Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56: Lần nữa cầu xin


(56) Lần nữa cầu xin

Edit: icedcoffee0011

Mạnh Hinh không phải là đang an ủi Triệu di nương, từ khi tiếp thu ký ức rời rạc của nguyên chủ, Mạnh Hinh vẫn luôn lo lắng sau khi Quan Thế Hầu danh dương thiên hạ, Chương Giai thị sẽ đột nhiên xuất hiện,

Mạnh Hinh nhìn lướt qua quần áo trên người, hỏi Lan Thúy:

- Tứ gia có ở thư phòng?

Lan Thúy không biết như thế nào trong lòng run lên một cái,

- Tứ gia ở viện phúc tấn, nghe nói là dạy dỗ Hoằng Huy a ca.

Mạnh Hinh nói với Triệu di nương:

- Di nương không cần khóc, về phủ đợi là được, lúc này không ai dám chạy, di nương nhớ ăn uống đầy đủ, a mã sẽ không sao.

- Vâng, cô nãi nãi.

Triệu di nương uốn gối đồng ý, Mạnh Hinh không nhịn được mà bật cười, Triệu di nương có ưu điểm là biết thân biết phận lại nghe lời, thật không hiểu Thiện Bảo nhặt được nàng từ đâu, đáng tiếc ... Mạnh Hinh nhìn gương chỉnh lại trâm cài đầu,

- Vốn nghĩ vạn tuế gia anh minh, lại sủng huynh trưởng, không cần ta ra mặt, nhưng cố tình kẻ nào lợi hại lại ra tay trước vạn tuế gia, không chừng vạn tuế gia trong Tử Cấm Thành còn đang vô cùng tức giận kia.

Mạnh Hinh nhìn ra Khang Hi đế có bao nhiêu sủng ái ca ca ngốc, vốn tưởng rằng Chương Giai thị sẽ lặng yên không tiếng động bị xử lý, không ngờ Khang Hi bị đoạt người,

Khó trách Khang Hi đế lúc tuổi già bị mấy đứa con trai làm ầm ĩ đến quá sức, Khang Hi đế cách hắn hình tượng minh quân hắn theo đuổi vẫn là kém không phải một chút.

Hiện giờ là năm Khang Hi thứ 42, tuy rằng chư vị hoàng tử ngo ngoe rục rịch, nhưng vị trí Thái Tử đương ổn định, Khang Hi đế nắm chắc quyền lực ở kinh thành, không như những năm cuối trị vì, tuổi già sức yếu bị mấy đứa con trai làm ầm ĩ náo loạn, nhưng nói chung Khang Hi đế vẫn còn kém xa hai từ 'minh quân' mà ông ta theo đuổi.

Quan Thế Hầu thánh sủng cực thịnh khiến người ghen tị, thực kéo giá trị thù hận, nhưng Khang Hi đế ở thời điểm này sẽ không bị hoàng tử hoặc đại thần tính kế.

Khang Hi đế không dùng đến Cẩm Y Vệ, nhưng mật thám hắn không thiếu. Mạnh Hinh không nghi ngờ năng lực làm việc của mật thám Khang Hi đế, nhưng một Chương Giai thị lớn bụng như vậy mà có thể bỏ xót được, xem ra hung thủ phía sau nếu không phải vô cùng lợi hại, thì chính là yếu ớt dễ dàng bị bỏ xót.

Mà ở đất này, người nào dễ dàng bị xem nhẹ?

Mạnh Hinh nheo đôi mắt, đặt gương lên bàn trang điểm,

- Đi, ta đi gặp phúc tấn.

Chương Giai thị lớn bụng tìm tới, nếu không có giấy tờ bán thân, lễ giáo cổ hủ áp bách hiện tại sẽ khiến bà ta bị nhốt lồng heo trôi sông, hồng hạnh xuất tường, gian dâm là tử tội. Tờ giấy bán thân kia...

- Ôi chao, đây không phải là Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn sao? Vội vàng như vậy là định đi đâu chứ.

Lý thị chắn trước người Mạnh Hinh trước người, Mạnh Hinh trong mắt hiện có một tia kinh ngạc, nhưng rồi lại nhiều vài phần trào phúng, bình đạm nói một câu:

- Lý khanh khách.

Mạnh Hinh mặc sườn xám thêu hoa, trang điểm không khác gì ngày thường, nhìn không giống như đi cầu cứu, càng không giống như chó nhà có tang bàng hoàng bất an, Mạnh Hinh ăn mặc như vậy ra ngoài sự tiệc cũng hợp lí.

Bị Mạnh Hinh nhìn thấu, Lý thị mở không nổi miệng, chỉ là bỏ qua cơ hội cười nhạo Mạnh Tân, Lý thị thật sự không cam lòng, vuốt cái bụng nhô ra của mình,

- Nghe nói nhà mẹ đẻ ngươi không tốt? Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn hết thảy dựa đến là nhà mẹ đẻ, hẳn là sốt ruột.

Toàn phủ đều biết Dận Chân sủng ái Mạnh Hinh là xem mặt mũi Quan Thế Hầu, Mạnh Hinh khóe môi nhếch lên, lúc này từ bên cạnh đường nhỏ xuất hiện một nữ tử nhỏ yếu, nàng mặc sườn xám màu trắng tựa ánh trăng, thân thể tinh tế mảnh khảnh yếu ớt,

- Lý tỷ tỷ để trắc phúc tấn qua đi, nhà mẹ đẻ nàng có việc.

- Ô nhã khanh khách?

Mạnh Hinh vuốt phẳng cổ tay áo, vòng tay bích ngọc va leng keng vào nhau, một hồi mà đầu trâu mặt ngựa đều xuất hiện, coi cô là pháo hôi liền đến giẫm một chân cho hết giận?

Mạnh Hinh cũng không nóng nảy, Thiện Bảo là khách quen của bộ binh thống lĩnh nha môn, sẽ không có nhiều người đến bắt nạt ông, để ông ở phòng giam ăn năn thức tỉnh một hồi lại càng tốt, Mạnh Hinh chỉ sợ một cái, có người khích bác Thiện Bảo phạm tội.

Thiện Bảo vốn rất sợ chết, đao còn chưa đặt lên cổ, hắn đã chọn thà sống không có thể diện.

Mạnh Hinh vì vậy không ít lần rót canh gà, để Thiện Bảo nuôi ra một chút kiêu ngạo, quán triệt cho ông một tư tưởng, chỉ cần bản thân bên trong kiêu ngạo, ai cũng không thể thương tổn ông, mọi việc đã có con trai con gái lo liệu.

Mạnh Hinh thử qua nhiều phương pháp, chỉ có biện pháp này hữu hiệu, Thiện Bảo có thể vì nhi nữ hy sinh tánh mạng, ngược lại, không tự mình suy nghĩ ba năm ngày, hoặc không có chỉ thị của Mạnh Hinh, Thiện Bảo không dám tự ý làm cái gì.

Về phần VInh Duệ bị Chương Giai thị làm tổn thương, ai trấn an hắn ư, Khang Hi đế ăn ốc mà không đổ vỏ sao? Ai là người bỏ lỡ mất Chương Giai thị? Lại không trấn an được Vinh Duệ, Khang Hi đế cũng quá bất lực.

Mạnh Hinh nghe Triệu di nương nói Vinh Duệ hiện vẫn ở trong cung, cô liền yên tâm. Kể từ khi ngồi vào vị trí trắc phúc tấn, Mạnh Hinh chưa bao giờ nghĩ đến làm pháo hôi xoay người.

Thánh sủng Vinh Duệ mới là thứ cho cô hết thảy hiện tại.

Xoay người cầu an ổn, để Dận Chân nhìn mình bằng con mắt khác, Vinh Duệ sẽ thất sủng.

Mạnh Hinh không cần như vậy, chỉ cần sống thọ và chết tại nhà.

Mạnh Hinh nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Ô Nhã thị,

- Ngươi ra đây làm gì?

Ô Nhã thị kính cẩn uốn gối:

- Đa tạ Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn dạy bảo, tì thiếp minh bạch rất nhiều đạo lý.

Tư thái nhu nhược như như một đóa tiểu hoa, lời nói khiêm tốn, Mạnh Hinh nâng nâng tay, không chút nào khiêm tốn nói:

- Không cần khách khí, sau này ta còn sẽ tiếp tục dạy dỗ ngươi.

Nghĩ đến lại minh bạch, Mạnh Hinh lúc này tâm tình tuyệt đối không thể xưng là hảo, những người này đều đưa lên tới, Mạnh Hinh tự nhiên sẽ không khách khí, trào phúng ngắm Ô Nhã thị liếc mắt một cái, ngược lại đi tới Lý thị trước mặt, Mạnh Hinh tươi cười cực kỳ xán lạn, trong lời nói hàn ý lại có thể làm Lý thị trong lòng run sợ.

- Mới vừa rồi ngươi nói ta hết thảy đều dựa vào nhà mẹ đẻ?

Lý thị tâm tư bách chuyển thiên hồi, lui về phía sau non nửa bước, Mạnh Hinh liền sấn lên trước một bước, Lý thị lui đến bên cạnh Ô Nhã thị, mất đi tâm tư xem náo nhiệt, nhu nhu nhược nhược nói:

- Nữ nhân đều là mệnh khổ, không dựa vào nhà mẹ đẻ, không dựa vào nhi tử thì dựa vào ai?

Mạnh Hinh nhấp nhấp môi, ánh mắt nhìn bụng Lý thị,

- Ngươi sinh đi, lo lắng cho ta như vậy, ta thật là cảm kích, chờ gặp tứ gia, ta chắc chắn nói lại cho tứ gia nghe những lời này của Lý khanh khách, để tứ gia hiểu rõ tâm tư Lý khanh khách đây.

Dận Chân bởi vì Quan Thế Hầu sủng Mạnh Hinh là một chuyện, trực tiếp bị vạch trần là một chuyện khác, sắc mựt Lý thị trắng bệch

- Lường trước tứ gia sẽ cùng Lý khanh khách giao lưu một chút về việc này.

- Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn ... ta ...

Lý thị ấp úng đến nói không ra lời, Mạnh Hinh cười lạnh nói:

- Nhà mẹ đẻ ta không yên ổn, tính tình ta luôn không tốt, tứ gia nói ta vô tâm, các ngươi sau lưng cũng nói ta đanh đá cay nghiệt, bỏ qua thân phận không nói, hiện giờ Lý khanh khách hoài con nối dõi, là người trân quý, ta thì sao... một khi nhà mẹ đẻ không còn liền chẳng khác gì ấm sành bị đập vỡ, nhưng lúc này nếu ta... động vào Lý khanh khách, mạng ta có thể không còn, nhưng Lý khanh khách ngươi thì sao? Ngươi qua cửa này là vạn nhất, ngươi nên hiểu rõ ngươi chết thì ai được lợi.

Lý thị sợ tới mức sắc mặt bạch, không khỏi lại lui về phía sau mấy bước, Mạnh Hinh liếc Ô Nhã thị,

- Lại lùi một bước, ngươi liền lùi vào nàng, thật trùng hợp nha ô nhã khanh khách,

Lý thị cũng không phải cái kẻ ngu dốt, vội vàng dừng bước chân, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ô Nhã thị, Mạnh Hinh nói:

- Xem đầu óc ta này, còn phải đi tìm tứ gia cầu tình, các ngươi ở đây trò chuyện đi.

Mạnh Hinh vòng qua Lý thị rời đi, mặc kệ Ô Nhã thị chủ động đến đây, hay là bị động đến đây, muốn hãm hại cô, hay chỉ tới xem náo nhiệt, Mạnh Hinh sẽ không ăn mệt từ các nàng, Lý thị cùng Ô Nhã thị đều là khanh khách, một người đã từng được Dận Chân sủng ái, một người sinh con đẻ cái cho Dận Chân, hiện giờ lực lượng cũng ngang nhau, Mạnh Hinh nhéo nhéo khăn, có lẽ mình xử lý xong chuyện ở nhà mẹ đẻ, hai người kia còn chưa phân ra cao thấp .

- Làm người không thể sốt ruột, một khi sốt ruột, liền sẽ rơi vào bẫy rập.

Lan Thúy nghe Mạnh Hinh cảm khái một câu như vậy, vừa định nói chuyện, liền thấy Mạnh Hinh khăn lụa che mặt, nức nở nỉ non:

- Tứ gia! Ngài cứu a mã thiếp! Ngạch nương thiếp thật quá nhẫn tâm, quá độc ác! Tứ gia...

Lan Thúy sững sờ nhìn bóng dáng Mạnh Hinh vọt vào phòng,

Tứ phúc tấn liền cho người tới hỏi Mạnh Hinh rốt cuộc như thế nào?

Được Na ma ma một tay dạy dỗ, có mắt nhìn người cũng vô ích, nàng nhìn không ra chủ nhân rốt cuộc là cái loại người gì.

Nữ nhân hậu viện không phải không có người tìm Dận Chân giúp đỡ nhà mẹ đẻ, nhưng có người nào không nói năng uyển chuyển, còn thời khắc khéo léo để ý cảm xúc của Tứ bối lặc, có ai trắng trợn táo bạo bao che nhà mẹ đẻ như Mạnh Hinh?

Dận Chân đen mặt, bên dưới Mạnh Hinh khóc nỉ non:

- A mã thiếp thật đáng thương, lẻ loi một mình trong nha môn, a mã mà xảy ra chuyện gì, thiếp cũng không sống nổi, tứ gia ... ngài xem tình nghĩa ngày xưa thiếp tận tâm tận lực hầu hạ, ngài giúp thiếp đi.

Hoằng Huy đứng bên cạnh Dận Chân, hai mắt mở to, cằm không khép nổi.

Tứ phúc tấn đương lúc Mạnh Hinh tiến vào thì ngồi sau bình phong, vì hành động của Mạnh Hinh mà giật mình không nhỏ.

Dận Chân nghe Mạnh Hinh nói tâm lực hầu hạ hắn, người khác không biết, Dận Chân biết, Mạnh Hinh tận tâm tận lực lúc nào? Lần nào người tức giận không phải hắn?

Ánh mắt lạnh băng của Dận Chân khóa trên người Mạnh Hinh, hắn không nói một tiếng, trong phòng trừ bỏ tiếng khóc của Mạnh Hinh, không nghe thấy một âm thanh nào khác.

Một lát, Dận Chân đứng lên, đi đến bên người Mạnh Hinh, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay đang cầm khăn chấm nước mắt, Dận Chân chặn ánh nhìn của Hoằng Huy sau lưng, mà Ô Lạp Na Lạp thị ngồi cách một tấm bình phong, nàng nhìn không tới.

Dận Chân một tay khác nhéo hàm dưới Mạnh Hinh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Dận Chân nhìn thấy khóe mắt Mạnh Hinh đầy nước, lông mi cũng dính nước, cúi đầu đến gần, cơ hồ đụng tới môi nàng,

- Ngươi không sống nổi, cũng muốn gia không sống nổi? Hả?

Mạnh Hinh ánh mắt ngưng trọng, ngây ngốc nói:

- Thiếp là cầu ngài cứu mạng, nào dám làm ngài không sống nổi.

Dận Chân cười lạnh, không tiếng động mấp máy môi, 'ngạch nương', Mạnh Hinh nói:

- Thiếp không hiểu.

Dận Chân dùng sức bóp cằm cô, ngón tay gần như chọc rách cánh môi Mạnh Hinh, Mạnh Hinh nức nở:

- Chủ tử gia sao có thể để thê thiếp gặp người! Ngài không phải muốn đưa thiếp đi bộ binh thống lĩnh nha môn sao!

Đồng tử đen nhánh của Dận Chân co lại, động tác trên tay tự nhiên ngừng, Mạnh Hinh chủ động tiến trước người Dận Chân trước người, nhỏ tiếng nói:

- Có người nhắm vào ca ca thiếp, gia không lo lắng sao.

- Quan Thế Hầu cần gia quan tâm?

- Tứ gia thật là khiến thiếp kinh ngạc.

Thân thể Mạnh Hinh càng dán lên Dận Chân, hạ nhân chỉ có thể thấy động tác cúi đầu của chủ tử gia, còn lại đều không nghe thấy gì, Mạnh Hinh thổi khí như lan,

- Từ lúc nghe được tin tức, thiếp liền rất khổ sở, thiếp có một thói quen xấu, thiếp không thoải mái, thiếp liền không thích người khác được vui vẻ.

- Gia biết.

Dận Chân cắn răng, Mạnh Hinh quả nhiên là muốn chọc giận hắn, bất quá lúc này hắn đã nhìn thấu kỹ xảo của Mạnh Hinh, Mạnh Hinh tươi cười như hoa, nhìn Dận Chân đầy ý vị thâm trường,

- Ngạch nương nhẫn tâm như thế sợ là không nhiều lắm.

Mạnh Hinh cánh tay hung hăng gõ một chút lên cánh tay Dận Chân đang nắm tay mình, Mạnh Hinh lại lần nữa khóc nỉ non lên,

- A mã đáng thương của thiếp, ngài đợi nữ nhi tới!

Mạnh Hinh đến rồi lại đi tựa một cơn lốc, Dận Chân tay trái tê dại, môi nhấp thành một đường, Mạnh Hinh đi rồi còn không quên tổn thương hắn, khác Chương Giai thị tàn nhẫn với Vinh Duệ, Đức phi ...trừ bỏ bất công, không làm gì thực sự tổn thương hắn.

Ngồi trên xe ngựa cầm gương sửa sang lại trang dung, Mạnh Hinh trong mắt hiện lên vài phần hứng thú dạt dào, không chỉ có pháo hôi thăng cấp, cuối cùng Dận Chân cũng không dễ lừa gạt. Các nữ chủ muốn lợi dụng Đức phi để trấn an Dận Chân, không biết liệu có còn có tác dụng hay không.

Truyện nhà mình sau 1 thời gian lại được các trang reup vô cùng săn đón, dù sao up truyện cho vui cửa vui nhà chứ cũng không được đồng nào, mong ai ở trang reup có thể lên wattpad ủng hộ chính chủ cho tôi cảm nhận chút tình cảm nồng ấm.

Tác giả có lời muốn nói: Dận Chân cũng tiến hóa, Mạnh Hinh không đau nguyên tính toán không cho Dận Chân đau, nhưng Dận Chân tiến hóa, lúc này thực sự có trò hay nhìn. Quả đào không thích Đức phi, nhưng sẽ không cố ý hắc nàng, nên là cái dạng gì chính là cái dạng gì hảo. <

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro