Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Khang Hi không ngừng duỗi thẳng thắt lưng, côn thịt thô to hung hăng đâm thọc hoa tâm nhắm chặt, đáng tiếc tiểu hoa huyệt này quá non lại khít, thật sự có chút khó khăn.

Khang Hi dập càng lúc càng nhanh, tiếng va chạm của bụng dưới và mông nhỏ của Đoan Tĩnh càng lúc càng rõ ràng và vang dội, khiến trong lòng Đoan Tĩnh càng cảm thấy thẹn.

Nàng không tự giác xoắn chặt tiểu huyệt, trong lòng không ngừng thúc giục: Nhanh lên, nhanh lên, nhanh kết thúc đi.

Nhưng Khang Hi căn bản không theo ý nàng, bị kích thích bởi sự siết chặt, sau khi giảm bớt tốc độ kìm hãm ý bắn, lại lần thứ hai đâm mạnh vào hoa kính.

Tiểu huyệt ấm áp và chặt chẽ như vậy, tựa như có vô số cái miệng nhỏ đang nhẹ nhàng cắn mút côn thịt hắn.

Giờ khắc này hắn chỉ hận không thể để phân thân ở trong cơ thể nàng mãi mãi, căn bản không muốn lấy ra một chút nào.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, dưới ánh trăng, hô hấp hắn càng thêm gấp gáp, hắn vừa cắn chặt lỗ tai nhỏ nhắn của Đoan Tĩnh vừa thở dồn dập, hạ thân hận không thể đảo tiến trong thân thể nàng, tốc độ điên cuồng khiến người hít thở không thông.

Sự kiên nhẫn của Đoan Tĩnh cuối cùng cũng bị đánh tan ra khe nứt, sắc mặt nàng ửng hồng, ánh mắt mê ly, nỗ lực muốn thoát khỏi sự điên cuồng này.

Nàng vô thức hét lên "không, dừng lại...., làm ơn.....,"

Hạ thân nàng không tự giác mà điên cuồng xoắn chặt côn thịt trong thân thể, Khang Hi cũng dùng hai tay nắm eo nàng mà húc điên cuồng.

Cuối cùng, Đoan Tĩnh cảm giác trước mắt trống rỗng, nàng bị một cổ cảm giác xa lạ tựa như muốn bay lên trời cao.

Kiếp trước nàng cùng phò mã có quan hệ không tốt, cũng không có bao nhiêu dịu dàng, hiện giờ, lần đầu trải nghiệm cảm giác cao trào lại là dưới thân Hoàng A Mã, khiến nàng vừa xa lạ vừa sợ hãi.

Đoan Tĩnh thét chói tai bị Khang Hi bắn tràn đầy một bụng, trướng phình phình căng đến nàng khó chịu.

Nàng vô lực dựa vào trên vách núi đá thở dốc, chậm rãi hoạt động mông, rút cự vật đã mềm xuống trong thân thể nàng ra.

Cảm giác ma sát khi rút ra làm nàng bất giác rên rỉ.

Khang Hi đắm chìm trong dư vị sau cao trào, hắn chống vách núi đem nàng bao phủ dưới thân.

Nhưng chỉ thấy tiểu cung nữ này sau khi rút ra côn thịt hắn, liền cuống quýt mặc quần áo, nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của hắn, chạy đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Khang Hi sửng sốt một hồi, hắn ngẫu nhiên hứng khởi cũng sẽ ngủ với cung nữ, xa không nói, ngay tứ đại cung nữ trong cung Càn Thanh hắn cũng đã ngủ qua mấy lần.

Trong cung có rất nhiều cung nữ không danh phận.

Sau khi bị hắn ngủ, có chút dục cự còn nghênh, có chút phong tao vũ mị, nhưng không ai trong số họ không hài lòng và mong đợi hắn ban cho một danh phận.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp người không cần hắn phụ trách đã chạy mất.

Thật là kỳ quái.

Sau khi việc xong xuôi, Lương công công đứng hầu cách đó không xa, vội vàng đốt đèn lồng cùng hai đại cung nữ cung Càn Thanh tiến đến hầu hạ.

Hai cung nữ nhìn thấy quần áo Hoàng đế không chỉnh tề, hạ thân lõa lồ, đều không tự giác đỏ bừng mặt, quỳ trên mặt đất cúi đầu hành lễ, ánh mắt không dám lộn xộn.

Khang Hi nhíu mày nhìn lướt qua, "Gọi là gì?"

Lương công công vội vàng trả lời: "Hồi vạn tuế gia, hai cung nữ này mới tới cung Càn Thanh, một người tên Tân Vân, một người tên Tân Nguyệt."

"Lại đây hầu hạ."

Hai cung nữ quỳ xuống trước mặt Khang Hi với khuôn mặt ửng hồng, cầm khăn thật cẩn thận lau hạ thân hắn.

"Tìm tiểu cung nữ vừa từ bên trong ra, trước phong Đáp ứng đi". Khang Hi thản nhiên hưởng thụ hầu hạ, nhắm mắt phân phó Lương công công.

"Vạn tuế gia, lúc trước ngài ở đây, nô tài không dám thắp đèn, ánh sáng quá tối, không biết cung nữ có đặc điểm gì, xin ngài chỉ điểm." Lương công công thật cẩn thận nói.

Khang Hi mở to mắt, gợi lên một nụ cười khẽ, trong ánh mắt hẹp dài lộ ra vài tia lười biếng, "A, nàng giống như mặc trang phục chất liệu khá tốt, nhưng là kiểu dáng của năm ngoái, da thịt non mịn, không giống như là làm việc nặng. Ước chừng là đại nha hoàn đắc lực trong cung, cẩn thận tra kỹ."

Khang Hi nhớ đến làn da trơn mượt của tiểu cung nữ, đột nhiên cảm thấy da thịt non mịn không đủ để hình dung sự mềm mại của cơ thể nàng.

Thật là một người tạo nên từ ôn hương nhuyễn ngọc.

Trên người nàng tựa như có hương mật đào, làm hắn nhớ mãi không quên.

Sau khi ngủ với nàng, toàn thân thoải mái, phiền muộn tích tụ mấy ngày nay dường như tan biến hoàn toàn.

Quả nhiên, ngắm hoa ở vườn mẫu đơn không bằng tự mình hái xuống.

Bất quá, lần này bị giới hạn bởi ngoại cảnh, lần sau nhất định phải sủng hạnh nàng thật tốt.

Nhưng Hoàng đế không có thời gian để thực hiện hứa hẹn ngủ với tiểu cung nữ vào lần sau đã được người của Thừa Càn Cung mời đi.

Từ khi Hoàng quý phi Đồng Giai thị mất đi Bát công chúa, sức khỏe vẫn luôn không tốt, triền miên trên giường bệnh.

Sáng nay cung nhân mới phát hiện, nàng đột nhiên lên cơn sốt cao, đã sốt tới mơ hồ.

Thanh Chi, đại cung nữ Thừa Càn cung vội vàng phái người đi thỉnh ngự y, lại tự mình tới cung Càn Thanh, Hoàng đế vừa hạ triều liền mời đi.

Hoàng quý phi là biểu muội Khang Hi, là người bên nhà mẫu thân hắn, nên mấy năm nay được chịu hoàng ân, Khang Hi đối với nàng càng là sủng ái có thừa.

Hoàng đế lo lắng cho thân thể của Hoàng quý phi, tự nhiên không nhớ nổi tiểu cung nữ đêm hôm qua.

Lương công công đứng hầu ở chính điện cung Càn Thanh, nghe nghe thấy giọng nói giận dữ của Hoàng đế trong phòng, nhất thời trong điện ngoài điện im như ve sầu mùa đông, không khí đông lạnh.

Lương công công lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận hơn. Hắn không dám bẩm báo với hoàng thượng rằng hắn không tìm thấy tiểu cung nữ ngày hôm qua vào lúc này, lại càng sợ đổ thêm dầu vào lửa.

Lương công công nghĩ may mắn, hiện giờ Hoàng quý phi bị bệnh, Hoàng Thượng một chốc sợ là cũng nhớ không nổi tiểu cung nữ đêm qua, vài ngày nữa sẽ liền quên.

Hắn trong lặng lẽ lén lút tìm người cũng được, không có cung nữ nào may mắn mà không muốn thừa nhận, đây chính là cơ hội bay lên trời!

Nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng quả thật có người không muốn thừa nhận.

Sau điện Vĩnh Hòa Cung.

Triệu Giai quý nhân nhìn trên mặt nữ nhi xanh tím, giữa mày mang theo một tia tức giận mà oán giận nói: "Ngươi đứa nhỏ này, hỏi ngươi là ai làm ngươi cũng nói, chỉ nói chính mình không cẩn thận đụng trúng. Ngươi nhanh nói thật đụng vào đâu có thể bấm tím thế này."

"Tuy nói mẫu thân chúng ta không được sửng ái, nhưng ngươi dù sao cũng là chủ tử, là công chúa, làm sao có thể dung túng người khác ức hiếp không nói lời nào?" Triệu Giai quý nhân tuy rằng nói như vậy, nhưng làm thế nào nàng có thể không quan tâm đến những bất bình và sự bắt nạt mà nàng đã phải chịu đựng trong những năm qua?

Ngày mùa hè thiếu vải mặc, vào mùa đông than hồng chỉ đủ dùng, còn có những thứ hạng nhất như tổ yến nấm tuyết, nhỏ hơn là lá trà phấn mặt... Nếu từng cái so đo, còn gì tệ hơn nữa đâu.

Cho nên từ trươc đến nay nếu có thể nhẫn Đoan Tĩnh đều sẽ cố gắng nhẫn nhịn, không để ngạch nương lo lắng, cũng không làm mình gặp phiền toái, cứ để nó trôi qua.

Nhưng nhiều năm như vậy, Triệu Giai quý nhân hiển nhiên vẫn là không yên lòng, nghiêm túc nghĩ lại, trên mặt có chút ủ rũ, hỏi: "Là Nhị công chúa phải không. Nàng vẫn luôn dựa vào mẫu thân của nàng là Vinh phi nương nương, ỷ vào nàng là nữ nhi được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ở trong cung làm bậy!"

"Là nàng bắt nạt con phải không, nếu thật sự là nàng, ngạch nương liều cái mạng này cũng phải tìm Vinh phi tính sổ! Nếu vô dụng, ta liền tìm Đức phi làm chủ, nếu thật sự không được còn có Hoàng quý phi!"

Đoan Tĩnh mím môi, vội vàng trấn an: "Ngạch nương, thật không phải Nhị tỷ tỷ. Không ai khi dễ con, người chớ có đi phiền nhiễu Đức nương nương cùng Hoàng quý phi nương nương."

"Nghe Tiểu Lục nói Đức phi vừa mới mở kho lấy một ít nhân sâm tốt, liền vội vàng dẫn người ra khỏi cửa, nghe nói hoàng quý phi lại bị bệnh. Chúng ta không thứ gì tốt đưa qua, không gây thêm phiền cũng liền tính là hỗ trợ."

Triệu Giai quý nhân ngoài miệng lại oán giận vài câu, trong lòng lại nghe vào nữ nhi nói, cũng không hề truy vấn.

Đôi tay nàng nhẹ nhàng, cẩn thận xoa thuốc vào lòng bàn tay rồi lên khuôn mặt tuyết trắng của Đoan Tĩnh, đau lòng nói: "Nhìn khuôn mặt con nhỏ nhỏ mềm mềm, dấu vết này cũng không biết khi nào mới có thể tiêu xuống......"

Đoan Tĩnh cúi đầu không nói lời nào, đôi tay lại không tự giác xoắn chặt trong tay khăn, chút xanh tím trên mặt có tính là gì đâu?

Trên người nàng mới là càng nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro