Chương 5: Đá Kỳ Lạ
EDITOR: Kim Hoàng
"Được, ba, nếu ngày mai bà ngoại thật sự gửi tiền, con lập tức về nhà giúp thu hoạch lúa mì, nếu không, sau khi xuất viện việc đầu tiên của ba và mẹ chính là chia nhà. Như thế nào?"
Kiếp trước Khương Côn chưa từng đòi tiền Vương Xuân Linh, Vương Xuân Linh cũng chưa từng chủ động đưa tiền, nhưng Tần Thư Lan lại gửi tiền, Khương Côn và Trần Niệm Lai cảm thấy rất ngượng ngùng bởi vì Tần Thư Lan đã bị bọn họ liên lụy, không đợi khỏe lại đã xuất viện, sau khi trở lại Khương gia, Vương Xuân Linh giả vờ áy náy, khóc lóc nói có lỗi với hai người bọn họ, nhất định phải đưa bọn họ trở lại bệnh viện. còn nói cái gì do vội vàng thu hoạch lúa mì, lúc này mới không để ý đến bệnh viện chăm sóc hai người bọn họ, lại càng trách cứ hai người bọn họ sao không nhờ người nhắn tin nói viện phí không đủ, nếu biết không đủ tiền, bà có thu hoạch lúa mì cũng phải đến bệnh viện đưa tiền. Hai người bọn họ tin là thật, không chỉ tha thứ cho Vương Xuân Linh, mà còn vì tiết kiệm tiền cho gia đình, kiên trì ở nhà dưỡng thân thể, không đi bệnh viện nữa, bởi vậy mới để lại mầm bệnh.
Kiếp này Khương Hâm sẽ không để cha mẹ mình bị Vương Xuân Linh lừa gạt lần nữa, chỉ cần ông nhờ người chuyển tin cho Vương Xuân Linh, Vương Xuân Linh sẽ không thể tìm ra nguyên nhân của kiếp trước.
Khương Côn thở dài một hơi , "Không thành vấn đề, con đến phòng y tế gọi người tên là Hoàng Xán tới đây, ba nhờ cô ấy điện thoại về văn phòng thôn."
Hoàng Xán quê ở Nam Tân Thôn, hiện đang làm y tá ở bệnh viện huyện, thường ở ký túc xá đơn của bệnh viện huyện, mỗi tháng về Nam Tân Thôn một lần, Khương Côn và Trần Niệm Lai rất quen thuộc với cô ấy.
Một lúc sau, Khương Hâm đã gọi Hoàng Xán tới, Hoàng Xán vui vẻ đồng ý yêu cầu của Khương Côn, giúp gọi điện đến văn phòng Nam Tân Thôn.
Lý Minh Viễn, Trưởng thôn Nam Tân Thôn, nghe điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Minh Viễn đặc biệt đi Khương gia một chuyến, nói với Vương Xuân Linh cùng Khương Đại Tùng sáng mai nhất định phải đến bệnh viện huyện thanh toán tiền thuốc men.
Vương Xuân Linh đồng ý, tươi cười tiễn trưởng thôn đi.
Trưởng thôn chân trước vừa đi, Vương Xuân Linh chân sau liền đá văng cửa nhà Khương Côn.
Lục lọi xung quanh, ga trải giường và gối đầu đều bị bà tháo ra.
Khương Đại Tùng thấy cảnh này, khó hiểu hỏi: "mẹ đại Côn, bà tìm cái gì vậy?"
Vương Xuân Linh ném chăn bông trong tay, "con trai cả bây giờ giỏi rồi! Dám giục tôi nộp tiền phí! Tôi đi tìm xem nó có giấu tiền trong phòng này hay không!"
"Bà đã tìm thấy tiền?"
"Không tìm được. Đi! Về nhà của chúng ta!"
Khương Đại Tùng nhìn gian nhà bừa bộn, "Dù sao cũng nên thu dọn nhà của Lão đại lại đi!"
Vương Xuân Linh nhổ nước bọt xuống đất, "Hừ! Không dọn dẹp! Khi họ trở về, tôi sẽ nói trong nhà bị chuột phá hoại, cho nên mới lộn xộn như thế này."
Khương Nguyên đi vào, cầm lấy hai chiếc gối trên giường: "Mẹ, cạp gối này con đã thích từ lâu rồi, giờ con cầm đi dùng, nếu anh cả chị dâu trở về, mẹ liền nói gối đầu của hai người họ bị chuột ăn . "
Đó là gối đầu lá trà Trần Niệm Lai mới làm, lá trà bên trong là trà lá kiệu nhà mẹ đẻ uống phơi khô tái sử dụng lại, mặc dù như vậy, gối nằm vẫn mát mẻ như trước.
Vương Xuân Linh lập tức đồng ý theo con trai thứ, Khương Đại Tùng giả vờ như không thấy.
Cứ như vậy, Khương Nguyên liền lấy được một đôi gối trà.
Vương Xuân Linh và Khương Đại Tùng trở về nhà.
Sau khi Khương Nguyên đặt gối trà trở lại phòng ngủ, hắn vội vàng chạy đến phòng cha mẹ, sợ ngày mai cha mẹ anh thật sự đến bệnh viện huyện gửi tiền.
"Ba mẹ, con còn chưa cưới được vợ đâu , không thể đưa toàn bộ tiền nhà cho anh chị dâu chữa bệnh! Mẹ, người thương con nhất! chị dâu không thể sinh cháu trai cho mẹ, nhưng con dâu sau này nhất định sẽ sinh cháu trai mập mạp cho mẹ!"
Vương Xuân Linh vỗ bàn: "Đúng vậy! vợ của thằng cả sinh hai tiểu nha đầu, sinh thêm con nữa sẽ bị phạt, về sao không trông cậy vào nhà thằng cả có thêm cháu trai.! Tôi không thể trả tiền chữa bệnh! sáng sớm mai tôi đến bệnh viện huyện nói rõ ràng với người nhà của thằng cả, để họ tự tìm cách đi khám bệnh trước!"
Khương Đại Tùng có chút lo lắng, "mẹ đại Côn này, bà xác định thuyết phục được nhà thằng cả sao?"
Vương Xuân Linh cười cười, "Lão bà ta tự có kế sách của chính mình."
Khương Nguyên cười nịnh nọt, "Mẹ, nói cho con biết, có kế sách gì?"
Vương Xuân Linh hừ một tiếng, thấp giọng đáp lại: "Ta hiện tại không thể nói, cha con hai người chỉ cần khẳng định là nhà không có tiền, còn lại giao cho ta."
Khương Nguyên và Khương Đại Tùng không hỏi thêm gì nữa.
Khương Đại Tùng lúc này mới nhớ tới hai cô cháu gái không có ở nhà, "Hai nha đầu chết tiệt kia đi đâu rồi?"
Khương Nguyên cũng hỏi: "Đúng vậy! Còn hai đứa người lỗ tiền kia đâu?"
Vương Xuân Linh lại vỗ bàn, "muốn chết ở đâu thì ở, hôm nay ta nói thẳng , hai nha đầu đáng chết kia còn dám quay lại, xem ta có vặn chết bọn họ không!"
Khương Nguyên và Khương Đại Tùng nhìn nhau, cười đầy ẩn ý rồi về phòng nghỉ ngơi.
Bây giờ, Khương Hâm đang đứng ở hành lang khoa nội trú của bệnh viện huyện hóng gió.
Vừa rồi cô lặng lẽ đếm cuộn tiền mà bà ngoại đưa cho cô, có ba mươi hai đồng, ở niên đại này, ba mươi hai đồng không phải là số tiền nhỏ.
Cô nắm chặt tay, đợi ngày mai ba cô nhận ra bộ mặt thật của bà nội, rồi cô sẽ móc tiền ra trợ cấp
Sáng mai cô lại định đi núi Tân Sơn đào dược liệu, tìm được dược liệu quý sẽ lo viện phí cho cha mẹ.
Đêm đó, Khương Hâm ngủ trên chiếc giường trống trong phòng bệnh, ngủ không được ngon, cảnh tượng kiếp trước luôn hiện lên trong đầu.
Vương Xuân Linh và Khương Đại Tùng lừa cô lên núi, cô không biết ở đó đang khai thác đá, kết quả bị nổ tan xương nát thịt.
Linh hồn cô nhìn thấy Vương Xuân Linh đến công ty đá làm ầm ĩ, nhận được tiền trợ cấp tử vong, còn nhìn thấy người đàn ông cô yêu nhất thừa kế công ty của cô, cũng cùng em họ Khương Đan tổ chức hôn lễ hoành tráng.
Lúc này cô mới hiểu, người đàn ông đó tìm đủ mọi lý do để trì hoãn việc kết hôn với cô, hóa ra là vì anh ta yêu Khương Đan kém cô mười hai tuổi.
Khương Hâm tính toán thời gian, cô năm nay mười hai tuổi, cuối năm nay Khương Đan sẽ sinh.
Khương Nguyên và Từ Gia Di sớm đã nấu thành cơm từ lâu, Khương Nguyên còn chưa biết Từ Gia Di mang thai.
Khương Hâm không có ý phá hoại hôn nhân của Từ Gia Di và Khương Nguyên, bởi vì chỉ khi họ thành đôi thì giấc mơ có cháu trai của Vương Xuân Linh mới tan thành mây khói.
Kiếp trước, Từ Gia Di sinh ra là một cô gái.
Bốn giờ sáng hôm sau, Khương Côn và Trần Niệm Lai đã ngủ say, Khương Hâm lặng lẽ đứng dậy, để lại mảnh giấy nhắn, xách ba lô và một cái xẻng nhỏ ra khỏi bệnh viện, đi về hướng Tân Sơn.
Một giờ sau, Khương Hâm đến núi Tân Sơn, đang tìm chỗ đào dược liệu quý, trong lúc không chú ý, túi quần bên trái bị gai cào xước.
Viên đá mình nhặt được ngày hôm qua nằm trong túi bên trái, Khương Hâm lo nó rơi ra ngoài nên lấy ra chuẩn bị bỏ vào túi bên phải.
Bước chân còn chưa dừng lại, đúng lúc này , bàn bị bụi gai xước đang cầm viên đá.
Cô không cảm thấy đau, mà cảm thấy lòng bàn tat rất mát mẻ, nhìn kỹ thì trên viên đá có dính một chút máu, nhưng vết thương trên lòng bàn tay đang lành lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy .
"Đá, đá, chẳng lẽ ngươi là đá thần sao? Có thể chữa lành vết thương?"
Ở kiếp trước, cô không phát hiện ra viên đá này có tác dụng này.
Chẳng lẽ sau khi trọng sinh lại cô được ban cho một bàn tay vàng?
Nếu là như vậy, vết thương của cha mẹ cô chẳng phải sẽ khỏi mà không cần nhập viện sao, chỉ cần cầm viên đá này là có thể hết bệnh được sao?
Cô chưa kịp định hình thì viên đá bỗng biến mất.
hết chương 5.
21/4/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro