Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3:Thần Thạch

Editor: Kim Hoàng


Khương Doanh nhảy cẫng lên sung sướng khi nghe chị gái có cách giải quyết, "Chị, tốt quá!"

Khương Hâm vỗ đầu em gái, " tạm thời giữ bí mật, biết chưa?"

Khương Doanh dừng bước lại,khuôn mặt nhỏ chửng chạc đường hoàng trả lời, "em biết em hứa sẽ giữ bí mật!"

Mười phút sau, hai người đến nhà bà ngoại ở Bắc Tân Thôn.

Bà ngoại Tần Thư Lan và ông ngoại Trần Đại Văn đang dùng cơm trưa, thấy hai cô cháu gái đi tới, tươi cười đứng dậy, mỗi người kéo một cháu gái, kêu hai người cùng vào ăn cơm.

Bữa trưa là bánh ngô hấp, dưa chua cay với nước đun sôi.

Tần Thư Lan liếc nhìn hai cô cháu gái gầy như que củi, rồi quay người vào bếp, làm hai quả trứng luộc.

Ý tứ của Tần Thư Lan và Trần Đại Văn là Khương Hâm và Khương Doanh mỗi người một quả trứng luộc.

Nhưng Khương Hâm và Khương Doanh đều hiểu chuyện, kiên quyết không ăn một mình, họ chia quả trứng luộc ra làm hai, có bốn người, mỗi người nửa quả trứng luộc.

Khương Hâm vừa ăn trứng luộc vừa nói: "Bà ngoại, cháu muốn đến bệnh viện huyện chăm sóc cha mẹ cháu mấy ngày, phiền bà chăm sóc Doanh Doanh mấy ngày được không ạ?"

Bà ngoại Tần Thư Lan vui vẻ đồng ý: "Đương nhiên được rồi. Sao con lại khách sáo với bà? Ông bà đều mong con và Doanh Doanh sẽ sống ở đây cả đời. Vừa rồi bà bàn bạc với ông ngọai con xế chiều sẽ đến bệnh viện huyện thăm cha mẹ con, vừa vặn con muốn đi vậy bà cũng không cần gấp gáp đi liền nữa, chờ thu hoạch lúa xong bà sẽ đi."

Nói rồi, Tần Thư Lan lại vào bếp, dùng tốc độ nhanh nhất để luộc trứng.

Sau khi cơm trưa xong, Khương Hâm vội vàng đi rửa bát, lại bị bà ngọai ngăn lại, "Hâm Hâm, để bà thu dọn, con về phòng ngủ trưa một giấc đi, tỉnh lại rồi đến bệnh viện huyện."

Khương Hâm trong lòng ấm áp, "Bà ngoại, cháu không mệt cũng không buồn ngủ."

Cô một mực muốn rửa chén, Tần Thư Lan cũng không ngăn cản.

Khương Doanh cũng cần mẫn, cầm giẻ lau bàn.

Tần Thư Lan ngăn cản không được hai cô cháu gái, bèn vào phòng ngủ, tìm chiếc hộp sắt thường giấu tiền, lấy ra một cuộn tiền giấy.

Qua chừng mười phút, Khương Hâm chuẩn bị đi ra ngoài.


Bà nội lấy ra một chiếc túi xách sạch sẽ, lặng lẽ đặt cuộn giấy mấy tệ vào đáy, sau đó đặt sáu quả trứng luộc và một ít bánh rán, đặt vào tay Khương Hâm.

"Hâm Hâm, mấy quả trứng này đem cho cha mẹ cháu bồi dưỡng thân thể."

Khương Hâm kiếp trước không có đến nhà bà ngoại vào giờ này, tự nhiên kiếp này không biết trong túi vải có tiền, cho nên cũng không từ chối.

Nhân tiện cô tìm ra một lý do để mượn một cái giỏ và một cái xẻng nhỏ từ nhà bà ngoại luôn. Sau khi rời khỏi nhà bà ngoại, cô không trực tiếp đến thị trấn huyện, mà đi vào rừng núi.

Lên núi thử vận ​​may.

Sau khi trọng sinh, Khương Hâm đương nhiên biết trên núi có dược liệu quý, nhưng cô không biết vị trí chính xác, chỉ biết vị trí đại khái.

Một khi đào được dược liệu quý, cô có thể kiếm được món tiền đầu tiên.

Nếu không thể đào ra những dược liệu quý giá, cô cũng có thể đào một số dược liệu thông thường để làm một số chi phí sinh hoạt cơ bản.

Hai mươi phút sau, Khương Hâm đi vào núi Tân Sơn.

Bây giờ là mùa hè, thời tiết sẽ nóng, may mắn là vùng núi có nhiều cây cối rậm rạp, có nhiều bóng râm nên là nơi tránh nóng rất tốt.

Mọi người đang bận thu hoạch lúa mì, trên núi ngoại trừ Khương Hâm thì không còn ai khác.

Khương Hâm theo trí nhớ kiếp trước, đi lên lưng chừng núi, bắt đầu tìm kiếm dược liệu.

Cô chỉ tìm được một số dược liệu thông thường như Điền Thất, cô cũng không ghét bỏ, từ trong giỏ sau lấy ra một cái xẻng nhỏ, nhanh chóng đào dược liệu lên.

Một giờ sau, cô đào một giỏ đầy thảo mộc, đi bộ đến một con suối gần đó rửa tay.

Trong lúc rửa tay, cô vô tình nhìn thấy một hòn đá đẹp mắt dưới khe nước.

Hòn đá to bằng quả trứng cút, màu xanh đậm, hình giọt nước.

Cô nhặt hòn đá lên, cẩn thận xem xét hình dáng, nó giống hệt viên đá cô đeo ở kiếp trước.

Kiếp trước cô cũng nhặt được viên đá này từ khe suối trên núi này, lúc đó cô thấy nó đẹp, sau khi xuống núi, cô nhờ người đục một lỗ trên đá, xuyên một sợi đây màu đỏ vào xâu chuỗi lại và đeo trên cổ.

Kiếp này nhìn thấy viên đá này còn sớm hơn mấy tháng .

Cô vui mừng khi nhìn thấy viên đá một lần nữa.

Kiếp trước, viên đá này ở bên cô lâu nhất, cha mẹ, bà ngoại, ông ngoại, em gái đều đã qua đời trước cô, trước khi cô chết, viên đá này cũng theo cô mà nổ tung thành mảnh vụn.

Kiếp này cô muốn bảo vệ gia đình mình và viên đá này.

Khương Hâm cầm viên đá trong lòng bàn tay, lại tìm kiếm thêm vài nơi, nhưng vẫn không tìm được dược liệu quý giá nào, đành phải cõng cái sọt đi bộ xuống núi.

Gần năm giờ chiều, Khương Hâm đi bộ đến huyện thành, lập tức đến tiệm thuốc bắc bán dược liệu trong giỏ, kiếm được một đồng.

Sau đó, đi vào khu điều trị nội trú của bệnh viện huyện.

Cha của Khương Hâm là Khương Côn và mẹ là Trần Niệm Lai ở cùng một phòng.

Khương Hâm đau lòng khi thấy cha mẹ bị quấn băng vải và ván gỗ trên người.

Cổ, vai và cánh tay trái của mẹ bị thương, còn cha thì bị thương hai chân.

 Nguyên nhân cha mẹ bị thương là để cứu Tần Tuấn Phong.

Ba ngày trước, nhà kho trong thôn bị mưa dột, gọi lao động cường tráng đến sửa mái nhà, Khương Nguyên, Khương Côn, Trần Niệm Lai đều đi qua, Khương Nguyên sợ độ cao nên đến chịu trách nhiệm treo sợi dây vào móc của bánh xe treo, nói chính xác hơn là nối bốn sợi dây của hộp sắt, để người mở bánh xe vận chuyển gạch hộp sắt lên mái nhà. do không kiểm tra hộp sắt chứa gạch và 4 sợi dây thừng theo quy định, khi hộp gạch lên đến điểm cao nhất thì 2 sợi dây rơi khỏi móc của bánh xe treo, một phần gạch nằm trong hộp sắt rơi xuống, hướng thẳng vào đầu Tần Tuấn Phong.

Khương Côn chạy tới đẩy Khương Nguyên đi, Khương Nguyên trong lúc vội vàng đã làm Khương Côn vấp ngã, Khương Côn ngã lên lưng Khương Nguyên, coi như làm ô cho Khương Nguyên, Trần Niệm Lai nhìn thấy Khương Côn là chồng của mình. Gặp nguy hiểm, bà vội vàng ôm đầu chạy tới, chỉ kịp bảo vệ đầu và nửa người của Khương Côn, gạch trong thùng sắt không ngừng rơi xuống khiến thùng sắt chịu lực không nỗi, còn lại hai sợi dây thừng trực tiếp đứt, hộp sắt cũng rơi xuống...

Kết quả Khương Nguyên không bị thương, còn Khương Côn và Trần Niệm Lai bị thương nặng.

Cán bộ thôn tiến tới nói sẽ trả tiền chữa bệnh cho Khương Côn và Trần Niệm Lai, nhưng muốn đưa Khương Nguyên đến ban đại đội để trừng phạt nghiêm khắc, Vương Xuân Linh khi nghe xong gấp gáp nghĩ biện pháp thuyết phục Khương Côn Trần Niệm Lai vì tương lai của Khương Nguyên, chỉ nói không có gì nghiêm trọng, thôn không cần trả tiền chữa trị, cuối cùng Khương Côn, Trần Niệm Lai bất đắc dĩ đồng ý.

Nghĩ đến đây, Khương Hâm thầm quyết định dành thời gian nói rõ sự thật với cha mẹ mình, tuyệt đối không để họ tiếp tục ngu ngốc nữa.

Khương Hâm cố gắng giữ bình tĩnh, lấy trứng và bánh rán ra, "Ba mẹ, đây là bà ngọai bảo con mang cho hai người, con dùng nước nóng ngâm bánh trứng cho hai người ăn..."

Lúc này Khương Hâm mới nhìn thấy cuộn tiền giấy dưới đáy túi xách.

Khương Hâm cảm động, nhưng cô không trực tiếp đưa tiền cho cha mẹ xem, cô có tính toán của riêng mình.

Bình tĩnh đút cuộn tiền giấy vào túi quần, sau đó tìm trên chiếc bàn cạnh giường một hộp cơm trưa, nhúng trứng và bánh rán vào nước nóng.

Khương Côn trong mắt lộ ra áy náy nói: "Lại làm ông bà con tốn kém , ta không bảo vệ tốt con gái của bọn họ, ăn những thứ này thật xấu hổ..."


hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro