Chương 1. Bán con trai
Edited by Olwen in Wattpad
2976 chữ
“Đã bán chính con trai ruột mình mà còn tỏ vẻ tốt đẹp? Lại còn đòi tận hai trăm đồng, cô cũng thật không biết xấu hổ? Đã nói một trăm thì một trăm, sống không có lương tâm sẽ bị thiên lôi đánh đấy, cô có biết không?”
Đồ vô lương tâm!
“Một trăm là một đứa, hai đứa tất nhiên là hai trăm, mà bà nói ai không có tâm? Bà đang nói bà đấy.” Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhưng nét mặt tràn ngập sự khinh thường.
Cô ta tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, cho dù là năm trăm bọn họ cũng có thể bỏ ra. Dân quê đối với việc hương khói so với tròng mắt còn coi trọng hơn, nếu không có con trai lúc còn sống bị người đời chọc cột sống, khi chết đi không ai cung phụng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, coi như hù chết bọn họ.
Vợ chồng Triệu gia sống hơn hai mươi năm ngay cả một quả trứng cũng không đẻ được, xây nhà ngói thì có ích gì? Đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không biết là sẽ tiện nghi cho ai.
Bà Triệu cùng chồng không đồng ý, đã nói là một trăm đồng, sao giờ lại thay đổi? Dù là một trăm đồng bọn họ cũng phải tích cóp trong hai năm đấy. Những thanh niên trí thức này thật khiến người ta chán ghét, làm thì không được việc, ngược lại tính toán lừa người thì rất giỏi.
“Nếu không tôi lấy một đứa.” Bà Triệu nhăn nhó cằn nhằn.
“Không cần thì thôi, tôi đi!” Cô gái làm bộ muốn đi, “Nếu không phải cần dùng tiền gấp, năm trăm đồng tôi cũng không bán cho bà.”
Tuy rằng cô ta thật sự chán ghét con trai mình, nhưng dù gì bọn chúng cũng là hai đứa nhỏ xinh đẹp, khỏe mạnh, người ngoài còn thấy hâm mộ nữa là. Thật ra cô ta cũng đang cố làm ra vẻ một chút lừa gạt đối phương, vì rốt cuộc thì cô ta đã quyết định ôm tiền chạy lấy người, sẽ không có khả năng mang hai đứa nhỏ cùng đi.
Bà Triệu lôi kéo cánh tay cô ta, không cho đi, “Này, cô đừng đi!” Phụ nữ ở nông thôn sức lực hơi lớn, kéo đến khiến cô gái lảo đảo.
“Muốn làm gì, bà còn muốn cướp hay sao?” Cô gái tức đến hộc máu, quơ tay định đánh trả.
Hai người đàn bà xô xô đẩy đẩy, bà Triệu sức lực lớn hơn một chút, cô gái liền bị bà ta đẩy lảo đảo, chân vấp một cái, ngã xuống đầu đập vào góc bàn.
“Ôi ——” Cô gái đau kêu thành tiếng, rồi chợt nằm im lìm bất động trên mặt đất.
“Cô đừng giả vờ, mau đứng lên đi.”
Cô gái không có động tĩnh.
Bà Triệu liền khẩn trương, “Ông xem, có phải đã chết rồi hay không?”
Ông Triệu xua tay, bình tĩnh nói: “Không thể, đụng đầu nhẹ mà thôi, làm sao dễ chết như vậy?”
Bà Triệu liền tiến đến khom lưng xem xét cô gái, phát hiện cô ta không còn thở, bà ta hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên, thì thầm kêu: “Chết người, chết người rồi!”
“Đừng nói bậy, chết người cái gì, mau véo cô ta dậy.”
Tay chân bà Triệu run rẩy, cố trấn định đến ấn vào huyệt nhân trung của cô gái, tuy nhiên cô ta vẫn không có phản ứng.
Ông Triệu cũng sợ xảy ra chuyện không may, liền vội vàng chạy đến giúp đỡ, lúc tay ông tay gần chạm đến người cô gái thì cô ta bỗng nhiên mở choàng mắt.
Đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp nhưng vì bản thân có văn hóa mà luôn coi thường bọn họ, giờ đây lại vô cùng trong trẻo, lạnh lùng mà trừng mắt nhìn họ.
“Ôi!” Ông Triệu hoảng sợ, vô thức kéo tay vợ lui về phía sau, đề phòng mà nhìn cô gái kia.
Trong đầu Khương Lâm đau nhức như có vô số kim châm đâm vào, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, cô dùng sức chớp chớp mắt, qua vài giây mới chậm rãi khôi phục. Tuy rằng ánh sáng xung quanh không sáng lắm, nhưng liếc mắt một cái liền phát hiện điều khác thường, tại sao khung cảnh lại thay đổi rồi?
Vừa mới bị đụng đầu, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo, còn đang suy nghĩ đụng đầu nhẹ mà thôi, khung cảnh làm sao lại thay đổi? Là ảo giác à? Hay là do hôn mê đã lâu rồi?
Cô vô thức dụi mắt, vừa giương mắt lên liền đối diện với vẻ mặt kinh hoàng của hai vợ chồng.
Lông tơ cả người Khương Lâm dựng đứng, trợn tròn hai mắt, cô vội đứng lên làm ra tư thế phòng ngự, lạnh giọng quát: “Các người là ai! Các người muốn làm gì?”
“Biện Hải Đào, anh lăn ra đây, anh định làm trò gì, anh như vậy là đang phạm pháp đấy!”
Chẳng lẽ mình bị tra nam bán đến thâm sơn cùng cốc rồi?!!
Tuy rằng cô đã xem qua một ít tiểu thuyết, có xuyên không, trọng sinh gì đó nhưng khi thật sự gặp được loại chuyện này, cô căn bản cũng sẽ không liên tưởng đến, mà suy nghĩ đầu tiên chính là mình bị người ta đánh thuốc mê rồi bắt cóc đến đây.
Trong đầu cô nháy mắt trào ra một vạn loại khả năng cùng đối sách.
Khi đó cô đang sơn sửa căn nhà mới thì vị hôn phu đã lãnh chứng nửa năm của cô, Biện Hải Đào đột nhiên tìm đến, anh ta ấp a ấp úng mà nói lời chia tay.
“Lâm Lâm, anh yêu người khác mất rồi, cô ấy…… đang mang thai đứa con của anh, anh phải cho cô ấy cùng đứa bé một danh phận……”
“…… Lâm Lâm, anh biết bản thân rất có lỗi với em, nhưng em cũng không hy vọng anh là một người đàn ông vô trách nhiệm đúng không?”
Lúc ấy cô đã phản ứng như thế nào?
Cô cảm thấy như mình sắp lên cơ đau tim nhưng đến cuối cùng vẫn không hề tỏ ra kích động, mà ngược lại bình tĩnh nhìn anh ta, gật đầu, “Được, đi Cục Dân Chính đem giấy tờ đổi một chút. Nếu như anh cần gấp thì đi ngay bây giờ.”
Dù sao lãnh giấy ly hôn cũng không phải giấy kết hôn, không cần thiết thay quần áo hay gội đầu làm gì. Nhưng trong đầu cô vẫn đang lọc xem anh ta ngoại tình cùng ai, chuyện bắt đầu từ khi nào, vì sao ngay cả một chút manh mối cũng không có, là vị học muội kia của anh ta sao? Rồi cô lại nghĩ, là ai cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần anh ta ngoại tình lừa dối, vậy thì chia tay cũng không cần lưu luyến gì.
Vết thương dù sâu đến mấy thì năm tháng qua đi cũng sẽ chữa lành, lúc này cũng không cần thiết phải dây dưa.
Kết quả tra nam lại lắp bắp, “Lâm Lâm, em xem…… Em xinh đẹp, có năng lực, lại có tiền, em về sau còn có thể mua nhà…… Nhưng anh, anh chỉ mới tốt nghiệp tiến sĩ, lại không có gì trong tay…… Chung quy không thể làm cho hai mẹ con bọn họ……”
“Anh còn muốn nhà ở?” Khương Lâm tức giận, “Biện Hải Đào, nhà ở này từ đầu đến cuối đều là do tôi bỏ tiền ra, một xu anh cũng không có. À, thế nhưng lại có một lần đi xem vật liệu xây dựng, lốp xe tôi bị thủng, là anh trả tiền taxi.”
“Anh, anh nói rồi, số tiền đó là anh mượn, về sau sẽ trả lại cho em. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy tiền của em dù chỉ là một đồng!”
“Tất nhiên anh phải trả lại số tiền học phí đã mượn của tôi chứ, có giấy nợ cùng lịch sử chuyển khoản, anh không muốn trả cũng không được. Còn nhà ở…… Ha ha, anh đừng có mơ.”
“Hai ta ly hôn, tài sản ít nhất phải chia một nửa!”
“Ồ, thật xin lỗi nha, nhà ở này là tôi mua trước khi lãnh chứng, toàn bộ tiền tích góp đều bỏ vào đây. Ngoài ra còn có một trăm vạn nợ nần, anh có muốn chia đôi không?”
“Khương Lâm! Cô, không nghĩ tới cô lại là con người mưu mô như vậy, luôn miệng nói thích tôi, yêu tôi, ủng hộ tôi, cuối cùng chính là như thế này sao? Tôi, tôi con mẹ nó nhiều năm nay nhìn lầm cô, đúng là có mắt như mù mà! Cha mẹ cô tệ bạc, bằng cấp cô thấp như vậy tôi cũng chưa từng ghét bỏ, thế nhưng cô lại đối với tôi thế đó……”
“Nhưng tôi không khốn nạn như anh!” Khương Lâm thuận tay tóm khúc gỗ trên bàn ném anh ta, kết quả lại bị anh ta đẩy ngược đập đầu vào tường.
Cô không nhớ mình đã hôn mê bao lâu, chỉ là đụng nhẹ một cái, vừa nhắm mắt đã mở mắt, thế nhưng tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Biện Hải Đào đâu?
“Em gái, đừng sợ, đừng kêu!” Bà Triệu chạy nhanh đến trấn an cô, “Vừa nãy cô không cẩn thận bị đụng đầu, bây giờ không sao rồi.” Bà Triệu cho rằng khi nãy bà ta véo ấn huyệt Thái Dương cho cô nên cô mới tỉnh lại.
Nghe giọng điệu đối phương không hung ác, Khương Lâm liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng toàn thân vẫn đề phòng như cũ.
“Bà là người của Biện Hải Đào?”
Vẻ mặt bà Triệu nghi hoặc, cùng chồng bà ta liếc nhìn nhau rồi lắc đầu, “Bọn tôi không biết người này.”
Khương Lâm nhìn bộ dạng bọn họ cũng không giống như đang nói dối, trong thâm tâm cũng dịu đi một phần.
Hai mắt cô dần thích ứng với ánh sáng xung quanh, nhìn rõ người phụ nữ đang nói chuyện. Là phụ nữ…… trung niên? Làn da ngăm đen, hai bên má đầy vết cháy nắng, tóc đen ngang vai bị bụi bặm bám đầy ở phía trên, không biết đã mấy ngày rồi chưa gội đầu, một mùi hôi thối xông vào mũi khiến người ta buồn nôn.
Trên người cô mặc bộ quần áo không biết là của thời đại nào, cái áo dài tay bị giặt đến trắng bệch, chiếc quần ẩn trong bóng tối không nhìn rõ màu sắc cùng kiểu dáng, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Ngay cả bà nội kế của cô cùng với nhà Biện Hải Đào ở trong thôn cũng không nghèo đến mức này, chẳng lẽ đây là chương trình thực tế, đang quay tiết mục chơi khăm nào đó sao?
Hoặc là cô đụng đầu, bị đánh thuốc mê rồi đưa đến nơi này? Vậy đây chính là một vụ bắt cóc ác ý!
Cô quét mắt một vòng xung quanh, muốn nhìn xem máy quay phim được giấu ở đâu.
Đây là một gian nhà kiểu cũ ở nông thôn, cửa sổ gỗ, giường đất, khói lửa mịt mù không nói, lại còn thấp bé chật chội, mái nhà lợp rạ, tường nhà là lớp đất đỏ trộn lẫn mạch trấu bôi lên. Trên tường dán đầy hoạ báo, hoa văn cùng chữ viết bị ám khói đến mức không thể nhìn rõ. Trước mặt cô là chiếc bàn tối màu, trên bàn đặt một chiếc phích nước nóng chỉ có thể nhìn thấy trên TV.
Khương Lâm làm trong ngành nội thất, hiểu biết không ít các phong cách trang trí, loại kiểu dáng này chỉ có thể nhìn thấy ở vùng núi lạc hậu nhất.
Cô vừa muốn lớn tiếng nói bản thân sẽ không quay loại chương trình này, bảo bọn họ đừng trêu đùa nữa, thì bà Triệu ở trên giường đất phía đối diện đã mở hộp gỗ lấy ra một xấp tiền cùng phiếu.
Bà ta đem hai trăm đồng tiền cùng một trăm cân phiếu gạo đưa cho Khương Lâm, bộ dáng một sự nhịn chín sự lành, “Được rồi, hai trăm thì hai trăm.”
Bà ta luyến tiếc như vừa bị ai xẻo thịt, nhưng ngẫm lại hai đứa bé kia cũng thật không tồi, một cặp song sinh, lớn lên xinh xắn lại ưa nhìn, cùng với tiểu tiên đồng trong tranh giống nhau như đúc, càng đừng nói đến có bao nhiêu người hâm mộ, nghĩ vậy bà ta cắn răng liền mua.
Khương Lâm nhìn một xấp tiền màu sắc rực rỡ trong tay người đàn bà kia, ánh sáng khó nhìn thấy rõ, cô bèn tiến lên phía trước, thấy có mới có cũ, lớn nhất là tờ mười tệ.
Mười tệ?!!
Đôi mắt Khương Lâm trừng to hết cỡ, đương nhiên thấy rõ phía dưới còn in mấy chữ cái nhỏ ghi năm 1965, loại nhân dân tệ không biết là đời thứ mấy này còn được sử dụng à?
“Đây là nơi nào?” Cô càng lúc càng khẩn trương.
“Cửa hàng xe ngựa nhà họ Triệu.” Bà Triệu cùng chồng liếc nhìn nhau, có chút lo lắng, đây là đụng đầu đến choáng váng rồi sao?
Khương Lâm: Các người tiếp tục giả vờ đi!
“Năm nay là năm nào?”
Ông Triệu chỉ vào đầu ngựa dán trên tường chỗ giường đất: “Năm Thìn, tiết Đại thử.”
Khương Lâm cười lạnh, vừa muốn tìm cho được camera giấu kín thì đột nhiên trong đầu kéo đến một trận đau nhức, nháy mắt lại tràn ra nhiều thông tin.
……
Khương Lâm: “!!!”
Cô thế mà xuyên không rồi?
Sét đánh giữa trời quang.
……
“Em gái, chúng tôi cũng có lòng tốt, một trăm đồng tiền cùng phiếu gạo một trăm cân, lúc này cô muốn hai trăm chúng tôi cũng theo ý cô. Lương thực thì không thể thêm nữa, chỉ có chừng đó khẩu phần ăn trong nhà, tôi cũng không có thời gian đi đổi, cũng chẳng có chỗ nào để vay.”
Bà Triệu cảm thấy mình không phải người xấu, bà ta thật sự không sinh được con, lại không muốn hương khói bị đứt đoạn, càng không nghĩ để người khác chiếm nhà của mình, cho nên liền lặng lẽ đi mua một đứa con. Dù sao thời buổi này nhà ai cũng có nhiều con cái, chỉ cần giá cả hợp lý, cũng không phải là không mua được.
Bà ta xem xét vài lần, cuối cùng nhìn trúng hai đứa bé nhà Khương Lâm, là sinh đôi, đã vậy còn rất ưa nhìn. Quan trọng là lúc này chỉ mới sáu tuổi, mười lăm tháng tám là sinh nhật, không thể nhớ được nhiều thứ, lại không phải đứa bé sơ sinh không thể tự chăm sóc bản thân, cũng dễ nuôi dưỡng.
Khương Lâm lúc này đã hóa đá, trong đầu có quá nhiều thông tin không thể tiêu hóa được, đau đầu như muốn nổ tung, cô căn bản không rảnh phản ứng lại bà Triệu.
Chết tiệt!
Cô không bị bắt cóc, cũng không phải show thực tế gì đó, mà cô thật sự xuyên không!
Càng tệ hơn nữa là, cô vừa xuyên tới liền đang bán trẻ con, còn bán chính con trai ruột của chủ nhân thân thể này!
Vận mệnh thật biết trêu đùa người khác!
Bởi vì ba cô ngoại tình đã đem đến cho cô bóng ma bị bỏ rơi khi còn bé, làm cô vẫn luôn căm ghét những kẻ vứt bỏ con ruột của mình, không ngờ rằng bản thân vừa xuyên qua đã trở thành một người mẹ bán con?
“Hai trăm đồng tiền, một trăm cân lương thực?” Khương Lâm mặt trầm xuống, nghiến răng lạnh lùng nói: “Bà liền muốn mua hai đứa bé?”
Bà Triệu sợ cô lại muốn thêm tiền, lập tức hét lên: “Như thế nào, cô còn chưa hài lòng? Nếu còn không hài lòng, liền khỏi luôn đi.”
Vốn dĩ bà ta thấy bộ dạng cô gái này cần dùng tiền gấp, cảm thấy nhiều nhất là hai trăm, lại không nghĩ tới cô ta càng ăn càng tham, nói cái gì thanh niên trí thức từ thành phố tới, toàn là xảo quyệt, khốn khiếp.
Khương Lâm muốn mắng lại vài câu, đầu lại đau nhói như bị kim đâm, nháy mắt mồ hôi lạnh cũng rơi xuống, cô không khỏi ôm lấy đầu, hận không thể đập vào tường vài cái.
Vợ chồng bà Triệu thấy cô đau đến tái mặt, cũng không dám chạm vào cô, lại sợ cô xảy ra chuyện, trong lòng liền lo lắng thấp thỏm.
Một lát sau, cơn đau đầu của Khương Lâm hòa hoãn không ít, liền nhớ tới hai đứa bé, vội bật thốt hô lên: “Trình Đại Bảo, Trình Tiểu Bảo!”
“Đừng nóng vội, bọn nhỏ còn đang ở bên ngoài xem ve sầu.” Bà Triệu cười trấn an Khương Lâm, “Cô sợ bọn nhỏ nghe thấy liền quấn lấy cô, nên để bọn nó ở bên ngoài chơi, cô quên rồi à?”
Khương Lâm:…… Mẹ nó, cô đúng thật là đã quên.
Cô ấn ấn đầu, gằn giọng nói: “Hai trăm sao có thể đủ? Hai đứa trẻ tốt như vậy, ít nhất cũng phải một vạn!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro