Chương 14. Chiêu bài sống
Edited by Olwen in Wattpad
3101 chữ
Khương Lâm tìm thấy dụng cụ, vừa quay đầu liền bắt gặp vẻ mặt u ám của Mạnh Y Y, bèn kích thích cô ta, “Y Y, đừng quên rửa bát nhé.”
Nếu là Mạnh Y Y trước khi trọng sinh, nói không chừng sẽ rửa bát thật, nhưng Mạnh Y Y hiện tại đã tự nhận định bản thân mình chính là phu nhân của tập đoàn Trình thị trong tương lai, bảo cô ta rửa bát cho Khương Lâm ư?
Sao Khương Lâm có thể mặt dày như thế chứ?
Cho dù cô có muốn lạc đường biết quay đầu lại, cũng phải xem liệu cô có cơ hội đó hay không. Cô vô tình, cũng không thể trách tôi vô nghĩa!
Mạnh Y Y dùng lời lẽ thành khẩn mà nói, “Lâm Lâm, em nên suy nghĩ thật nghiêm túc chuyện tương lai. Cắm rễ ở nông thôn là lý tưởng vĩ đại nhưng trên thực tế, có được bao nhiêu thanh niên trí thức thật sự muốn cắm rễ ở đây đâu? Ai mà không liều mạng muốn ở lại thành phố, nhập ngũ, hoặc thi tuyển công nhân vào đại học? Chị nghe nói, mấy năm nay rất nhiều thanh niên trí thức ở các địa phương khác đều nghĩ mọi cách trở về thành phố. Trong thành tuyển công nhân cũng ngày càng nhiều, những người lén trở về cũng không bị trục xuất. Chỉ là không thể mang theo đứa nhỏ, trong thành phố không cho đăng ký hộ khẩu, chị cũng vì muốn tốt cho em thôi, em tự suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong cô ta lập tức rời đi.
Khương Lâm cảm thấy cô ta có hơi khác thường, Mạnh Y Y từ trước đến nay luôn ôn nhu săn sóc, bây giờ lại giống như con khổng tước kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi mất rồi.
Ai không biết còn tưởng rằng cô ta sắp lên làm nữ hoàng nữa kìa!
Khương Lâm thu dọn bát đũa, sau đó cô bưng bát mì ra rồi bọc lại bằng tấm lưới sợi bông do Diêm Nhuận Chi chế tạo, tránh cho côn trùng và ruồi bọ bâu vào.
Cô cầm theo lưỡi liềm và dây thừng ra ngoài, đi đến chỗ cây đại hòe thì gặp phải Diêm Nhuận Chi và mấy bà lão.
Diêm Nhuận Chi cất giọng hỏi: “Mẹ Bảo Nhi, con đi đâu đấy?”
Khương Lâm bước đến chào hỏi bọn họ, “Cỏ nhóm lửa nhà chúng ta không còn nhiều lắm, con đi tìm một ít dây leo hay nhánh cây gì đó thêm vào.”
Bà cụ nhà ông Thương Vĩ Nghiệp bên cạnh cười nói: “Mẹ Bảo Nhi, đốn củi rất mệt, cháu đừng đi. Để bà kêu Tông Tuệ chặt rồi chia cho nhà cháu một nửa.”
Phía bắc thôn Thủy Hòe có một ngọn núi, hiện giờ không cho chặt cây đại thụ nhưng những bụi cây hoặc dây leo thì không thành vấn đề. Chỉ là nhìn ngọn núi ở trước mắt, phải leo lên, chặt xong rồi lại vác trở về cũng đủ khiến một người mệt mỏi cả ngày, phụ nữ không làm nổi đâu. Bởi vì bà cụ Thương từng có mối quan hệ tốt với các cụ nhà họ Trình, quan hệ với Diêm Nhuận Chi cũng không tệ cho nên mới muốn để cháu trai mình giúp cô đốn củi.
Khương Lâm cười nói: “Cảm ơn bà, cháu không đi vào núi, chỉ loanh quanh ở gần thôn thôi.”
Vị trí địa lý của thôn Thủy Hòe không tồi, có núi có sông, vào mùa hè và mùa thu cỏ cây tươi tốt, tùy tiện đi tới đâu cũng có thể kiếm được cỏ nhóm lửa.
Cô muốn tìm hiểu một chút về hoàn cảnh vùng phụ cận thôn Thủy Hòe, dù sao thì nguyên chủ đối với nơi này không có hứng thú nên ký ức cũng không nhiều.
Nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, bà cụ Thương cười nói: “Mẹ Bảo Nhi vẫn còn xinh đẹp như vậy, chẳng khác gì thiếu nữ cả.”
Một bà thím khác bĩu môi, muốn chen miệng vào mỉa mai, bà cụ Thương lập tức quay mặt đi không thèm để ý, thay vào đó bà nhìn Diêm Nhuận Chi cười nói: “Công việc thêu thùa này của cháu thật sự là ngày càng tốt lên, vậy hãy dạy cho vợ của Đông Sinh học một chút, để nó cùng thêu.”
Diêm Nhuận Chi cười nói: “Con dâu cháu vốn xuất thân là nữ học sinh, không có tính nhẫn nại trong việc này. Chờ Đông Sinh trở về, trong nhà liền nhẹ nhàng, cũng không cần nó vất vả làm việc nữa.”
Bà cụ Thương nói: “Cháu cũng cảm thấy Đông Sinh không có chuyện gì sao?”
Diêm Nhuận Chi: “Chắc chắn là không có chuyện gì, lúc vừa nghe được chuyện này cháu còn hốt hoảng lo sợ một hồi nhưng về sau lại càng bình tĩnh, cháu liền cảm thấy không có chuyện gì.”
Lúc trước khi cha và anh cả bà mất, bà bàng hoàng đến mức tưởng như trời sập. Nhưng khi Trình Như Hải nói Đông Sinh xảy ra chuyện, bà lại không có cái cảm giác đó, vậy nên bà cảm thấy sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu không phải Trình Như Hải đem chuyện của Đông Sinh ra làm ầm ĩ, đơn phương chèn ép bà chuyển nhà thì bà cũng sẽ không làm quyết liệt với hắn ta như vậy.
Giữa trưa trời nắng gắt, Khương Lâm bện một cái mũ rơm đội lên đầu, trên lưng cõng theo một bó nhánh cây gồm cỏ tranh và cây hương bồ, đợi đến lúc trở về sẽ ném ở cổng phơi nắng.
Buổi sáng Đại Bảo Tiểu Bảo được ăn mì sợi nên đi ruộng bông bắt rất nhiều sâu về cho gà ăn, thuận tiện kiếm thêm một ít công điểm vậy nên hai cậu bé cực kỳ vui vẻ, làm không biết mệt.
“Mẹ, thật là nhiều sâu.” Tiểu Bảo hớn hở mà đưa cho Khương Lâm xem một chiếc bình thủy tinh màu nâu sẫm lớn cỡ một bàn tay.
Khương Lâm không muốn nhìn nhưng đã muộn, khóe mắt cô liếc thấy trong bình thủy tinh chứa đầy côn trùng, có con sâu còn đang ngọ nguậy muốn bò ra ngoài, lông tơ cả người cô đều cả dựng lên!
Cô bình tĩnh gật đầu, cất giọng khen: “Hai đứa quả thật là một tay bắt sâu chuyên nghiệp, đem chỗ này về cho gà ăn, để gà đẻ trứng cho chúng ta ăn.”
Tiểu Bảo vô cùng đắc ý, lập tức khoác lên danh hiệu tay bắt sâu chuyên nghiệp, hơn nữa nhóc cũng không có ý định gỡ xuống. Cho dù hầu hết sâu đều là do anh Đại Bảo bắt, nhóc con chỉ chủ yếu phụ trách lấy chai đựng.
Trình Đại Bảo thấy Khương Lâm cắt một ít cỏ hương bồ, phía trên còn có hoa hương bồ xanh ngắt, cậu nhóc cầm lấy, “Chờ cái này chín, bà nội sẽ lấy làm gối đầu và chăn.”
Khương Lâm:…… Nhóc con này nói vậy là có ý gì? Ý là nói cô không nên cắt sao? Chẳng lẽ cô còn không bằng một đứa nhỏ!!! Cô lập tức nói: “Về sau mẹ sẽ không cắt hoa hương bồ nữa, giữ lại vào mùa đông cắt về làm gối đầu.”
Trình Đại Bảo nghe xong liền cho cô một ánh mắt khen ngợi.
Khương Lâm:…… Đồ quỷ này còn có thể làm gối đầu và ruột chăn ư? Lời nói ngốc nghếch gì thế.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Diêm Nhuận Chi lại xin chỉ thị từ Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, chúng ta có nên tháo chăn bông và áo bông ra để giặt không?”
Khương ‘lãnh đạo’ ra vẻ cao thâm suy tính một chút, “Tháo ra giặt đi ạ, còn cần phải may lại nữa.”
Chuyện này đối với nông dân không tính là công việc nặng nhọc gì. Tháo ra giặt cũng rất nhanh, một buổi trưa là xong, đợi trời nắng to tới bờ sông giặt giũ, phơi đến chiều thì khô, sau đó dành ít thời gian khâu lại là được.
Đợi đến khi Diêm Nhuận Chi đem tất cả chăn bông và áo bông trong nhà tìm ra, Khương Lâm liền trầm mặc.
Cô có một cái chăn cũ, mùa đông một mình cô cuộn tròn đắp lại nhưng Diêm Nhuận Chi và hai đứa bé thì lại dùng chung một cái chăn. Cô còn có một bộ áo bông, tuy rằng đã cũ nhưng được cái dày dặn, áo của Đại Bảo Tiểu Bảo cũng còn tốt, nhưng áo của Diêm Nhuận Chi thì vừa cũ lại vừa mỏng, bên trong nhồi bông hỗn hợp, gồm hoa hương bồ, lau sậy… nhét linh tinh vào, mùa đông khắc nghiệt này có thể giữ ấm được mới là lạ.
Hơn nữa ngoại trừ Khương Lâm, vải vóc của ba của người bọn họ đều đã bị mài đến ngày càng mỏng, lúc tháo ra chỉ cần dùng sức hơi lớn một chút liền có thể xé cho rách toạc.
Khương Lâm nhớ lại Diêm Nhuận Chi rất sợ lạnh, tuy rằng mùa hè nhưng bà đều đã mặc quần áo dài che đến kín mít, nếu vào mùa đông mà còn mặc loại áo bông này, không biết sẽ còn bị đông lạnh thành cái dạng nữa.
Bởi vì hai ngày nay Diêm Nhuận Chi đối xử với cô rất tốt nên cô cũng thật lòng xem bà là trưởng bối của mình.
Diêm Nhuận Chi quan sát sắc mặt cô, thật cẩn thận nói: “Năm nay một người sẽ được phát một phiếu bông loại nửa ký, đến lúc đó sẽ nhồi vào áo bông của con, còn dư thì nhồi thêm cho hai đứa Bảo Nhi, áo bông của bọn nó có hơi nhỏ.”
Lúc này có không ít gia đình một nhà mấy miệng ăn chỉ đắp chung một cái chăn.
Khương Lâm có chút chua xót, cô cúi đầu cắt chỉ để che giấu biểu tình trên khuôn mặt, lại vô thức thật cẩn thận không làm rách lớp vải mỏng, cô còn cố hết sức không để đứt chỉ, bởi vì chúng còn có thể sử dụng được.
Cả một buổi chiều Khương Lâm đều không tập trung, cô vẫn mãi nghĩ làm thế nào để kiếm được tiền, nhanh chóng mua vải bố và bông để may chăn cùng áo bông cho người trong nhà. Thời gian trôi qua rất nhanh, tháng chín ở đây sẽ lạnh dần, có đôi khi tháng mười còn có tuyết rơi, cho nên cô phải nhanh một chút mới được.
Diêm Nhuận Chi cho rằng cô ngại áo bông quá cũ nên tâm trạng không tốt, bà suy nghĩ một chút, nếu không liền dùng công điểm đến đội đổi một ít vải bố. Bà còn kêu hai đứa bé đi ra ngoài chơi, đừng ở trong nhà làm phiền đến Khương Lâm.
Khương Lâm: Tôi vì nghèo mà phiền muộn trong lòng.
Buổi tối Diêm Nhuận Chi đốt ngải cứu khô để đuổi muỗi, Khương Lâm bị sặc nên dẫn theo hai đứa nhóc Đại Bảo Tiểu Bảo ra ngoài sân ngồi kể chuyện xưa, chờ đến khoảng tám giờ rưỡi mới vào nhà ngủ.
Đại Bảo Tiểu Bảo ban ngày chơi mệt nên buổi tối vừa nằm xuống đã lập tức ngủ ngay.
Khương Lâm không ngủ được liền đùa nghịch một ít tranh thêu của Diêm Nhuận Chi, có bức là đóa hồng nguyệt trong veo như nước, có khi là một bụi phong lan, trên cỏ có một chú dế mèn, hoặc là một cành mai đỏ linh tinh, đồ thêu tinh xảo, phối màu tươi sáng, thoạt nhìn trong vô cùng sinh động.
Cô xem đến mắt sáng ngời, nếu dùng nó để làm khăn tay, hoặc là may túi xách, quần áo, thậm chí là khăn buộc đầu đều sẽ cực kì xinh đẹp.
Nông thôn hiện tại vẫn còn xám xịt nhưng các thành phố lớn sớm đã có những dấu hiệu tươi sáng.
Tâm tư Khương Lâm khẽ động, cô có thể đem đi thử đổi thành tiền hoặc là đổi phiếu vải, phiếu bông cũng được nhỉ.
Diêm Nhuận Chi nhìn sắc mặt cô, con dâu bà từ lúc tháo chăn đến giờ liền không vui lắm, bà cẩn thận nói: “Mẹ Bảo Nhi, xã viên chúng ta không thịnh hành thêu hoa, thích giản dị, nếu con thích thì để mẹ thêu áo lót cho con mặc bên trong.”
Khương Lâm: “Con không mặc đâu, chỉ là con nghĩ những hình thêu này đẹp như thế, để không vậy rất uổng. Chi bằng làm thành khăn tay hay túi xách gì đó rồi đem đổi chút tiền.”
Diêm Nhuận Chi vội biến sắc, “Mẹ Bảo Nhi, không được đâu, chúng ta thà làm cỏ của xã hội chủ nghĩa, còn hơn làm mầm của chủ nghĩa tư bản, nếu dám đầu cơ trục lợi, so với người khác thì tội danh nhà ta sẽ còn lớn hơn nữa.”
Khương Lâm: “Không phải đầu cơ trục lợi, chỉ là…… Nếu con trở về thành phố thăm người thân, bạn bè thì cũng không được mang một ít quà sao? Con cảm thấy cái này khá tốt.”
Diêm Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra, “Nếu như vậy thì không sao, ngày mai mẹ giúp con làm mấy cái.”
“Mẹ dạy con đi, con sẽ tự làm.” Kiếp trước lúc còn trẻ Khương Lâm đã sống tự lập, sau này cô làm công việc trang trí nên thủ công cũng rất khá. Ngoại trừ khả năng nấu ăn, những công việc thủ công đơn giản khác cô học một chút là có thể làm được. Tuy không thể thêu hoa nhưng các loại may vá linh tinh vẫn là có thể.
Khương Lâm nhanh chóng lấy giấy bút ra thiết kế vài món đồ, đều là những thứ mà các cô gái yêu thích như khăn tay, túi tiền nhỏ, túi xách, dây cột tóc…… Những hình thêu không thể thiết kế được thì cứ để như vậy, có thể bán cho người khác để họ may vào cặp sách hoặc trên quần áo.
Bận việc như vậy mấy ngày, Khương Lâm đã tích cóp được một ít mẫu thêu, cô dự định đi huyện thành xem thử thế nào. Nếu việc buôn bán suôn sẻ, cô sẽ lên tỉnh thành. Dù sao thư giới thiệu của cô vẫn còn đó, thời hạn có hiệu lực hơn một tháng, cũng đủ dùng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Khương Lâm gói một ít lương khô, cô nói với Diêm Nhuận Chi một tiếng liền ra cửa. Công việc của Khương Lâm và Diêm Nhuận Chi không giống như các xã viên khác, yêu cầu phải điểm danh mỗi ngày, họ chỉ cần hoàn thành công việc là được.
Khương Lâm vừa đi đến cổng, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng nối đuôi theo ra.
Nhóc con Tiểu Bảo lôi kéo góc áo mẹ, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn cô, “Mẹ ~, mẹ dẫn con và anh Đại Bảo cùng đi với.”
Tuy rằng Trình Đại Bảo không nói lời nào, nhưng ánh mắt cậu bé cực kỳ khẩn trương, giống như sợ mẹ đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa.
Bị hai nhóc con nhìn chằm chằm như vậy, Khương Lâm căn bản là không có cách nào từ chối, cô điểm điểm lên cái mũi nhỏ của Tiểu Bảo, cười nói: “Con muốn tự đi bán mình à?”
Nhóc ngốc Tiểu Bảo liền cười rộ lên, “Mẹ ơi, một vạn đồng có đắt không?”
Khương Lâm: “Đắt lắm, đi nhanh thôi, để xem bây giờ người ta có thể cho con bao nhiêu tiền.”
Trình Đại Bảo vốn sợ hãi mẹ sẽ bán bọn nó nhưng thấy Khương Lâm nói giỡn như vậy, sự lo lắng trong lòng cậu nhóc cũng dần tiêu tan, khuôn mặt nhỏ cũng không căng chặt nữa.
Khương Lâm mỉm cười chạy về phía trước, túi vải đeo bên hông lắc lư, nhóc con Trình Tiểu Bảo thì giả vờ làm sư tử lớn đuổi theo mẹ, “Grừ, con đến bắt mẹ đây ~~”
Trình Đại Bảo vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng không còn tức giận hay lo lắng nữa, cậu bé nhanh chân đuổi theo mẹ và em trai.
Bọn họ vẫn giống như lúc trước, đi bộ rồi đi nhờ xe và xuống tại Cung Tiêu Xã ở huyện.
Khương Lâm lấy ra hai chiếc khăn thêu côn trùng nhỏ, lần lượt quàng qua cổ Đại Bảo và Tiểu Bảo, cô còn cố ý để lộ hình thêu ra bên ngoài.
Sau đó cô lấy nắm tay nhỏ của Tiểu Bảo, dẫn bọn trẻ đi đến tiệm cơm.
Trình Đại Bảo khẩn trương nói: “Chúng ta không đi tiệm cơm!” Mẹ còn chưa bán được cái nào đâu.
Khương Lâm: “Đi vào xem có cơ hội không.”
Cô để hai đứa bé đứng trước cửa tiệm cơm, hai đứa nhỏ xinh đẹp quàng hai chiếc khăn cũng xinh đẹp không kém, nhìn đặc biệt thích mắt. Bản thân cô thì cầm trên tay một chiếc túi tiền nhỏ bằng bông thêu một cành hoa lục mai và nói muốn mua hai cái bánh bao.
Lý Nguyệt Quế vừa nhìn thoáng qua liền nhận ra bọn họ, dù sao trong nhiều năm như vậy, chị ta cũng chỉ từng gặp qua một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo hai đứa bé trai song sinh nên ký ức đặc biệt khắc sâu.
“Ôi, là cô à.”
Khương Lâm mỉm cười cùng chị ta bắt chuyện, trước lạ sau quen, sau khi tự giới thiệu hai người liền lập tức thân thiết.
“Chị nói này em gái, đồ thêu này của em nhìn sinh động quá, là em tự mình thêu à?” Lý Nguyệt Quế nhìn hai đứa bé, lại nhìn túi tiền của Khương Lâm, thật sự thích không chịu được.
Phụ nữ đối với những đồ vật nhỏ xinh đẹp căn bản là không có sức chống cự.
Khương Lâm nhìn trái phải, rồi nhỏ giọng nói: “Em mua.”
“Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền thế? Chị cũng muốn mua một cái!”
_________
Chương 15: Trình Như Sơn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro