Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Nhất Định Phải Chia Nhà

EDITOR: Kim Hoàng




Vương Xuân Linh từ trong túi lấy ra một cuộn giấy và bút, đau khổ nói: "Đây là hai trăm tệ, Khương Côn, con hãy viết cho mẹ một tờ giấy nói rằng hai trăm tệ là tiền chia nhà, về phần nhà ở và thức ăn, mẹ không thể cho con, con phải tự mình tìm cách.

Khương Côn cùng Trần Niệm Lai nhìn nhau, sau đó gần như đồng thời nhìn Khương Hâm.

Khương Hâm cười khẩy, "Bà nội, không cho chúng ta nhà thì chúng ta sẽ ở đâu? Không cho chúng ta thức ăn thì thúng ta lấy gì mà ăn? Con khuyên bà đừng làm bậy,chẳng lẽ bà không cần ba mẹ con dưỡng lão ?"

Vương Xuân Linh giả vờ bất đắc dĩ, "Hôm nay mẹ đi gặp Từ Gia Di, quả nhiên đã có thai, nhất định phải nhanh chóng để Khương Nguyên cưới cô ấy vào. Nhưng cưới con dâu thì có điều kiện. Gia Di muốn bốn phòng tân hôn, còn phải có hai trăm đồng , chuyện này mẹ cũng không còn biện pháp, Như vậy đi, mẹ cũng lập giấy viết chứng từ, chỉ cần các con chia nhà không muốn chỗ ở cùng lương thực, tương lai cũng không cần dưỡng lão cho mẹ ."

Khương Côn thở dài: "Mẹ, sau này không cần con chăm sóc sao? Chuyện này định để con ở đâu? hay muốn con mang tiếng bất hiếu! Con không đồng ý! chia nhà ra nhất định phải phân cho con phòng ở cùng lương thực ,sao này con sẽ trợ cắp dưỡng lão cho cha mẹ"

Vương Xuân Linh kiên quyết không cho nhà: "Không! Cho nhà còn không được chứ đừng nói đến đồ ăn! Đồ ăn năm nay nhất định phải bán cho Khương Nguyên cưới vợ, nếu lại ép ta nữa, ta liền  chết đi, trước khi chết, ta sẽ nói là do con trai cả bức chết ta!"

Khương Hâm buột miệng nói mấy câu, "Vậy thì bà nội chết đi! Không ai ngăn cản bà đâu! con không tin bà có thể bỏ được đứa cháu trai chưa ra đời được !"

Vương Xuân Linh ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc rống: "Gây nghiệt a! Cháu gái ruột của tôi lại để cho tôi chết! Đại nghịch bất đạo a! Lôi Công a, người sao không chém chết nó! Khương Côn à! mày nhìn mày nuôi con gái nhẫn tâm a! Được rồi! Muốn tôi chết, tôi không chết! Tao khắp nơi nói xấu Khương Hâm, để cho tương lai nó gả không được! Dù sao hôm nay nếu các người không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ cùng các người cá chết lưới rách. "

Khương Côn cảm thấy khó chịu, bình thường hắn là một hồ lo ít nói, nghe mẹ nói lời này, hắn không nói nên lời.

Trần Niệm Lai vì danh tiếng của con gái mà nhượng bộ, "Được! Không cần nhà không cần lương thực..."

Khương Hâm sợ mẹ nhượng bộ nên vội vàng cắt ngang, "Không thể không có chỗ ở và đồ ăn!"

Vương Xuân Linh cuối cùng cũng hiểu, con cả và con dâu dễ nói chuyện, nhưng người khó đối phó chính là Khương Hâm.


"Khương Hâm, mày chỉ là một cô bé mười hai tuổi, Khương gia, khi nào thì đến lượt mày quyết định? Tao là nói chuyện với cha mẹ mày, không phải mày!"

Khương Hâm cười lạnh một tiếng, bản thân trước đây không có dũng khí phản kháng, nhưng bản thân cô trọng sinh trở lại rất có dũng khí, "con hiện tại là người có quyền quyết định trong nhà chúng ta, nếu người có chuyện gì chỉ có thể nói với con. "

Vương Xuân Linh nhìn Khương Côn và Trần Niệm Lai bằng ánh mắt khó tin.

Khương Côn và Trần Niệm Lai đều có vẻ kiên quyết, gần như đồng thời nói: "Đúng vậy, con gái con có quyết định cuối cùng."

Vương Xuân Linh bị nghẹn lại, Khương Hâm mấy ngày trước còn nhu nhược vô năng bị bà mắng,thế nhưng hiện tại suốt ngày chống lại bà:"Khương Côn a, ngươi xác định Khương Hâm có thể đại biểu cho ngươi? chuyện chúng ta thương lượng là chuyện ngươi có nuôi dưỡng ta hay không , cũng không phải Khương Hâm nuôi dưỡng ta, nó không thể đại biểu cho ngươi được , chuyện này nhất phải là hai mẹ con ta nói còn phải có chứng từ mới được".

Khương Côn vỗ ngực nói: "mẹ yên tâm! Sau khi con gái đưa ra quyết định, ta sẽ ký văn bản, ấn dấu tay cho con bé. Dù sao ta cũng sẽ nghe lời con gái."

Vương Xuân Linh trực tiếp nổi giận, "con có còn là đàn ông nữa hay không! Ngay cả con trai đều khong sinh được bây giờ còn nghe lời con gái, còn có thể coi là đàn ông sao?"

Cố ý khiêu khích Khương Côn.

Nhưng Vương Xuân Linh không biết rằng Khương Côn đã hoàn toàn tin tưởng con gái mình từ lúc con gái giúp trả viện phí, giờ đây không gì có thể thay đổi được sự tin tưởng của Khương Côn đối với Khương Hâm.

Khương Côn vẻ mặt bình tĩnh, "Không bảo vệ được vợ con thì không phải là đàn ông, không nuôi tốt vợ con thì không phải là đàn ông! Mẹ, mẹ không cần châm ngòi vào quan hệ giữa con và con gái, chiêu này vô dụng, kỳ thực ta rất muốn biết tại sao mẹ lại bất công  như vậy? con không phải con ruột của người sao?"

Vương Xuân Linh trong lòng co quắp, đã từng rất yêu thương con trai cả, tại sao càng ngày càng thiên vị con trai nhỏ, chắc là sau khi con trai cả sinh ra Nhị nha đầu thì có thay đổi đi?

Bà chợt hiểu, càng đối đầu với con trai cả, thì con trai cả càng nghe lời Khương Hâm , con trai cả là do bà vất vả nuôi nấng,bà không muốn tâm con trai cả cứ thế nghe theo vợ và con gái, bà nhất định phải khống chế được con trai cả.

bà biết điểm yếu của con trai cả.

Bà muốn giành lại quyền kiểm soát con trai cả và không cho mẹ con Trần Niệm Lai sống tốt đẹp .


"Con trai, ngươi đương nhiên là con của mẹ, mẹ thừa nhận hiện tại mẹ có chút thiên vị, còn không phải là vì vợ của con hại sao? vợ con không sinh được con trai, mẹ không thể bế cháu trai. nhìn thấy nó mẹ liền tức giận. Thấy nó sinh hai đứa con gái, mẹ càng tức giận hơn! Suy cho cùng, đó là do vợ con không sinh được con trai! Vì vậy, mẹ đã dồn hết tâm trí của mình cho đứa trẻ thứ hai sao."

Nói đến đây, Vương Xuân Linh gạt nước mắt.

Khương Côn uất ức, "Con gái của con, mẹ xem như cỏ cây, nhưng con coi như bảo vật, đừng để con thấy mẹ trút giận lên người hai đứa con gái con nữa, nếu không con sẽ trả thù trên người thằng hai , phải chia nhà! Chia cho gia đình con hai trăm tệ, hai căn nhà, hai trăm cân lúa mì, con sẽ cấp cho mẹ một khoản tiền trợ cấp dưỡng già."

Hắn không muốn làm đứa con bất hiếu, càng không muốn vì thanh danh mà ảnh hưởng đến tương lai của con gái mình.

Hắn cũng không biết, Khương Hâm hy vọng muốn cắt đứt quan hệ với Vương Xuân Linh nhất.

Ngay khi Khương Hâm muốn nhân cơ hội này yêu cầu Vương Xuân Linh lập văn bản cắt đứt quan hệ, thái độ của Vương Xuân Linh đột nhiên thay đổi, "Con à! Trước đây mẹ sai rồi, không nên thiên vị như vậy, may mà con đánh tỉnh mẹ, sau này mẹ nhất định sẽ thay đổi! mẹ đã quyết định, không chỉ cho con hai gian phòng, còn chia 400 cân lương thực, đương nhiên cũng cho con 200 đồng như cũ ,sau khi chia nhà các con muốn làm tường viện ngăn cách sân cũng không thành vấn đề."

Khương Hâm luôn cảm thấy Vương Xuân Linh đang mưu tính một âm mưu lớn hơn, chờ ba cấp tiền dưỡng lão cho bà ta , tuyệt đối không yên tĩnh được.

Khương Hâm còn chưa kịp nói chuyện, Khương Côn đã nhẹ giọng đồng ý, "Mẹ, cám ơn mẹ đã thông cảm, cứ như vậy đi."

Vừa vặn bình nước của Khương Côn đã được truyền xong, một y tá được gọi đến để rút kim.

Sau khi rút kim ra, Khương Côn muốn viết văn bản, lại bị Vương Xuân Linh ngăn lại, "Con trai, chúng ta là người một nhà, nên viết văn kiện gì? hai trăm đồng con cầm ,chúng ta vừa thu được không ít lúa mì , bây giờ còn rất ẩm . Sau khi sấy khô, mẹ sẽ cân 400 cân cho con. Ngoài ra, nếu con suy nghĩ thông suốt không muốn chia nhà nữa, tùy thời hoan nghênh con cùng ta về ăn cơm chung ! Vợ chồng con yên tâm dưỡng bệnh ..."

Lời nói luôn là vì người nhà Khương Côn.

Sắc mặt thay đổi nhanh chóng khiến Khương Hâm càng thêm bối rối.

Vương Xuân Linh lại nói vài lời tốt đẹp trước khi rời đi.

Khương Côn và Trần Niệm Lai cho rằng Vương Xuân Linh có thể nghĩ thông.

Khương Hâm không nghĩ như vậy, sau khi tiễn Vương Xuân Linh đi, Khương Hâm quyết định đi theo tìm hiểu.


hết chương 9.

25/4/2023.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro