Chương 15. Trình Như Sơn trở về
Edited by Olwen in Wattpad
4763 chữ
Khương Lâm thở dài: “Trong thôn chúng em có mấy bà lão, bởi vì một vài nguyên nhân mà cuộc sống khá khó khăn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Em thấy họ biết làm cái này……” Trước tiên, cô tung ra lá bài tình cảm nhằm tỏ vẻ đáng thương, phụ nữ đối với những người nghèo khổ xa lạ lại càng dễ nảy sinh lòng đồng tình, tránh cho chị ta ép giá quá mức ác liệt.
Quả nhiên, trên mặt Lý Nguyệt Quế liền lộ ra thần sắc không đành lòng, “Thật đáng thương.” Không cần phải nói chị ta cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nếu như những người đó thành phần không tốt, bị con cái phân rõ giới hạn, sẽ không có ai chăm sóc, thật đáng thương biết bao.
Chỉ cần họ không phải là phần tử tích cực một lòng muốn dựa vào phong trào vận động mà bò lên trên thì người bình thường khi nghe được câu chuyện này, hầu hết đều sẽ tỏ vẻ đồng tình.
Nhìn thấy phản ứng của chị ta, Khương Lâm liền chớp thời cơ lấy ra mấy món đồ thêu, có khăn tay, túi tiền nhỏ, hình thêu đa dạng như hoa sen, hoa mai, hoa lan,... Diêm Nhuận Chi thêu rất nghiêm túc, các mẫu thêu lại cực kỳ độc đáo, cho dù những món đồ này không phải được giao nhiệm vụ để nộp lên trên thì bà vẫn cố gắng làm đến vô cùng hoàn hảo.
Khương Lâm vừa lấy ra đã thu hút được sự chú ý của nhiều người, ngay cả đại sư phụ đang đứng bếp cũng đến xem.
Lý Nguyệt Quế lập tức cầm lấy, chị ta lật qua lật lại, thích đến không nỡ rời tay, xem đến món nào cũng đều không kiềm lòng nổi, “Em gái, bao nhiêu tiền một cái thế?”
Diêm Nhuận Chi thêu đồ vật bán cho Cung Tiêu Xã đã giúp đại đội kiếm không ít tiền, vậy nên Khương Lâm liền dựa theo giá cả của Cung Tiêu Xã mà nói: “Nhóm khăn tay của các bà lão là bảy hào, túi tiền tám hào. Em giúp chạy việc vặt, ngồi xe tới, còn phải ăn một bữa cơm nên tính thêm tiền chạy việc. Tổng cộng khăn tay là tám hào, túi tiền chín hào. Nhưng chị Lý đây là người quen, coi như em mua giúp chị, không lấy tiền thêm.”
Giá cả đương nhiên là không hề rẻ nhưng cô không có nhiều hàng, nên chỉ biết bán một món liền kiếm lời một món vậy.
Hơn nữa việc thêu thùa nhiều rất có hại cho đôi mắt, cho nên đắt cũng là ở điểm này.
Hiện nay trong thành phố bày bán các loại khăn tay in hoa, vừa mỏng lại còn không đẹp nhưng giá cả cũng đã hơn ba hào.
Cô sợ Lý Nguyệt Quế ngại đắt nên không nhắc đến vấn đề giá cả nữa, thay vào đó cô lấy ra một chiếc khăn tay màu lam nhạt thêu hình một bụi hoa nhỏ buộc lên tóc, “Chị Lý, chị thấy có đẹp không? Vừa gọn gàng lại thanh lịch.”
Tóc Khương Lâm dài đến vai, không thắt bím, dùng khăn tay buộc lên trông đặc biệt mỹ lệ, đại sư phụ nhìn thấy cũng hơi động lòng muốn mua về cho vợ mình buộc tóc.
Trình Tiểu Bảo vỗ tay nhỏ: “Mẹ thật xinh đẹp!”
Trình Đại Bảo cũng nhìn mẹ không rời mắt.
Lý Nguyệt Quế cười rộ lên, “Buộc lên đầu em đúng là rất đẹp nhưng chúng tôi thì không được, mái tóc này vừa xoăn vừa khô vàng, lại còn mỏng thưa thớt.” Nói xong còn liếc mắt nhìn đại sư phụ một cái.
Đại sư phụ lập tức nhớ tới đầu tóc của bà vợ nhà mình, thật đúng là như vậy.
Lý Nguyệt Quế có chút không hài lòng với mức giá này, tuy vậy khi nghe thấy Khương Lâm không kiếm tiền thêm thì chị ta cũng hơi động lòng. Lúc này nhìn đến Khương Lâm xinh đẹp như vậy thì càng muốn mua, chị ta nghĩ đến nếu như mình cũng buộc một cái khăn như thế thì chẳng phải là nhành hoa của tiệm cơm hay sao? Đến lúc đó sẽ khiến cho các chị em trong tiệm cực kỳ hâm mộ.
Chị ta nói: “Chị mua một cái khăn và một túi tiền.”
Đại sư phụ cũng mua một cái khăn tay, còn cố ý nói với Lý Nguyệt Quế: “Không buộc tóc, dùng để lau mặt được rồi.”
Vải của khăn tay mỏng hơn một chút nhưng thấm hút mồ hôi, còn vải của túi tiền lại dày dặn hơn và chống mài mòn. Cách làm túi tiền cũng đơn giản, chỉ cần khâu vải thành hình trụ, sau đó buộc một sợi dây vào phía trên là có thể đóng lại chỉ bằng một lần kéo.
Khương Lâm thu tiền, lại mua cho mấy nhóc con Đại Bảo Tiểu Bảo mỗi đứa một cái bánh bao.
Lý Nguyệt Quế hỏi cô, “Em có nơi nào để đi chưa?”
Khương Lâm: “Em tính đến ga tàu hỏa xem thử, không thì chị Lý chỉ cho em vài nơi với.”
Lý Nguyệt Quế lập tức cười nói: “Vậy là em không hiểu rồi, ga tàu hỏa người đến người đi, làm sao có thời gian dừng lại mua cái này. Thay vào đó, em hãy đi đến bệnh viện hoặc cổng trường trung học, ngoài ra còn có vùng phụ cận nhà máy, những nơi đó đều có thể.”
Khương Lâm vội nói cảm ơn.
Lý Nguyệt Quế thấy cô chân thành, hơn nữa còn có bộ dạng khiêm tốn nghe lời dạy bảo, chị ta càng vui lòng nói, “Nhìn thấy nhân viên quản lý chợ mặc đồng phục màu lam đeo băng tay đỏ, em cũng không cần sợ hãi, lúc này ở tỉnh thành không còn quản nghiêm như vậy, có rất nhiều người bày sạp nhỏ ở góc phố đấy. Nhưng bọn chúng thường hay bắt chẹt người ở nông thôn đến đây đổi phiếu gạo, doạ nạt tịch thu đồ vật của người ta, đến cuối cùng đều vào túi bọn chúng hết. Vậy nên em phải cứng rắn lên, bọn chúng thấy em giống người thành phố liền không dám làm gì em.”
Những người đó thích bắt nạt người nông dân không văn hóa chưa hiểu việc đời ở nông thôn, nhưng đối với người thành phố thì vẫn có chút khách khí.
Khương Lâm không ngừng nói lời cảm ơn, sau đó tạm biệt Lý Nguyệt Quế.
Hai đứa nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo cũng hướng về phía Lý Nguyệt Quế mà vẫy tay nhỏ, lại đồng thanh nói: “Cảm ơn dì Lý ạ.”
“Ôi, đúng là hai đứa bé ngoan.” Trái tim Lý Nguyệt Quế tan chảy.
Khương Lâm dẫn hai đứa bé ra đến cửa, đi đến chỗ không người, cô liền giơ ngón tay cái lên với bọn nhỏ, “Đại Bảo Tiểu Bảo, rất lễ phép nha!”
Trình Tiểu Bảo vui tươi hớn hở, Trình Đại Bảo tuy không cười toe toét nhưng trong mắt cậu bé vẫn có ý cười.
Khương Lâm: “Ăn bánh bao đi, ăn xong chúng ta đi đến khu nhà tập thể bên kia nhìn xem.”
So với nhà xưởng, Khương Lâm vẫn muốn đi thử vận may trong khu nhà tập thể của Chính phủ một chút.
Lúc này công nhân có tiền, nhưng đối với những thứ tinh xảo thì người tiếp thu nhanh và sớm nhất vẫn là người làm công tác văn hoá. Trong khu nhà tập thể của Ủy ban Cách mạng, đa phần đều là người đã tiếp thu qua giáo dục cao đẳng, ngoại trừ một số người có phong cách đặc biệt như Diệt Tuyệt sư thái thì hầu hết người trong đấy đều có lòng yêu thích cái đẹp.
Đặc biệt hiện tại đã vào cuối thời kỳ Cách mạng Văn hóa, ở địa phương tương đối tự do, ngày càng có nhiều cô gái trẻ uốn tóc, mặc váy và trang điểm.
Khương Lâm cho Đại Bảo Tiểu Bảo ăn bánh bao, bản thân cô cũng ăn bánh bột ngô mang theo. Lúc này trong bụng cô chỉ có ít nước, tuổi trẻ sự trao đổi chất diễn ra mau, chưa đến buổi trưa cô đã thấy đói.
Tiểu Bảo thấy vậy liền mời mẹ ăn bánh bao của mình, Đại Bảo cũng chủ động muốn thay mẹ ăn bánh bột ngô.
Khương Lâm cười nói: “Hai đứa cứ ăn đi, chờ mẹ bán được nhiều tiền, chúng ta sẽ không cần lo thiếu ăn nữa.” Cô càng nhìn càng thấy thích hai đứa bé này, Diêm Nhuận Chi giáo dục bọn nhỏ thật tốt, tuy rằng bà đau lòng đứa bé nhưng lại không hề cưng chiều bọn chúng. Đứa trẻ mới lớn đến chừng này đã biết nhường nhịn, còn không khóc quấy, quả thật khiến người ta vô cùng khâm phục.
Ăn xong, Khương Lâm dẫn hai đứa bé đến khu nhà tập thể của Chính phủ.
Trên đường đi, bất kể là nam hay nữ khi nhìn thấy bọn họ đều bị thu hút, tỉ lệ quay đầu lại vô cùng cao. Tuy vậy người ta chỉ là thưởng thức vẻ đẹp, cũng không có người hỏi thăm về khăn tay thêu hoa nên Khương Lâm có chút thất vọng.
Cô còn gặp phải một người phụ nữ nông thôn đem trứng gà đi đổi phiếu gạo, tưởng lầm cô và bọn nhỏ là người có tiền trong tỉnh thành nên muốn đổi cùng cô. Khương Lâm thấy thế định nhân cơ hội muốn tìm hiểu tình huống một chút, thì trong khóe mắt xuất hiện hai bóng người mặc đồng phục màu xanh lam cổ tay đỏ. Người phụ nữ kia ngay lập tức vác thúng tre nhỏ, loáng một cái đã chạy trốn không thấy bóng dáng, trông tư thế vừa rồi chính là dân chuyên nghiệp.
Khương Lâm:…… Nhanh nhẹn như vậy sẽ không làm vỡ trứng chứ?
Hai người kia liếc nhìn cô và Đại Bảo Tiểu Bảo, trông có vẻ không giống đầu cơ trục lợi nên bọn họ cũng không hỏi tiếng nào mà lập tức rời đi.
Khương Lâm thấy vậy lá gan càng lớn hơn, cô dẫn hai đứa bé đi dạo trên đường cái trước cửa khu nhà Chính phủ. Một người phụ nữ trẻ tuổi thời thượng đang cầm ô giấy dầu từ bên kia đường đi qua, cô ấy mặc một chiếc đầm hoa nhỏ, tóc uốn xoăn, nhìn thấy Khương Lâm và bọn trẻ thì không khỏi dừng bước chân, “Này…… Vị đồng chí kia ơi.”
Khương Lâm cũng nhìn cô ấy, “Cô có việc gì sao?”
“Trên đầu cô có cái gì vậy?”
“Cái này à?” Khương Lâm từ trong túi lấy ra một món đồ mới, “Đây là khăn buộc tóc.”
Cô gái trẻ tuổi thời thượng cầm lấy, kinh ngạc nói: “Sao trước đây tôi chưa từng thấy qua món đồ như thế này nhỉ?” Cô ấy lại nhìn đến khăn tay đang quàng trên cổ của cặp song sinh, ngạc nhiên nói, “Hình thêu đẹp quá, đứa nhỏ lại càng đẹp hơn!”
Trình Đại Bảo có chút xấu hổ, nhưng nhóc con Trình Tiểu Bảo lại vui mừng đến kiễng chân ưỡn ngực, cậu nhóc muốn người ta nhìn thật kỹ để còn mua nhiều thêm hai món.
Trình Đại Bảo thấy em trai như vậy, trông bộ dạng nhóc con cứ như muốn hỏi người ta có muốn mua nó với giá một vạn luôn không ấy, cậu bé vội lấy tay đẩy Tiểu Bảo, ý nói nhóc con đừng lố quá.
Khương Lâm: “Tôi là người tỉnh thành, là giảng viên Học viện Mỹ thuật……” Cô không nói hết, để đối phương có không gian tự mình bổ não.
Quả nhiên, cô gái trẻ cảm thấy hứng thú, “Xin hỏi cô còn món đồ nào giống vậy sao? Có thể bán cho tôi được không?” Cô ấy ra hiệu cho Khương Lâm đi đến công viên nhỏ bên cạnh khu nhà Chính phủ nói chuyện.
Trên đường đi, hai người tự giới thiệu bản thân, cô gái trẻ tên là Tằng Hoằng Khiết, là thanh niên trí thức từ thành phố xuống nông thôn, hiện giờ đang công tác tại nhà văn hóa huyện, phụ trách về mảng nghệ thuật.
Khương Lâm liền hiểu cô gái này là có quan hệ, xuống nông thôn không cần phải làm ruộng mà có thể trực tiếp đến nhà văn hóa huyện tiếp nhận công tác, đây chắc hẳn là một vụ buôn bán có lời.
Ngay cả ở thời điểm gian khổ, khó khăn nhất, nhóm văn công ở thành phố lớn vẫn có thể ăn mặc, trang điểm rất thanh xuân xinh đẹp, đây được xem đặc quyền của bọn họ. Vì vậy, không có gì khó hiểu khi Tằng Hoằng Khiết có thể ăn mặc thời trang hơn so với những người khác.
Khương Lâm liền đem tất cả món đồ thêu trong túi ra cho Tằng Hoằng Khiết lựa chọn.
Tằng Hoằng Khiết khoa tay múa chân nói mình thích cái giống với Khương Lâm đang buộc trên đầu, hoặc quàng trên cổ Đại Bảo Tiểu Bảo, sau khi chọn xong cô ấy liền đặt ở một bên.
Lúc vừa chọn, cô ấy vừa tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Khương, đây là con của cô à?” Hai đứa nhỏ này quả thật hiếm thấy, anh trai rõ ràng là một đứa bé lại cố gắng nỗ lực tỏ ra người lớn, còn em trai ngây thơ hồn nhiên cười đến khiến lòng người mềm mại.
Khương Lâm gật đầu, Trình Tiểu Bảo vội vàng nói: “Là con ruột!”
Trình Đại Bảo: “……”
Tằng Hoằng Khiết che miệng cười rộ lên, “Thật là hai đứa nhóc đáng yêu.” Cô ấy duỗi tay muốn sờ đầu Đại Bảo, cậu bé lập tức nhíu mày phồng khuôn mặt nhỏ lên né tránh, ngược lại nhóc con Trình Tiểu Bảo lại chủ động sáp đến đưa đầu cho cô ấy sờ.
Tằng Hoằng Khiết cười không ngừng, “Sao cháu có thể đáng yêu như thế chứ?”
Trình Đại Bảo liếc nhìn em trai: “……” Nhóc con ngốc nghếch!
Cậu nhóc cầm lấy chiếc túi tiền thêu hoa mẫu đơn mà Tằng Hoằng Khiết đã đặt xuống, “Cái này đẹp.” Lúc thêu cái này, bà nội đã kể cho bọn nó nghe chuyện xưa về hoa mẫu đơn tiên.
Tằng Hoằng Khiết cười nói: “Thêu rất đẹp, nhưng dì chỉ thích hoa nhỏ, không thích hoa lớn thế này.” Cô ấy chỉ vào chiếc khăn buộc trên đầu Khương Lâm, “Cháu nhìn xem, nếu mẹ cháu buộc một đóa hoa lớn có phải sẽ không đẹp bằng hoa nhỏ không?”
Một số người thích xanh đỏ loè loẹt, hoa to phú quý, nhưng cũng có rất nhiều cô gái lại thích kiểu đơn giản tươi mát, phù hợp với khí chất văn nghệ của bọn họ.
Trình Đại Bảo nhìn món đồ cô ấy chọn, lại nhìn đồ cậu bé đang cầm, rồi nhìn vào khăn buộc trên đầu Khương Lâm, rốt cuộc vẫn nghĩ hoa lớn là đẹp nhất!
Trình Tiểu Bảo đem mấy món đồ thêu hình côn trùng cỏ linh tinh lấy ra, “Cái này đẹp nhất.”
Tằng Hoằng Khiết: “Đều đẹp, đều đẹp.” Cô ấy đã chọn được vài mẫu, lại bởi vì Trình Tiểu Bảo ra sức đẩy mạnh tiêu thụ mà chọn thêm mấy thứ, cuối cùng lúc tính tiền, tổng cộng là mười một đồng tám hào.
Khương Lâm sợ đến ngây người, mấy ngày nay cô đã tỉ mỉ tìm hiểu về giá hàng, có thể tùy tiện lấy ra mười đồng, chắc chắn là người giàu có.
Phú bà nha!
Khương Lâm nhìn cô ấy đi tất nilon trắng, mang giày xăng đan da, trên người còn thoang thoảng mùi hương không biết là của thứ gì. Nếu chuyện này mà diễn ra vào vài năm trước, chắc chắn sẽ bị phê bình là tinh thần tiểu tư sản.
Cô chờ Tằng Hoằng Khiết trả giá, cuối cùng lại không có, Khương Lâm liền hỏi: “Nhiều như vậy, cô mua hết sao?”
Tằng Hoằng Khiết: “Đúng vậy, tôi mua hết.” Nhiêu đây còn chưa đủ đâu, chỉ cần cô ấy mua về, chắn chắn đồng nghiệp, bạn học đều sẽ muốn, đến lúc đó cô ấy cũng không bán giá gốc cho bọn họ, bản thân sẽ không lỗ.
Khương Lâm: “Vậy tôi sẽ bớt cho cô ba hào, chỉ mười một đồng năm hào thôi.”
Tằng Hoằng Khiết cười nói: “Không cần đâu, hai đứa Bảo Nhi ngoan như vậy, tôi cho bọn nhỏ tiền mua đồ ăn vặt.”
Trình Tiểu Bảo lập tức ngọt ngào nói: “Cảm ơn dì xinh đẹp, váy của dì siêu đẹp luôn.”
Tằng Hoằng Khiết càng vui vẻ, hận không thể xách hai đứa nhỏ về đơn vị khoe khoang một chút, cô ấy thích nhất là những đứa bé xinh đẹp.
Tằng Hoằng Khiết mua xong, vô tình liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay trái, đã hơn mười một giờ, “Ôi, tôi phải đi rồi.” Cô ấy đưa tiền rồi đem những món đồ thêu bỏ vào ba lô, lại tạm biệt ba người nhà Khương Lâm sau đó vội vàng chạy đi.
Khương Lâm nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu của cô ấy, cùng với chiếc ba lô quân đội trên lưng, liền thấp giọng nói: “Cô ấy còn thiếu một chiếc túi xách xinh đẹp nữa.”
Trình Tiểu Bảo: “Váy của dì ấy thật đẹp, mẹ cũng mua một cái đi ạ.”
Trình Đại Bảo cũng gật đầu, “Rất đẹp.”
Khương Lâm nghe bọn nhỏ nói mà cười lớn, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, hai đứa nhóc này còn biết giúp mẹ làm đẹp đấy, “Nếu có tiền chúng ta phải làm áo bông và chăn bông trước, những chuyện khác tính sau.” Cô xoa đầu Tiểu Bảo, cười nói: “Chỉ cần chúng ta thông minh, chăm chỉ, lại thêm một chút may mắn, nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
Cô thu dọn đồ đạc còn dư lại, rồi tiếp tục dẫn hai đứa nhỏ đi dạo tìm vận may, chỉ là sau đó cô không gặp cơ hội nào nữa, thậm chí khi thấy những người phụ nữ mặc quần áo đắt tiền, cô còn chào hàng nhưng rất tiếc, người ta cũng không có ý muốn mua.
Dù sao thứ này đắt như vậy, ngoại trừ người giàu có, yêu thích cái đẹp, lại còn có chút hư vinh, biết nhìn hàng thì người bình thường cơ bản sẽ không mua. Tuy vậy, trước đó cô đã kiếm được mười mấy đồng, vẫn được coi là một khoản thu lớn, một cân thịt heo cũng chỉ có sáu hào năm hoặc bảy hào thôi đấy.
Tâm trạng Khương Lâm rất tốt, chừng này tiền cũng đã đủ để mua vải bố và bông, trong lòng cô đối với Diêm Nhuận Chi lại càng thêm nhiều phần kính nể, thật là một bà bác có năng lực!
Cô ngẫm nghĩ, ngày mai không cần đi lên huyện, về nhà làm thêm vài món đồ cao cấp, sau một thời gian lại đem lên tỉnh thành bán chắc chắn có thể kiếm được càng nhiều tiền. Nhân tiện, cô cũng muốn đưa hai đứa Bảo Nhi đi thăm cha mẹ của nguyên chủ một chút, để họ được gặp cháu ngoại, nhưng tất nhiên, bởi vì trước đây nguyên chủ đã cùng bọn họ cắt đứt quan hệ nên cô phải suy nghĩ thật kỹ, không thể cứ đi để rồi vô duyên vô cớ bị ăn mắng được.
Trên đường đi, Khương Lâm nhìn thấy một người nông dân đẩy xe bán táo xanh đang rao hàng, mùa này táo còn chưa chín hẳn nên họ chỉ thu gom những quả rụng và bán với giá rẻ. Quả rụng tương đối chua nên giá không đắc, chỉ bốn xu một cân.
Buổi trưa là thời điểm nhà xưởng tan tầm, có rất nhiều người vây quanh ở đó chọn lựa. Khương Lâm sợ chen lấn bọn nhỏ nên bảo hai anh em nắm tay nhau đứng chờ ở một bên.
Khương Lâm đi qua chọn táo, đột nhiên cảm thấy có người sờ mông mình, cô lập tức quay đầu liền phát hiện một thanh niên trẻ tuổi đang đi tới, bộ dạng anh ta cao ráo, ngay thẳng, nhìn cũng không giống người xấu. Cô nghi ngờ mà liếc mắt nhìn anh ta, rồi xoay người tiếp tục lựa táo.
Cô chọn xong liền duỗi tay muốn lấy túi tiền, người ở đây quá đông lại còn chen lấn, cô lấy không được nên lùi sang một bên vắng để tiếp tục tìm. Dư quang trong khóe mắt Khương Lâm chợt quét đến người bên cạnh, quái lạ tại sao người đó lại cầm túi tiền của cô?
Cô vội vàng giật lại, “Đây là của tôi!” May mắn là dây rút túi tiền còn buộc chặt, chưa bị tháo ra.
Người thanh niên thấy khuôn mặt cô, biểu tình có chút ngơ ngác, “Cô……”
Khương Lâm: “Cô cái gì? Nhìn bộ dạng tuấn tú ngay thẳng, không ngờ lại làm chuyện khó coi như vậy.” Thanh niên này trông khôi ngô sáng sủa, có cái gì mà không làm được chứ? Nhìn điều kiện có vẻ cũng không kém nhưng lại có tật thích ăn cắp vặt à?
Chàng trai thấy cô hiểu lầm, liền vội vàng quay đầu muốn tìm tên móc túi đã bị mình bắt lại kia nhưng tiểu tử đó trơn trượt giống như cá chạch, lúc anh thất thần nhìn Khương Lâm, hắn đã nhân cơ hội mà chuồn mất.
Anh xoay người định giải thích với Khương Lâm, lại thấy cô so với ăn trộm chạy trốn còn nhanh hơn!
Khương Lâm đương nhiên muốn chạy!
Anh ta đứng gần cô, lỡ như thẹn quá hóa giận cho cô một cái tát thì làm sao bây giờ? Cô không muốn đứng lại để chịu tội! Người ta nhìn mạnh mẽ, đầy khí thế, không giống kẻ yếu đuối Tiềm Bác kia đâu.
Khương Lâm dẫn Đại Bảo Tiểu Bảo chạy vào ngõ nhỏ, hai anh em lập tức cảm giác được mẹ đang khẩn trương.
Trình Đại Bảo: “Sao thế ạ?”
Khương Lâm: “Không sao, chỉ là vừa rồi có người muốn trộm túi tiền của mẹ.”
Hai đứa trẻ lập tức khẩn trương mà chia ra đứng hai bên một trái một phải bảo vệ cô, bọn họ vất vả kiếm tiền, còn phải làm chăn bông cùng áo bông cho trong nhà, không thể bị người ta trộm mất được.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của bọn nhỏ, Khương Lâm ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn, cô cười nói: “Không sao, có dân binh tuần tra xung quanh nên không ai dám trộm đâu. Đi, mẹ dẫn hai đứa đi mua kem ăn.”
Đằng trước là trường tiểu học, ở ngã tư có một cụ già đang đẩy chiếc rương gỗ, phía dưới là bánh xe màu trắng, mặt trên dùng sơn đỏ viết hai chữ ‘Kem lớn’. Lúc này, một cây kem lớn có giá một hào, còn nước kem thôi thì là năm xu. So với giá thực phẩm hiện nay thì tương đối đắt, hơn nữa trong kem căn bản không có sữa, chỉ là đá mát lạnh, ngọt ngào lại giải nhiệt nên trở thành món khoái khẩu của bọn nhỏ trong mùa hè.
Huống chi trẻ em ở nông thôn căn bản là chưa từng được ăn, cũng chưa thấy qua bao giờ.
Khương Lâm nghĩ, tuổi thơ của một đứa nhỏ sao có thể thiếu kẹo và kem được!
Phải mua! Hai hào cũng phải mua!
Đại Bảo Tiểu Bảo chỉ mới nghe qua thứ này chứ chưa từng nhìn thấy hay nếm thử bao giờ, vậy mà bây giờ bọn nhóc lại đang nhìn thấy kem thật. Hai đứa bé kiễng chân, tay nhỏ vịnh vào mép thùng gỗ, đôi mắt to đen lúng liếng tò mò mà nhìn vào rương gỗ lớn.
Bà cụ mở nắp rương, bên trong lập tức tràn ra một luồng khí lạnh, vừa gặp nhiệt độ liền hóa thành hơi nước, chọc cho hai đứa bé kinh ngạc đến hô lên. Chờ đến khi chăn bông được vén lên, khí lạnh lại tràn ra càng nhiều, hai đứa bé cùng lúc rùng mình một cái, thật thần kỳ! Bà cụ lấy từ phía dưới chăn bông ra một cây kem lớn bọc giấy và một que kem hình chữ nhật.
“Oa, kem que đắp chăn bông!” Trình Tiểu Bảo cực kỳ kinh ngạc.
Trình Đại Bảo nhấp cái miệng nhỏ, cũng vô cùng tò mò, “Trùm chăn có nóng không ạ? Liệu nó có tan ra không?” Mùa đông bọn nó mới đắp chăn bông, mùa hè kem đã đắp chăn, thật sự không sợ nóng sao?
Bà cụ bán kem cười lớn, “Không đắp chăn bông nó mới tan, phơi dưới ánh mặt trời phải che chắn lại thì mới không tan.”
Khương Lâm nhận lấy kem, lại giải thích ngắn gọn cho bọn nhỏ biết vì sao kem phải phủ chăn bông, vừa nói ba người vừa đi đến dưới bóng cây cạnh đó ăn kem. Cô mở giấy gói kem, phân phát cho bọn nhỏ mỗi đứa một kem que và kem cây, để hai anh em ăn trước một ít, sau đó lại đổi cho nhau ăn.
Hai đứa bé đều đưa cho mẹ, “Mẹ ăn trước đi ạ.”
Khương Lâm cắn một góc kem nhỏ, “Hai đứa ăn đi.”
Tuy chỉ là nước đường đông lạnh nhưng thời buổi này cũng không có gì ăn ngon, thời điểm nóng bức ban ngày, ăn một que kem mát lạnh vừa ngọt ngào vừa sảng khoái, đúng là một thú vui tột đỉnh.
Hai anh em lần đầu tiên được ăn kem, cả hai đều sợ mau hết.
Trình Đại Bảo cắn một miếng nhỏ, cậu bé ngậm trong miệng, rồi lại đưa que kem cho Khương Lâm ý bảo mẹ ăn thêm một miếng.
Trình Tiểu Bảo mỗi lần ăn đều chỉ liếm một cái là đã cảm thấy mỹ mãn mà nheo đôi mắt lại, “Oa, lạnh quá mẹ ơi, bụng con đông cứng lại rồi!”
Khương Lâm cười rộ lên, “Không sao, đông cứng lại thì con ra phơi nắng một chút không phải là ổn rồi à?”
Hai đứa bé tưởng tượng, còn nghĩ là sự thật. Đại Bảo cắn một ngụm kem ngậm ở trong miệng, để Tiểu Bảo cũng cắn một ngụm, sau đó Tiểu Bảo đưa kem cho Khương Lâm, hai anh em chạy ra đường phơi nắng.
Đến khi tan hết, hai đứa nhóc mỗi đứa cắn một ngụm rồi ngậm trong miệng, lại tiếp tục phơi nắng.
Hai anh em ăn đến cực kỳ vui sướng, tiếng cười của Đại Bảo Tiểu Bảo vang khắp con hẻm nhỏ.
Khương Lâm nhìn thấy tính trẻ con của bọn nhỏ thì cười vui vẻ, trong một khoảnh khắc cô thật sự có loại cảm giác đây là con ruột của mình. Đến khi kem tan ra rơi xuống đùi cô, sự lạnh lẽo khiến cô giật mình: Ôi, Khương Lâm, cô ngốc nghếch cái gì, đây thật sự là con của cô, mau chấp nhận đi!
“Mau ăn hết kem thôi, rồi chúng ta đi tiệm cơm.”
Khi bọn họ đến tiệm cơm, bảy tám chiếc bàn bên trong vậy mà đã kín chỗ, chỉ còn mỗi hai bàn được bày ở cạnh cửa.
Khương Lâm nhìn thoáng qua người thanh niên đang ngồi ăn mì trong góc, anh ta có vầng trán cao với đỉnh tóc ở giữa, đôi chân dài để dưới bàn có chút khó khăn nên duỗi nghiêng đặt trên lối đi nhỏ.
Chính là người đàn ông đã trộm túi tiền của cô!
Ai da, còn đi tiệm ăn, đúng là có tiền nha! Thật là oan gia ngõ hẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro