Chương 13. Bí mật của Mạnh Y Y
Edited by Olwen in Wattpad
2985 chữ
Mạnh Y Y đi tới cửa, ngửi được mùi hành lá tỏa hương thơm phức, liền biết sáng nay nhà Khương Lâm có đồ ăn ngon, cô ta không khỏi nhanh chân tiến lên.
Cô ta tất nhiên không phải tới ăn chực, mà là tới thăm hỏi em gái nhà mình, nhưng đương nhiên, dựa theo tính theo tính tình của người em gái này, nhất định sẽ mời cô ta ở lại ăn.
Mạnh Y Y tràn đầy tự tin đi vào nhà họ Trình, “Lâm Lâm, thím, đêm qua mọi người ngủ ngon chứ?”
Diêm Nhuận Chi đối với người ngoài luôn tươi cười khách sáo, “Thanh niên trí thức Mạnh à, cô đã ăn gì chưa?”
Ánh mắt Mạnh Y Y đảo qua nhìn thấy bọn họ đang ăn mì sợi, vừa phân gia liền ăn cả một nồi toàn là mì sợi, thật đúng là biết hưởng thụ. Cô ta mỉm cười, “Cháu còn chưa ăn.” Nói xong, cô ta xách chiếc ghế cạnh chân tường tới ngồi vào bàn, chờ Khương Lâm mời cô ta cùng ăn.
Nào biết đâu Khương Lâm vậy mà lại bình tĩnh húp sạch bát mì sợi trong tay, sau đó còn ra hiệu cho Đại Bảo đang kinh ngạc đến ngây người ở một bên và nhóc con ngốc nghếch Tiểu Bảo, ý bảo bọn nhỏ ăn nhanh lên. Hai đứa nhỏ hiểu ý, lập tức bưng bát lên húp sạch thấy cả đáy, còn dùng mu bàn tay lau miệng.
Vốn dĩ Mạnh Y Y chắc chắn Khương Lâm sẽ phục vụ cô ta ngay lập tức, nhưng không nghĩ đến con nhỏ đó sẽ làm lơ mình, trong lòng cô ta lập tức không vui.
Diêm Nhuận Chi giả vờ tỏ ra ngượng ngùng, “Thanh niên trí thức Mạnh, chúng tôi chỉ nấu một chút mì sợi, đều đã ăn sạch cả rồi, ở đây tôi chỉ còn nửa chén nước mì, cô……”
Mạnh Y Y nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia chán ghét, lại cười nói: “Thím thật là khách khí, cháu không ăn đâu, một chút nữa cháu trở về ăn là được. Cháu là muốn đến xem mọi người dọn đến chỗ ở mới có tốt không, dọn dẹp như thế nào rồi, cháu tới giúp đỡ mọi người một chút ấy mà.”
Khương Lâm nói với Đại Bảo Tiểu Bảo: “Ăn xong rồi thì hai đứa đi chơi một lát đi.” Đứa trẻ lớn chừng ấy cũng chưa làm được việc gì.
Diêm Nhuận Chi còn có công việc thêu thùa, nên ăn xong bà cũng nhanh chóng cầm kim chỉ khay đan đi đến dưới cây cổ hòe hóng mát làm việc. Đến cổng lớn bà thì thầm dặn Đại Bảo và Tiểu Bảo, lúc mặt trời rọi tới tán cây phía đông cổ hòe thì nhớ về nhà lấy bát mì sợi trong bếp ra ăn, mì để lâu hơn hai tiếng sẽ không còn ăn được nữa.
Chờ bọn họ đi rồi, Mạnh Y Y liền ngồi vào chỗ của Diêm Nhuận Chi, nửa thật nửa giả mà nói giỡn: “Lâm Lâm, có phải mẹ chồng em cố ý hay không, chị thấy bà ta là đang đề phòng em đấy.”
Cô ta và Khương Lâm đã chơi với nhau từ nhỏ, tất nhiên sẽ không tin hai người lại đột nhiên xa cách, chắc chắn là bà già kia đã nói gì rồi.
Khi Khương Lâm còn nhỏ, cha mẹ cô tương đối nghiêm khắc, bởi vì tính tình họ luôn thẳng thắng nên thường hay làm mất lòng người khác, những người hàng xóm ham món lợi nhỏ đều từng bị bọn họ chỉ trích. Ai cũng nói bọn họ giả vờ keo kiệt nhưng thật chất lại biết lợi dụng người khác hơn ai hết.
Từ nhỏ Khương Lâm đã rất xinh đẹp, nhưng bệnh vặt cũng nhiều, những đứa trẻ xung quanh dù là xuất phát từ lý do cá nhân hay do người nhà dặn dò thì đều không thích chơi với cô.
Mạnh Y Y là người duy nhất sẵn sàng chơi cùng cô.
Tất nhiên, Mạnh Y Y cũng được lợi rất nhiều từ việc này, chẳng hạn như Khương Lâm thường xuyên mang đồ ăn ngon cho cô ta, có quần áo mới hay giày mới ban ngày liền đổi cho cô ta mặc, buổi tối lại đổi về.
Nếu Khương Lâm không nghe lời, cô ta sẽ dọa không chơi cùng cô nữa, cô gái nhỏ nghe thế đương nhiên sợ hãi, cho nên Khương Lâm ngày càng không thể tách rời Mạnh Y Y, đối cô ta là nói gì nghe nấy.
Cho dù lớn lên cô ta không làm vậy nữa, thì ảnh hưởng vẫn luôn tồn tại, dẫn tới Khương Lâm theo thói quen vẫn luôn nghe lời Mạnh Y Y, khi có đồ ăn ngon, đồ dùng tốt sẽ nghĩ đến cô ta đầu tiên.
Mạnh Y Y nói xong liền nhìn chằm chằm vào Khương Lâm mà cười, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần tính toán.
Khương Lâm:…… Cô là cái thá gì chứ!
Cô cố ý mỉm cười, nhìn Mạnh Y Y nói: “Không phải, là bà ấy nấu ăn quá ngon, em vô thức ăn một hồi liền hết rồi. Ha ha. Đúng rồi, em còn phải vào bếp nhóm lửa, chị giúp em rửa chén nhé.”
Ai chẳng biết chọc giận người khác chứ, dám nói xấu mẹ chồng tôi trước mặt tôi ư? Cô không biết bà ấy nấu ăn ngon thế nào đâu.
Khương Lâm đứng dậy đi đến chân tường lục tìm lưỡi liềm và dây thừng, đêm qua phân gia rất nhiều đồ vật lộn xộn còn chưa kịp sửa sang lại cho gọn gàng.
Mạnh Y Y vừa nghe thấy Khương Lâm bảo cô ta rửa chén, sắc mặt liền lập tức khó coi, cô ta đứng lên nhìn Khương Lâm nói: “Lâm Lâm, chị có chuyện muốn nói với em.”
Khương Lâm cười như không cười mà nhìn cô ta, “Nếu là vì người kia thì tốt nhất là chị đừng mở miệng, em sẽ cùng chị tuyệt giao đó.”
Mạnh Y Y không vui: “Lâm Lâm, chẳng lẽ em muốn sống ở đây luôn sao?”
Khương Lâm nhướng mày, cô sờ lưỡi liềm rồi nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, em cảm thấy mình không thể bỏ mặc hai đứa bé mà đi được.”
Bà đây làm gì có nơi nào để đi! Đến đó làm tình nhân cho tên khốn Biện Hải Đào kia à? Không bằng trực tiếp băm hắn ra còn hơn!
Nhà ở nông thôn không đủ sáng, Khương Lâm lại đứng ở chỗ tối phía sau cánh cửa nhà chính, Mạnh Y Y nhìn không rõ cô có biểu tình gì, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tối tăm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Mạnh Y Y cười có chút thâm ý, “Lâm Lâm, đừng nói là em không đành lòng rời khỏi Trình Như Sơn đấy chứ.”
Khương Lâm: “Trình Như Sơn? Anh ta như thế nào em còn không nhớ rõ, tại sao phải luyến tiếc?”
Sự nghi ngờ trong lòng Mạnh Y Y càng thêm mãnh liệt, cô ta vẫn luôn muốn thử Khương Lâm, tự hỏi có phải Khương Lâm cũng giống như cô ta hay không, nhưng hiện tại xem ra con nhỏ này thật sự là bị đập hỏng đầu óc rồi?
Chạng vạng ngày hôm qua, cô ta đã đi tìm thầy thuốc trong thôn để xác nhận. Trong thôn, thầy thuốc đều chỉ được huấn luyện vài lần để trị các bệnh vặt như đau đầu nhức óc, kê vài liều thuốc an thần, thuốc bổ linh tinh thì còn được, tuy nhiên bảo ông ta thật sự xem bệnh là không thể, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến sự khoe khoang của ông ta.
Ông ta nói, đầu là một bộ phần vừa cứng rắn nhưng cũng lại rất yếu ớt, đặc biệt là vùng gáy và huyệt Thái Dương, một tác động mạnh cũng có thể gây chết người. Tính tình thay đổi sao? Đương nhiên là có khả năng! Con người một khi bị kích thích thì tính tình sẽ thay đổi cực lớn, huống chi còn bị đập đầu, mất trí nhớ cũng không phải là không có khả năng.
Cô ta bèn suy nghĩ, có lẽ lúc trước Khương Lâm bị Biện Hải Đào kích thích nên tính nết thay đổi, lúc này bị đụng đầu khiến tính tình liền khôi phục lại như cũ.
Trong lòng Mạnh Y Y không thoải mái, bởi vì từ sau khi Khương Lâm bị Biện Hải Đào phản bội rồi đoạn tuyệt quan hệ với người nhà thì quan hệ với cô ta ngày càng tốt, nhưng hiện giờ dường như Khương Lâm lại đang xanh lánh cô ta.
“Lâm Lâm, em đối với mấy đứa nhỏ là thật lòng sao?” Mạnh Y Y thăm dò.
Khương Lâm không kiên nhẫn: “Chẳng lẽ còn là giả? Bọn nhỏ không phải là con của em sao? Nếu em vứt bỏ bọn nhỏ, chúng sẽ không còn mẹ nữa, như vậy về sau mỗi ngày đều bị đám trẻ ranh trong thôn ức hiếp là đồ không cha không mẹ. Thế thì cả ngày bọn nhỏ không phải chỉ cùng người ta đánh nhau à? Không đi học lại không có cha mẹ dạy bảo chắc chắn sẽ phản nghịch, tệ nhất là đi theo con đường tà đạo, rồi ẩu đả đánh nhau, nhậu nhẹt, cờ bạc, trai gái, lạm dụng ma túy, không phải đi hại người thì chính là bị người khác làm hại. Sinh con ra rồi không dạy bảo, mặc kệ chúng nó đi hại người, chị nói tội lỗi này có phải đều tính trên đầu cha mẹ hay không? Đến lúc đó em chính là đầu sỏ gây tội! Vậy thì Biện Hải Đào là cái thá gì chứ?”
Mạnh Y Y bị cô nói đến trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không thốt nên lời. Nhưng cô ta có thể khẳng định, không phải Khương Lâm lưu luyến Trình Như Sơn, mà là thật sự có trách nhiệm đối với con mình. Xem ra đây là lạc đường nhưng biết quay đầu lại?
Trong lòng cô ta thầm cười lạnh: Không có cô thì còn có cha đứa nhỏ, chỉ cần cô bớt can thiệt vào thì bọn nhỏ liền có thể sống tốt.
Khương Lâm lại nói: “Nếu chị còn liên hệ với Biện Hải Đào thì lần tới khi gặp được hắn, chị hãy nói với hắn.”
Mạnh Y Y theo bản năng hỏi: “Nói cho hắn gì cơ?”
Khương Lâm lạnh lùng cười: “Bảo hắn đi chết đi!”
Nếu còn gặp lại, tôi sẽ đánh nát đầu hắn! Tuyệt đối không nương tay!
Toàn thân Mạnh Y Y lạnh toát, cầm lòng không được mà lui về phía sau hai bước, may mắn thay Khương Lâm không trọng sinh, người được vận mệnh chiếu cố mới chính là cô ta.
Mạnh Y Y cảm thấy vô cùng thần kỳ, nửa tháng trước cô ta gặp một trận mưa liền phát sốt, một giấc ngủ dậy đột nhiên có được ký ức kiếp trước. Chính xác mà nói, hẳn là cô ta ở tuổi trung niên sống không hạnh phúc lại không cam lòng nên trọng sinh trở lại vào mùa hè năm 1976.
Ký ức cứ thế nối tiếp.
Ngày còn trẻ, tâm hồn luôn mơ mộng, cho rằng cuộc đời mình chắc chắn sẽ rực rỡ huy hoàng, đến cuối cùng mới chợt nhận ra tất cả đều là do mình nghĩ nhiều.
Mạnh Y Y đã từng nghĩ, nếu có thể được quay về quá khứ, cô ta sẽ phải làm những gì. Nhưng đến lúc thật sự sống lại, cô ta phát hiện dung mạo, trí tuệ cùng thói quen này kia của mình đã được định sẵn là khó sửa. Cô ta cũng không đột nhiên có năng lực, càng sẽ không trở nên xinh đẹp xuất chúng. Tuy rằng cô ta biết được một ít tiên cơ nhưng lại không có tiền vốn.
Suy cho cùng, đối với hầu hết mọi người mà nói, xô vàng đầu tiên chính là đỉnh cao mà suốt cả đời này ta khó có thể vượt qua.
Huống chi, muốn kiếm tiền còn phải dựa mồ hôi cùng sức lao động, đặc biệt là vào thập niên 80-90, ngay cả khi bày quán vỉa hè cũng có thể kiếm được tiền, nhưng những vất vả trong đó mấy ai hiểu được?
Cô ta và Khương Lâm giống nhau, cả hai đều ham ăn biếng làm, sợ khổ sợ mệt, thật sự không thể chịu đựng được.
Cho nên, sau khi trọng sinh, Mạnh Y Y ngược lại nhận thức rõ hiện thực —— cô ta không thể dựa vào chính mình mà thay đổi vận mệnh hay đi lên đỉnh cao cuộc đời, cô ta chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt để kết hôn, sau đó để anh ta nuôi mình, mà người đàn ông tốt nhất lại chính là Trình Như Sơn.
Người đàn ông này tuy có thành phần xuất thân không tốt nhưng lại thông minh từ nhỏ, dù là ở hoàn cảnh nào cũng không thỏa hiệp với vận mệnh. Bản thân anh tự nỗ lực thay đổi xuất thân, năm nay trở về liền khai thác sự nghiệp vận chuyển. Thập niên 80 trở thành ông trùm vận tải ở địa phương. Thập niên 90 công ty hậu cần của anh trải rộng khắp cả nước. Sau này, trở thành công ty đi đầu trong ngành hậu cần vận tải, vang danh khắp quốc tế.
Một người đàn ông truyền kỳ, đẹp trai và giàu có như vậy lại đến từ thôn Thủy Hòe, nơi cô ta dừng chân, thế mà lại bị cô ta tự mình làm mai, gả Khương Lâm cho anh.
Nghĩ lại liền tức đến hộc máu!
Khương Lâm giỏi lắm cũng chỉ là một cái bình hoa, có tài đức gì mà được như thế?
Lúc trước ở trường học, trong lúc bọn họ còn mê mang, Biện Hải Đào đã coi trọng Khương Lâm, cùng cô trở thành đối tượng, sau đó lại giới thiệu Tiềm Bác cho cô ta, nhưng người Tiềm Bác thích cũng chính là người đẹp bình hoa này.
Sau này phải xuống nông thôn, cô ta muốn gả cho con trai chủ nhiệm xưởng dệt, kết quả tên chó chết ấy lại nói với cô ta rằng, “Mạnh Y Y, cô không cảm thấy ở trước mặt Khương Lâm, nam sinh căn bản là không thể vừa mắt các nữ sinh khác nữa sao? Sao cô ấy có thể đẹp đến vậy nhỉ?”
Vô cùng không biết xấu hổ!
Tại sao bọn họ lại thích một người phụ nữ như vậy? Ngoài xinh đẹp ra thì còn có cái gì? Khương Lâm vì trốn tránh lao động lại chấp nhận gả cho một người đàn ông mà mình không yêu, sau đó còn bán con trai, rồi bỏ trốn làm tình nhân cho Biện Hải Đào.
Cô ta chỉ mới nghe thấy người ta nói bâng quơ, Khương Lâm đã ngay lập tức đem hai đứa trẻ đi bán, khiến Diêm Nhuận Chi suýt nữa phát điên, may mắn Trình Như Sơn đã tìm được hai đứa bé trở về.
Bởi vì Tiểu Bảo muốn mẹ nên Trình Như Sơn còn mang hai đứa bé vào thành phố tìm Khương Lâm, nhưng cô nhất quyết không quay đầu lại, bởi vì Biện Hải Đào đã đồng ý ly hôn vợ và cưới cô.
Sau này Trình Như Sơn phát đạt, Biện Hải Đào lại phá sản, đã vậy hắn còn mắc nợ một đống tiền. Vì để trả nợ, Khương Lâm liền đi tìm Trình Như Sơn muốn quay lại, kết quả lại đổi lấy câu từ chối lạnh lùng của Trình Như Sơn, anh tỏ vẻ bọn họ đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì đến nhau.
Khương Lâm lại cố ý lấy lòng hai đứa bé nhưng Đại Bảo phớt lờ cô, cậu nói thẳng “Mẹ tôi đã mất từ lâu rồi.” Còn Tiểu Bảo lại nhớ mẹ, thấy vậy cô liền lừa Tiểu Bảo ra ngoài chơi, làm hại nó ngoài ý muốn bỏ mình.
Từ đó về sau Diêm Nhuận Chi liền điên điên khùng khùng, gặp ai cũng hỏi có thấy Tiểu Bảo nhà bà không, nếu không phải còn có Đại Bảo, Trình Như Sơn thật sự đã muốn giết cô từ lâu rồi.
Nhưng Khương Lâm cũng không sửa chữa lỗi lầm, thậm chí còn vì tiền mà phát rồ, cô lên kế hoạch bắt cóc Đại Bảo, lại bị Trình Như Sơn nhìn thấu mà tương kế tựu kế giết chết Biện Hải Đào, thuận tiện đem cô ném vào ngục giam.
Sau này anh có đi thăm tù, Khương Lâm khóc lóc thảm thiết, sám hối nói mình thực xin lỗi Trình Như Sơn cùng hai đứa bé, nếu có thể lại làm cuộc đời, cô nhất định sẽ rất yêu chồng và con trai mình, sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa.
Mạnh Y Y cười lạnh, trên đời nào có chuyện tốt như vậy, bao nhiêu chuyện xấu Khương Lâm đều đã làm qua, bây giờ còn muốn sống lại để bù đắp sao?
Sắc mặt cô ta phức tạp mà nhìn chằm chằm Khương Lâm, kiếp này Trình Như Sơn là của Mạnh Y Y, mày vẫn nên nhân lúc còn sớm mà cút khỏi vị trí đó đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro