Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Khôn khéo


(35) Khôn khéo

Edit: icedcoffee0011

Mạnh Hinh bị lãnh đến trước mặt Thái Hậu nương nương, tự mình khấu tạ Thái Hậu ân điển, tuy rằng cách một tấm màn, Mạnh Hinh chỉ mờ mờ ảo ảo nhìn được bóng dáng Thái Hậu nương nương, nhưng là trắc phúc tấn hoàng tử gần nhất được vào Từ Ninh Cung bái kiến thái hậu, đãi ngộ này ít trắc phúc tấn có, cũng không ai chê mà không lấy, Mạnh Hinh biết đây là Khang Hi đế bày mưu đặt kế, Khang Hi đế không có khả năng trắng trợn táo bạo nâng Mạnh Hinh áp Dận Chân, nhưng lại bởi vì sủng ái Vinh Duệ, yêu ai yêu cả đường đi, Thái Hậu nương nương ra mặt là thỏa đáng.

- Nô tỳ khấu tạ Thái Hậu nương nương.

Đối với mẹ cả trên danh nghĩa của Khang Hi đế, Mạnh Hinh không dám lơ là, khi tiến đế còn sống, Thái Hậu nương nương giữ được vị trí Hoàng Hậu không dễ dàng, lúc ấy hậu cung có Đổng ngạc phi cơ hồ chuyên sủng, Mạnh Hinh suy đoán nàng sẽ không thích nữ tử giống Đổng ngạc phi.

Khấu tạ ân điển, Mạnh Hinh biểu hiện đến cực kỳ khiêm tốn kính cẩn, sau màn, giọng nói có phần già nua lại bình thản như có hàm ý cảnh cáo:

- Ngươi hồi phủ, phải hầu hạ Dận chân cùng tứ phúc tấn cho tốt, không uổng công ai gia thương ngươi, một khi ngươi ỷ vào ai gia, cậy sủng mà kiêu, ai gia có thể sắc phong ngươi, cũng có thể phế ngươi đi.

- Nô tỳ ghi nhớ.

Mạnh Hinh không tính toán dựa vào một lần gặp mặt này mà mong Thái Hậu nương nương nhìn mình với con mắt khác, Thái Hậu nương nương chìm nổi trong hậu cung bao nhiêu lâu sẽ yêu thích một trắc phúc tấn bé nhỏ ngày từ lần đầu gặp mặt? Mạnh Hinh tất cung tất kính chưa từng nhiều làm nhiều biểu hiện, Thái Hậu híp đôi mắt,

- Đem đồ vật ai gia chuẩn thưởng cho trắc phúc tấn Dận Chân, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Được Thái Hậu nương nương ban thưởng, Mạnh Hinh rời Từ Ninh Cung, có thể kết luận Thái Hậu không thích cô, không đơn giản vì nguyên nhân cô là trắc phúc tấn Dận Chân. Nếu không phải Khang Hi đế yêu cầu, Thái Hậu nương nương sẽ không gặp Mạnh Hinh.

Mạnh Hinh quay về Vĩnh Hòa cung, bỗng nhiên nhớ lại nghe qua một việc, Vinh Duệ viễn chinh La Sát quốc từng đi qua bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, phảng phất còn bởi vì vấn đề lương thảo là xung đột với bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, còn lôi người ra đánh, Mạnh Hinh đầu đau quá, tuy rằng Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm hiện giờ nay không bằng xưa, nhưng Thái Hậu nương nương xuất thân Khoa Nhĩ Thấm, Khang Hi đế liền sợ người ta nói hắn không hiếu thuận mẹ cả, đối Khoa Nhĩ Thấm còn có vài phần giữ gìn... Mạnh Hinh không khỏi lo lắng cho Vinh Duệ.

* Khoa Nhĩ Thấm là một bộ tộc Mông Cổ chủ yếu sống ở đông bắc Nội Mông của Trung Quốc. Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích coi trọng việc kết thông gia với các bộ lạc Mông Cổ. Trong giai đoạn tại vị, ông cũng có tới hơn 10 vị phi tần đến từ thế lực này. Đến thời kỳ Thuận Trị đế tại vị, phế hậu của vị vua này cùng Hiếu Huệ Chương Hoàng hậu cũng có xuất thân từ Mông Cổ. Về sau tới giai đoạn Khang Hi cầm quyền, do vai trò và sức ảnh hưởng của Mông Cổ đã giảm dần, vì vậy số lượng hậu phi Mông Cổ nhập cung cũng không nhiều như trước đó, địa vị của họ cũng dần dần bị hạ xuống.

Nhìn như Quan Thế Hầu hiển hách tôn quý, nhưng hết thảy đều là Khang Hi đế cho, Khang Hi đế có thể cho Vinh Duệ, đồng dạng cũng có thể lấy đi, vạn nhất Khang Hi đế sủng tín người khác, Vinh Duệ làm sao bây giờ?

Quan Thế Hầu trừ bỏ thánh sủng cũng chẳng còn căn cơ nào khác, đại công thần các đời mấy ai có kết cục tốt? Ngược lại, Vinh Duệ ở dưới mi mắt Khang Hi đế lập căn cơ chính là tìm chết.

Mạnh Hinh cảm thấy gánh trên vai càng ngày càng nặng, theo cung nữ xuyên qua một cánh cửa bán nguyệt, Mạnh Hinh xa xa nhìn thấy có người múa kiếm, xem thân hình, có vẻ chính là ca ca ngốc, Mạnh Hinh bước chân hơi chần chờ, không biết có nên gặp Vinh Duệ hay không, lại không dám nhìn quá mức chuyên chú, dù sao cũng đang ở hoàng cung.

- Tứ bối lặc trắc phúc tấn, xin ngài dừng bước.

Mạnh Hinh nghe rõ là giọng Lương Cửu Công, vừa rồi người truyền chỉ cũng là ông ta, không phải về bên cạnh Khang Hi đế rồi sao? Mạnh Hinh nhìn Lương Cửu Công chạy lại đây, cách Mạnh Hinh năm sáu bước, hắn nói:

- Quan Thế Hầu thấy ngài, nói ngài đi qua.

Lương Cửu Công khóe miệng co quắp, ánh mắt Quan Thế Hầu thật tốt quá, nhìn muội muội một cái liền chuẩn, Quan Thế Hầu không chuyên tâm múa kiếm, cũng không nhìn ra vạn tuế gia mất hứng, thật vất vả vạn tuế gia mới cho Quan Thế Hầu hoạt động gân cốt, Quan Thế Hầu, ai, Lương Cửu Công trong lòng thở dài, thật là không có ánh mắt, thấy người rồi cũng cố gắng mà không thấy chứ.

Mạnh Hinh theo Lương Cửu Công đi vài bước, thấy rõ ràng người đang múa kiếm trên cỏ chính là ca ca ngốc, Khang Hi đế tùy ý ngồi trên ghế, một tay cầm chén rượu, một tay chống đầu gối, mỉm cười xem Vinh Duệ múa kiếm, Mạnh Hinh tuy rằng không đến quá gần, nhưng có thể nhìn ra Khang Hi đế đối Vinh Duệ có thưởng thức, yêu thương, bởi vì Vinh Duệ hồi báo Khang Hi đế là trung thành, trung thành áp đảo hết thảy.

Khó trách Khang Hi đế phong Vinh Duệ làm Quan Thế Hầu, nhìn hai người này phảng phất thấy được Hán võ đại đế Lưu Triệt cùng Hoắc Khứ Bệnh năm xưa, Lưu Triệt chính là không hề cố kỵ sủng nịch Hoắc Khứ Bệnh, mà Khang Hi đế trùng hợp cũng là như vậy, nhưng làm Mạnh Hinh lo lắng là chính mình ca ca ngốc không phải Hoắc Khứ Bệnh. Lại đến gần thêm vài bước, Mạnh Hinh càng lo sợ sẽ quấy rầy quân thần bọn họ.

- Lương tổng quản, ta muốn hỏi một chút, là vạn tuế gia bảo ta qua?

- Quan Thế Hầu muốn gặp ngài, chủ tử liền để nô tài kêu ngài.

Mạnh Hinh cắn răng, thấp giọng nói:

- Thỉnh Lương tổng quản nói cho ca ca một tiếng, ta rất mạnh khỏe, vạn tuế gia không bạc đãi ta, hắn không cần lo lắng cho ta, trung với vạn tế gia là bổn phận của hắn, vạn tuế gia đã cho Tây Lâm Giác La nhất tộc quá nhiều.

Lương Cửu Công kinh ngạc há miệng, mắt thấy Mạnh Hinh xoay người chạy nhanh theo cung nữ dẫn đường vừa đi mất, đi về hướng Vình Hòa cung, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Mạnh Hinh, phải nói, nàng là cô nương rấ thông thấu.

Lương Cửu Công trở lại bên người Khang Hi đế, hạ giọng nói lại biểu hiện của Mạnh Hinh, Khang Hi đế vẫn luôn chú ý Vinh Duệ, tay nắm chén rượu thật chặt,

- Thưởng.

- Vâng.

Lương Cửu Công không cần hỏi thưởng ai, trừ bỏ Mạnh Hinh còn có người khác?

Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn không cần tới bên cạnh vạn tuế gia đã có thể làm vạn tuế gia nhớ kỹ nàng, vạn tuế gia thậm chí không nhìn rõ diện mạo nàng, nhưng Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn là trắc phúc tấn hoàng tử duy nhất được vạn tuế gia ban thưởng, lại có thể nói ra một phen lời nói như vậy, không quấy rầy vạn tuế gia cùng Quan Thế Hầu, vạn tuế gia thưởng là vì nàng biết điều.

Vinh Duệ thu kiếm, ra một thân mồ hôi, hắn cảm thấy thoải mái, tươi cười với Khang Hi đế,

- Vẫn là múa kiếm thoải mái, bẩm chủ tử, thương thế nô tài đã rất tốt.

Tươi cười trên mặt Khang Hi đế thêm mấy phần, Vinh Duệ nhìn chung quanh,

- Lương công công, muội muội ta đâu? Mới vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy nàng.

Khang Hi đế ném khăn lông trong tay trúng cái trán Vinh Duệ, Vinh Duệ luống cuống tay chân tiếp được, khăn lông trắng in vệt mồ hôi, đáng thương vô cùng nói:

- Là chủ tử đồng ý mà.

- Tiểu tử ngốc, muội muội so với ngươi khôn khéo hơn nhiều.

Khang Hi đế uống một ngụm rượu, đặt ly lên trên bàn, con ngươi thâm thúy nhiều vài phần ngưng trọng, vẫy tay gọi Vinh Duệ lại đây, Vinh Duệ ngồi quỳ bên cạnh Khang Hi đế, Khang Hi đế tự mình rót cho hắn một chén rượu,

- Chỉ cần Vinh Duệ ngươi trung với trẫm, dựa vào trẫm, không ai có thể khi dễ được nàng, trẫm không cho phép có người khi dễ nàng.

Vinh Duệ uống lên một chén rượu cho đỡ thèm, liếm dư vị trên môi, từ sau khi chiến thắng trở về, hôm nay là lần đầu tiên hắn uống rượu, nếu chủ tử đã nói muội muội sẽ không bị khi dễ, Vinh Duệ tin tưởng Khang Hi đế sẽ không lừa hắn.

Khang Hi đế không nhìn bầu rượu, tránh đi ánh mắt trông mong của Vinh Duệ,

- Hôm nay chỉ cho ngươi một ly, chờ thân thể khôi phục, ngươi bồi trẫm uống.

- Thật sự chỉ có một ly?

Khang Hi đế gật đầu,

- Trẫm có bao giờ nói hai lời?

Vinh Duệ gục đầu, tươi cười hàm hậu xán lạn thiếu đi ánh sáng,

- Sớm biết nô tài liền uống chậm một chút.

Khang Hi đế cười to, chỉ vào Vinh Duệ sủng nịch khiển trách:

- Tửu quỷ.

Mạnh Hinh từ biệt Đức phi trước, lại nghe nàng được Khang Hi đế ban thưởng, Đức phi bình thản ổn trọng cũng không khỏi biến sắc, từ trên xuống dưới đánh giá Mạnh Hinh, ánh mắt lại đảo qua Như Yên, Đức phi thay đổi tư thế, thân thiết hỏi:

- Như Yên hầu hạ, ngươi có vừa lòng?

Mạnh Hinh rũ mí mắt,

- Như Yên làm việc rất tinh tế.

- Bổn cung xem bên cạnh ngươi ít người hầu hạ, bổn cung bèn đem Như Yên ban thưởng cho ngươi, ngươi có chỗ nào không tiện, cũng có thể để Như Yên giúp ngươi.

Tuy rằng Như Yên là cung nữ, nàng trên danh nghĩa là người do Đức phi ban thưởng cho Mạnh Hinh, trên thực tế là vì Dận Chân chuẩn bị, phi tần chủ vị trong hậu cung sẽ ban thưởng cung nữ hầu hạ cho các hoàng tử, chỉ cần chưa từng hầu hạ Khang Hi đế, nhìn chung Khang Hi đế sẽ không hỏi đến.

Mạnh Hinh cong cong đầu gối,

- Đa tạ Đức phi nương nương, nô tỳ đã sớm thấy Như Yên không tồi, ngài có thể bỏ thứ yêu thích, là yêu thương tứ gia, nô tỳ nhất định đối xử tử tế với Như Yên.

Đức phi cười nói:

- Cô nương hiểu chuyện, Dận Chân có ngươi, bổn cung có thể yên tâm.

Không có người hỏi ý muốn của Như Yên liệu nàng có muốn đi hay không, giống như Mạnh Hinh bị cưỡng ép lưu lại phủ tứ gia, hết thảy đều là ân điển, Mạnh Hinh khóe mắt đảo qua Như Yên.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Mạnh Hinh không có lý do để từ chối Đức phi, cô không yêu Dận Chân, trong phủ nhiều người như vậy, thêm một Như Yên có quan trọng? Mạnh Hinh sẽ không lừa mình dối người làm như không thấy những thê thếp lắc lư trong phủ Dận Chân, ôm bình dấm chua vào người có tác dụng gì, các nàng tồn tại thì sẽ tồn tại, Dận Chân là hoàng tử phong kiến thê thiếp thành đàn, ghen có tác dụng? Hà tất thôi miên mình Dận Chân là sạch sẽ?

Mạnh Hinh chưa bao giờ nghĩ tới trở thành 'duy nhất' của Dận Chân, hảo cảm khi còn là tứ gia đảng trước kia đã sớm bị hiện thực mài mòn, Mạnh Hinh không trở thành nữ nhân Dận Chân yêu nhất, nhưng cô có lẽ sẽ trở thành tồn tại mà Dận Chân hận không thể bóp chết, lại luôn sống hiên ngang tự tại trước mắt hắn.

Mạnh Hinh cười khanh khách nhận lấy Như Yên, giống như được Đức phi lấy vàng ban thưởng giống nhau, Mạnh Hinh lãnh Như Yên cùng nhau lên xe ngựa quay về phủ tứ gia, Đức phi nhìn nàng cho đến khi cái bóng mất rạng, có chút mơ hồ,

- Nàng...

- Chủ tử?

Đức phi nghiền ngẫm nói:

- Bên cạnh Dận Chân xuất hiện thêm một Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh, bổn cung nhìn không ra đây có phải phúc khí hay không, nàng không giống bổn cung...thậm chí là bổn cung so không được nàng, bằng tuổi nàng bổn cung còn mang hi vọng với vạn tuế gia...nhưng nàng...Dận Chân tự tìm cho mình một cái băng nhân nhi.

Mạnh Hinh hồi phủ,

Ô Lạp Na Lạp thị tuy rằng không thân nghênh, nhưng Đồng Giai thị cầm đầu cùng khanh khách thị thiếp đều tới, Như Yên xuống trước, sau đó đưa tay cho Mạnh Hinh,

- Trắc phúc tấn, cẩn thận.

Nhìn Như Yên xa lạ, mỹ mạo yên tĩnh trong trẻo như nước, nữ nhân trong phủ trong lòng như bị thiên lôi đánh, Mạnh Hinh tiến cung là một người, hiện giờ hồi phủ mang theo một mỹ nhân, các nàng đều minh bạch nữ nhân đến tranh sủng lại thêm một cái, có lẽ Như Yên đến để giúp đỡ Tây Lâm Giác La thị

Mạnh Hinh mang ý cười bên môi, ánh mắt đảo qua đám nữ nhân của Dận Chân, người thống khổ nhất là Ô Nhã thị, luẩn quẩn trong lòng, đầu nhập cảm tình cho Dận Chân.

Đỡ tay Như Yên, bước xuống xe ngựa, khanh khách thị thiếp phía sau Đồng Giai thị toàn bộ quỳ xuống hành đại lễ,

- Thỉnh an Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn.

Trong phủ, nô tài phần phật quỳ xuống đầy đất,

- Cung thỉnh trắc phúc tấn hồi phủ.

Đồng Giai thị cũng cong đầu gối,

- Tây Lâm Giác La muội muội.

Ô Nhã thị kia thì đang khóc, Mạnh Hinh không bị tôn vinh trước mắt mê hoặc, với mục tiêu sống thọ chết tại nhà thật thư thái, thà rằng người khác nước mắt chảy thành lu, Mạnh Hinh cũng sẽ cười lớn sống tốt mỗi ngày.

Tác giả có lời muốn nói: Từ này chương này, Mạnh Hinh làm các cô nương cho rằng nghẹn khuất nhật tử không phụ tồn, thà rằng người khác nước mắt thành lu, Mạnh Hinh cũng sẽ quá đến thư thái, khụ khụ, chương sau, Thiện Bảo quyết đấu Dận Chân, thỉnh các cô nương tiếp tục duy trì quả đào, quả đào sẽ nỗ lực. <

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro