Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Bãi săn 6


(68) Bãi săn 6

Edit: icedcoffee0011

Vinh Duệ và Mạnh Hinh trình diễn một màn huynh muội tình thâm, đồng thời làm cho Khang Hi đế và Dận Chân nhíu mày, ánh mắt Khang Hi đế dừng lại trên người Nữu Hỗ Lộc Thị chuyển đến trên mặt Mạnh Hinh, bỏ qua vẻ mặt đau lòng chỉ muốn đào tim đào phổi bảo hộ Vinh Duệ, Khang Hi đế trong lòng chỉ có một câu, không tiền đồ ngốc tiểu tử, ngươi muội muội có một bộ co được dãn được linh lung tâm can nhi, thế nào dùng đến ngươi?

Ánh mắt Khang Hi đế cuối cùng dừng trên nhóm hoàng tử, nhìn sang thái thử, lại dừng trên người tứ hoàng tử một hồi, đáy mắt hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

Nữu Hỗ Lộc Thị là kẻ khẩn trương nhất trong số tất cả mọi người, bị Mạnh Hinh trách móc một chút, còn cái gì mà bày ra không quan tâm, tao nhã chứ, Nữu Hỗ Lộc Thị nhìn về phía Khang Hi đế, lúc này cái gì không chủ động mở miệng, nàng cũng bất chấp:

- Vạn tuế gia, nô tì...

- Được rồi, trẫm trước xem xong duyệt binh trước rồi nói sau.

Khang Hi đế nâng mí mắt, trêu đùa trào phúng cong khóe miệng:

- Khanh khách Mông Cổ?

Mạnh Hinh nhân cơ hội này nói:

- Thật nhiều người muốn làm chị dâu nô tì, nha đầu hầu hạ bên cạnh ca ca phần lớn cũng là người bên ngoài đưa...

- Lương cửu công.

- Có nô tài.

- Ngươi đi an bài.

- Vâng

Mạnh Hinh sửng sốt một hồi, an bài? Có ý tứ gì? Đột nhiên trong lúc đó có cảm giác thiên lôi cuồn cuộn, chớ không phải là Khang Hi đế tính tự mình ra trận? Cũng phải, kết thân với Quan Thế Hầu, chẳng khác nào hầu hạ Khang Hi đế, tới gần phú quý? Chỉ tiếc Khang Hi đế niên kỉ (tuổi)...Mạnh Hinh cúi đầu nhìn chằm chằm trân châu trên đôi hài, thầm nghĩ, vạn tuế gia sao không thu Nữu Hỗ Lộc Thị luôn nhỉ.

Không có ai bị tổn thương hơn vị khanh khách Mông Cổ kiêu ngạo kia, vốn là một tú nữ, Khang Hi đế thu dùng trước, cũng không có ai dámnói ba luận bốn, đã có việc lần này, sợ là không có cô nương nhà ai dễ dàng tỏ hảo cảm với Quan Thế Hầu, vào cung gả cho đại thúc Khang Hi đế không phải lựa chọn tốt nhất, tú nữ nhà bát kỳ hiển quý mấy năm gần đây rất ít người vào cung hầu hạ Khang Hi đế, thứ nhất là vì Khang Hi đế thích mỹ nhân hán quân kỳ mềm mại đáng yêu thân phận không cao, thứ hai là vì Khang Hi đế biết được tâm tư yêu thương nữ nhi của các trọng thần, phần lớn đều tứ hôn cho các nàng với hoàng tử, tông thất.

Cho dù Khang Hi đế không thèm để ý triều thần có đau lòng nữ nhi hay không, nhưng cũng không thể vừa dùng người, vừa đưa con gái của họ vào hậu cung, Khang hi cũng đã đứng tuổi, năm mươi hiểu rõ thiên mệnh, thiên tử ngồi trên hoàng vị 40 năm đúng là khó gặp.

Khang Hi đế nếu đã không cho Nữu Hỗ Lộc Thị biện bạch, ngoài mặt dừng việc này lại ở đây, vậy Nữu Hỗ Lộc Thị cũng không dám giả ngây giả dại với Mạnh Hinh tiếp tục sắm vai tiểu bạch hoa đáng thương, Nữu Hỗ Lộc Thị mím môi, ánh mắt nhìn Mạnh Hinh đầy hận ý, Mạnh Hinh thoáng nhìn nàng cười thầm, tiểu hoa cũng được, mạnh mẽ cũng được, cô có thể làm cái gì? Ông bà đã có câu, mèo trắng hay mèo đen cũng được, bắt được chuột thì là mèo tốt, cũng không hiểu lớp lí luận cô này có nghe giảng không.

Đạt được mục đích tức là hữu dụng, Mạnh Hinh cũng không kiên nhẫn nhìn tiểu bạch hoa diễn xuất, ai nói ra vẻ tiểu bạch hoa có thể ghê tởm chết người khác, Nữu Hỗ Lộc Thị bạch hoa chỉ có vẻ đáng ghét.

Lăng Trụ lĩnh mệnh đi xuống an bài diễn luyện quân trận, đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, bởi vậy lão vô cùng thận trọng, sau khi tự mình dàn xếp xong, Lăng Trụ cao giọng thỉnh chỉ:

- Nô tài cung thỉnh vạn tuế gia di giá.

Nữu Hỗ Lộc Thị không nhìn chằm chằm Mạnh Hinh nữa, đôi mắt chăm chú nhìn Lăng Trụ đứng ở phía trước binh lính, Mạnh Hinh giác quan luôn nhạy bén, phòng bị Nữu Hỗ Lộc Thị đột nhiên tâm hoảng ý loạn, bãi săn Mộc Lan chắc chắn là nơi tai hoạ, Mạnh Hinh túm ống tay áo Vinh Duệ:

- Ca, ta sợ.

Lúc này Khang Hi đế cất bước đi về phía trước, Vinh Duệ đứng ở chỗ cũ, một tấc cũng không rời khoảng cách hai mươi bước so với vạn tuế gia, Vinh Duệ an ủi Mạnh Hinh:

- Đừng sợ.

Sau khi binh lính duyệt binh thề trung thành với Khang Hi, Khang Hi đế vẫn đứng ở vị trí cũ, chỉ có Lăng Trụ gần hắn nhất, các hoàng tử cũng đứng cách đó khoảng mười bước.

Phát súng cuối cùng, tiếng nổ thùng thùng vang lên, binh lính trước mặt Khang Hi đế túc mục trang trọng hô:

- Thề sống chết trung thành với vạn tuế gia! ! ! Thề sống chết trung thành! !

- Làm sao vậy, tiểu muội?

Vinh Duệ nhìn thấy khóe miệng co rúm của Mạnh Hinh, lại hỏi:

- Làm sao không thoải mái?

- Ca, ta không sao.

Mạnh Hinh vụng trộm nhìn theo hướng Nữu Hỗ Lộc Thị, kỳ lạ, rất kỳ lạ, cho đến khi cô nhìn thấy tươi cười bên môi Nữu Hỗ Lộc Thị, Mạnh Hinh cầm lấy cánh tay Vinh Duệ:

- Hình như...hình như có vấn đề...

Nhưng vào lúc này, cùng với tiếng súng trong bãi săn Mộc Lan, mấy chục mũi tên nhọn không hề có tiếng động bắn về phía Khang Hi đế, sau đó là những tiếng hô đằng đằng sát khí:

- Phản thanh phục minh, phản thanh phục minh!!!!

Hỏa tiễn phầm phập cắm vào da thịt binh lính, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, không khí vẫn còn vương đầy mùi khói khiến đầu óc quay cuồng, binh lính mới vừa rồi rất tinh thần giờ đã chạy loạn bốn phía, bãi săn giờ thành bãi chiến trường.

- Tiểu muội, chạy mau.

Vinh Duệ cầm lấy tay Mạnh Hinh, lưu lại một câu rồi chạy về hướng tiếng nổ đang mạnh mẽ nhất, phía Khang Hi đế, Mạnh Hinh bị Vinh Duệ quăng mà lảo đảo:

- Ca, ca...

Vinh Duệ đúng là không biết sợ, Mạnh Hinh hận không thể bóp chết gã, Khang Hi đế là bố anh à? Hoàng tử đều đã chạy hết anh còn gấp không đợi được mà đến đó? Sâu trong màn khói đặc, Mạnh Hinh nhìn thấy Lăng Trụ ngây ngốc, trước mặt ông ta có người bị bắn huyết nhục da thịt bay tứ tung, ông ta chỉ cách Khang Hi đế có năm bước, nhưng ông ta sợ hoảng rồi, cứu giá, ai cũng vỗ ngực nói là chuyện nhỏ, nói bọn họ sẵn sàng quên mình cứu giá, nhưng đến khi thực sự gặp phải tình huống nguy cấp như vậy, không phải tất cả mọi người đều có thể quên đi mạng sống quý giá của mình để cứu Khang Hi đế, có nhiều vinh hoa phú quý đến mấy, không còn mạng mà hưởng thì chỉ có uổng.

Mạnh Hinh đứng giữa tiếng động hỗn loạn, không khỏi nghĩ tới cha mẹ vì mạng sống của cô mà hi sinh chính bản thân mình:

- Ca.

Vinh Duệ bên kia phi thẳng đến chỗ Khang Hi đế cũng bị tiếng nổ làm cho ngốc lăng.

Nghiêm khắc mà nói, sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị trúng đạn pháo của Viên Sùng Hoán, nhà thanh tuy rằng cuối cùng làm chủ trung nguyên, nhưng vẫn luôn kiêng kị hỏa pháo đại pháo, hơn nữa kiểm soát nghiêm ngặt, người phát minh ra liên hoàn pháp bị Khang Hi đế ném tới Ninh Cổ Tháp làm nô, những người tinh thông tây học và sứng ngắn bị Khang Hi đế đem gác xó, không phải là ông ta khinh thường hỏa khí, mà là sợ người Hán nắm giữ hỏa khí tạo phản.

*Nỗ Nhĩ Cáp Xích là một thủ lĩnh của bộ tộc Nữ Chân vào cuối đời Minh, là người đã xây dựng nền móng mà sau đó con trai ông trở thành vị Hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Thanh.

- Chủ tử, cẩn thận.

Vinh Duệ nhanh chóng kéo Khang Hi đế tránh khỏi một đợt đạn pháo tiếp theo, Khang Hi đế đặt mình trong cái ôm quen thuộc ấm áp, cũng chính ấm áp này đã sưởi ấm ông ta trong đêm hàn lạnh giá chạy nạn trước kia.

- Vinh Duệ-

- Vâng...chủ tử...nô tài sợ là không được...

Tay Khang Hi đế sờ được chất lỏng ấm áp, máu tươi nhiễm đỏ con ngươi Khang Hi đế, ngửi mùi máu tanh nồng, Khang Hi đế chưa bao giờ hoảng hốt như vậy:

- Vinh Duệ, trẫm không cho phép ngươi chết, trẫm không cho phép!

- Cầu chủ tử chiếu cố a mã muội muội nô tài, muội muội...chủ tử...nô tài có chết cũng không uổng...

Vinh Duệ cúi đầu, Khang Hi đế đôi mắt phiếm hồng, lập tức ngồi dậy, phía sau lưng Vinh Duệ bị đạn bắn huyết nhục mơ hồ, Khang Hi đế ôm Vinh Duệ, khóe mắt chảy ra nước mắt mang theo sắc đỏ, uy hiếp Vinh Duệ:

- Trẫm không cho phép, Vinh Duệ, ngươi mở mắt ra cho trẫm, nếu ngươi chết, trẫm cho a mã và muội muội chôn cùng ngươi, Vinh Duệ!

...

- Em gái anh, Vinh Duệ anh không phải Hạ Tử Vi, anh xả thân cái gì, em gái anh em gái anh tiên sư nhà anh...

*Tử Vi cách cách là con gái thứ 4 của Hoàng đế Càn Long, sinh ra bị tật nhưng được vua yêu thương nhưng đoản mệnh mà qua đời sớm.

Mạnh Hinh đá văng đôi đế hoa bồn dưới chân, dẫn theo làn váy chạy theo hướng Vinh Duệ vừa biến mất, vừa đi được hai bước, Mạnh Hinh thế nhưng thấy được Nữu Hỗ Lộc Thị cũng chạy trong làn khói, cô ta hình như đang tìm cái gì? Xem phương hướng ả chạy, có lẽ là con đường có thể tránh thoát đám khói đạn hỏa tiễn đầy trời này, Mạnh Hinh hận ý đầy mình, cô ta muốn Dận Chân, muốn cảm tình của Dận Chân, cô vui vẻ xem náo nhiệt, muốn tạo thế cho Lăng Trụ, Mạnh Hinh cũng có thể lý giải, nhưng bản thân cô ta có nhiều thế mạnh như vậy, lôi hết ra chỉ vì một cọng dưa chuột Dận Chân, xứng sao?

Xứng để bao nhiêu người chôn thân cùng tình yêu của Nữu Hỗ Lộc Thị và Dận Chân?

Vinh Duệ đã là anh trai cô, Mạnh Hinh đầy thù hằn kéo tay áo nhặt lên một mảnh đạn nóng rực, nhắm vào mặt Nữu Hỗ Lộc Thị mà ném đi, ông trời nếu có mắt, xin hãy hủy đi dung nhan của ả, xem cô ả còn có linh tuyền bí pháp nước thánh khôi phục lại được như lúc ban đầu hay không.

Nữu Hỗ Lộc Thị tuy rằng có thể nhiều tránh được bom, nhưng một gương mặt khiếm khuyết chắc chắn sẽ làm Dận Chân tránh cô ta còn hơn tránh tà? À, Dận Chân rốt cuộc ở đâu?

Nữu Hỗ Lộc Thị bên kia vừa lo lắng vừa đi tìm cái gì, một khối nóng rực gì đó va vào cái trán của cô:

- A, đau quá...Dận Chân...

Mạnh Hinh giống như hoàn thành được hành động vĩ đại phi thường, ông trời quả nhiên có mắt, cô cúi người chạy tiếp, đột nhiên cánh tay bị người bắt lấy, âm thanh quen thuộc truyền vào Mạnh Hinh màng nhĩ:

- Gia không có việc gì, đi mau.

Dận Chân túm tay Mạnh Hinh định chạy đến nơi an toàn, cảm thấy Mạnh Hinh ở thời điểm nguy hiểm biết đi tìm hắn, Dận Chân trong lòng có một phần sung sướng. Mạnh Hinh lại đẩy Dận Chân, đốm lửa trong ánh mắt Dận Chân trong suốt, nàng nói:

- Ta không tìm ngài.

- Ngươi muốn tìm ai?

- Ca ca ta.

Mạnh Hinh thoát khỏi Dận Chân, Dận Chân cánh tay dài, lại bắt lấy Mạnh Hinh, ngữ khí lạnh như băng thấu xương:

- Lặp lại lần nữa, ngươi tìm ai?

- Nói bao nhiêu lần cũng là ca ta, anh trai của ta, bỏ ra, ta không rảnh nhiều lời...

Mạnh Hinh lúc này đá Dận Chân không nổi:

- Ngươi là trắc phúc tấn...

Mạnh Hinh cuốn lấy cánh tay Dận Chân, dưới chân dùng sức, trực tiếp ấn Dận Chân lên trên mặt đất, Dận Chân mặt mũi dính bùn, chưa từng bị người áp như thế, hắn hận không thể nghiền nát Mạnh Hinh:

- Tây Lâm Giác La thị!

- Thiếp và tứ gia, trừ bỏ tình cảm trên giường, không còn cái gì nữa.

Mạnh Hinh bỏ lại Dận Chân chạy về phía trước, đột nhiên phía sau lưng trầm xuống, Dận Chân trực tiếp nhảy lên, áp Mạnh Hinh xuống dưới thân, Dận Chân tay bóp lấy cổ Mạnh Hinh:

- Ngươi đáng chết.

Chưa từng có một nữ nhân nào dám đuổi hắn, nói hắn như thế, không ai dám hắn qua một bên, Dận Chân trong cơn giận dữ, ngón cái hung hăng ấn vào sau cổ Mạnh Hinh, Mạnh Hinh trong nháy mắt hôn mê, sức lức giữa nam và nữ đúng là chênh lệch, lần này Mạnh Hinh thật sự không thắng được Dận Chân.

Dận Chân hận không thể trực tiếp vặn gãy cổ Mạnh Hinh, nhưng tình hình tại trước mắt như thức tỉnh hắn, Dận Chân...Dận Chân đứng dậy từ trên người Mạnh Hinh, lúc này cơn tập kích có vẻ đã xuôi xuống, khói đặc dần tiêu tán, Dận Chân lại cúi xuống, ôm lấy Mạnh Hinh, đến khi đứng dậy, hắn thấy Thập Tứ A Ca đang nắm lấy bả vai Nữu Hỗ Lộc Thị, Dận Trinh an ủi nàng:

- Gia ở đây, đừng sợ.

Huynh đệ hai người, hai nữ nhân bên cạnh, Nữu Hỗ Lộc Thị được Dận Trinh bao bọc trong lòng, ôm cái trán bị phỏng, thương tâm nhìn Dận Chân và Mạnh Hinh đã ngất đi được hắn ôm trong lòng, Nữu Hỗ Lộc Thị nhất thời nói không nên lời.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: trung thành quả đào kịch thấu nói, Vinh Duệ không có việc gì, vết thương nhẹ, vết thương nhẹ, Nữu Hỗ Lộc Thị có việc, hủy dung, hủy dung. Nổ mạnh giằng co 5 phút tả hữu, mỗi một đối đều miêu tả đã đến, kỳ thật không lâu sau, quả đào thừa nhận quả thật cẩu huyết bay tứ tung, thiên lôi từng trận, nhưng quả đào rất thích loại cảm giác này . Mặt khác cảm tạ các cô nương nhắn lại, nói thêm câu nữa, muốn làm cơ là mộc có, bọn họ trong lúc đó thực thuần khiết, cứu giá không phải ai đều có dũng khí, xu lợi tị hại là bản năng.

Edit: chương này kịch tính vãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro