bản không quen biết anh, nếu anh còn dám đi theo thì tôi liền đi Cục Công An báo nguy!”

Trình Tiểu Bảo ngơ ngác, không hiểu mọi chuyện sao lại thế này, Trình Đại Bảo thì nhấc chân nhỏ hung hăng đá vào bắp chân Trình Như Sơn, kết quả cậu bé đau đến khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại.

Khương Lâm vội bế Tiểu Bảo lên, sau đó nắm tay Đại Bảo chen ra khỏi đám đông. Bởi vì cô cho người đàn ông kia một cái tát nên trong nhóm người liền có vài tên đàn ông bỡn cợt mà đứng huýt sáo, hoặc cười lớn, hoặc vội né tránh nhường đường cho cô.

Còn có người cười nói “Chị dâu này, vợ chồng đều là đầu giường đánh cuối giường hòa, chị ở chỗ này đánh người đàn ông của mình, có hơi không thích hợp lắm nhỉ.” Nói xong liền như có thâm ý mà cười rộ lên.

Khương Lâm hơi sợ hãi, ở kiếp trước trong xã hội đã từng xảy ra trường hợp cô gái bị người đàn ông lôi kéo gọi là vợ, người qua đường không rõ chân tướng cứ tưởng là thật. Người đàn ông này lớn lên tuấn tú lịch sự, lại cao ráo đẹp trai, nếu anh ta nói mình là chồng cô, hai vợ chồng có chút mâu thuẫn nên cãi vả rồi đem cô bắt lại, chỉ sợ người khác cũng tin là sự thật.

Bất thình lình cô đột nhiên xuyên qua một nơi xa lạ, vẫn luôn cảm thấy bất an. Trong lúc sốt ruột cô lập tức đem Đại Bảo cũng bế lên rồi liều mạng bỏ chạy.

Người bán hàng kia vẫn có kiên nhẫn chờ Trình Như Sơn, cô ta thấy anh quay đầu nhìn chằm chằm hướng mà người phụ nữ và mấy đứa bé rời đi, còn hỏi: “Tôi nói này vị này đồng chí giải phóng quân, anh muốn đuổi theo vợ mình hay vẫn là đứng mua vải bố?”

Người phụ nữ đanh đá như vậy, còn định giữ lại chờ ăn tết chắc?

Trình Như Sơn nghe xong lời nói của Khương Lâm, liền hiểu được là cô không nhận ra anh, mà ngược lại còn xem anh như người xấu. Anh xách ba lô lên, nhìn người bán hàng nói: “Tôi sẽ mua sau.” Anh nói xong xoay người liền đi.

Người bán hàng vội cầm lấy phiếu vải bố đưa cho anh: “Phiếu của anh đây.”

Trình Như Sơn cũng không quay đầu lại: “Làm phiền cô giữ giúp tôi, một lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Khương Lâm bế hai đứa nhỏ, thật vất vả mới ra khỏi Cung Tiêu Xã, trước tiên cô đem bọn nhỏ đặt xuống đất rồi đứng thở dốc. Cô theo bản năng quay đầu lại, phát hiện tên biến thái kia vậy mà cũng theo ra!! Tầm mắt anh lập tức khóa chặt vào cô!

Da đầu Khương Lâm lập tức co lại, vội vàng dẫn Đại Bảo Tiểu Bảo bỏ chạy.

“Khương Lâm!” Trình Như Sơn không chút khách khí mà gạt đám người xung quanh ra, rời khỏi Cung Tiêu Xã, anh gọi lớn tên cô, nào ngờ ở phía đối diện cũng có một người đàn ông đang kêu tên cô, cô thì vui mừng mà dẫn hai đứa bé chạy về phía người đó.

Người đàn ông đó cười tươi như một đóa hoa, anh ta kích động hô to: “Khương Lâm, Khương Lâm, là em thật à. Anh vừa làm xong thủ tục đã vội vã trở về gặp em đây.”

Trái tim Trình Như Sơn đột nhiên trầm xuống, bước chân cũng dừng lại, nói không nên lời tư vị đang tràn ngập trong lồng ngực.

Khương Lâm không nghĩ tới vừa ra khỏi Cung Tiêu Xã liền gặp phải Tiềm Bác, lúc này cô cảm thấy anh ta thân thiết hơn bao giờ hết. Cô quay đầu lại nhìn, thấy tên đàn ông kia quả nhiên là không đuổi theo nữa, nhưng lại dùng ánh mắt trầm lạnh mà nhìn cô. Cô cười lạnh một tiếng, quả nhiên là không phải người tốt, vừa thấy cô gặp người quen liền không dám đuổi theo nữa.

Thấy tên đàn ông kia không dám lại đây, Khương Lâm liền nhẹ nhàng thở ra, cô đứng cùng với Tiềm Bác chờ xe.

Tuy nhiên hai anh em Đại Bảo Tiểu Bảo lại cùng chung một kẻ địch, bọn nhỏ nhìn Tiềm Bác bằng ánh mắt căm thù.

Tiềm Bác mới từ ga tàu hỏa trở về, đến đây muốn đi nhờ xe về thôn Thủy Hòe, không nghĩ tới thế mà lại gặp được Khương Lâm. Anh ta vẫn còn tự đắm chìm trong sự cảm động bởi duyên phận gặp gỡ của hai người, vội vàng nói: “Khương Lâm, anh đã xử lý thỏa đáng công việc ở tỉnh thành. Hiện tại đã là một công nhân, anh cố ý trở về đón em đây.”

Trình Đại Bảo cùng Trình Tiểu Bảo: “Hừ!” Hai đứa nhỏ một trái một phải đá vào chân Tiềm Bác. Trẻ con sức lực không lớn, đá cũng không đau, hơn nữa Tiềm Bác còn đang trong tâm trạng hưng phấn, căn bản là không để trong lòng. Anh ta đối với Khương Lâm là thật lòng, cũng không chê cô đã gả cho người ta còn sinh ra đứa bé, chỉ mới mấy ngày anh ta đã quên mất đau đớn khi bị Khương Lâm đá vào chỗ hiểm.

Lúc đó vừa xuyên qua, tâm trạng Khương Lâm có chút mờ mịt lại mang theo cáu gắt cùng giận chó đánh mèo mới thẳng chân đối với anh ta như vậy. Bây giờ cô đã nhận rõ hiện thực nên tự nhiên là sẽ không xúc động như thế nữa.

Cô nói: “Tiềm Bác, tôi rất nghiêm túc mà nói cho anh biết, chúng ta chỉ là bạn học, về sau anh không được có ý niệm như vậy nữa, nếu không tôi sẽ không khách khí.” Cô nhướng mày, nhấc chân, uy hiếp mà liếc mắt nhìn anh ta.

Sắc mặt Tiềm Bác biến đổi, theo bản năng lui về phía sau né tránh, “Khương Lâm, em…… Em cần gì tuyệt tình như vậy.”

Khương Lâm: “Không có 'tình' thì lấy đâu ra 'tuyệt'? Tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh chuyện này, tiếp theo sau đó chỉ có thể nói về vấn đề giữa bạn học, nếu như anh còn nói thêm một chữ dư thừa, hừ!”

Tiềm Bác im lặng nhìn cô, cô thật sự đã thay đổi rồi, anh ta không khỏi ủ rũ nói: “Khương Lâm, anh trở về thành phố đã nhìn thấy ba mẹ em, em không muốn biết tình huống của họ hiện giờ sao?”

Khương Lâm: “Tôi sẽ tự mình viết thư, không cần anh quan tâm.”

Cô thấy Trình Đại Bảo đứng một bên vô cùng tức giận, nhóc con Tiểu Bảo thì quay đầu không biết đang nhìn cái gì, cô theo tầm mắt nhóc mà nhìn qua liền phát hiện tên biến thái kia thế nhưng đã đi tới!

Vừa nãy Trình Như Sơn cho rằng Tiềm Bác là người cô thích, nhưng anh đứng quan sát hai phút đã phát hiện cô cùng đối phương cũng không có sự thân mật, liền biết họ không phải loại quan hệ này, cho nên anh quyết định sẽ đi đến nói rõ.

Tiềm Bác theo tầm mắt cô nhìn qua, liếc mắt một cái liền thấy được Trình Như Sơn, con người đối với tình địch của mình chính là vô cùng mẫn cảm. Cho nên Tiềm Bác liếc mắt một cái đã nhận ra Trình Như Sơn, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi: “Khương Lâm, em, anh đã hiểu rồi.”

Trình Như Sơn đã trở lại, người đàn ông này cao ráo tuấn tú như vậy, Khương Lâm chắc chắn sẽ không muốn rời đi.

Khương Lâm nhìn người đàn ông đang đi về phía bọn họ, cô nói: “Anh hiểu cái rắm, anh giúp tôi đối phó anh ta, chúng tôi về thôn trước.”

Tiềm Bác kinh ngạc mà nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn Trình Như Sơn, “Khương Lâm, em đi đâu, em cùng hắn……” Anh ta nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của Khương Lâm lại đột nhiên hiểu được, “Em không quen biết hắn?”

Khương Lâm lạnh lùng nói: “Tại sao tôi phải biết anh ta?” Nói rồi cô dẫn Đại Bảo Tiểu Bảo rời đi.

Trình Như Sơn sải bước đuổi theo nhưng bị Tiềm Bác ngăn lại.

Trình Như Sơn lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Tiềm Bác bị khí thế của anh áp chế sợ tới mức tim cũng run lên, lại ngoan cường cười nói: “Tôi nói này vị đồng chí, anh lén lút đuổi theo đối tượng của tôi làm gì?”

Trình Như Sơn nhướng mày, “Đối tượng?”

Tiềm Bác đắc ý nói: “Đúng vậy, chúng tôi phải về thành phố. Tôi đã làm tốt quan hệ, chỉ cần quay lại thôn Thủy Hòe đóng dấu xong là lập tức có thể mang theo cô ấy trở về.”

Trình Như Sơn: “Hai đứa bé thì sao?”

“Đứa bé?” Tiềm Bác: “Đương nhiên là tôi…… A ——” Anh ta chưa nói xong đã bị Trình Như Sơn một phen nắm lấy bả vai, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Vừa nãy Trình Như Sơn đứng ở một bên quan sát bộ dạng Khương Lâm nói chuyện với anh ta, cùng với thái độ thù địch của hai đứa bé đối với Tiềm Bác, anh liền biết cô và người đàn ông này không có mối quan hệ thân mật như vậy. Hiện giờ Tiềm Bác lại ở đây nói bậy một hồi, tất nhiên là không có quả tốt để ăn.

Trình Như Sơn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm anh ta, “Anh không phải Biện Hải Đào mà là thanh niên trí thức ở thôn Thủy Hòe, tên họ!”

Tiềm Bác đau muốn chết, khí thế đối phương quá cường đại, khiến anh ta ngay cả một giây đồng hồ cũng không chống cự nổi đã lập tức khai ra tên họ của mình.

Trình Như Sơn cũng không hỏi anh ta về tin tức của Khương Lâm, rốt cuộc trên danh nghĩa anh vẫn là chồng của cô, tự nhiên là sẽ không hỏi người đàn ông khác về tin tức của vợ mình.

Tiềm Bác thấy sắc mặt anh âm trầm bất định, không biết giây tiếp theo có phải đột nhiên cho mình một quyền hay không, anh ta nhỏ giọng nói: “Này, vị đồng chí……”

Khóe môi Trình Như Sơn lộ ra nụ cười châm chọc, cười lạnh, “Anh biết tôi là ai, còn bày đặt giả vờ làm gì?”

Nếu anh ta không biết anh là ai, làm sao có thể dám bóp méo sự thật mà nói Khương Lâm là đối tượng của anh ta được.

Tiềm Bác không nghĩ tới Trình Như Sơn lại nhạy bén như vậy, anh ta xấu hổ mà cười cười, “Trình Như Sơn, anh đã về rồi, mọi người đều cho rằng……”

“Tôi đã chết?”

“Không, không, đều cho rằng anh…… Bị bắt đi cải tạo lao động.”

Tầm mắt Trình Như Sơn nhìn chằm chằm về phương hướng mà Khương Lâm cùng hai đứa bé rời đi, anh đem ba lô cởi xuống.

Tuy Tiềm Bác cũng sợ bị anh đánh nhưng lại nhịn không được cái miệng tiện của mình, “Trình Như Sơn, Khương Lâm không thích anh, anh đừng dây dưa với cô ấy nữa. Sáu năm anh không có ở nhà, lúc này còn dây dưa với cô ấy làm gì? Cả đời này cô ấy chỉ yêu một mình Biện Hải Đào thôi.” Tuy rằng bản thân tôi không có được Khương Lâm, nhưng Trình Như Sơn anh cũng không có được cô ấy, cô ấy chỉ yêu mỗi mình Biện Hải Đào, anh đối với tôi hung dữ như vậy thì có ích gì?

Trình Như Sơn vốn định đặt ba lô xuống đất, nghe vậy liền 'phanh' một tiếng mà ném ba lô vào ngực Tiềm Bác, anh lạnh lùng nói: “Giữ lấy, đứng ở chỗ này chờ tôi trở lại.”

Tiềm Bác: Anh là ai mà tôi phải giữ đồ giúp anh!

Trình Như Sơn lại không cho anh ta cơ hội để phản bác, trực tiếp đem ba lô đẩy lên người Tiềm Bác, sau đó xoay người đuổi theo Khương Lâm.

Anh buông lỏng tay, Tiềm Bác bị ép tới mức trực tiếp quỳ xuống đất, thiếu chút nữa đem thắt lưng bẻ gãy, tại sao lại nặng như thế!

Trình Như Sơn vội vàng đuổi theo, anh ở giao lộ phán đoán tình huống một chút, sau đó chọn một hướng bước tới, đi đến cuối đường quả nhiên nhìn thấy Khương Lâm và hai đứa bé.

Bọn họ vậy mà lại đứng đó bán đồ thêu hoa, Trình Như Sơn lập tức cười rộ lên.

Lúc ở Cung Tiêu Xã anh đã xác định được cô là thật sự không nhận ra mình, chứ không phải nhận ra nhưng vì xấu hổ mà cố ý không quen biết.

Mới vừa rồi thông qua lời nói của Tiềm Bác, anh lại kết luận cô không rời đi mà vẫn còn ở lại nhà họ Trình, cả hai đứa nhóc đó cũng là con anh. Nếu cô đã tái giá, Tiềm Bác hẳn sẽ nói thẳng cô đã là vợ của người khác, anh không cần nằm mơ linh tinh, chứ không phải nói những lời như đời này cô chỉ yêu mình ai.

Trong lòng anh vậy mà rơi xuống một tảng đá lớn, tức khắc nhẹ nhàng cả lên, sự mỏi mệt trong người cũng đều tan biến đi. 

Thật ra lúc nhìn thấy cô và con đều đeo khăn thêu hoa anh đã có thể khẳng định mọi chuyện, chỉ là lúc ấy anh không có đủ tự tin, luôn cảm thấy có thể khăn là do cô mang theo hoặc từ một con đường khác mua được, dù sao cũng chẳng phải bằng chứng chứng minh cô vẫn còn vợ anh.

Hiện tại anh chắc chắn Khương Lâm không tái giá mà vẫn là vợ mình, cả đứa bé cũng là con anh. Lồng ngực vốn dĩ bị nghẹn đến khó chịu đột nhiên khí huyết lưu thông, máu nóng sôi trào, anh kích động bước nhanh về phía bọn họ.

Trình Đại Bảo tinh mắt, lập tức nhìn thấy anh, cậu bé khẩn trương mà kéo góc áo Khương Lâm, “Mẹ, người đàn ông kia lại tới nữa rồi!”

Vốn dĩ Khương Lâm định dẫn hai đứa bé về thôn, nhưng đường xa như vậy hai đứa nhỏ đi không nổi, cuối cùng cũng phải đi nhờ xe. Cô liền mang theo bọn nhỏ trốn ở nơi này đợi xe, vô tình có vài người phụ nữ đi ngang qua, thấy thích thú với mấy món đồ thêu của cô. Cô ngẫm nghĩ dù sao xe vẫn chưa tới, chi bằng liền ở đây bán đồ cho bọn họ.

Nào đâu biết rằng tên biến thái kia lại tới nữa! Cô quay đầu nhìn Trình Như Sơn, đôi mắt trợn tròn, “Anh, cái người này có tật xấu gì thế, cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi làm gì? Muốn chơi lưu manh à! Tôi đi Cục Công An báo nguy đấy!”

Một lần hai lần thì có thể là trùng hợp, nhưng đến tận thế này thì cũng không thể nói là trùng hợp nữa đúng không?

Trình Như Sơn: “……” Một lát làm ăn trộm, một lát thì chơi lưu manh, ở trong lòng cô anh thật sự không thể làm người tốt nhỉ.

Nhóm phụ nữ đều nhìn về phía Trình Như Sơn, sôi nổi hỏi: “Chàng thanh niên này nhìn đâu giống người xấu, có chuyện gì thế?”

Khương Lâm nhận tiền, vội vàng dẫn Đại Bảo Tiểu Bảo bỏ chạy.

Nhóc con Tiểu Bảo quay đầu nhìn Trình Như Sơn, cậu bé cảm thấy người này vô cùng đẹp trai, lại có cảm giác thân thiết.

Trình Như Sơn chạy nhanh đuổi theo bọn họ, “Khương Lâm!”

Khương Lâm quay đầu lại mắng: “Anh đừng nói nhìn tôi thấy quen mắt, tôi không quen biết anh.”

Nhóm phụ nữ sôi nổi nói: “Chàng trai trẻ, người ta đã gả chồng còn có đứa bé rồi, cậu đừng hồ đồ nữa, tội lưu manh nếu bị bắt lại sẽ bị bắn chết đấy.”

“Đúng vậy đó, cậu lớn lên tuấn tú như vậy, muốn tìm người như thế nào mà không được? Nói cho dì biết, dì giúp cậu tìm.”

Trình Như Sơn: “Đó thật sự là vợ tôi.”

Khương Lâm nghe thấy lời này, thật sự là bị cô đoán trúng rồi sao, đầu tiên nói cô là vợ anh ta, sau đó nhân cơ hội bắt cô lại. Cô sốt ruột dẫn bọn nhỏ chạy, muốn đến Cục Công An báo nguy.

Trình Như Sơn khó khăn thoát khỏi vòng vây của nhóm các dì, sải bước đuổi theo, “Khương Lâm, tôi là Trình Như Sơn!”

Nhóc con Trình Tiểu Bảo lập tức cười rộ lên, “Trình Như Sơn là ai?” 

Trình Đại Bảo: “Là cha.” 

Trình Tiểu Bảo: “Cha là Đông Sinh nha.” 

Trình Đại Bảo: “Đông Sinh là nhũ danh, Trình Như Sơn là đại danh.” 

Diêm Nhuận Chi đã từng cùng bọn nhóc nói qua, bọn nhóc đã sớm biết, chỉ là Trình Tiểu Bảo chỉ nhớ kỹ nhũ danh mà không nhớ được đại danh.

Khương Lâm còn đang tức giận nên căn bản không để lời này trong lòng, cô thuận miệng mắng: “Tôi mặc kệ anh là Trình Như Sơn hay là Trình Như Hải, đúng là đồ hỗn đản……”

Cái gì? Trình Như Sơn? Đó không phải là ——

Cô dừng bước chân, đột ngột xoay người, không ngờ anh đã đứng sau lưng, dọa cô suýt nhảy dựng.

Trình Như Sơn thấy sắc mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, anh vô thức hạ thấp giọng nói, “Em nhìn kỹ lại xem, tôi thật sự là Trình Như Sơn. Nhà ở thôn Thủy Hòe, cha là Trình Uẩn Chi đang ở nông trường cải tạo lao động, mẹ là Diêm Nhuận Chi, sống bằng công việc thêu hoa. Tháng Chạp năm Canh Dần tôi bị công an đưa đi. Thư giới thiệu để trong ba lô, Tiềm Bác đã nhìn thấy.”

Khương Lâm: “Được rồi, tôi tin.”

Lúc cái tên này còn chưa thốt ra, cô căn bản là không thể liên tưởng đến trên người anh, nhưng một khi đã nghe thấy ba chữ “Trình Như Sơn”, hình ảnh vốn dĩ mơ hồ trong đầu thế nhưng đã bắt đầu rõ ràng hơn, tuy rằng bộ dáng không nhớ rõ lắm, nhưng hình tượng lại giống nhau, từ vóc dáng chiều cao cho đến khí thế mười phần đều khiến cho người ta rất có cảm giác áp bách.

Tiếp theo chính là khoảng lặng xấu hổ vô  cùng vô tận. 

Tâm trạng anh đột nhiên cảm thấy tốt hơn, nhẹ giọng cười hỏi, “Em sẽ không cho rằng tôi đã chết rồi chứ?”

Khương Lâm: Cũng không có, tôi chỉ cảm thấy anh không ở nhà thì khá tốt.

Cô theo bản năng đẩy hai đứa nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo đến trước mặt cha ruột, “Anh trở về thật tốt quá, con trai anh trả lại cho anh đây.”

Khương Lâm xoay người muốn chạy, lại bị Trình Như Sơn bắt lấy cánh tay, tứ chi tiếp xúc khiến cô khẩn trương, “Anh buông tay ra!”

Trình Như Sơn lập tức buông tay.

Khương Lâm xoay người liền đi, cô nghĩ Trình Như Sơn đã trở về rồi, hai nhóc con Đại Bảo Tiểu Bảo cũng không cần mình chiếu cố nữa, cô đi gặp ba mẹ nguyên chủ là có thể tự do nhỉ?

Tuy rằng cô cùng Diêm Nhuận Chi và Đại Bảo Tiểu Bảo ở chung rất vui vẻ, nhưng dù sao cũng là nửa đường xuyên tới, có rất nhiều thứ yêu cầu cô phải tự mình thích ứng. Khương Lâm vẫn luôn cho rằng mình xuyên qua cần thân phận để tồn tại và bọn họ là người có thể cho cô điều đó, vậy nên cô phải có trách nhiệm chiếu cố bọn họ, nhưng còn những ràng buộc như người nhân thật sự thì tự nhiên là không có.

“Mẹ ——” Đại Bảo Tiểu Bảo chân nhỏ đuổi theo cô, cảm xúc mừng như điên của Trình Tiểu Bảo từ lúc cha trở về cho đến cảm giác sợ hãi khi đột nhiên mất đi mẹ chỉ diễn ra vẻn vẹn trong một giây đồng hồ, khiến nhóc con không kiềm được mà khóc toáng lên, “Mẹ, mẹ đừng đi, hu hu hu……”

Trong lòng Khương Lâm muốn nói, cô không phải là mẹ của các con nhưng bước chân rời đi lại ngày càng chậm, sau đó đùi đã bị hai đứa bé một trái một phải gắt gao mà ôm lấy.

Trình Tiểu Bảo khóc đến kinh thiên động địa, “Mẹ ơi ——”

Trình Đại Bảo không lớn tiếng khóc như em trai nhưng nước mắt tủi thân vẫn cứ yên lặng rơi, cậu bé khóc đến bả vai nhỏ cũng run rẩy.

Khương Lâm:…… Chỉ mới quen biết mấy ngày, vì sao cô lại cảm thấy luyến tiếc bọn nhỏ đến vậy?

Trình Như Sơn đứng nhìn có chút mờ mịt, cô cùng con vốn dĩ đang tốt, vì sao anh vừa tới cô lại lập tức muốn bỏ đi?

Là cách anh trở về không đúng? Hay vẫn là thời cơ không tốt? Cô sẽ không thật sự muốn cùng Tiềm Bác trở về thành phố đó chứ?

Trình Như Sơn bước qua, thấy biểu tình khẩn trương của cô nên dừng lại cách cô một mét, anh lẳng lặng mà nhìn cô.

Một khi cô đã ý thức được bản thân mình không nỡ rời đi, vậy thì ắt hẳn sẽ phải đối mặt với người đàn ông này, trước mắt Khương Lâm chính là hai chữ 'xấu hổ' viết hoa.

Mẹ ơi, cô đã phạm sai lầm thật lớn! Trước coi anh như ăn trộm sau lại nghĩ là lưu manh! Còn nhận định anh là phần tử có tâm lý biến thái!

May mắn cô còn chưa đi báo nguy, nếu không có khi đã được lên báo rồi!

Nếu như xấu hổ có thể gây chết người, thì cô sẽ là người đầu tiên!

Cô quyết định đánh đòn phủ đầu, “Anh đã sớm nhận ra chúng tôi tại sao lại không nói? Anh rốt cuộc là có ý gì!”

Vốn dĩ cô cho rằng Trình Như Sơn chắc chắn sẽ trách cô mỗi lần đều chạy trốn quá nhanh, nào ngờ anh lại nói lời xin lỗi, “Thật xin lỗi, là do tôi không suy xét chu toàn, hẳn là trước tiên tôi nên đưa cho em xem thư giới thiệu.” Trên thực tế, bởi vì anh suy xét quá nhiều nên mới dẫn đến hiểu lầm như vậy, khiến cô khẩn trương cùng sợ hãi, anh là thật lòng cảm thấy áy náy.

Nhìn biểu hiện của anh tốt như vậy, sự xấu hổ trong lòng Khương Lâm cũng biến mất phân nửa, “Sao anh đột nhiên đã trở về, cũng không viết thư hay đánh điện báo gì đó trước.”

Trình Như Sơn rũ mắt nhìn cô, ôn nhu nói: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Lúc này hai củ cải nhỏ thấy mẹ không đi nữa thì cũng ngừng khóc, bọn nhỏ ngửa đầu lên nhìn Trình Như Sơn, hai anh em đồng thanh nói:

“Trình Như Sơn sao có thể là người đàn ông này!” Trình Đại Bảo tức giận.

“Trình Như Sơn sao có thể là cha của con!” Trình Tiểu Bảo cười tủm tỉm.

Trình Như Sơn ngẩn ra, ngay sau đó anh cười rộ lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Khương Lâm.

Khương Lâm 囧 xấu hổ đỏ bừng mặt, thật sự không phải do cô dạy đâu. Cô không hiểu tính tình Trình Như Sơn, sợ anh trách mắng đứa bé nên dùng ánh mắt ý bảo Đại Bảo không thể nói như vậy.

Trình Đại Bảo mím môi, ngửa đầu đánh giá Trình Như Sơn, vóc dáng của cha rất cao, cao đến mức cậu bé không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cha có tức giận hay không. Nhưng ông ấy đã nhiều năm không trở về nhà, khi vừa về nhà liền dọa mẹ sợ tới mức phải bỏ đi, là ông ấy không tốt!

Trình Như Sơn khom lưng, anh duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của cậu bé mà lắc lắc, Trình Tiểu Bảo thấy thế cũng đi đến nắm lấy bàn tay còn lại của cha, nhóc con chỉ có thể bắt lấy hai đầu ngón tay, hai đứa nhỏ đùa giỡn cùng anh lắc lắc tay, coi như đã làm quen.

Trình Như Sơn: “Chào các con, cha là Trình Như Sơn.”

Trình Đại Bảo: “Chào Trình Như Sơn, con là Trình Đại Bảo.”

Trình Tiểu Bảo: “Chào Đông Sinh, con là Trình Tiểu Bảo.”

Khương Lâm: “……”

Trình Như Sơn nhìn cô, cô lại cúi đầu nhìn hai đứa bé, cô muốn bế Trình Tiểu Bảo lên, nhưng nhóc con lại tràn ngập khát vọng mà nhìn chằm chằm vào cánh tay Trình Như Sơn.

Cha cao như vậy, chắc chắn so với mẹ sẽ khoẻ hơn, về sau mẹ cũng không cần mệt mỏi khi phải bế nhóc nữa.

Trình Như Sơn hiểu rõ khát vọng của nhóc con, cánh tay anh duỗi ra, liền đem cậu bé và anh trai Đại Bảo cùng nhau bế lên.

“Oa!” Trình Tiểu Bảo kinh ngạc hô lên, “Mẹ ơi, mẹ nhìn xem con cao lắm này, còn có thể nhìn thật xa.”

Nhóc con phát hiện phong cảnh khi được cha bế lên cùng với tự cậu bé nhìn thấy như thế nào lại không giống nhau? Có cha thật tuyệt!

Nhóc và anh Đại Bảo cũng có cha rồi! Để xem những đứa trẻ hư hỏng đó còn dám chê cười cậu bé không cha không mẹ nữa không! Hừ!

Trình Tiểu Bảo hào hứng khua tay như muốn bay lên, nhóc con cười khanh khách nhìn Trình Đại Bảo, “Anh Đại Bảo, anh vui không?”

Đại Bảo: “Vui.” Em trai đừng cười đến mất mặt như vậy nữa.

Khương Lâm lại một lần nữa khâm phục Diêm Nhuận Chi, những lúc rảnh rỗi bà thường kể cho hai đứa bé nghe về chuyện của Trình Như Sơn, khiến cho bọn nhỏ tuy rằng chưa từng nhìn thấy cha nhưng đối với anh sẽ không quá xa lạ, gặp mặt cũng không có nhiều ngăn cách. Nếu không, đứa bé ở nông thôn chỉ mới lớn có chừng này, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ thì đã sớm bị dọa đến mức trốn sau người lớn, làm sao còn có thể dám cùng anh gần gũi?

Trình Như Sơn ôm hai con, có một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm cha, hơn nữa còn có hai đứa bé trai sinh đôi.

Từ lúc gỡ xuống được cái mũ ô danh chụp lên đầu gia đình, lẽ ra anh phải cảm thấy như được thoát thai hoán cốt [4] có được cuộc sống mới, nhưng khi đó trong lòng anh cũng không vui sướng như vậy. Dường như trải qua nhiều lần tang thương, đối với chân thiện mỹ trên thế gian này, anh đã sớm mất đi sự kỳ vọng.

Nhưng vào giờ khắc này, anh lại cảm giác như mình được tái sinh, cả người dâng trào một cổ năng lượng kích động, anh nguyện ý một lần nữa tiếp nhận thế gian này.

Còn có người phụ nữ trước mắt, sáu năm nay cô không rời không bỏ, chỉ cần cô nguyện ý, từ nay về sau anh sẽ gắn bó cùng cô bên nhau trọn đời.

_________

[4] Thoát thai hoán cốt: mang hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn, hay hiểu đơn giản là "thay da đổi thịt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro